Hỉ Doanh Môn

Chương 216 - Chương 214

/607


Edit: hoada

Sáng ngày hôm sau, khi trời còn chưa sáng, thuyền đã đến bến tàu Phủ Minh.

Tiết gia đã sớm nhận được tin tức, Tiết Trường Ích đã sớm đánh xe ngựa đến đợi trên bến tàu.

Mới vừa thấy Cung Viễn Hòa xuất hiện trên đầu thuyền, Tiết Trường Ích đã cười vui vẻ dẫn theo mấy người xông lên thuyền, sau khi nhiệt tình chào hỏi Cung Viễn Hòa và Minh Phỉ rồi thì sai gia nhân mang tất cả hòm xiểng lên ngựa.

Tiết Trường Ích mỉm cười dẫn Minh Phỉ đến bên chiếc xe ngựa sơn đen đang dừng ở phía trước, nói: “Đệ muội, lần đầu tiên đệ muội tới Phủ Minh phải không? Con ngựa này có tên là Vu Sa, đệ muội dùng nó đi dạo phố phường xem náo nhiệt đi. Trong khi đệ muội đi dạo phố phường, ta tạm thời mượn biểu đệ nói chuyện mấy câu.”

Minh Phỉ cười nói: “Làm phiền đại biểu ca quan tâm.” Nàng rất thích người của Tiết gia, một phần mấy người Tiết gia đều rất thân thiện, cởi mở nhất là Tiết đại cữu, bọn họ đều là những kiểu người lạc quan, vui vẻ. Chung đụng với bọn họ, luôn làm cho người khác có cảm giác thoải mái, vui vẻ.

Đan Hà và Bạch Lộ đỡ Minh Phỉ lên xe ngựa, hai nha đầu bước lên xe hưng phấn sờ đông sờ tây khắp nơi, không khỏi khen ngợi: “Xe ngựa này thật to.” Nói rồi thì lo lắng sợ phu xe Tiết gia cười nên chỉ che miệng cười rất khẽ.

Minh Phỉ khẽ mỉm cười, nhìn xuyên qua rèm xe nhìn ra bên ngoài xem náo nhiệt. Rốt cuộc, Phủ Minh vẫn là tỉnh phủ, mặc dù không náo nhiệt như Thủy Thành phủ nhưng lớn hơn Thủy Thành phủ rất nhiều, đường phố cũng rộng rãi thoáng đãng hơn, hàng quán dãy phố cũng rất chỉnh tề, ngay ngắn.

Xe ngựa ước chừng đi được hơn nửa canh giờ thì rẽ vào một chỗ trạch khâu. Đến cổng thùy hoa, chợt nghe thấy tiếng người cười nói: “Là biểu thiếu gia và biểu thiếu nãi nãi đến rồi.”

Tiếp đến, có một ma ma đi lên để một cái ghế nhỏ trước xe ngựa, vén rèm lên, lộ ra một khuôn mặt nha hoàn xinh đẹp tươi cười nghênh đón, quét mắt khắp mấy người Minh Phỉ và Đan Hà, Bạch Lộ, sau đó cẩn thận đỡ Minh Phỉ xuống xe ngựa: “Thiếu nãi nãi đi đường cực khổ rồi.”

Minh Phỉ chưa biết được thân phận của đối phương, nhưng nghĩ tới Tiết đại cữu rất yêu mến Cung Viễn Hòa nên đoán rằng đây có thể là nha hoàn đắc lực bên cạnh Tiết cữu mẫu, vì vậy lập tức mỉm cười nói: “Làm phiền rồi.”

Lời nói của nàng khiến cho nha hoàn mặc y phục xanh cười nói: “Nô tỳ là Sách Cầm”. Rồi chỉ một nha hoàn khác mặc y phục vàng cười: “Đây là Sách Lan. Nếu thiếu nãi nãi có gì phân phó, có thể phân phó chúng ta đi làm.”

Đan Hà và Bạch Lộ cùng liếc mắt nhìn nhau, hai người lập tức tiến lên làm lễ với hai nha hoàn này, tự xưng tỷ muội lẫn nhau.

Mới vừa bước vào cổng thùy hoa, đã thấy hai thiếu phụ chừng khoảng hơn 20 tuổi, ăn mặc y phục rực rỡ dẫn một đám nha đầu và ma ma cười tủm tỉm chào đón, một người trong số đó chắp tay trước mặt Minh Phỉ cười nói: “Chúng ta đang tán gẫu, nghe nói biểu đệ muội đã đến, hai chúng ta vội vàng ra đón nhưng vẫn chậm một bước, đệ muội chớ nên trách tội chúng ta.”

Phía sau có một phụ nhân tuổi hơi lớn tuổi một chút được một nha hoàn đỡ, dáng vẻ khoan thai, đoan trang chầm chậm đi tới, cười chỉ vào hai phụ nhân giới thiệu với Minh Phỉ: “Đệ muội, để ta nói chuyện với ngươi, ngươi đừng để ý tới hai con khỉ con này. Rõ ràng phu nhân bảo các nàng chú ý, nhưng hai người các nàng lại tham ngủ nên lúc này mới tới muộn như vậy.”

Lúc này hai phụ nhân trẻ tuổi kia cười nói: “Đại tẩu, ngươi đừng nói xấu chúng ta trước mặt đệ muội chứ? Chúng ta đến muộn đó là vì chúng ta xuống bếp chuẩn bị điểm tâm cho biểu đệ và biểu đệ tức đấy.”

Cung Viễn Hòa đi nhanh tới, cười nói: “Sao nàng còn không mau bái kiến mấy vị tẩu tẩu đi?”

Lúc này Minh Phỉ mới biết phụ nhân hơi lớn tuổi này chính là thê tử Tiếu thị của Tiết Trường Ích, còn hai phụ nhân trẻ hơn, một là Thạch thị thê tử của nhị biểu ca Tiết Tiến Bộ, một người khác là Trương thị, thê tử của tam biểu ca Tiết Vũ Trường. Vì vậy vội vàng cúi người thi lễ chào hòi: “Minh Phỉ gặp qua mấy vị tẩu tẩu, mấy vị tẩu tẩu vạn phúc.”

Mấy tẩu tẩu Tiết gia mỉm cười đáp lễ lại. Tiết thị tiến lên đỡ Minh Phỉ đứng dậy, dắt nàng đi vào nhà trong: “Ngươi không cần phải khách khí, đừng cảm thấy gò bó. Nhà chúng ta không để ý đến những thứ lễ nghi rườm ra này đâu, ngươi xem hai người bọn họ đi, làm gì có vẻ xem ta như đại tẩu chứ? Chỉ cần ta nói một câu, hai nàng sẽ chê bai ta thêm hai câu, ngươi cũng nên quen như bọn họ vậy.”

Thạch thị và Trương thị nghe nàng nói như thế thì cùng đồng loạt cười: “Đại tẩu, nếu ngươi muốn chúng ta xem như đại tẩu thì cũng phải tỏ ra bộ dáng như đại tẩu đi, chớ để đệ muội chê trách chúng ta không biết trên dưới.”

Tiết thị quay lại trừng mắt: “Muốn ta không nói xấu các ngươi thì tốt xấu gì các ngươi cũng nên tôn trọng ta một chút chứ? Nhị đệ muội nên lấy trà ngon ra đây để chúng ta nếm thử một chút, còn tam đệ muội nhanh một chút đi làm một bàn thức ăn ngon đãi chúng ta đi, chớ có giấu giếm, nếu không ta không nói lời tốt nào giúp các ngươi đâu.”

Minh Phỉ thấy mấy người các nàng ai cũng không câu nệ tiểu tiết gì nên cũng phối hợp vui đùa cùng bọn họ, thấy bọn họ không người nào cố ý làm ra vẻ thì không khỏi hâm mộ đỏ mắt. Cũng không phải giống như người trong nhà giàu có khác, nhà nào cũng tranh đấu đến ngươi chết ta sống, trước mặt nàng, mấy người Tiết gia chung đụng với nhau hết sức hài hòa. Nghe nói, mấy nữ tử bọn họ có ddlqd chung đụng tốt với nhau hay không thì có quan hệ rất tới đến người trưởng gia, từ chuyện này có thể thấy được vị Tiết cữu mẫu chưa từng gặp mặt kia cũng có thể chung đụng rất tốt.

Trương thị là người trẻ tuổi nhất, thấy trên mặt Minh Phỉ như có điều suy nghĩ thì che miệng cười: “Chúng ta thường hay cãi vã như vậy, đã khiến đệ muội chê cười rồi.”

Minh Phỉ lắc đầu: “Không phải. Đó là vì




/607

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status