Hỉ Doanh Môn

Chương 59 - Chương 58

/607


Edit: Thu Lệ

Trước hết, Minh Phỉ để cho Kiều Đào tìm người thông báo, nàng liền mang theo Minh Ngọc đứng dưới mái hiên, tiểu nha đầu kia mời nàng đi vào nàng cười lắc đầu. Quả nhiên, trong phòng lại truyền tới tiếng rít gào của Minh Tư: Cút! Bảo nàng cút! Bảo sao chổi đó cút đi! Ta không muốn nhìn thấy nàng! Nhị ca, ca nói nàng ta không có chuyện gì thì tới chỗ của ta lắc lư làm gì? Là tới nhìn ta chết chưa sao?

Thái Quang Chính đang tận tình khuyên bảo Minh Tư.

Minh Phỉ hắng giọng một cái, ở ngoài cửa lớn tiếng nói: Tứ muội, ta và Lục muội rất quan tâm muội nên cố ý tới thăm muội, muội đã khỏe chút nào chưa? Tứ muội, muội muốn ăn cái gì cứ nói với ta, ta đi làm cho muội ăn. . . . . .

Đầu tiên là tiếng vang thanh thúy của vật gì đó bể nát dưới đất, tiếp đó Minh Tư hấp tấp vọt ra, chỉ vào lỗ mũi Minh Phỉ mắng to: Mèo khóc chuột giả từ bi! Ngươi đến xem ta buồn cười đến mức nào à? Có người không biết xấu hổ như ngươi vậy sao? Lần đầu tiên không thấy ngươi, lần thứ hai lại chạy, ngươi muốn đến khắc chết ta sao? Ngươi mơ đi!

Minh Ngọc có chút khiếp đảm nói: Tứ tỷ, tỷ hiểu lầm rồi, Tam tỷ và ta. . . . . .

Minh Tư cười lạnh: Còn ngươi nữa! Tay không đau sao? Còn dám đến nơi này?

Minh Phỉ cười nói: Tứ muội, đây chính là ngươi không đúng rồi, chúng ta tới thăm ngươi, là quan tâm ngươi... Tại sao ngươi lại nói như vậy? Như vậy sẽ làm người ta đau lòng.

Minh Tư nổi trận lôi đình: Ta thích nói như thế đó, vậy thì sao? Ta bị tỷ muội các ngươi hại thành bộ dáng này, nói ngươi đôi câu còn không được à? Phụ thân đánh ta, ta liền đánh trả lại ngươi!

Minh Tư cao hơn Minh Phỉ gần nửa cái đầu, từng bước từng bước tiến tới gần, Minh Phỉ từng bước từng bước lui về phía sau, vẻ mặt nghiêm trang nói: Tứ muội muội, sao chúng ta lại hại muội? Chúng ta là thân tỷ muội, đừng nói ra những lời khiến người ta chê cười. . . . . .

Ai là thân tỷ muội của ngươi. . . . . . Sao chổi! Ngươi cũng xứng sao? Minh Tư không để ý Thái Quang Chính đuổi theo đang liều mạng nháy mắt, vừa nhảy cao tám trượng, bất ngờ lại nhìn thấy được vẻ hả hê, khinh bỉ và khiêu khích trên mặt Minh Phỉ, giận đến cái gì cũng không suy nghĩ, vung tay lên về phía mặt của Minh Phỉ.

Khi tay của nàng mới vừa đụng phải mặt Minh Phỉ, Minh Phỉ Ây da một tiếng lảo đảo ngồi xuống đất. Minh Ngọc giơ tay nhào về phía Minh Tư, Kiều Đào vội vàng chặn ngang ôm chặt nàng.

Súc sinh! Ngươi là súc sinh! Đúng lúc này, giọng nói giống như sấm đánh của Thái Quốc Đống vang lên ở cửa viện. Thật xa ông đã nghe thấy hai tỷ muội tranh chấp, chưa từng nghĩ tới đi vào liền nhìn thấy tình cảnh như thế này.

Minh Phỉ được Kiều Đào đỡ dậy đứng ở một bên, vẻ mặt hoảng sợ nhìn mọi người. Tính cách quyết định số mạng, nàng lại một lần nữa cảm nhận được. Trong thời gian ngắn, người lớn còn không ra được, nhưng hài tử thì sao? Thấy hiệu quả thực vui vẻ.

Nàng đã sớm biết Nhị Di Nương tất nhiên sẽ nói chuyện của Minh Tư cho Thái Quốc Đống, mà trong lòng Thái Quốc Đống suy cho cùng vẫn là đau lòng nhi nữ này, tất nhiên sẽ sớm chạy tới thăm Minh Tư. Cho nên mới phải nhiều lần quấn muốn thăm Minh Tư. Quả nhiên, Minh Tư bị cuốn lấy không nhịn được, lộ ra nguyên hình, bị vội đám người Thái Quốc Đống vội vã chạy tới nhìn rõ ràng.

Thái Quốc Đống quăng cho Minh Tư một bạt tai, xanh mặt đứng ở nơi đó chỉa về phía nàng, tức giận đến toàn thân phát run: Súc sinh! Sao ta lại sinh dưỡng ra một đứa súc sinh như vậy! Ngươi bị phạt là gieo gió gặt bão, không chịu ở đây tìm nguyên nhân trên người mình, mà còn khi dễ tỷ tỷ cùng muội muội của ngươi như vậy, ta thấy ngươi vẫn còn chưa có tỉnh ngộ! Gia pháp đâu? Lấy gia pháp! Hôm nay ta nhất định phải đánh chết đứa không nghe lời nhà ngươi!

Trên mặt Minh Tư tràn đầy nước mắt, bụm mặt hận hận nhìn chằm chằm Minh Phỉ: Ta và ngươi chưa xong đâu! Trong nháy mắt đó, nàng thật sự hận thấu Minh Phỉ, hận không thể xé Minh Phỉ thành tám mảnh, nếu như không phải bởi vì trong lòng sợ Thái Quốc Đống, lại có Thái Quang Chính đang lôi kéo nàng, nàng thật sự đã nhào tới.

Trần thị vội vàng tiến lên khuyên: Lão gia đừng vội tức giận, đứa bé này còn bệnh nặng. Có cái gì, đợi nàng hết bệnh rồi nói cũng không muộn.

Thái Quốc Đống cũng nổi trận lôi đình: Nàng bệnh rồi hả? Con mắt nào của ngươi thấy nàng bị bệnh? Không phải nàng mạnh như rồng hổ, còn có hơi sức đánh người mắng chửi người sao? Lại chỉ bởi vì giả bộ bệnh, lúc này mới từ từ đi tới mắng Nhị Di Nương: Mắt chó của




/607

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status