Hỉ Doanh Môn

Chương 55 - Chương 54

/607


Editor: Trịnh Phương.

Thải Tú nhận lệnh, đi ra ngoài. Không lâu sau, bên ngoài liền vang lên tiếng cầu xin tha thứ, tiếng khóc thút thít rất nhỏ cùng tiếng mắng chửi của Thải Tú: Đồ đ*, đi lẳng lơ như vậy, vặn eo đưa hông là muốn quyến rũ ai? Ngươi cho là chúng ta đều chết hết rồi sao? Tiện nhân không biết xấu hổ! Thải Tú tỷ tỷ, ta sai rồi, sau này không dám làm vậy nữa, ngươi tha cho ta đi. Hừ, ai là tỷ tỷ của ngươi? Đừng gọi bừa, cái thứ không biết xấu hổ, chớ bôi nhọ danh tiếng của ta! Đi! Còn không mau đi lấy nước tới? Thải Tú dùng cây trâm trong tay ra sức đâm mấy cái lên bộ ngực vểnh cao và mông của Kiều Hạnh thì mới bỏ qua cho nàng. Kiều Hạnh cắn răng, khập khiễng đi lấy nước nóng, đi qua đi lại nhiều nhiều lần mới đổ đầy nước nóng. Đợi cửa phòng của Nhị di nương vừa đóng, nàng ta tiện tay liền ném thùng gỗ lên mặt đất, ngay sau đó liền kiểm tra vết thương trên ngực mình một hồi nhờ vào ánh sáng đèn lồng tại hành lang. Thấy xung quanh không có ai, nàng ta nhanh chóng đi tới bên trong góc tường viện, bới trong góc tường vài cái, lấy ra một hình người nhỏ làm bằng vải rách, lại lấy ra một cây châm dài từ trong túi, vừa tràn đầy hận thù mà đâm vào đầu, ngực, bụng, tứ chi (hai tay và hai chân) của hình người nhỏ kia, vừa mắng: Mâu Liên Diệp, ta đâm chết ngươi, đồ chết nhẫn tâm độc ác, đâm chết đứa con rách nát đáng chết của ngươi. . . . . . Mắng Nhị di nương xong, nàng ta lại mắng Thải Tú cùng Thải Bình.

Từ sau ngày nàng ta bị Nhị di nương phá đám khi quyến rũ Thái Quốc Đống, Nhị di nương liền ba hoa rằng muốn nàng ta tới viện mình với mĩ danh là muốn đồng tâm hiệp lực phục vụ Thái Quốc Đống. Trên thực tế, nàng căn bản không được tới gần Thái Quốc Đống, những việc làm thường ngày chính là nha đầu làm việc nặng kiếm sống, thường ăn không đủ no, có gây chuyện hay không thì cũng đều bị đánh mắng. Một thời gian sau, có lẽ Thái Quốc Đống đã sớm quên nàng. Sau khi Minh Phỉ trở lại, nàng nhìn thấy Kiều Đào, phát hiện Kiều Đào thế nhưng lại có thể làm tới chức đại nha hoàn bên cạnh Minh Phỉ, ăn mặc quang vinh chói lọi chỉ huy mấy tiểu nha đầu, trong lòng không khỏi vừa chua xót vừa hâm mộ. Mấy ngày nay, nghe mấy nô tì, ma ma trong phủ truyện nhau rằng Minh Phỉ rất được lòng lão gia, phu nhân, sẽ không bị đưa đi nữa, nàng ta càng thêm khổ sở. Chỉ là, nàng ta không hối hận vì bản thân không ở lại bên cạnh Minh Phỉ bên cạnh, mà chuyện khiến nàng ta khổ sở là vì nghĩ bản thân quá ngu ngốc, vậy mà lại không nắm chặt thời gian bấu víu Thái Quốc Đống. Nếu có thể bám được vào Thái Quốc Đống, bay lên làm một di nương, lúc này dù là Minh Phỉ thấy nàng, cũng phải gọi nàng một tiếng di nương. Kiều Hạnh đang mắng mình cho hả giận, chợt nghe thấy một tiếng vang nhỏ ở cửa viện, bị dọa đến ngậm miệng, im hơi lặng tiếng đi tới cửa viện. Chỉ thấy Thải Bình vội vã đi vào, thẳng hướng phòng Nhị di nương. Nàng suy nghĩ một lát, giấu hình nhân vào cái hố đất ở góc tường, lại dùng một chút đất đắp lên, bê bồn hoa chẹn lên, bước chân nhanh như mèo đi tới trước cửa phòng, dựng lỗ tai lên. Trong nhà truyền đến tiếng hắt nước, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng nói chuyện thật nhỏ của Nhị di nương cùng Thải Tú, Thải Bình. Nàng nghe không được rõ lắm, không thể không tiến gần hơn. Chợt nghe Nhị di nương phun ra một hơi thật dài: Nàng muốn mời khách? Ta liền phá hủy bữa tiệc! Tiện tỳ Tứ di nương kia không phải thích xem náo nhiệt nhất sao, không phải là thích vô cớ kiếm chuyện sao? Lần này ta liền cho nàng tham gia náo nhiệt một lần, náo nhiệt đến nỗi nàng phải đau lòng, khóc đứt ruột.

Trong viện của các nàng chẳng có ai tốt. Thải Bình nói: Di nương tắm xong chưa ạ?

Nhị di nương nói: “Ừm, đỡ ta lên.

Kiều Hạnh vội vàng lui về phía sau, mới vừa ngồi ở trong góc viện xong, Thải Nình liền kéo cửa ra gọi nàng: Kiều Hạnh, tới mang nước ra ngoài đi!

Kiều Hạnh thành thành thật thật cúi đầu mang nước trong bồn tắm đi, lại rửa sạch bồn tắm. Lúc này, nàng ta mới nghiêm người đứng ở một bên rụt rè hỏi Nhị di nương: Di nương còn có việc gì phân phó?

Tuy tâm trạng Nhị di nương tốt hơn lúc trước rất nhiều, nhưng đối với loại người trẻ tuổi có tướng mạo xinh đẹp còn đánh chủ ý lên đàn ông của nàng ta như Kiều Hạnh thì vẫn là sắc mặt không tốt. Nàng ta liếc Kiều Hạnh một cái, nhỏ giọng quát: Cút ra ngoài, nhìn thấy ngươi, ta liền phiền! Bởi vì trong lòng nhớ tới Minh Tư vẫn còn quỳ ở bên ngoài từ đường, nàng ta lại lệnh cho nha hoàn đỡ lên, len lén đi xem Minh Tư.

Lại nói, Kiều Hạnh thành thành thật thật lui xuống, trốn vào phòng nhỏ của mình. Trong phòng đã có mấy nha đầu làm việc nặng ngồi ở giường chung nói cười, nhìn thấy nàng vào, giống như thấy ôn dịch, cũng quay đầu lại làm bộ như không nhìn thấy. Kiều Hạnh im lặng không lên tiếng, rửa sạch chân bằng nước lạnh, lặng lẽ đi tới chỗ nghĩ


/607

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status