Hỉ Doanh Môn

Chương 4 - Chương 4

/607


Minh Phỉ im lặng lẽ cơm, trong lòng thầm tính toán, chợt nghe Dư ma ma nói: “Ngày mai nô tỳ muốn đi chùa Bạch Phong dâng hương cầu phúc cho tiểu thư, hi vọng tiểu thư sớm hết bệnh, bình an nhiều phúc.

Minh Phỉ suy nghĩ một chút, nói: Cám ơn ma ma. Trong rương của ta có ba mươi lượng bạc hôm qua người mang tới, ta bị thương nặng không thể đi được, xin người hãy lấy đi, ở trước mặt Tổ Sư Gia, thay ta cầu phúc cho phụ mẫu, còn có ca ca ta, phù hộ bọn họ bình an vui sướng.

Dư ma ma có chút ngoài ý muốn, tiền này là hôm qua nàng mới mang đến cho Tam Tiểu Thư, là tất cả tiền bạc trong người Tam Tiểu Thư, đối với Thái gia mà nói thì không coi vào đâu, nhưng lại đủ cho năm miệng ăn của một nhà bình thường vượt qua hai ba năm. Tam Tiểu Thư rộng lượng như vậy, là do không biết tác dụng của tiền bạc, hay là thật lo nhớ nhung người thân? Chỉ là, làm sao lại quên mất mẹ ruột của mình đã chết đi?

Lại thấy Minh Phỉ khổ sở thả bát đũa, cúi thấp đầu, đỏ chóp mũi nói: Còn nữa, xin ma ma hãy thay ta thắp một chiếc đèn chong(*). . . . . . Ta đã muốn làm từ sớm, nhưng không có năng lực. . . . . . Chực khóc nhưng chưa khóc , ngược lại càng làm cho người ta đau lòng.

(*): Là đèn thắp suốt ngày đêm trước tượng Phật

Trong lòng Dư ma ma giật mình, còn nhỏ tuổi mà đã chu đáo như vậy, nếu như không phải do sinh vào thời điểm không tốt, ngược lại là một người tốt. Thở dài, nói: Nếu đây là tấm lòng thành của tiểu thư, vậy thì nô tỳ sẽ lấy mười lượng bạc, trừ đi nhưng chi tiêu khác thì đủ cho một chiếc đèn chong đốt một năm, đợi đến sang năm, thân thể tiểu thư khỏe mạnh, thì hãy tự mình đi thắp. Số tiền còn lại, người hãy cất đi, bên cạnh có chút tiền vẫn tốt hơn.”

Thừa dịp Dư ma ma thu bát đũa đi ra ngoài, Minh Phỉ lấy ra một tấm vải đỏ bao lấy hoàng phù từ dưới gối, vuốt nhẹ nửa ngày. Nếu như có thể thành công, thì ba mươi lượng bạc ở lại chỗ này còn có ý nghĩa gì?

Sáng sớm ngày hôm sau, thời tiết trong lành, Dư ma ma phân phó hai người Kiều Đào và Kiều Hạnh phục vụ Tam Tiểu Thư, chính nàng để Uông thị dẫn, dẫn theo một ma ma sai sử duy nhất của Uông gia, để lão Thất phu xe của Thái gia đánh xe, giẫm lên tuyết đang hòa tan, từ đi về hướng chùa Bạch Phong của Chu gia vịnh.

Uông thị vừa khen xe ngựa Thái gia tốt, con ngựa tốt, phu xe tốt, vừa liều mạng lấy lòng Dư ma ma, có lòng dạ muốn thăm dò thêm chút tin tức. Nhưng bà vẫn không dám nói ra việc làm của Nhị Di Nương được, chỉ là không ngừng uyển chuyển nói xấu Minh Phỉ, cái gì mà không nghe lời, điêu ngoa tùy hứng, không có chút dáng vẻ nào của nữ tử, vân vân. Ai biết về sau Nhị Di Nương có thể trở mình lần nữa hay không? Cho nên, không người nào sai, sai chính là do Minh Phỉ không hiểu chuyện và bà ta không có kiến thức.

Dư ma ma chỉ cười không nói, cũng không tiếp lời, cũng không phát biểu ý kiến. Làm cho Uông thị lo lắng đề phòng, không biết làm sao. Vừa mơ hồ quở trách Nhị Di Nương, tân phu nhân phải phái người đến thăm Minh Phỉ, chuyện lớn như vậy cũng cho người tới thông báo trước một tiếng, khiến cho bà ta trở tay không kịp; lại vừa lo lắng, có phải Nhị Di Nương đã đảo ngược, đẩy mọi chuyện lên người bà ta hay không? Thừa lúc đêm tối, bà ta phái người đi đưa tin cũng không biết từ lúc nào mới trở về? Uông thị nheo mắt nhìn trộm Dư ma ma, càng cảm thấy nụ cười trên mặt nàng càng bí hiểm.

Dư ma ma đang nghĩ, chuyện của Tam Tiểu Thư vẫn chưa tới thời điểm ra tay, trước tiên cần phải trở về bàn bạc với tiểu thư nhà mình đã, bên cạnh đó còn phải thăm dò ý kiến của Thái lão nha, sau đó sẽ giải quyết vấn đề một lần cho tốt. Trong cuộc sống mấy chục năm qua, ho tới bây giờ nàng chỉ tin tưởng một chân lý, hoặc là không động

/607

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status