Hỉ Doanh Môn

Chương 184 - Chương 182

/607




Cung Viễn Trật nói: Hôm nay tình hình đệ thấy rất rõ, muốn an bình nhất định phải sớm ngày phân rõ sản nghiệp. Thư hồi âm của phụ thân rất nhanh sẽ đến, đến lúc đó chắc chắn nương của đệ có thể sẽ làm ầm ĩ, chỉ có điều ca yên tâm, đệ sẽ không để cho bà càn quấy nữa.

Cung Viễn Hòa cười khẽ một tiếng: Như vậy, đệ làm thế nào mới có thể bảo bà ta không càn quấy lần nữa? Chuyện hôm nay, mặc dù ta còn cố giữ thể diện cho mọi người, chưa từng chỉ ra, nhưng chắc hẳn đệ hiểu, thiếu chút nữa xảy ra án mạng! Ngoài ý muốn cái gì? Một đứa bé ba tuổi cũng có thể hiểu cái gì gọi là giấu đầu hở đuôi! Hắn nghiêm mặt nhìn sắc mặt trắng bệch của Cung Viễn Trật, lạnh lùng nói, Chỉ cần Kim Trâm nói mấy câu, ta lại thuận theo ý của thẩm nương, đi nha môn một chuyến, chuyện gì không thể hiểu rõ? Mưu tài sát hại mạng người, cái tội danh này không có chút nào oan uổng bà ta!

Cung Viễn Trật kinh hãi, vội vàng kéo vạt áo của Cung Viễn Hòa khổ sở cầu xin: Ca ca, huynh không thể! Huynh không thể như vậy, như huynh vậy, thì nhà chúng ta xong rồi! Đến trình độ này, hắn không còn ngượng ngùng nữa bèn nói với Cung Viễn Hòa các loại lời nói ân tình máu mủ…, chỉ có thể lăn qua lộn lại đều là mấy câu nói này, khốn khổ cầu xin mà thôi.

Cung Viễn Hòa nhàn nhạt nhìn hắn, ánh mắt rất phức tạp, cuối cùng thở dài, nâng hắn dậy: Ta và đệ dầu gì cũng là cốt nhục chí thân, ta làm sao lại muốn đi đến một bước kia? Đệ là người hiểu chuyện, ta cũng không muốn nói nhiều, chỉ hy vọng đệ có thể khuyên thẩm nương, không nên náo loạn nữa. Ta nói thật với đệ, tiền cái gì, ta cũng chẳng hề để tâm như vậy. Người một nhà, có cái gì không thể thương lượng thật tốt? Suy cho cùng ta cũng không thể nào một mình trôi qua cuộc sống sung túc, lại mở mắt nhìn các đệ chịu khổ gặp cảnh khốn cùng ư?

Cung Viễn Trật không ngờ hắn sẽ nói ra lời nói như vậy, mở to hai mắt nhìn hắn, giống như đứa bé khóc lên: Ca ca. . . . . . Chúng ta có lỗi với huynh!

Cung Viễn Hòa thở dài, vỗ nhẹ lên vai hắn: Đọc sách cho tốt, đệ vươn lên, hai huynh đệ chúng ta sóng vai làm việc, tề tâm hiệp lực, ai có thể ức hiếp chúng ta?

Minh Phỉ khẽ bước chân ra khỏi phòng, gọi Bạch Lộ đi chuẩn bị nước nóng và khăn tự mình đưa vào, nơi này mới vừa thu dọn xong, nhà Tiết Minh Quý đã đi vào, kề đến cạnh tai nàng nhẹ giọng nói: Nãi nãi, Chu di nương tới rồi. Lúc này đang đợi nô tỳ ở nơi đó.

Hôm nay thật là náo nhiệt. Minh Phỉ vào tiểu khóa viện của nhà Tiết Minh Quý ở, đẩy cửa phòng ra, quả nhiên nhìn thấy hai người Cung Viễn Khoa và Chu di nương mặc áo xanh đeo trang sức đơn giản, sắc mặt ngưng trọng ngồi ở một bên, trà ở trong tay một chút cũng không động tới.

Cung Viễn Khoa nhìn thấy Minh Phỉ đi vào, gật đầu một cái, đứng dậy đứng ở sau lưng Chu di nương.

Nhà Tiết Minh Quý dâng trà cho Minh Phỉ, rồi xin phép, lui ra ngoài canh giữ ở bên ngoài, chỉ chừa lại Minh Phỉ và hai mẫu tử kia nói chuyện.

Chu di nương lại cười nói: Đại nãi nãi, không biết Kim Trâm cô nương hiện nay như thế nào?

Minh Phỉ không biến sắc nói: Tỉnh qua một lần, không có tinh thần gì, uống thuốc lại ngủ mê man rồi, đại phu nói, sáng mai nhất định sẽ tỉnh.

Chu di nương khẽ mỉm cười: Đại nãi nãi không cần đề phòng ta. Ta không phải là phu nhân phái tới.

Minh Phỉ kinh ngạc: Không biết di nương có ý gì? Ngài tới thăm bệnh chính là ngài đến thăm bệnh, cùng phu nhân có quan hệ gì? Không phải bà ta muốn đánh chết Kim Trâm sao? Như thế nào lại quan tâm đến sống chết của Kim Trâm?

Chu di nương xoay xoay ly trà ở trong tay, nhỏ giọng nói: Đại nãi nãi, thực không dám dấu diếm, hôm nay Kim Trâm cô nương có thể giữ lại cái mạng này, nàng còn phải tới cám ơn ta.

Minh Phỉ nhíu mày nhìn bà ta: Di nương có lời gì xin cứ nói thẳng.

Chu di nương nói: Chắc hẳn hôm nay nãi nãi đã biết được, bà tử ở viện này, từng có giao hảo với ta. Nãi nãi từng nhờ bà ấy giúp ngài mời Đại gia qua, bà ấy lại không mang tin tới, không phải là bà ấy không chịu đi, mà là nửa đường bà ấy biết được một chuyện đáng sợ, không để ý tới mời Đại gia, mà quyết định phải đi tìm ta xin chủ ý trước. Nói tới chỗ này, bà ta không nói, chỉ cười nhìn Minh Phỉ.

Minh Phỉ nhàn nhạt nhìn bà ta: Di nương, ta không thích như ngài vậy. Cứ treo ngược như thế, đối với ai cũng không có chỗ tốt. Chuyện đã xảy ra, Kim Trâm tỉnh lại ta cũng sẽ biết, nếu ngài muốn nói, thì thẳng thắn một chút, nếu không muốn nói, cũng không cần miễn cưỡng. Ta sẽ chuyển hảo ý đêm khuya thăm bệnh của ngài đến cho Kim Trâm.

Chu di nương cười cười: Đại nãi nãi là người sảng khoái. Được thôi, bà tử kia nghe nói, có người muốn đốt phòng thu chi, hạ thuốc mê ở trong cây nến, muốn hại mạng Đại nãi nãi. Lúc đó ta kinh hoàng, không để ý tới quản chuyện trong trù phòng, bèn tìm lấy cớ chạy đi đón ngài trước. Lúc ấy nghĩ, vô luận như thế nào, cũng không thể để ngài rơi vào cái bẫy này, mà mất mạng. Ngài cũng biết, hoàn cảnh khó xử ở trong nhà của ta, làm người trong khe hẹp, nói nhiều một câu là sai, đi nhiều thêm một bước cũng là sai, vì thế nhiều lúc không dám nói rõ ràng với ngài, chỉ muốn gọi chủ tớ ba người các ngài đi cũng dễ làm thôi. Ai ngờ ngài lại để lại Kim Trâm, thật là gấp đến độ ta. . . . . .

Bà ta thở dài, Lúc ấy tình thế khẩn cấp, ta cũng không có biện pháp khác. Không thể làm gì khác hơn là để cho bà tử trông coi viện kia tìm cách cứu Kim Trâm, đáng tiếc, bọn họ phòng bị chặt chẽ, cuối cùng Kim Trâm cô nương ăn đau khổ. Chỉ có điều thật may là cát nhân thiên tướng, cuối cùng không tổn hại đến nhân mạng. Nếu không ta thật sự là thẹn với nãi nãi rồi.

Di nương cực khổ. Minh Phỉ không mặn không nhạt đáp lại bà ta một câu.

Chu di nương vô cùng lo lắng nhìn Minh Phỉ, Nãi nãi, có lẽ ngài cảm thấy ta làm những chuyện này sau lưng phu nhân, là phản chủ, khiến cho người ta kinh bỉ, bà ta đánh ta cũng là đáng đời. Nhưng ta cũng là người có nhi có nữ, cũng có thể phân rõ đúng sai phải trái. Nói bản thân một chút, ta không thể trợn mắt nhìn bà ta vì tư lợi của bản thân, rành rành phá hủy tiền đồ của Nhị tiểu thư và Tam công tử mà không hề làm gì. Cũng không thể nhìn bà ta ngu xuẩn, phá hủy cái nhà này, làm cho lão gia khổ cực cả đời, thành công dã tràng, tương lai còn thẹn với liệt tổ liệt tông Cung gia.

Di nương thật là đại nghĩa lẫm liệt. Minh Phỉ thở dài một cái, cũng không vạch trần lời nói dối của bà ta, giải thích nói: Ngài kẹp ở giữa thật sự cũng khó làm người, chuyện như vậy ngài cũng đừng quản. Thẩm nương bệnh cũng không nhẹ, tiếp tục như vậy nữa chỉ sợ thật sự sẽ trì hoãn tiền đồ của các đệ muội, chờ tra rõ chuyện này xong, sẽ để cho Phương gia tới đề thân đi? Cái gì mà bị kẹp ở giữa khó xử? Đối phương phòng bị chặt chẽ? Rõ ràng chính là

/607

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status