Hỉ Doanh Môn

Chương 311 - Chương 309

/607


Minh Tư cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhưng cũng nói mấy câu chua chát với Minh Bội. Minh Bội không so đo với nàng, nghe nàng ấy khen y phục của mình chất vải tốt liền sai nha hoàn đưa nàng ấy một phần, nghe nàng ấy nói trâm cài đầu của mình đẹp mắt cũng rút đưa tới.

Thật là làm cho Minh Tư vừa bực vừa hận vừa ganh tị, nghĩ thầm nha đầu hẹp hòi Minh Bội này sao hào phóng như vậy, cũng không biết đồ cưới phong phú thế nào, vốn riêng có bao nhiêu? Sao nàng lại xui xẻo đến thế, tất cả chỗ tốt đều để cho người khác chiếm mất? Nghe mọi người ca ngợi Minh Bội, lại nói vị hôn phu của nàng ta tốt, thiếu chút nữa trái tim vỡ thành mấy mảnh.

Minh Phỉ ngồi kế bên nhìn Hiền ca, Hưng ca và Thư Mi ầm ĩ, chợt thấy tay áo bị người nhẹ nhàng kéo kéo. Quay đầu lại nhìn, là Thái Quang Hoa ngại ngùng đứng một bên, quy quy củ củ chào nàng một cái: “Tam tỷ tỷ, người còn nhớ đệ không?”

“Đã cao như vậy sao? Ta sao lại không nhớ rõ đệ? Chỉ sợ đệ tuổi còn nhỏ đã quên mất ta.” Minh Phỉ kéo Thái Quang Hoa đến đối diện mình nhìn thật kỹ, ba năm trôi qua, hắn đã 7 tuổi, mặc bộ áo dài xanh thêu hoa, mang ủng da nai con, bộ dáng càng giống như Thái Quốc Đống, vừa nhìn một cái đã biết là một nam hài tử xinh đẹp hiểu chuyện.

Thái Quang Hoa cười một tiếng: “Sẽ không quên, khi đó đi Đăng Châu, dọc trên đường đi đệ lúc nào cũng nhớ tỷ và tam tỷ phu. Sau khi đến Đăng Châu cũng thường nghe mọi người nhắc tỷ, ngày tết cũng thường nhận được y phục tỷ làm, còn đưa đồ đạc. Chỉ là không nhớ rõ lắm hình dạng của tỷ thế nào thôi.”

Minh Phỉ sờ sờ đầu hắn, hỏi hôm nay hắn học những sách gì, cuộc sống thường ngày ra sao, ở trong kinh có quen không, d.i.e.n.d.a.n.lqd lại ôm Thư Mi đến cho hắn nhìn, dạy Hưng ca gọi hắn Tiểu cữu cữu. Thái Quang Hoa nghiêm trang ở trước mặt mấy đứa nhỏ làm ra dáng trưởng bối, hình dạng chững chạc, lời nói thích đáng, biểu hiện rất thông tuệ, được cả tộc nhân Thái thị khen ngợi.

Trong lòng Trần thị kiêu ngạo, trên mặt lại cực kỳ nghiêm khắc, rất nhanh đuổi hắn ra ngoài: “Đi tìm đại ca con đi, sẵn tiện nhận thức thêm các trưởng bối trong tộc.”

Thái Quang Hoa quy củ cáo từ mọi người, theo đại nha hoàn Phương Ngân rời đi.

Mọi người lại theo thứ tự đi Minh Ngọc viện, Minh Ngọc viện cách Minh Bội viện không xa, bố trí khéo léo tinh xảo, dưới tàng cây hồng phong xin đẹp che mấy khối đá kì lạ, bên cạnh đó nở rộ vài cọng bạch cúc, lại có băng đá bàn đá, tự nhiên thanh nhã.

Mọi người khen cảnh xung quanh, Phương Ngân đi vào nhà, mới đi vào đã nghe một mùi thuốc nồng nặc, lại thấy tấm màn buông xuống, Minh Ngọc ở trong màn không có hơi sức nói chuyện: “Bá mẫu ở trên cao, các vị bá mẫu, thẩm, tỷ tỷ phía trên, Minh Ngọc nơi này có lễ, trong người mang bệnh không dám gặp, xin thứ tội, xin đừng so đo với ta.”

Phan thị nhíu mày: “Cuối cùng là bệnh gì?”

Minh Tư cũng rất tò mò, cuối cùng là bệnh gì mà không dám gặp người. Một mặt nàng lại hả hê, tới thời điểm mấu chốt ngã bệnh, còn bệnh thành bộ dáng này, đúng là đáng đời.

Trần thị khó xử nói: “Không ai nói rõ được bệnh gì, ngự y cũng mới tới xem, đại phu nổi danh trong kinh cũng đã mời tới xem nhưng không thấy tốt hơn. Mỗi ngày một suy yếu, người gầy trơ xương. Danh y xung quanh cũng đã mời hết, chỉ tiếc, Thủ Chân Tử đã qua đời.”

Phan thị nói: “Để ta vào xem nàng một chút!”

Trần thị do dự: “Minh Ngọc, bà bác con muốn nhìn con một chút, Nhị tỷ tỷ, Tam tỷ tỷ con cũng đều ở đây. Tóm lại đây đều là người nhà, xem một chút cũng không ảnh hưởng gì, được không?”

Minh Ngọc trầm mặc chốc lát, mới nói: “Con chỉ muốn gặp bà bác và Tam tỷ tỷ.”

Trần thị cười xấu hổ, nói với các nữ quyến


/607

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status