Hỉ Doanh Môn

Chương 173 - Chương 171

/607


Minh Phỉ nói với Cung Viễn Hòa về mấy người lấy từ chỗ Trần thị: Trong lúc vội vàng, thật sự là không tìm được người nào thích hợp, lựa tới chọn đi, chỉ có ba người này. Một người từng là quan Bố Chính Sứ (chức quan thi hành chính trị) lục phẩm, năm nay 24 tuổi, tang thê (vợ chết), không con, nhưng thích rượu; một người khác, tuy là một tú tài, trong nhà cũng không có nhiều người, chỉ tiếc là mồ côi từ khi mới sinh ra, nhưng lại có một bà bà vô cùng lợi hại; một người còn lại, là tiểu nhi tử (con trai nhỏ) mê rượu của lão bản Linh Lung tửu- Phương Thất, chắc hẳn các ngươi cũng biết.

Tiểu nhi tử say xỉn của gia tộc ở phường đông, không nói tới việc hắn trời sinh tuấn mỹ thông minh, hơn nữa còn là một cao thủ buôn bán. Chỉ tiếc ca ca trong nhà quá nhiều, đành phải dọn ra ngoài tự lực cánh sinh. Cung Viễn Hòa nghiêng đầu suy tính một chút, nói: Nàng đừng nói tới người thứ nhất, nói cho bà ấy biết hai người phía sau trước, chú trọng giới thiệu Phương Thất. Nếu bà ấy chịu, nàng bảo Chu di nương tới nói với ta.

Đêm hôm ấy, Minh Phỉ nghe được Cung Viễn Hòa trằn trọc trở mình.

Ngày thứ hai, sau khi ăn điểm tâm, Cung Viễn Hòa nói: Nàng chuẩn bị cho ta 50 lượng bạc, cơm tối ta không về ăn.

Minh Phỉ ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh sáng chiếu lên da mặt trơn bóng nhẵn nhụi giống như ngọc phấn của hắn, lại quét qua chòm râu có vẻ vô cùng cứng rắn trên cằm. Trải qua mấy ngày nay, vẻ không đứng đắn trên mặt hắn hình như càng ngày vào hiếm thấy. Nàng đưa một ngón tay ra, nhẹ nhàng lau cằm của hắn một cái: Phải chuẩn bị canh giải rượu sao?

Cung Viễn Hòa có chút xúc động đối với sự dịu dàng đột ngột của nàng, trừng mắt nhìn: Không cần, ta sẽ không uống say.

Minh Phỉ nói: Chàng có điều gì không muốn nói với ta?

Cung Viễn Hòa cúi đầu, hồi lâu mới nói: Ta muốn đi ăn cơm với Phương Thất.

Minh Phỉ mỉm cười một cái: Chàng phải nhọc tâm rồi. Ta cũng muốn cửa hàng của chúng ta nhanh chóng thương lượng xong, đi cho thím nói trước lấy tháng sau khai tiêu.

Cung Viễn Hòa nhếch mép lên: Được. Mấy ngày không thấy, trên người Cung Nhị phu nhân rất là uể oải, không biết có phải do tác động từ tâm lý hay không, Minh Phỉ cảm thấy hình như bọng mắt ở dưới hốc mắt nàng ta nặng hơn.

Cung Tịnh Kỳ thấy Minh Phỉ quan sát sắc mặt của Cung Nhị phu nhân, liền cười nói: Hôm qua tới nhà ngoại tổ mẫu, rất náo nhiệt, trong lòng mẫu thân vui vẻ, uống nhiều rượu hơn một chút. Say rượu rồi.

Minh Phỉ nhìn về phía Chu di nương: Xin di nương làm chút cháo làm ấm, bổ cho dạ dày cháo để thẩm thẩm ăn, điều hòa một hai ngày, là tốt.

Chu di nương thuận theo mà cười: Đúng vậy, nhưng phu nhân nói không có hứng ăn. Đại phu nhân tới vừa đúng lúc, ngài khuyên nhủ phu nhân đi. Di3n₫anl#e—qu÷ydoºn

Minh Phỉ nói một chuỗi lời nói dễ nghe, thương cảm, Cung Nhị phu nhân nghe vậy liền có chút phiền, uể oải nâng trán: Được rồi, được rồi, bưng lên là được. Ngươi đi xem sổ sách của ngươi đi, làm xong sớm ngày nào, ta cũng tiện dạy cho ngươi việc khác.

Minh Phỉ trách cứ: Thẩm thẩm không thoải mái, chất tức (cháu dâu) sao có thể không thèm quan tâm? Nên ở bên chăm sóc mới đúng. Tay chân lanh lẹ nhận lấy canh bí đao dao trụ (*) mà Cung Nghiên Bích bưng lên, đưa đến trước mặt Cung Nhị phu nhân.

(*) Dao trụ: Một loại nguyên liệu nấu ăn, có hình sợi, thường được dùng để nấu cháo cá.

Cung Nhị phu nhân thấy nàng cười đến ân cần, có một dự cảm vô cùng xấu, miễn cưỡng uống hai ngụm, liền lấy Chu di nương để phát giận: Làm kiểu gì thế, mặn như vậy, trắng trợn làm uổng phí dao trụ!

Chu di nương cúi đầu nhận sai, Cung Nhị phu nhân liên tiếp lấn tới: Ngươi đã ở nhà này bao nhiêu năm, biết rõ chi tiêu trong nhà rất tốn kém, sử dụng đều phải cẩn trọng, dao trụ này lại đắt, ngươi lại vẫn không cẩn thận như vậy. Phạt tiền chi tiêu nửa tháng tới của ngươi để bồi thường cho dao trụ này! Ngươi tới trong phòng bếp phân phó, về sau nếu ai làm hư đồ ăn, liền lấy tiền lương trong tháng tới bồi thường! Tới khi hết mới thôi!

Minh Phỉ mỉm cười đứng ở một bên, nhìn nàng ta giả vờ giáo huấn thiếp thất, bởi vì nàng ta nổi đóa như thế nào, đều không mở miệng khuyên bảo. Nếu thật sự say rượu, miệng chắc chắn sẽ khô, nàng ta không dùng nước canh, lại còn ở đây nổi đóa, cho nên nhất định sẽ tới lúc nàng ta cảm thấy khô miệng khô lưỡi. đ»đ;l¶q$đ

Cung Nhị phu nhân nói khô cả họng, cũng không thấy Minh Phỉ tới khuyên hoặc là đáp lời, lại thấy chính mình rảnh rỗi mà đi tức giận, có chút nghi ngờ. Chẳng lẽ không phải là đến đòi tiền?

Đang nghi hoặc, Minh Phỉ đã đề cập tới theo suy nghĩ của nàng ta: Chất tức đang cảm thấy kỳ quái rằng vì sao tiền của nhà chúng ta không đủ dùng. Rõ ràng là chỉ có một chút người, lại cứ chi tiêu quá lớn. Hôm nay nghe thẩm thẩm nói như vậy, ta mới hiểu ra vấn đề. Sớm biết như vậy, ta nên tới hỏi thẩm thẩm mới đúng.

Cung Nhị phu nhân cười mỉa: Tất nhiên, không lo việc nhà không biết gạo củi đắt, cho nên ta nói muốn ngươi đi theo ta để học hỏi nhiều thêm một chút, quả nhiên là có đạo lý.

Chính là vậy. Minh Phỉ cười nói: Thẩm thẩm, bạc hôm qua dùng để tặng hỉ sự, chúng ta chỉ còn dư 50 lượng bạc, nhưng mấy ngày nữa là sinh nhật của Chu đồng tri phu nhân, 50 lượng bạc này, cho dù lấy hết ra làm lễ vật để chúc mừng cũng không đủ, thẩm thẩm có


/607

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status