Hỉ Doanh Môn

Chương 250 - Chương 248

/607


Minh Phỉ đang bảo Kim Trâm ghi nhớ chuẩn bị lễ vật đưa đến Tiết gia, Hoa ma ma cười hì hì chạy vào nói: “Nãi nãi, Tử Lăng nói muốn đến tạ ơn ngài.”

Minh Phỉ gật đầu: “Để cho nàng đi vào đi.”

Tử Lăng mặc y phục màu xanh nhạt, khoác thêm chiếc áo vải bông rất hợp với bộ váy đỏ tươi, cúi đầu đii vào, quy củ dập đầu nói: “Nô tỷ tạ ân điển của nãi nãi.”

Vẻ mặt của Minh Phỉ ôn hòa để cho nàng đứng lên: “Tình huống của Hàn gia chắc hẳn ngươi cũng đã nghe Hoa ma ma nói rồi?”

Chân mày, khóe mắt của Tử Lăng đều nhiễm vui vẻ nói: “Nô tỳ đã nghe rồi ạ!” Nàng vò vò nhẹ vạt áo cảm kích: “Cả đời này nô tỳ cũng không quên đại ân đại đức của nãi nãi.” Nàng không ngờ nàng còn có thể có một mối nhân duyên tốt như vậy.

Minh Phỉ gật đầu: “Thứ khác ta cũng không trông cậy nhiều, chỉ cần ngươi nhớ ngươi từ nơi nào đi ra, thế nào đi ra, chớ làm mất mặt đại gia và ta là được.”

Tử Lăng gật đầu ghi nhớ.

Minh Phỉ nói tiếp: “Trong năm nay sẽ định ra hôn sự, lúc ngươi rảnh rỗi thì tranh thủ làm chút đồ cưới đi. Chuyện trong phòng may vá, ta sẽ phân phó thêm nhiều người giúp đỡ, để ngươi có thêm nhiều thời gian rảnh.” “Nhanh như vậy sao?” Tử Lăng hưng phấn đến run rẩy cả người.

Nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ cùng kích động không che giấu chút nào của nàng ta, Minh Phỉ cũng nhịn không được cười: “Ở chỗ này của ta không cần ngươi hầu hạ, lui ra đi.”

Tử Lăng vui mừng hớn hở lui ra ngoài.

Nhìn nàng ta như vậy rồi so với dáng vẻ của Bạch Lộ kia thật đáng ghét, Kim Trâm thở dài nói: “Bảo bối có thật tốt cũng phải đưa đến tay người thích nó, thì mới có thể vui vẻ được, nếu không thì thật là lãng phí.”

Minh Phỉ cười: “Vậy còn người, cái gì trong mắt ngươi mới được xem là bảo bối?”

Hoa ma ma nói xen vào: “Kim Trâm, ngươi sợ cái gì? Có đại gia và nãi nãi cho ngươi chỗ dựa, tiểu tử kia còn dám sinh ra nhị tâm gì chứ? Nếu hắn dám, ta là người đầu tiên không tha cho hắn!”

Minh Phỉ cũng gật đầu: “Ta nghe đại gia nói, hắn tốn mấy tháng tiền lương mua cho ngươi vật liệu may mặc thượng hạng phải không?”

Kim Trâm nghe vậy thì cúi đầu nhưng khóe môi cũng lộ ra nụ cười: “Xài tiền phung phí. Nói cũng không nghe.”

Đây ý là chịu rồi? Minh Phỉ và Hoa ma ma liếc mắt nhìn nhau rồi cùng cười ha hả.

Cung Viễn Hòa đi vào thấy mấy người trong phòng cười nói vui vẻ, tâm tình cũng tốt lên: “Có chuyện gì mà vui vẻ vậy? Cũng nói cho ta nghe với?”

Kim Trâm vội nói: “Nô tỳ đi pha trà cho đại gia!” Rồi mặt đỏ đi nhanh ra ngoài như một làn khói.

Minh Phỉ tà ác nhìn theo cười: “Kim Trâm, ngươi đi nhầm rồi, nơi này cũng có trà.” Quay đầu nói với Cung Viễn Hòa: “Có thể nói cho Tẩy Bình chuẩn bị tân phòng được rồi.”

Mấy ngày nữa trôi qua, quả nhiên La gia và Hàn gia mời người tới cầu hôn, ngay sau đó định xuống ngày, Minh Phỉ bắt để cho Đan Hà và Tử Lăng chuẩn bị đồ cưới. Tẩy Bình cũng muốn mời người đến cầu hôn, Kim Trâm lại nói phải đợi nàng mấy tháng nữa, để mấy tiểu nha hoàn quen việc rồi nàng mới yên tâm gả cho người. Minh Phỉ nghe xong cũng không miễn cưỡng nàng, chỉ vụng trộm đến Kim Ngọc Mãn Đường định chế một bộ trang sức bạc nguyên chất cho nàng.

Mặc dù trong nhà có thêm hai vị khách là Đặng Cửu và Sơn nhi nhưng cũng không mang đến bao nhiêu ảnh hưởng cho cuộc sống hàng ngày của Minh Phỉ và Cung Viễn Hòa. Chỉ vì Đặng Cửu và Sơn nhi cực kì ân tĩnh, điểm tâm và cơm tối đều ăn trong sân ddlqd mình, xung quanh chỉ có mấy thủ hạ và ma ma, cũng không yêu cầu hay đòi hỏi cái gì, cũng không rời khỏi viện của mình, không chỉ vậy, Đặng Cửu còn không cho Sơn nhi quấn lấy Cung Viễn Hòa. Mượn cơ hội Tiết Diệc Thanh đến xin Thủ Chân Tử chẩn mạnh lần cuối cùng thì đi theo một chuyến đến Nhật Khánh.

Có vị khách thức thời như vậy ngược lại khiến Minh Phỉ cảm thấy có chút ngượng ngùng, luôn cảm thấy bản thân mình chiêu đãi không tốt. Vì vậy liền thương lượng với Hoa ma ma để ma ma đưa một tiểu nha hoàn thông minh lanh lợi Bảo Nhi đến làm bạc với Sơn nhi, lại mang tặng một con ba trong trang đưa tới, khi tiểu cẩu được bốn tháng thì tự mình mang chó đưa qua.

Thật sự Đặng Cửu cũng không khó khăn gì, khách khí nhận lấy rồi khách khí nói cảm ơn, Minh Phỉ ngồi nói chuyện với nàng một lát, thấy nàng thận trọng thì cũng đứng dậy cáo từ.

Buổi tối, Minh Phỉ nói chuyện này với Cung Viễn Hòa: “Nhìn qua thì người có vẻ rất hiền lành, mang cái gì đến đều nhận lấy nhưng rất khó thân cận, cực kì khách khí.”

Cung Viễn Hòa vô tình nói: “Nàng rơi từ chỗ cao xuống, đột nhiên phải đi ăn nhờ ở đậu nhà người thì như thế nào cảm thấy không câu nệ chứ? Chỉ cần nàng giống như hiện tại, cho ăn, cho mặc, ăn ở, đi lại xử lí như vậy là được rồi, những thứ khác cũng không cần trông nom. Dần dần, nàng ta sẽ biết nàng là người như thế nào, tự nhiên sẽ thân cận với nàng thôi.”

Minh Phỉ cười: “Không phải là ta lo lắng có chỗ nào không chu toàn sao? Chỉ sợ chàng oán trách ta không tiếp đãi khách của chàng chu đáo…” Cung viễn Hòa bật cười: “Nàng nha, lúc nào thì ta oán trách nàng chứ? Nếu ta không yên tâm nàng thì sao có thể đưa các nàng về nhà làm khách được?”

Thời gian không nhanh không chậm trôi đi, đến mười một tháng chạp, Tiết Tiến Bộ đến đón Tiết Diệc Thanh về nhà. Minh Phỉ thay Tiết Diệc Thanh thiết yến tiễn hành, mời Chu Thanh, Trần Oánh, Cung Tịnh Kì, Cung Nghiên Bích, Đặng Cửu đến thưởng mai ăn lẩu.

Cung Nghiên Bích tới, nhưng Cung Tịnh Kì lại cáo bệnh không có tới, cũng không biết là có phải không muốn gặp Chu Thanh không, có lẽ càng gặp sẽ càng cảm thấy đau lòng. Đặng


/607

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status