Hi Du Hoa Tùng

Chương 242: Thái giám kiêu ngạo.

/969


Lúc này không một tiếng động, thân thể hai người quấn quít lấy nhau cùng một chỗ, Tố Nương hơi thở phập phồng, nàng đã cảm giác được sự xung động của cái vật giữa hai chân Lưu Phong, ngọc thủ của nàng khẽ nhẹ nhàng vuốt ve, mát xa tới lui giữa hai chân Lưu Phong.
 
Trong lúc đó, cổ họng Lưu Phong phát ra những tiếng hừ. hừ. sảng khoái liên tục, hắn cảm giác được bàn tay ướt át của Tố Nương, một dòng điện xẹt qua, bổng bổng của hắn chợt nhảy dựng lên.
 
Lưu Phong cũng không cam lòng yếu thế, hai tay từ phía sau ôm lấy Tố Nương, hai tay khẽ vuốt ve cặp nhũ hoa bạo mãn của nàng. Tố Nương cũng không có ngăn cản Lưu Phong, trên mặt đã đỏ bừng, đã rất lâu rồi nàng chưa từng cảm giác thoải mái, dễ chịu như vậy, nàng hy vọng giây phút này mãi mãi dừng lại.
 
"Thiếu gia. ta. sướng." Tố Nương tựa hồ có chút ý loạn tình mê, trong miệng phát ra những âm thanh rên rĩ rất nhỏ.
 
Lưu Phong khóe miệng nở nụ cười, cùng thục nữ trưởng thành trên giường cũng có một cảm giác đặc biệt, hơn nữa hôm nay thục nữ còn mặc nội y kích dục thật hấp dẫn đến chết người.
 
Lưu Phong ôm lấy thân thể mềm mại của Tố Nương, mạnh bạo hôn lên đôi môi nhỏ nhắn của nàng. Tố Nương chủ động đưa lưỡi thơm tho của mình, cùng tiếp xúc dây dưa với đầu lưỡi của Lưu Phong, cái mũi nhỏ nhắn hít thở, thỉnh thoảng phát ra những tiếng rên rĩ say lòng người, đôi mắt xinh đẹp bắn ra những tia dục vọng quang mang, đôi ngọc thủ khẽ ôm siết lấy cổ Lưu Phong, thân thể không ngừng vặn vẹo, giãy giụa.
 
Cảm thụ được nàng đã động dục, máu trên người Lưu Phong không khỏi sôi trào lên, hai tay thêm lực, dùng sức ôm chặt lấy nàng, như muốn đem hai thân thể hòa làm một.
 
"Tố Nương tỷ tỷ, chúng ta. chúng ta. làm. đi nha." Lưu Phong cắn dái tai Tố Nương, trong miệng thỉnh thoảng thổi ra những luồng nhiệt khí.
 
Tố Nương thân thể rung động mãnh liệt, thấp giọng khẽ đồng ý yêu cầu của Lưu Phong.
 
Được nữ nhân đồng ý, Lưu Phong vương tay trái, khẽ sờ lên bộ ngực bạo mãn của nàng, dùng sức đè nặng, mát xa, hai vú trong tay hắn không ngừng biến ra thiên hình vạn dạng.
 
Cảm nhận được thân thể nữ nhân bùng cháy, Lưu Phong khóe miệng hiện ra nụ cười tà đạo, tay trái chậm rãi thoát xuống, cuối cùng dừng lại tại giải đất tam giác của nàng, đưa tay sờ soạng, cọ sát bộ vị đó của nàng dù vẫn còn cách một lớp nội y, nhưng vẫn làm cho nàng thở dốc, nặng nề.
 
Tố Nương lúc tay ánh mắt say mê, đờ đẫn, gương mặt đỏ bừng, mị nhãn như tơ, thẹn thùng nói: "Thiếu gia, ta muốn."
 
Lưu Phong biết Tố Nương đã chịu không nổi, liền bế nàng đặt lên trên giường, hai tay khẽ tách đôi chân thon dài của nàng, từ từ cởi bỏ nội y giữa hai chân nàng, dùng nhục bổng khẽ đi vào.
 
Một đêm không ngủ, một đêm xuân tình.
 
Hai người hùng hục cho đến khi bình minh, lúc đó mới cùng ôm nhau ngủ say một giấc.
 
Giữa trưa ngày thứ hai, Lưu Phong mới từ trong phòng Tố Nương đi ra, đã thấy Liễu Thanh Nghi gấp rút đi tìm hắn khắp nơi, cấp tốc nói: "Công tử, người tối hôm qua sao lại không thấy trở về?"
 
Lưu Phong nhíu mày, trong lòng có chút giận dỗi, Thanh Nghi làm sao vậy, sao lại quản chuyện của mình như vậy, bản thân mình có trở về hay không, tựa hồ không cần nàng phải quản lý.
 
Liễu Thanh Nghi tựa hồ cũng cảm thấy được câu nói của mình không đúng, vội vàng giải thích"Công tử gia, người đừng hiểu lầm, là như thế này, trong cung có một vị công công đến đây, nói là bệ hạ thưởng tứ một chút đồ đạc cho người, người nhanh đến đại sảnh đi."
 
Lưu Phong nghe vậy, cười hắc hắc, đưa tay khẽ vuốt ve cặp mông của Liễu Thanh Nghi, ôn nhu nói: "Nguyên lai là như vậy, ta còn tưởng rằng tối qua ta không về, nàng ghen chứ."
 
Liễu Thanh Nghi đỏ mặt, thẹn thùng nói: "Công tử gia nói cái gì vậy? Ta không có."
 
"Ha. ha. đêm nay ta sẽ phục vụ nàng nhé."
 
"Đừng nói nữa, nhanh lên đi, chậm trễn sẽ hỏng chính sự mất." Liễu Thanh Nghi vội vàng thúc giục.
 
Lưu Phong lúc này mới vội vàng đi ra.
 
Trong đại sảnh quả nhiên có một gã đại thái giám cùng vài tên thị vệ, Lưu Phong cẩn thận liếc mắt nhìn một cái, phát hiện vị thái giám này to béo, thân hình tròn như trái banh, khuôn mặt xấu xí và dữ tợn, đôi mắt có vẻ gian xảo.
 
Thấy Lưu Phong đi vào, đại thái giám khẽ hừ một tiếng nói: "Ngươi chính là nhất đẳng nam tước Lưu Phong?" Đại thái giám ngữ khí cao ngạo, căn bản không thèm nhìn đến Lưu Phong.
 
Lưu Phong khẽ bất mãn, lạnh lùng nhìn qua, lạnh nhạt nói: "Đúng vậy, không biết vị công công này tìm ta có việc gì?"
 
"Chuyện gì?" Đại thái giám không nhịn được nói: "Mau quỳ xuống tiếp chỉ, bệ hạ có thưởng"
 
Lưu Phong do dự một chút, sau đó quỳ xuống đất cung kính nói: "Thần tiếp chỉ"
 
Đại thái giám dẫu miệng, muốn nói cái gì nhưng cuối cùng không nói, hừ lạnh một tiếng, đứng dậy, xuất ra thánh chỉ đọc một tràng.
 
Lưu Phong nghe đơn giản chỉ là một chút vàng bạc, châu báu, cũng không có gì đáng giá. Bất quá cũng là do hoàng đế ban ân chiếu cố. Tại thời đại này mà nói, được Hoàng đế ban thưởng, so với xã hội hiện đại thì thật là cực kỳ vinh hạnh.
 
Sau khi tạ ân, tiếp chỉ, Lưu Phong mới đứng dậy.
 
Kế tiếp, y theo lệ thường, quan ân thụ thưởng tự nhiên phải tiếp đãi chu đáo, chiêu đãi đại thái giám một phen, Lưu Phong mặc dù làm quan không lâu, nhưng những quy củ này sớm đã biết.
 
Nha hoàn Phượng viên nhanh chóng đưa cực phẩm long trà lên.
 
Thái giám uống một ngụm, ánh mắt chuyển qua Lưu Phong, trầm giọng nói: "Chúc mừng Lưu đại tước gia nha, một nam tước nho nhỏ đã được hoàng đế ban thưởng, ưu ái thế này, thật là phúc khí thật dày a."
 
Lưu Phong khẽ cầm chén trà lên, mỉm cười nói: "Công công, đúng vậy, tại hạ có thể được bệ hạ ban ân, quả thật kiếp trước đã tu luyệt phúc khí."
 
Nghe Lưu Phong nói, khuôn mặt thịt to béo của đại thái giám cũng khẽ cười nói: "Tước gia, chúng ta trước khi xuất cung, có người nhờ ta nói với ngươi một câu"
 
Tên thái giám này luôn ở trong thâm cung, mặc dù cũng biết thân phận địa vị của Lưu Phong, nhưng hắn phụng sự hoàng đế cũng nhiều năm rồi cũng chưa thấy qua Lưu Phong, nên cũng không e ngại Lưu Phong lắm. Hơn nữa, hôm nay hắn đến Giang Nam tuyên chỉ, lại phải đợi Lưu Phong đến nữa canh giờ, làm cho hắn trong lòng rất không hài lòng.
 
Lưu Phong lạnh nhạt nói: "Không biết bệ hạ còn có chỉ ý gì nữa?"
 
"Không phải bệ hạ" Đại thái giám thanh âm lạnh lùng nói: "Là người khác"
 
"Ồ." Lưu Phong lạnh nhạt cười nói: "Chẳng lẽ công công ngoài trừ truyền ý chỉ bệ hạ, còn phụ trách đưa tin cho người khác sao?"
 
"Chuyện này ngươi không nên xen vào" Đại thái giám cười lạnh một tiếng nói: "Đông cung muốn ta truyền một câu cho ngươi, trong khoảng thời gian này Đông cung sẽ không gây cho ngươi bất cứ phiền toái gì"
 
Lưu Phong trước tiên hơi ngẫn ra, sau đó liền hiểu được nguyên ủy trong đó, nhận ra rằng từ khi cùng thái tử phi nói chuyện, rõ ràng câu nói cuối cùng cũng đã bắt đầu có tác dụng.
 
Có lẽ Thái tử phi trong tâm bây giờ đang nghi ngờ thân phận của ta, hoặc là hoài nghi thế lực sau lưng ta, bất kể như thế nào, tóm lại là nàng cũng đã biết sợ rồi.
 
Hắn trong lòng hiểu được Thái tử phi này cũng không phải tốt đẹp gì, cũng là vì nàng muốn tranh thủ thời gian, nàng bây giờ căn bản không rõ Lưu Phong còn chiêu bài nào nữa không.
 
"Phiền công công trở về nói cho Đông cung một tiếng, nói rằng Lưu Phong tạ ơn" Lưu Phong cười nói: "Khổ cực công công truyền chỉ rồi."
 
"Ta họ Lý." Đại thái giám tựa hồ bất mãn Lưu Phong cứ trực tiếp gọi công công.
 
"Ồ. nguyên lai là Lý công công a, hạnh ngộ hạnh ngộ" Lưu Phong cười nói: "Đã nghe nói đến đại danh của công công từ lâu, hôm nay gặp mặt quả nhiên nghi biểu bất phàm a"
 
Lý công công khẽ ho vài tiếng, kiêu kỳ nói: "Đi theo bệ hạ lâu như vậy, tự nhiên cũng nhiễm chút tiên khí, long khí, tinh thần cũng tốt hơn"
 
Lưu Phong không nói nữa, chỉ là cười mỉm nhìn Lý công công, đầu như đầu heo, trong lòng âm thầm nhạo báng, mẹ kiếp, người giống như con heo chết, nếu không phải ta nể mặt ngươi là người bên cạnh bệ hạ, chỉ bằng dáng vẻ của ngươi, ta cũng đã phế bỏ ngươi rồi.
 
Lý công công thấy Lưu Phong không có ý tiếp đãi hắn, trong lòng có chút không được thoải mái, thầm nghĩ nam tước này thật không biết nhìn người a.
 
"Tước gia, nghe nói ngươi và chức phủ Lý gia có chút đụng chạm, bỏ qua được không?" Lý công công đột nhiên hỏi.
 
Lưu Phong khẽ cười một tiếng, nhìn đầu heo một lúc lâu cười nói: "Nể mặt ngươi?"
 
"Tước gia, có câu này không biết chúng ta có nên nói hay không?" Lý công công nghiêm mặt hỏi.
 
"Lý công công cứ nói, đừng ngại" Lưu Phong trên mặt lại cười nói.
 
"Ta thấy Tước gia đối với chúng ta tựa hồ không quan tâm a? Đừng xem ngươi là tước gia, nói cho cùng cũng là nam tước nhỏ nhỏ, chúng ta công tước, vương gia hằng ngày đều gặp qua, bọn họ người nào không nể mặt chúng ta vài phần. Chuyện của ngươi và chức tạo phủ, nể mặt bọn ta bỏ qua được không?" Lý công công vẻ mặt không hài lòng nói.
 
Đã sớm nghe nói qua thái giám bên người hoàng đế khó đối phó, nhưng Lưu Phong lần đầu tiên gặp gỡ, bất quá Lưu Phong không định nể mặt vị thái giám này. Dù sao tên thái giám này cũng không có chút thiện ý nào.
 
Lưu Phong mỉm cười nói: "Lý công công, trước mặt bổn tước gia, ngươi tốt nhất nên lui một bước, bất quá là thái giám nho nhỏ, ngươi thì có mặt mũi gì?" Vốn Lưu Phong không muốn nói những lời khó nghe, nhưng là Lý công công này ngay từ đầu đã không xem người khác ra gì, bây giờ lại năm lần bảy lượt cố ý nhục mạ Lưu Phong, là bồ tát cũng có ba phần tức khí huống chi là Lưu Phong.
 
Lý công công giận dữ, nhưng lại rất kinh sợ, chính mình quên mất đây là Phượng Viên. Bỏ qua chuyện tuyên chỉ không nói, cho dù mình không quan tâm đến nam tước, nhưng mà Tứ cô nương cũng đang ở chỗ này, bản thân mình có thể làm được gì. Tứ cô nương là nhân vật quan trọng, hắn cũng đã từng gặp qua, ngay cả Hoàng Thái Tôn thấy người ta cũng phải hành lễ vấn an. Nghe nói Lưu Phong chẳng những là truyền nhân của Tứ cô nương, nhưng mình lại khi dễ Lưu Phong, nếu quả thật để cho Tứ cô nương biết, phiền toái thật lớn a. Đến lúc đó cho dù vị Đông cung kia cũng đừng nghĩ đến có thể cứu mình. Nghĩ đến đây, Lý công công sợ hãi, sớm biết như vậy sẽ không vì chức tạo phủ mà gây chuyện rồi.
 
Dù sao cũng là người bên cạnh hoàng đế, Lý công công kinh nghiệm thâm hậu, vội vàng thu lại vẻ giận dữ, ngược lại cười đáp: "Tước gia nói đúng, chúng. lão. nô. có chút. không đúng."
 
Lưu Phong cười mà như không cười nói: "Lý công công, bản thân ta bình sinh ghét nhất là cái loại tiểu nhân, cáo mượn oai hùm, ta tin rằng Lý công công không phải là hạng người như thế"

/969

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status