Hỉ Doanh Môn

Chương 316 - Chương 314

/607


Ba năm sau.

Trời tờ mờ sáng, cửa sau phủ nha Thanh Huyện bị người khẽ mở ra một khe nhỏ, Tẩy Tuỵ thò đầu ra hướng về phía đường lớn ngó nghiêng, rồi quay đầu lại cười nói: “Lão gia, phu nhân, lúc này bên ngoài không có người, vừa đúng lúc lên đường.”

Lão gia nhà mình chịu khổ hơn ba năm, rốt cuộc cũng chịu được đến lúc mây tan mặt trời ló rạng, khảo bình được đứng thứ nhất, thăng quan đi Tương Châu làm Đồng Tri. Tin tức mới vừa truyền ra, dân chúng đã mời cơm, tặng đồ quá nhiều, vì không muốn phiền dân, nên vốn phong quang rời đi lại thành đi như kẻ trộm vậy.

“Đều nhanh lên.” Cung Viễn Hoà đem đại nhi tử Triển Dương vào trong xe, bởi vì không thấy Minh Phỉ và Thư Mi, nên nhìn xung quanh: “Phu nhân và đại tỷ đâu?”

Kim Trâm dắt nhi tử Đầu Hổ mới hai tuổi nhà mình cười nói: “Vẫn đang ở trong sân ạ.”

Cung Viễn Hoà khẽ cau mày, cất bước đi vào: “Sao lại mất thời gian như vậy?” Mới vào tới cửa viện, thấy Minh Phỉ cầm trong tay một cành cây nhỏ, trầm mặt quát lên: “Cung Thư Mi, ta nói một lần cuối cùng, lên xe!”

Thư Mi bốn tuổi mắt to đen ngập nước tựa như quả bồ đào, hai cái sừng trên đầu rung lên, gắt gao ôm một gốc cây anh đào già bên góc tường, mặc cho Minh Phỉ dù doạ, chính là không buông tay. Năm nay mưa nhiều, anh đào nở nhiều hoa, kết trái cũng lắm, nhìn phía trên một chút, màu xanh của quả anh đào nhỏ kết thành chuỗi, một chút nữa thôi là được ăn, tại sao nhất định phải đi lúc này? Hai ngày nữa không được sao?

“Ta đã nói đạo lý này với con mấy lần, con còn không nguyện ý đi phải không? Vậy được, chúng ta đi, một mình con ở lại chỗ này ăn anh đào đi.” Minh Phỉ ném cành cây trong tay, xoay người đi về phía bên ngoài.

Thư Mi cũng không quản chiếc áo nhỏ màu vàng mình yêu thích có bụi đất hay không, quật cường ôm chặt thân cây, dán sát mặt vào vỏ cây, chớp mắt nhìn lén bóng lưng Minh Phỉ, nước mắt từng giọt từng giọt chảy xuống dưới, nhất định không lên tiếng.

Minh Phỉ biết nàng đang rình coi mình ở phía sau, chính là chờ mình mềm lòng quay đầu lại, liền bước chân càng lúc càng lớn, đột nhiên thấy Cung Viễn Hoà đứng ở cạnh cửa chứng kiến, liền hướng về phía hắn nháy mắt, ý bảo hắn không cần lo lắng. Phần lớn thời điểm Thư Mi đều là tiểu cô nương rất đáng yêu lại hiểu chuyện, nhưng từ nhỏ tính tình đã mạnh mẽ, thời điểm nổi tính ngang ngược thì quả thật không thể nói đạo lý được. Ví như bước ngoặt này, nàng nhớ gốc anh đào của nàng, sống chết cũng không chịu đi.

Cung Viễn Hoà chỉ cười hắc hắc, lão đại không nhẫn tâm nhìn bóng lưng khóc nức nở của nữ nhi, nó chỉ là một đứa bé thôi, hiểu được cái gì chứ? Có chút tỳ khí cũng rất bình thường. Có hò hét, dời đi lực chú ý cũng phải. Nhưng ý tưởng của Minh Phỉ không giống hắn, thời điểm nên cưng chiều thì cưng chiều, thời điểm ngang ngược thì kiên quyết không nuông chiều, vì vậy hắn cũng không dám làm ngược ý Minh Phỉ, chỉ có thể thương tiếc mà không giúp được gì cho nữ nhi đang lặng lẽ nhìn nơi đó.

Từ góc nhìn của Thư Mi không thấy được Cung Viễn Hoà, chỉ thấy mẫu thân thật sự vứt bỏ mình đi xa, hơn nữa cũng không quay đầu lại, đi rất là nhanh, rất nhanh sẽ không thấy bóng dáng nữa. Giống như có tiếng xe ngựa vang lên. Rốt cuộc nàng cũng sợ, há mồm muốn khóc, đã hừ một tiếng, rồi lại nhịn được, cúi thấp đầu suy nghĩ một chút, lưu luyến vuốt ve vỏ cây anh đào nhỏ giọng nói: “Mẫu thân giận ta thật rồi, ta phải đi. Giữ lại cho ta nha, sang năm ta lại tới.” Nói xong đứng dậy vỗ tay một cái, lấy khăn tay nhỏ từ trong tay áo ra lau mặt, lại vỗ vỗ y phục, mới cất bước chạy ra ngoài.

Cung Viễn Hoà thiếu chút nữa cười ra tiếng, khó khăn lắm mới nhịn được, lại thấy Thư Mi đã chạy nhanh tới bên cạnh mình, vội nghiêng người vươn tay ra, ôm lấy eo Thư Mi, bế nàng lên cao hôn vào mặt nàng một cái, cười nói: “Mới vừa rồi con làm gì vậy? Vì sao lâu như vậy rồi cũng không đi ra, tất cả mọi người đều đang đợi một mình con đấy.”

Thư Mi cũng biết mới vừa rồi mình làm chuyện không đúng, đang buồn rầu không biết làm thế nào để xuống thang, con ngươi đảo một vòng, liền ôm cổ Cung Viễn Hoà, dùng sức hôn một cái lên mặt hắn, nói: “Phụ thân, mẫu thân không cần con nữa.”

Tiểu quỷ này. Cung Viễn Hoà phiền muộn nhíu mày: “Sao mẫu thân lại không cần con nữa?”

Thư Mi sờ sờ đầu, đáng thương nói: “Con không nghe lời, mẫu thân tức giận, không cần con đi theo mẫu thân nữa, con đi theo người có được không?”

“Được.” Cung Viễn Hoà nhịn cười nghiêm túc hỏi nàng: “Mẫu thân không cần con đi theo người, vậy chúng ta cũng không cần mẫu thân đi theo chúng ta nữa, ta và con cùng đi, để đệ đệ và mẫu thân cùng đi, có được không?”

Thư Mi khó xử vặn bàn tay mập mạp, nhỏ giọng nói: “Hai người không cùng đường sao?”

Cung Viễn Hào lắc đầu: “Chúng ta không cùng đường. Chúng ta ai đi đường nấy.” Khi đang nói chuyện, hai người đã


/607

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status