Hỉ Doanh Môn

Chương 225 - Chương 223

/607


Lời này có ý là muốn nói với nàng đừng lãng phí tính toán mất công vô ích sao? Minh Phỉ không để ý đáp lại: “Quên mất cũng không có gì kì quái, nhưng có lúc thì gặp cơ duyên xảo hợp, đều sẽ nhớ tới.”

Tôn đạo cô cười lắc đầu: “Không, quên thì chính là quên, nếu may mắn bần đạo còn có thể nhớ thì những năm gần đây chưa từng làm chuyện gì là đại gian đại ác, những gì bần đạo làm đều là vì cứu người thôi.”

Minh Phỉ cười khẽ: “Quan chủ là người tu đạo thì làm sao có thể làm chuyện đại gian đại ác được? Chân Nhân Tử có dạy vãn bối rằng làm người không thể chủ động hại người, những cũng không thể mặc cho người khác hại mình mà mình không làm gì được.”

Tôn đạo cô cười như không cười nhìn nàng: “Ngài không cần mang Thủ Chân Tử tới dọa bần đạo đâu. Đạo pháp này cũng không khác với tiệm bán thuốc, chỉ để ý đến chuyện bán thuốc, không quan tâm đến chuyện khác. Hại người không phải là thuốc mà là do người.”

Minh Phỉ nói: “Làm sao người đời lại không biết đạo lí này chứ, nhưng cũng có người bán thuốc có ý đồ xấu, biết rõ thuốc là hại người mà vẫn bán thuốc để kiếm tiền tài bất ddlqd chính. Hôm nay, nói chuyện này cũng có thể khiến người khác tức giận nhưng không thể không nói đạo lí vì sẽ có người cho rằng người khác không biết đấy.”

Trong mắt Tôn đạo cô thoáng qua một tia ảo não, đặt ly trà trên tay xuống làm vang lên một âm thanh nhỏ, Minh Phỉ tủm tỉm mặt đối mặt: “Nếu quan chủ cố ý tìm ta tới, chắc hẳn sớm có định luận rồi.”

Một lúc sau Tôn đạo cô mới nói: “Ta chưa từng làm chuyện gì hại nàng ta cả. Nếu ta có nói láo nửa câu thì ta sẽ không chết tử tế được.”

Bà ta không cần nói rõ thì cả hai người đều hiểu biết về “nàng” trong miệng bà ta chính là Tiết thị.

Nhưng Minh Phỉ nghe rồi chỉ cười không nói gì cả.

Tôn đạo cô thấy nàng có thái độ như vậy thì có chút phát giận: “Thuốc chính là thuốc, có thể hại người nhưng cũng có thể cứu người, chuyện này so với ta thì ngươi còn rõ ràng hơn. Nhưng có người cầu xin ta, cũng nói là hoàn cảnh của nàng ta rất đáng thương, cần người giúp đỡ. Tuy ta ngu đần nhưng cũng sẽ không khiến mình sa vào đại phiền toái gì.”

“Quan chủ nói đúng.” Nói đến chỗ này thì Minh Phỉ có vẻ như tin vào lời Tôn đạo cô nói, nàng lấy từ trong tay áo ra một ngân phiếu trị giá một ngàn lượng dâng lên: “Vậy ta nhờ quan chủ hỗ trợ cứu một người.” Tôn đạo cô thấy giá trị của tấm ngân phiếu kia khẽ nhíu mày: “Không biết là đại nãi nãi muốn bần đạo cứu người nào?”

“Cứu Cung nhị phu nhân của chúng ta. Quan chủ là người tinh thông y lí, chắc biết được tình hình sức khỏe của Cung nhị phu nhân của chúng ta như thế nào. Tình trạng Cung nhị phu nhân lúc tốt lúc xấu, có phải là do dùng thuốc không đúng hoặc là do vấn đề ăn uống hay không? Mặc dù nàng ta bất nhân với chúng ta nhưng chúng ta là bậc tiểu bối lại không thể bất nghĩa được, chúng ta không thể thờ ơ giương mắt lên nhìn nàng ta vì ốm đau mà bị hành hạ được. Nếu ddlqd có cơ hội thích hợp, kính xin đạo cô nhắc nhở ta một tiếng trước mặt Cung nhị phu nhân. Đây là cứu người chắc hẳn quan chủ sẽ không cảm thấy là bị làm khó chứ?”

Tôn đạo cô trầm ngâm thật lâu không nói gì.

Minh Phỉ thấy vậy làm ra vẻ tiếc nuối thu hồi tấm ngân phiếu: “Xem ra là quan chủ vẫn còn trách tội ta, cũng oán trách ta còn trẻ tuổi không hiểu chuyện rồi.”

Tôn đạo cô thở dài: “Được, như vậy thì bần đạo sẽ cố gắng hết sức.”

Minh Phỉ nghe vậy thì đặt tấm ngân phiếu xuống rồi dùng ly trà đặt lên: “Vậy thì kính xin quan chủ giúp ta thắp cho Tam Thanh tổ sư gia thêm mấy nén nhang.”

Mặt Tôn đạo cô không biến sắc gật đầu: “Đi thong thả.”

Thời gian không lâu sau đó, Chu di nương bị bệnh, Lý di nương thì vẫn bận rộn qua lại nhưng có thể thấy được rằng quan hệ với Cung nhị phu nhân dường như đã chuyển biến tốt hơn, Quách gia cũng sai người đến báo ngày giờ chính xác, quyết định cầu hôn Cung Nghiên Bích vào ngày mùng mười tháng sau, Cung Trung Tố rất mừng rỡ. Vì chuyện này mà chuyện Chu di nương bị ốm cũng không khiến mọi người chú ý tới.

Cùng lúc đó cũng đến hôn kì của Chu Thanh.

Ngày đó đến, Minh Phỉ dẫn theo Tiết Dã Thanh đến, nàng cũng có ý định cùng Chu Thanh đến Chu gia nói lời từ biệt.

Nàng cho người đi hỏi ý tứ Cung Nghiên Bích và Cung Tịnh Kì, hỏi hai người đó có bằng lòng cùng đi với nàng hay không? Cung Nghiên Bích không đến chỉ cho người đưa tới một đôi hà bao, hai chiếc khăn tay. Còn Cung Tịnh Kì tuy ăn mặc trang điểm kĩ nhưng vẫn không giấu được nét mặt nặng nề, mang theo một đôi trâm bạc đến, đi theo Minh Phỉ ngồi xe ngựa tới Chu gia.

Đến ngoài hẻm cửa vào Chu gia, Minh Phỉ rất cảm khái, nhớ ngày đó sinh thần Chu đồng tri phu nhân, Chu phu nhân mở một bữa tiệc nhỏ nhưng xe ngựa chật ních, lấp kín con hẻm nhỏ, bây giờ thì xe ngựa của nàng không có chút chướng ngại nào là ddlqd có thể trực tiếp đi thẳng đến đại môn Chu gia. Mặc dù Chu gia không phải là người vùng này, hôn kì cũng định ra vội vàng, thân quyến ở vùng khác không thể đến kịp, nhưng trước sau chênh lệc đến mức này thì không khác gì lòng sông so với mặt biển lớn cả.

Khách đến tuy ít, người Chu gia cũng cảm thấy khó chịu. Minh Phỉ mới bước xuống xe ngựa thì đã có người làm đưa nàng, Cung Tịnh Kì và Tiết Dã Thanh đi vào phòng khách. Lúc này Chu phu nhân đang nói chuyện với Trần tam nãi nãi và mấy vị phu nhân bình thường giao hảo rất tốt. Chu phu nhân ăn mặc thỏa đáng, nét mặt tự nhiên, cũng không vì khách thưa thớt mà có biểu hiện khó chịu hay bất bình gì cả.

Minh Phỉ không khỏi âm thầm gật đầu, người có thể vững vàng như vậy xem ra cũng không tệ lắm.

Ngược lại khi các phu nhân ngồi đấy thấy Cung Tịnh Kì xuất hiện thì có chút ngạc nhiên nhưng cũng không có người nào cố ý khiến cho nàng khó chịu, tất cả mọi người đều có ý né tránh nói những chuyện không liên quan khác, cố gắng kiếm những đề tài vui mừng để nói, sau đó còn kéo Tiết Dã Thanh đến ân cần hỏi han.

Sau khi chào hỏi mấy vị phu nhân, Minh Phỉ xin phép Chu phu nhân để mấy người các nàng đi xem Chu Thanh.

Chu phu nhân cười gật đầu nói: “Trần Oánh cũng đang ở đó.” Sau đó có ý định sai một nha hoàn đưa mấy người sang chỗ Chu Thanh.

Minh Phỉ vội xua tay: “Chu phu nhân không cần khách sáo, tự chúng ta đi được.”

Chu phu nhân thấy vậy cũng không miễn cưỡng để các nàng rời đi.

Từ phòng khách đến khuê phòng Chu Thanh phải đi qua một vườn hoa. Bây giờ đã là cuối thu, rất nhiều hoa cỏ bị rụng lá rất điêu tàn, ngay cả khi có người chăm sóc tỉ mỉ nhưng


/607

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status