Hỉ Doanh Môn

Chương 227 - Chương 225

/607


Edit: Thu Lệ

Minh Phỉ nhìn Thiệu đại nãi nãi ngoài cười nhưng trong không cười nói: Người xem vậy bây giờ phải làm sao đây, hài cốt của muội phu ta còn chưa lạnh mà tứ muội của ta đã bị người ức hiếp như vậy. Nếu trong phủ không tha cho tứ muội ta, vậy ta chỉ còn cách viết thư cho phụ thân ta xin ông làm chủ thôi.

Hôm nay Thiệu đại nãi nãi xem như đã sợ chết những người làm quan này rồi, mặc dù giữ lại Minh Tư chỉ ăn không ngồi rồi chướng mắt, nhưng nếu Thái gia muốn bọn đưa ra đồ cưới của Minh Tư cũng không thể lấy ra được, vội nói: Không cần kinh động đến bên d/đ;l;q'd thông gia, là ta suy tính không chú đáo, không nên để cho thê tử lão Ngũ mang bệnh còn đi túc trực bên linh cữu. Ta sẽ gọi người đưa nàng tới. Thấy Thiệu nhị thiếu nãi nãi vẫn còn đang gào thét, rống giận một tiếng: Cút ra ngoài hừ…..!!!

Lúc này vú già dìu Minh Tư vào, mọi người mới nhìn thấy một dấu tay to trên khuôn mặt trắng như tuyết của Minh Tư, hẳn là bị Thiệu nhị thiếu nãi nãii đánh đến choáng váng.

Ngay trước người nhà mẹ đẻ mà dám đánh người, đây không phải là không để Thái gia vào trong mắt hay sao. Tam di nương không khỏi trầm mặt: Phòng của Tứ cô nãi nãi chúng ta ở nơi nào? Còn phải làm phiền đại nãi nãi mời một đại phu.

Minh Tư được chia một gian phòng có cửa sổ nho nhỏ, cả năm không thấy được ánh mặt trời, đồ đạc bên trong chen lấn đến mứ nước chảy không lọt, hai người trở mình cũng khó khăn. Tam di nương dò xét một phen, kết quả hoàn toàn không thấy bày biện những đồ vật nhỏ linh tinh, chung quanh trụi lủi, chỉ còn lại mấy ly trà xù xì và một bình trà, giở ra nhìn bên trong chỉ còn nửa bình trà nguội vẩn đục tỏa ra mùi lạ.

Gả cho gà thì theo gà, gả cho chó thì theo chó, hôm nay Thiệu gia bọn họ chính là như vậy, cũng không tồn tại bạc đãi người nào hoặc không bạc đãi người nào. Thiệu đại nãi nãi thấy Tam di nương quan sát bài biện trong phòng, liền lẽ thẳng khí hùng nói: Thân thể Ngũ tức phụ không được tốt, hàng năm đều uống thuốc, mỗi tháng xem bệnh mua thuốc cho nàng sẽ tốn rất nhiều bạc. Nói ra không sợ xấu hổ, d/đ;l;q;d hiện giờ nhà chúng ta không cung cấp thuốc cho nàng uống nổi, nhưng lại không thể trơ mắt nhìn nàng chịu khổ chịu tội, không thể thiếu cần phải tìm chút biện pháp đổi tiền mua thuốc. Mặc kệ nói thế nào, dù sao con người cũng đáng tiền hơn đồ vật phải không? Ngụ ý là tiền của Minh Tư cũng do bản thân nàng uống thuốc mà hết, người của Thiệu gia không dùng nửa văn.

Chuyện của Minh Tư, nói ra thì Tam di nương và Minh Phỉ đều không làm chủ được, nàng gả vào Thiệu gia thì chính là người Thiệu gia. Hôm nay bắt gặp chuyện thế này, nếu không phải nghe thấy không hỏi, không nói được, Thái gia cũng không còn mặt mũi, cần phải trông nom kết quả cũng không dễ dàng như vậy. Tam di nương còn chưa bàn bạc với Minh Phỉ xong, liền thuận theo ý tứ tự quyết định của của Thiệu đại nãi nãi.

Thiệu đại nãi nãi thấy Tam di nương và Minh Phỉ cũng không đi sâu vào chuyện lúc nãy, liền có chút hiểu được. Có lẽ khi Minh Tư còn ở nhà đã đắc tội quá nhiều với người ta, mới vừa rồi hai vị này bị buộc không thể không ra mặt cho nàng, thật ra thì ý định chân thật là chỉ cần người trong nhà không làm quá đáng thì các nàng sẽ không truy cứu đến cùng. Suy nghĩ chốc lát, liền ngầm quyết định được chủ ý, chỉ cần sau này không cho Minh Tư ra cửa, không để cho Thái gia bắt được nhược điểm thì cũng coi như nuôi một nha đầu thôi, tránh khỏi phải trả đồ cưới, vì vậy ân cần chiêu đãi Tam di nương và Minh Phỉ, còn gọi Thiệu nhị thiếu nãi nãi đi vào nhận lỗi.

Thiệu nhị thiếu nãi nãi vốn không muốn làm theo, nhưng suy cho cùng cũng không dám chọc tức bà bà, không thể làm gì khác hơn là hận hận không dứt đi vào bồi lễ, thù để cho Minh Phỉ tát một cái coi như tính trên người Minh Tư, chỉ chờ làm xong tang sự cho Thiệu Ngũ, sau đó tìm cơ hội đòi lại từ Minh Tư, chuyện này để nói sau, tạm thời không đề cập tới.

Thấy Minh Tư tỉnh lại, Thiệu đại nãi nãi để Tam di nương và Minh Phỉ ở trong phòng, bản thân dẫn những người khác đi ra ngoài. Tam di nương thấy không có người khác, trầm mặt nói với Minh Tư: Tứ cô nãi nãi, nếu như ngươi còn nhớ Thái gia là nhà mẹ d/đ;l;q;d ngươi, ngươi còn có mấy tỷ muội khác, muốn mọi người nhớ lòng tốt của ngươi, đau lòng ngươi... Thì ngươi phải suy nghĩ cho họ nhiều một chút. Nếu thật sự làm ầm ĩ như vậy, đến lúc đó cũng đừng oán người khác.

Tình hình lúc trước nàng cũng nhìn trong mắt, cũng hiểu rõ tính tình của Minh Tư, bản thân nàng sẽ không cho rằng Minh Tư thật sự trong sạch vô tội. Từ trước tới nay, nàng là người có tính tình đàng hoàng, một lòng giúp mọi người làm điều tốt, hiếm khi hôm nay lại nói nặng lời như vậy, tuy rất nổi giận nhưng bên trong cũng có mấy phần ý tứ đáng thương Minh Tư.

Minh Tư cũng không cảm kích, nhàn nhạt nói: Di nương nói những lời này ta nghe không hiểu. Sao ta không nghĩ cho bọn hả? Ta ầm ĩ thế nào? Ngược lại trong nhà thấy ta bị người khác ức hiếp như thế, lại chưa từng trông nom hơn phân nửa. Vào lúc này cảm thấy Thái gia thật mất mặt, rồi lại tới oán trách ta, có đạo lý này sao?

Tam di nương trầm giọng nói: Tứ cô nãi nãi, ta hiểu ngươi không xem ta là di nương, không nghe lọt lời ta nói..., nhưng dù sao ta cũng lớn tuổi hơn ngươi, ta tự có mắt nhìn. Chuyện hôm nay, ta sẽ tự




/607

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status