Hỉ Doanh Môn

Chương 262 - Chương 260

/607


Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết

Tháng hai đầu xuân là lúc tiết trời đang ấm đột ngột trở nên lạnh lẽo. Đêm qua hãy còn gió ấm thổi hiu hiu, sáng sớm ngày thứ hai đã lạnh đến thấu xương.

Mới tờ mờ sáng, bến tàu Phủ Minh đã là nơi bận bịu nhất. Mấy chục chiếc thuyền có lớn có nhỏ, đủ loại kiểu dáng dừng ở bến tàu, đến trạm, xuất hành, không ngừng huyên náo.

Minh Phỉ mặc áo choàng da cáo, ngồi trong xe ngựa của Tiết gia, lẳng lặng chờ trước khi đôi phu thê Quách Hoài và Cung Nghiên Bích đến đây để tụ họp. Cung Viễn Trật hà hơi vào tay, đứng ở cạnh xe mà oán giận: Giờ này còn chưa đến!

Minh Phỉ nói: Có phải người báo tin đã làm việc sai không?

Cung Viễn Trật nói rất chắc chắn: Không đâu. Người báo tin đã nói chuyện với nhị tỷ, nói rằng Chính Mão* trong buổi sáng hôm nay, nhị tỷ nhất định sẽ đến sông Hoài.

Giờ Mão - từ 5 giờ đến 7 giờ sáng - Chính Mão tầm 6 giờ.

Tiết Trường Tiến phụng mệnh đưa Minh Phỉ lên thuyền, hắn cười nói: Bằng không chúng ta lên thuyền trước vậy? Dặn một người chờ ở đây, ta sẽ bảo người đến tận nhà kêu hắn tới.

Minh Phỉ nghĩ nếu mình không lên thuyền, Tiết Trường Tiến sẽ không thể rời đi, ngược lại còn trì hoãn người khác. Nàng thuận miệng nói: Cũng được. Đại biểu ca còn có việc ở ngoài cửa hiệu, không sao cả, huynh về trước đi.

Tiết Trường Tiến nói: Ta nhìn muội lên thuyền đã.

Đoàn người lên thuyền, Tiết Trường Tiến đi tìm người chèo thuyền để dặn dò. Minh Phỉ đang muốn đi vào trong khoang thuyền, Kim Trâm chợt kéo cổ tay áo nàng lại, ý bảo nàng nhìn sang trái: Nãi nãi, người xem kìa.

Minh Phỉ nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy trên chiếc thuyền thứ ba, tính từ chiếc thuyền mình đang đứng có một bóng dáng lướt qua rất uyển chuyển, tiến đến chỗ mui thuyền.

Kim Trâm nói nhỏ: Dáng vẻ của người kia rất giống Mai Tử.

Trên đời này có nhiều người lớn lên giống nhau lắm. Minh Phỉ quay đầu, tiếp tục bước vào gian phòng trong khoang thuyền. Kim Trâm và Đan Hà liếc nhau một cái, lắc đầu: Dáng vẻ thật sự quá giống ấy. Nếu như bây giờ không phải ban ngày, ắt sẽ hoài nghi rằng mình gặp quỷ rồi.

Minh Phỉ nhíu mày: Quỷ gì mà quỷ? Người chèo thuyền kiêng kỵ mấy cái đấy, coi chừng họ nghe thấy lại không chịu chở chúng ta. Nàng ngồi xuống ở vị trí gần cửa sổ, nhìn ra bên ngoài với vẻ lơ đãng, chỉ thấy chiếc thuyền nhỏ kia thật sự đã rời khỏi bến tàu Phủ Minh, từ từ đi về phương xa. Minh Phỉ thầm nghĩ, có lẽ cả đời này Mai Tử sẽ không trở về nữa chăng?

Sắc trời sáng rõ. Thấy mấy chiếc thuyền khởi hành đến Thủy Thành phủ đã đi hết, chỉ còn sót lại thuyền có Minh Phỉ, đôi phu thê Cung Nghiên Bích vẫn chưa xuất hiện, kẻ mà Tiết Trường Tiến bảo người đi kêu cũng không trở lại đáp lời, người chèo thuyền không kiên nhẫn được nữa, đành hỏi khéo Cung Viễn Trật: Vị gia này, ngài còn muốn đi hay không? Tiểu nhân còn việc, phải mau chóng đến Thủy Thành phủ nữa.

Chờ một chút đi. Cung Viễn Trật cực kỳ mất hứng, đôi phu thê Cung Nghiên Bích kia muốn đi thuyền thuận buồm xuôi gió thì nên đúng giờ mới phải.

Chợt nghe có tiếng cười nói của một người chèo thuyền: Đến đây, đến đây.

Vẫn là hạ nhân của Tiết gia cưỡi ngựa chạy tới, nói: Quách đại nhân tạm thời có việc, sợ là không thể đi với biểu thiếu nãi nãi và nhị gia, mời xin mọi người hãy khởi hành trước ạ.

Cung Viễn Trật có hơi lo lắng: Có chuyện gì thì cứ nói đi chứ? Có nghiêm trọng lắm không?

Người nọ sờ sờ đầu nói: Ngài ấy không nói gì cả, tiểu nhân không dám hỏi nhiều.

Làm trò gì vậy hả?! Cung Viễn Trật tức giận, lấy chút bạc vụn để đuổi hạ nhân của Tiết gia đi, sau đó đi đến khoang ngoài và nói với Minh Phỉ: Tẩu tẩu, hay là chúng ta đi trước đi.

Hắn còn đang nói, một chiếc kiệu nhỏ đã chạy gấp tới, bà tử hồi môn của Cung Nghiên Bích chạy tới mức không thở nổi: Đại nãi nãi, Nhị công tử, xin hai người chờ một chút...

Cung Viễn Trật dậm chân một cái, cả giận mà nói: Hô to gọi nhỏ như thế còn ra thể thống gì! Hắn chạy tới đón tiếp, sa sầm nét mặt: Làm sao vậy hả?!

Trong nháy mắt, chiếc kiệu dừng lại ngay bên cạnh bến tàu. Bà từ bước tới làm lễ với Cung Viễn Trật rồi cười, nói: Tỷ tỷ nhà ta mời nhị gia qua đó nói chuyện.

Cung Viễn Trật đi đến bên cạnh chiếc kiệu nhỏ, cố gắng để giọng nói mình trở nên dịu dàng một chút: Nhị tỷ, đã xảy ra chuyện gì vậy?

Cung Nghiên Bích ngồi trong kiệu và nói: Nhị đệ, tỷ phu của đệ đột nhiên có công vụ khẩn cấp, sợ là không thể cùng tỷ về nhà lại mặt, một mình tỷ đi thì không dễ nhìn cho lắm. Tóm lại trong vòng ba ngày, hoặc một tháng cũng được, đệ và tẩu tẩu về trước, chờ hết một tháng sau, chúng ta lại về chung.

Cung Viễn Trật cũng không có suy nghĩ gì khác, Cung Nghiên Bích đã tự mình đến đây để giải thích nguyên nhân với hắn, trong lòng hắn cũng bớt đi phần nào nỗi giận, thuận miệng nói: Nếu đã vậy, đệ về báo với phụ thân là được. Tẩu tẩu đang ở trên thuyền, vẫn luôn đợi tỷ, tỷ có muốn nói một tiếng với tẩu ấy không?

Cung Nghiên Bích hơi hoảng sợ: Không được, tỷ không đi đâu.

Bà tử hồi môn của nàng ta cười nói: Nãi nãi mắc cỡ, sợ đại nãi nãi trêu đùa ấy mà. Cung Viễn Trất thấy nàng ta tới nhưng lại không chịu nói tiếng nào với Minh Phỉ, trong lòng hắn tiếp tục mất hứng, nói tiếp: Tẩu tẩu trêu đùa tỷ cái gì chứ? Tẩu ấy




/607

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status