Hi Du Hoa Tùng

Chương 493: Yêu Đao Thôn Chánh.

/969


Lão hoàng đế hai mắt nhìn chằm chằm vào Hạo Thiên Kiếm đang lơ lửng bay giữa không trung, hai mắt tỏa sáng, bảo bối tốt như vậy sao không rơi vào tay ta???

Lưu Phong hàn ý dâng lên, Hạo Thiên Kiếm tựa hồ thật sự có ý thức, hơn nữa lực lượng cường đại, một ma vật có thể so với Nguyên Anh hậu kỳ cao thủ mà trong nháy mắt bị nó hấp thu.

"Tiểu tình nhân, kiếm linh đã tỉnh rồi." Ngay khi Lưu Phong do dự không biết có nên thu hồi Hạo Thiên kiếm hay không, thanh âm Bạch Khiết vang lên trong đầu hắn.

Lưu Phong vội vàng dùng tinh thần trao đổi với Bạch Khiết.

"Cuối cùng xảy ra chuyện gì, Hạo Thiên kiếm tựa hồ như vật sống, ta cảm giác được nó xúc động, nó là thần kiếm hay ma kiếm?" Hạo Thiên kiếm giờ phút này làm cho Lưu Phong có cảm giác không ổn, một cỗ huyết khí nồng đậm làm cho hắn cảm giác bất ổn.

"Thần khí, hung khí gì cũng tốt" Bạch Khiết giải thích: "Kiếm là vua trong các loại binh khí, tự nhiên là hung trung chi hung. Chỉ bất quá."

Lưu Phong không nhịn được, ngắt lời: "Nếu là hung khí, sao còn gọi là thần binh".

"Bởi vì nó là vua trong các loại hung khí" Bạch Khiết trả lời rất đơn giản.

Lưu Phong hơi nhíu mày: "Thôi, quên đi, cái thanh hung khí này ta không muốn." Lưu Phong tình nguyện sử dụng thanh nhuyễn kiếm mà Tam Sư Tôn đã luyện chế cho hắn còn hơn.

"Tiểu tình nhân, không nên như vậy, Hạo Thiên kiếm mặc dù là hung khí, nhưng đối với ngươi mà nói không có ảnh hưởng bất lợi gì."

Ngay lúc này, Hạo Thiên Kiếm kêu lên một cái, bay trở về trong tay Lưu Phong.

Lão hoàng đế híp hai con mắt, nhãn thần không rời khỏi thanh Hạo Thiên Kiếm trong tay Lưu Phong, vẻ mặt rất tham lam. Hắc Ảnh tựa hồ nhìn ra cái gì, vội vàng nói: "Bệ hạ, Hạo Thiên Kiếm này là thiên hạ đệ nhất hung khí, ngoại trừ chủ nhân của nó là Lưu Phong, người khác không đụng vào được đâu".

Lão hoàng đế run lên mãnh liệt, trong nháy mắt lại nhìn lên hiện trạng của ma vật, ý nghĩ nhất thời tan thành mây khói.

"Lưu ái khanh, ngươi vì đế quốc lập công lớn, ta còn muốn ban thưởng cho ngươi" Nghĩ lại thật đáng sợ, đến ma vật mà còn bị Lưu Phong giết chết. Lão hoàng đế không muốn ban thưởng cũng không được.

Lưu Phong rất khiêm nhường nói: "Chỉ là việc nhỏ mà thôi, không đáng để nhắc đến việc thưởng tứ ạ."

"Không được."

Lão hoàng đế đứng dậy, ánh mắt đắc ý liếc nhìn Vũ Quy một cái, lập tức chuyển nhìn Lưu Phong: "Lưu ái khanh, trẫm là minh quân, thưởng phạt phân minh, ngươi lập đại công, ta nhất định phải ban thưởng thêm mười mỹ nữ"

"Đã vậy, vi thần xin cảm ơn." Lưu Phong cười hắc hắc. Mỹ nhân thì ta không cự tuyệt rồi. Thiên Thượng Nhân Gian lúc nào chả thiếu đàn bà, đặc biệt là mỹ nữ. Đương nhiên, Lưu Phong không nhất định sẽ đem tất cả những nữ tử được hoàng đế ban thưởng huấn luyện thành nghệ nhân biểu diễn thoát y, nhưng mà làm tiếp tân cũng rất tốt.

Vũ Quy đi đến, hướng về Lưu Phong chân thành nói: "Hầu gia, ta đại biểu cho Phù Tang hướng ngươi cảm tạ. Cám ơn ngươi đã tiêu diệt ma vật" Mặc dù tổn thất một gã hắc ám tu chân, nhưng còn hơn là ma vật mang đến tai kiếp. Như vậy thì hỏng hết mọi chuyện.

Tiểu quỷ tử này thật là. ta giết người của các ngươi, kết quả các ngươi còn hành lễ cám ơn. Thật đê tiện. Bất quá Lưu Phong là người văn minh, nếu đối phương tỏ thành ý, Lưu Phong cũng không vô lễ, mỉm cười khách khí nói: "Chuyện nhỏ mà thôi, không tính là gì. Được rồi, sau này quý quốc nếu có ma vật như vậy, xin đừng ngại hãy liên lạc với ta, ta sẽ rất vui lòng tiêu hủy giúp các ngươi". Vừa rồi, sau khi Hạo Thiên kiếm phản hồi trong tay Lưu Phong, đã nhắn nhủ cho hắn một đạo tin tức, rằng nó rất thích cắn nuốt ma vật.

Vũ Quy nghe vậy, trong lòng buồn bực không nói lời nào.

Hắn trợn mắt liếc Lưu Phong một cái thầm nghĩ, ngươi nghĩ ma vật dễ dàng có lắm hay sao. Nếu không phải là hắc ám tu chân Nguyên Anh kỳ, nếu không phải có khả năng triệu hoán dị giới, căn bản không thể sản sinh ra ma vật cường đại. Phóng nhãn khắp cả Phù Tang đế quốc, Hắc ám tu chân Nguyên Anh kỳ cũng không có mấy người, huống hồ có thể có khả năng gọi về dị giới thần càng ít hơn nữa.

"Cảm ơn ý tốt của Hầu gia" Vũ Quy vẫn còn lễ phép hướng Lưu Phong cám ơn.

"Được rồi, trường tỷ thí này nếu là ta thắng, vậy thì yêu đao của Thôn Chánh có phải là nên thuộc về ta hay không." Lưu Phong hiểu được yêu đao tất nhiên hữu dụng. Mặc dù đối với bản thân không có tác dụng gì, nhưng mà đem tặng người cũng không tệ. Phỏng chừng Hắc Vân và Thiên Đại đều rất mong muốn a.

Thuộc hạ của Vũ Quy là một Hắc Ám võ sĩ vội vàng cầm thanh Yêu Đao đang rơi trên mặt đất đặt ở trong lòng ngực. Đây chính là thánh vật trấn tộc của Thôn Chánh, há có thể để ngoại tộc nắm giữ.

"Aaa."

Đúng lúc này, tên Hắc Ám võ sĩ kia đột nhiên kêu lên một tiếng, vội vàng ném thanh Yêu Đao đang cầm ra, mọi người vội vàng nhìn lại, thấy trên người hắn đã bị Yêu Đao cắn một miếng, máu chảy ròng ròng.

Lưu Phong ánh mắt chuyển nhìn thanh Yêu Đao, chỉ thấy máu trên thân Yêu Đao nhanh chóng bị hấp thu.

"Tiểu tình nhân, mau thu lấy thanh Yêu Đao." thanh âm Bạch Khiết liền xuất hiện trong đầu Lưu Phong.

"Không được"

"Tại sao? Nó là một thanh bảo đao mà."

"Nó hấp huyết."

"Hấp huyết. mới là hảo đao."

"Thật vậy ư???" Lưu Phong trong lòng có chút hoài nghi.

Bạch Khiết cả giận nói: "Tiểu tình nhân, chẳng lẽ ngươi nghĩ ta hại ngươi sao??"

Lưu Phong do dự một chút liền tiến lên, chuẩn bị cầm lấy thanh Yêu Đao.

Lão hoàng đế hơi kinh hãi, vốn định nhắc nhở Lưu Phong một chút, nhưng lại bị Hắc Ảnh ngăn cản: "Bệ hạ, yên tâm, với tu vi của Hầu gia thì không có vấn đề gì đâu."

"Không được." Vũ Quy sợ Lưu Phong cũng bị yêu đao khống chế liền bước lên trước ngăn cản.

Lão hoàng đế nhìn vẻ mặt khinh thường của Lưu Phong, biết hắn thập phần tin tưởng, vội vàng cười nói với Vu Quy: "Ô Quy sứ giả, không cần lo lắng, chỉ là một thanh Yêu Đao, đối với Hoa Hạ dũng sĩ mà nói không tính là gì"

"Vô sỉ a. thật là vô sỉ."

Hắc Ảnh ở sau lưng lão hoàng đế nghe lão hoàng đế đại ngôn như vậy cũng không nhịn được. Yêu đao của Thôn Chánh, cho dù là tu chân giới của Hoa Hạ cũng là có danh tiếng. Cũng may là Lưu Phong, nếu đổi là ngươi khác, dám chắc cũng không dám cầm lấy.

Vũ Quy nghe vậy, rất là khâm phục, sự thật là như thế mà, Hầu gia của Hoa Hạ đế quốc vẻ mặt bình thường, cầm lấy thanh đao. Vũ Quy tâm tình rất mâu thuẫn, một mặt hắn hy vọng Lưu Phong bị Yêu Đao khống chế, như vậy thì Hoa Hạ đế quốc cũng không còn mặt mũi nào. Nhưng ở phương diện khác, hắn hy vọng Lưu Phong thành công, vì hắn lo lắng với tu vi của Lưu Phong mà bị yêu đao thôn phệ thì nhất định sẽ xảy ra một trường đại kiếp. Nói không chừng những người xung quanh hiện tại đều phải chết.

"Nghiệt. Nghiệt. !"

Đang khi nói chuyện, Lưu Phong đã cầm thanh Yêu Đao vào trong tay, trên thân yêu đao liền toát ra một luồng khí lưu hắc sắc với ý đồ khống chế Lưu Phong, nhưng mà Lưu Phong cũng không phải là tay dễ xơi, trong bàn tay không ngừng toát ra hỏa diễm màu xanh, làm cho luồng khí lưu hắc sắc nhanh chóng bị triệt tiêu, phát ra những tiếng kêu. nghiệt. nghiệt.

Thời gian không lâu, một đạo quang huy màu xanh trực tiếp tiến vào thân thanh yêu đao, luồng khí lưu hắc sắc nhất thời biến mất, thanh yêu đao vốn ngập tràn sát khí trở nên giống một đại đao bình thường.

Bên ngoài đang xem náo nhiệt, trong thì xem nội tình.

Mặc dù không biết Lưu Phong làm sao thu được thanh Yêu Đao, nhưng mà các cao thủ Thiên Sư đạo vẫn còn nhìn ra tác dụng của đạo thanh hỏa phát ra từ tay Lưu Phong. Liên tưởng đến thanh loan thần điểu, hơn phân nữa đều đoán được nguyên ủy trong đó rồi.

"Ô Quy đại nhân, cái thanh yêu đao này tựa hồ không có huyền ảo giống như ngươi nói, ngươi xem, nó bây giờ không phải đang trong tay ta sao? Ta bây giờ lấy nó đi, ngươi có ý kiến gì không?" Lưu Phong cười hắc hắc, rất lễ phép hỏi.

Vũ Quy sắc mặt biến đổi: "Hầu gia, đây là thánh vật của võ sĩ bổn quốc, người lấy đi như vậy, sau khi ta trở về rất khó giao thác a." Vũ Quy vốn đối với thanh yêu đao của Thôn Chánh không có hy vọng gì, nhưng mà chứng kiến khí tức trên thanh yêu đao đã trở nên bình thường trở lại, trong lòng lại nổi lên lòng tham.

"Phải vậy không?" Lưu Phong khinh miệt cười cười"Ngươi muốn đem nó về. ?"

Vũ Quy hạ ý thức gật đầu nói: "Yêu Đao của Thôn Chánh là thánh vật bổn quốc, xin hầu gia thành toàn cho".

Lưu Phong khinh thường cười cười: "Nếu ngươi muốn lấy, vậy ngươi hãy lấy đi." Nói xong đưa thanh Yêu Đao hướng đến Vũ Quy.

Việc này nằm ngoài ý muốn của Vũ Quy, không nghĩ đến hầu gia lại dễ dàng trả lại như vậy, trong lòng không khỏi có chút cảm kích, lập tức đưa tay tiếp nhận yêu đao.

Nhưng mà không ai phát hiện, ngay khi yêu đao Thôn Chánh rời khỏi tay Lưu Phong, đột nhiên thân đao phát xuất ra một tia hỏa diễm màu xanh.

"A. a. !"

Ngay lúc này, Vũ Quy đột nhiên hét thảm lên một tiếng, liền quăng thanh Yêu Đao ra xa.

Lưu Phong vẻ mặt khổ sở, liền đi lại nhặt thanh Yêu Đao lên, chậm rãi đi đến trước mặt Vũ Quy rất lễ phép nói: "Các ngươi thật là bất cẩn, nếu là thánh vật, sao có thể tùy tiện cắn người bao giờ? Cho dù không cắn được người, ắt hẳn cũng biết cắn cây cỏ chứ."

"Tiểu tình nhân, tại nghiễm tràng này, làm gì có cây cỏ gì chứ." Âm thanh bất mãn của Bạch Khiết xuất hiện trong đầu hắn.

Lưu Phong trong lòng buồn bực. Mẹ nó, như thế nào mà giống Đường Tăng quá.

Vũ Quy anh hùng kinh ngạc nhìn Lưu Phong, nét mặt Lưu Phong giống như quái vật vậy, hắn thật sự không cách nào nghĩ ra được, vì sao thanh yêu đao trong tay Lưu Phong lại vô sự, mà rơi vào tay mình lại cắn trả như vậy.

"Ô Quy đại nhân, được rồi. Đây chính là thánh vật của quý quốc a." Lưu Phong cười ha ha, hai tay dâng thanh Yêu Đao lên.


/969

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status