Hỉ Doanh Môn

Chương 154 - Chương 152

/607


Cung Nghiên Bích khóc không ngừng, tự thuật lại cảnh ngộ và bất công của mình cùng đệ đệ những năm gần đây, quả thực là rất cực khổ.

Minh Phỉ và Cung Viễn Hòa không lôi kéo, cũng không khuyên nàng, chỉ ở một bên nhìn nàng khóc. Đã là con người, mặc kệ là khóc hay náo, hoặc nói chuyện cười, cũng phải có người cổ động thì mới có thể cười hay khóc lên, nếu như, diễn kịch một vai, thì không có mấy người có thể tiếp tục kiên trì.

Quả nhiên Cung Nghiên Bích không thấy ai có phản ứng gì, rất nhanh đã ngừng khóc, cũng không nói hết, lau hai hàng nước mắt, ngồi thẳng người, hạ mí mắt nhẹ nhàng nói: “Là ta thất lễ, để ca ca và tẩu tẩu chế giễu.”

Minh Phỉ lặng lẽ đưa đến một chiếc khăn, nhìn Cung Viễn Hòa một cái, xoay người đi ra ngoài: “Ta xuống dưới bếp xem cơm tối một chút, Nhị muội ở lại chỗ này ăn cơm tối thôi.”

Cung Nghiên Bích nhảy lên:”Không, tẩu tẩu người chớ đi, thời gian của ta có hạn, ngươi nghe ta nói hết đã.”

Cung Viễn Hòa cười ha ha: “Thế này là được rồi, đã khóc như vậy, cũng không sợ bị người khác nghe thấy truyền đi sao. Chính ngươi không phải nói cuộc sống khổ sở ư, nếu như bị bên kia biết, ngươi, di nương của ngươi và đệ đệ chắc hẳn sẽ càng khổ hơn đi.”

Cung Nghiên Bích chớp mắt trầm mặc một cái, ngay sau đó đưa mắt lên nhìn nói: “Ca ca nói rất đúng, bà ta biết chúng ta tất nhiên sẽ càng khổ hơn. Nhưng, chúng ta không tốt thì như thế nào? Có khá hơn cũng có cái gì tốt hơn sao? Di nương đời này cũng chỉ là di nương, ta tốt nhất thì cũng chỉ là có thể gả cho người nát thôi, đệ đệ còn cả đời đều phải đi làm bán mạng, làm chân chạy cho người ta. Có thể biến hóa thành cái gì được? Nhưng các ngươi lại khác, chính là mở to mắt nhìn tài sản của đời trước thuộc về mình bị người khác vô sỉ chiếm lấy, dùng hết, chính mình phải trắng tay sống, hoặc là muốn thể diện? Nếu có tiền, ca ca có thể làm quan lớn hơn, tẩu tẩu có thể oai phong…..”

Cung Viễn Hòa cười khẽ một tiếng: “Ý tứ này của Nhị muội, rốt cuộc là muốn như thế nào đây?” Nếu có tiền có thể làm quan lớn hơn? Cái quan niện này là ai truyền thụ cho Cung Nghiên Bích? Làm quan tất nhiên không thể rời bỏ việc chuẩn bị tiền, nhưng cũng không phải có tiền là có thể làm quan lớn. Giống như cha hắn Cung Trung Tố, một lòng một dạ muốn làm quan, muốn leo cao, tiền xài như nước chảy, vẫn không dám tham ô, nhưng cũng chỉ ở cái bộ dáng này.

Cung Nghiên Bích nói: “Ca ca, các người giúp chúng ta, chúng ta cũng giúp các người.”

Cung Viễn Hòa nghe thấy câu này thì quát lên, tươi cười còn đang trên mặt, nhưng sắc mặt đã trở lạnh, nhàn nhạt nói: “Các ngươi giúp chúng ta thế nào? Các ngươi lại muốn cái gì?”

Minh Phỉ để ý tới vẻ mặt của hắn đột nhiên thay đổi, có chút không hiểu, nhưng không có đề cập đến, chỉ lẳng lặng ngồi ở một bên nhìn.

Hiển nhiên Cung Nghiên Bích đã nghĩ cặn kẽ qua, há mồm liền nói: “Chúng ta muốn, chính là ta và Cung Viễn Khoa có một mối hôn sự tốt, Viễn Khoa còn có thể diện ra đường. Chỉ muốn các ngươi giúp chúng ta làm có mấy điều đó, chúng ta có thể đem những năm tháng này bà ta và Thiệu gia hợp hỏa kiếm tiền, lừa gạt như thế nào nói cho các ngươi biết.”

Cung Viễn Hòa hạ mí mắt, mặt không chút thay đổi: “Ngươi nói đúng là đúng sao? Miệng nói không có bằng chứng, ta ngược lại nghĩ sẽ tin tưởng các ngươi, chỉ sợ phụ thân cũng không tin.”

Cung Nghiên Bích chậm rãi cười cười: “Cái này a, chúng ta tự nhiên cũng không phải tùy tiện mà nói một chút.” Nói tới chỗ này, phong cách cả người nàng ta cũng thay đổi, vừa mới bộ dáng nhu nhược khóc thút thít, thiếu nữ bi thương phẫn hận không thấy nữa, thay vào đó, là bộ dáng thiếu nữ đang lúc thanh xuân, tỉnh táo tĩnh lặng.

Cung Viễn Hòa nói: “Làm sao ta biết không phải là các ngươi tùy tiện nói một chút? Trời sinh phụ nữ đã am hiểu gạt người nhất rồi.”

Sóng mắt Cung Nghiên Bích lưu chuyển, cười như không liếc Minh Phỉ một cái: “Ngươi nói, cũng bao gồm cả tẩu tẩu sao?”

Hiển nhiên Cung Viễn Hòa không có tâm tư cùng nàng ta nhìn điều thú vị, đứng lên nói: “Nếu ngươi dám đến tìm ta nói chút này, chắc đều đã chuẩn bị tốt, lấy ra thành ý rồi đến gặp ta. Nếu không không cần bàn nữa.”

Cung Nghiên Bích cười nói: “Ca ca, ta và Viễn Khoa, dầu gì cũng cùng chảy chung dòng máu trên người với ngươi, không nên vô tình như vậy. Năm đó ngươi bị người ta lừa vào trong giếng cổ, vẫn là di nương ta vụng trộm sau lưng phu nhân đưa nước và bánh màn thầu cho ngươi, ngươi mới sống qua được bảy ngày bảy đêm, mới có thể mở mày mở mặt ngày hôm nay, mới có kiều thê hôm nay, mới có thể cùng khiêu chiến với người kia, ngươi đều đã quên sao? Dẫu gì, cũng coi như là ân nhân cứu mạng chứ?”

Cung Viễn Hòa rũ mí mắt đang giật giật, nhe răng cười một tiếng: “Có chuyện này sao? Ta thế nào lại quên? Còn nữa, không nên nói lung tung, nương ta là tiểu thư con vợ cả, di nương ngươi, chỉ là nô tỳ hèn mọn, hiện tại vẫn không ngóc đầu lên được. Trừ tay nghề dược thiện làm không tệ ra, thì nhất định cái gì cũng sai. Ngươi, nơi nào cũng ta chung dòng máu? Không có bản lãnh, thì hãy ngoan ngoãn vui vẻ chờ ta thưởng cho ngươi cơm thừa, đừng chạy đến nơi này của ta học chó sủa.”

Mặt Cung Nghiên Bích chợt đỏ như máu, trong mắt như nhảy ra đám lửa nhỏ, cháy cháy, đột nhiên nổi giận, xoay người đi ra ngoài: “Hôm nay bất tiện, ngày mai ta bảo Viễn Khoa đi nha môn tìm ngươi.” Lại hướng Minh Phỉ cười thản nhiên: “Tẩu tẩu, hôn sự sau này của Viễn Khoa, không thể thiếu làm phiền người nhiều nhiều.”

Minh Phỉ hướng nàng phất tay, Cung Viễn Hòa vẫn bất động, ánh mắt rơi trên đất, nửa ngày cũng không chuyển.

Sau khi Cung Nghiên Bích đi, Cung Viễn Hòa vẫn ngồi ở trước cửa sổ cầm quyển sách làm bộ nhìn. Minh Phỉ biết trong lòng hắn khó chịu, căn bản không có nhìn vào sách, nên cũng cầm kim chỉ ngồi bên cạnh hắn thêu thùa, trong nắng cuối chiều đâm lung tung mấy châm.

Mai Tử vài lần đến nhìn, muốn hỏi bày hay không bày cơm tối, đều bị Hoa ma ma cản lại bên ngoài. Hoa ma ma có chút nhức đầu, hai cái tiểu tử này, trời đã tối, đèn cũng không thắp, một đọc sách, một thêu hoa, cũng không biết đang làm những cái gì, có thể nhìn thấy gì sao.

Thật lâu sau Cung Viễn Hòa mới từ trong suy nghĩ tỉnh táo lại, lúc này mới giật mình thấy sắc trời đã tối, chân trời chỉ còn dư lại vài tia sáng, đang muốn để cho người vào thắp đèn, đột nhiên phát hiện Minh Phỉ đang ngồi bên cạnh mình, cầm cái khung thêu, đâm một cái, như thật sự đâm. Tâm tình buồn bực đột nhiên thay đổi, lấy tay của nàng trên khung thêu ra, gõ nhẹ lên đầu mũi của nàng: “Nghịch ngợm! Ánh sáng cũng không có, nàng thêu hoa gì!”

Minh Phỉ hướng hắn nháy mắt mấy cái: “Chàng có thể nhìn thấy sách, ta đương nhiên có thể thêu hoa.”

Cung Viễn Hòa lại đưa tay ôm lấy nàng, giữ đầu nàng, nhỏ giọng nói: “Nàng thích cùng nhịp với ta.”

Minh Phỉ trở tay ôm lấy đầu của hắn, nhỏ giọng nói: “Rốt cuộc chàng làm sao? Hợp tác cùng bọn Chu Di nương và Nhị muội, chưa chắc đã không phải là một con đường, tại sao chàng muốn chế nhạo nàng ta?”

“Ta ghét cái loại giọng điệu tự cho là đúng của nàng ta.” Cung Viễn Hòa cười đẩy tay Minh Phỉ ra, “Ta không sao, mới vừa rồi có chuyện mải suy nghĩ quá nên mê mẩn, đói không? Gọi người bày cơm thôi.”

“Ma ma, để các nàng đi vào thắp đèn bày cơm đi.”

Minh Phỉ dám chắc, Cung Viễn Hòa trừ bỏ truyện tranh gia sản này ra, nhất định còn có việc gạt nàng. Chẳng qua hắn không chịu nói, không chịu nói cũng không sao, chỉ cần không ảnh hưởng đến nàng là được, ai mà không có bí mật?

Cơm tối Cung Viễn Hòa ăn được nhiều hơn so với bình thường, hắn như có thù oán với thịt viên, từng miếng từng miếng, ăn đến Minh Phỉ không nhìn được, đưa đũa kẹp lại đũa của hắn, cười nói: “Không thể ăn nữa, ăn nữa sẽ không tiêu được. Ăn uống quá độ là thói quen không tốt, biến đau buồn thành sức ăn, thì càng không tốt.”

Cung Viễn Hòa hít một hơi, để đũa xuống, cười nói: “Ta nghe tức phụ nhi.” Dưới ánh đèn, khóe miệng hắn đều vểnh lên, nhưng trong mắt không có nửa điểm nụ cười.

Bởi vì sáng sớm ngày hôm sau Cung Viễn Hòa phải đến nha môn, nên hai người lên giường sớm một chút. Cung Viễn Hòa luôn thích trêu đùa nhưng tối nay có vẻ rất yên tĩnh, lên giường liền nhắm mắt lại ngủ, đến nửa câu cũng không nói. Bên tai Minh Phỉ đột nhiên yên tĩnh làm nàng có chút không quen, ánh đèn lờ mờ bên ngoài lộ ra, làm nàng có thể nhìn thấy hắn khoanh tay nghiêng người, hô hấp nhẹ nhàng, thỉnh thoảng, con ngươi ở mí mắt nhẹ nhàng chuyển động xuống, trên gương mặt trắng nõn xinh đẹp có một loại lạnh lẽo đến bình tĩnh.

Nàng biết hắn căn bản là không ngủ. Không hiểu sao, trong lòng Minh Phỉ có một nơi mềm mại bị xúc động, nàng nhẹ nhàng vươn tay, thử dò xét đặt ở trên eo của hắn. Cung Viễn Hòa không nhúc nhích, cũng không lên tiếng, giống như là ngủ rất say. Lá gan của nàng có chút lớn, tay đưa dài ra chút, vòng chặt hông của hắn, nhẹ nhàng đem mặt mình dính vào lưng hắn. Cách bắp thịt trên lưng của hắn, nàng có thể nghe rõ ràng từng tiếng tim đập của hắn, “Thịch, thịch” rất có lực, rất trẻ trung, nàng nhắm mắt lại, tưởng tượng khối nhiệt huyết trong cơ thể hắn bị trái tim cường tráng dồn nén, dồn nén, chảy về tứ chi, cuối cùng kiến tạo thành một mỹ nam nhiều mầu sắc, bất luận là vui buồn, đều làm tổn thương đến mắt người.

Đợi sau khi Minh Phỉ ngủ say, Cung Viễn Hòa mới nhẹ nhàng cầm lấy tay nàng, cẩn thận lật người, thần sắc phức tạp nhìn gương mặt đang ngủ của nàng. Minh Phỉ ngủ không hề thoải mái, chân mày hơi nhíu, hắn thở dài một tiếng, cẩn thận từng li từng tý vuốt lên chân mày nàng, đem nàng vùi sâu trong ngực, cằm chống lên đỉnh đầu nàng, ngửi thật sâu mùi hương hoa nhàn nhạt trên người nàng, nặng nề nhắm mắt lại ngủ.

Trong mộng có một cánh tay, vẫn không an phận ở trên những vị trí mẫn cảm của Minh Phỉ qua lại, còn tại nơi hoa tâm của nàng nghịch ngợm gãi gãi, nàng bởi vì bị quấy rầy trong cơn buồn ngủ mà không vui, nhưng cái tay kia thật đáng ghét, vẫn làm nàng vừa sợ vừa thích, nàng né tránh nó, rồi lại không nhịn được nghênh hợp với nó, nó làm nàng như một chiếc thuyền cô độc trên mặt biển, không nơi nương tựa, thực sự muốn bắt lấy một chút gì, rồi lại có tư vị yêu thích như sóng dữ cuồng phong lắc lư trên đỉnh sóng.

Cái tay không an phận kia không biết chạm tới chỗ nào của nàng, dù là trong giấc mộng, nhưng Minh Phỉ cũng có thể nhìn thấy từng đóa đến từng đóa nhiều loại hoa ngay trước mặt đang nở rộ, lại giống như pháo hoa

/607

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status