Ta tính toán thời gian cho đến lúc gần đấu thi mới phủi mông đứng dậy trở về. Khi đi đến gần cửa tròn lại thấy ba huynh muội của Tống gia đang tụ một chỗ thương lượng cái gì đó.
Hôm nay sao thế nhỉ, chẳng lẽ mọi người đều muốn khảo nghiệm kỹ thuật nghe lén của ta. Ta nhẹ nhàng tiến lại gần, trong lòng tự nhủ, luyện công thật là tốt, thính lực tăng cường không ít.
“Còn chưa tìm thấy sao?” Thư Ngữ hỏi.
“Chưa thấy. Đại ca, dù sao cũng không thể để cho nàng ta tham gia đấu thi được.” Giọng nói chói tai của Thư Tú vang lên.
Thư Ngữ chau mày, “Dù sao cũng đã đến đây, hơn nữa nhiều người tham gia, sẽ có ưu khuyết điểm.”
“Nhưng đại ca, thơ của Thư Phàm thật sự là……” Thư Vân muốn nói lại thôi. Đúng rồi, ta từng đọc cho các nàng nghe bài thơ con gián của Tiểu Yến Tử.
Thư Ngữ suy tư một chút, “Sắp báo danh rồi, chúng ta vẫn nên trở về trước. Nếu ngăn được, tất nhiên là tốt; nhưng nếu nàng không đồng ý, ta sẽ nghĩ biện pháp dỗ nàng, để nàng không báo danh. Nếu thật sự vẫn không được, ta sẽ nói với mọi người nàng không thoải mái, để người đưa nàng về phủ.”
Ba người thương lượng xong xuôi thì quay trở về.
Ta đứng thẳng người. Tốt, thì ra ta lại khiến các ngươi sợ hãi. Cũng đúng, nếu ta làm tốt, sẽ trở nên nổi bật, mà làm không tốt, sẽ đánh mất mặt mũi Tống phủ, thật đúng là khiến các người ta khó xử. Ha ha, đừng lo lắng, ta sẽ không để các ngươi thất vọng.
Trở lại yến tiệc, báo danh đã bắt đầu. Ta không có lập tức đi lên, mà tránh ở một bên, chờ mấy người Tống gia quay trở ra mới chen vào đám người báo danh.
Khi trở lại vị trí, thấy Thư Tú, Thư Vân đang đảo mắt chung quanh tìm kiếm ta. Thấy ta trở về thì vội vã hỏi đi đâu vậy, ta nói vừa rồi ngủ quên ở trong vườn, bây giờ mới nhớ tới.
“Thế thì nhị tỷ không kịp báo danh rồi? Nếu không để đại ca đi thu xếp một chút.” Thư Tú thử thăm dò ta.
“A! Đã xong rồi sao. Đại ca có thể thu xếp được không?”
Ta bày ra vẻ mặt hoảng hốt.
“Không thể được! Quy củ của thi hội rất nghiêm ngặt!” Thư Vân vội vàng dập tắt vọng tưởng của ta.
“Nếu đã như thế thì bỏ đi. Dù sao ta đến đây cũng chỉ là muốn mở mang tầm mắt chút.”
Thấy biểu hiện của ta như thế, nhị nữ yên lòng, thần sắc đối với ta cũng trở nên hòa hoãn hơn vài phần.
Nhưng khi MC thông báo tên của ta, để ta chuẩn bị lên làm thơ, vẻ mặt các nàng thẹn quá mà hóa giận.
“Đây là có chuyện gì?”
“A! Ta không biết! Không phải ta không báo danh sao?”
Ta cũng phối hợp tỏ vẻ khó hiểu, sau đó như là đột nhiên nhớ tới cái gì hô lên, “Đúng rồi! Vừa rồi nam tử đang ngồi kia hỏi ta tên là gì,” Ta chỉ vào quan viên vừa rồi phụ trách báo danh, “Ta còn tưởng hắn quen biết ta……”
“Ngươi!”
Không kịp rồi, cho dù lúc này ta không tham gia cũng không thể cứu vãn được mặt mũi của Tống phủ. Nhị nữ đành phải trơ mắt nhìn ta đi lên sân khấu.
Vì công bằng, những người đăng ký báo danh phải đi đến trung tâm hội trường, nơi đó đã được chuẩn bị án thư, giấy bút đầy đủ.
Ta ngồi vào vị trí được chỉ định, chờ đọc đề thi.
Đề thi lấy lấy bốn chữ : hỉ, nhạc, bi, sầu làm đề tài, mỗi câu thơ phải bao hàm một chữ, còn phải thể hiện ra được ý niệm nghệ thuật.
Ta cười, người ra đề mục này tám phần là xuyên qua. Hắc hắc, ta đọc cho mọi người một bài thơ mà các đồng nghiệp xuyên qua bình thường không thường dùng, đúng là kiệt tác của Tiết đại quan nhân.
“Nữ nhi hỉ, tình lang bất xá hoàn gia lý,
Nữ nhi nhạc, châu thúy mãn đầu bất hiềm nhiệt.
Nữ nhi bi, giá liễu cá nam nhân thị ô quy,
Nữ nhi sầu, tú phòng toản xuất cá đại mã hầu.”
( Đây là những câu thơ trong “trò chơi tửu lệnh” ở Hồng Lâu Mộng hồi thứ 28, tạm dịch :
“Nữ nhi hỉ: trong nhà ở với bạn tình chung,
Nữ nhi nhạc: châu ngọc đầy đầu chẳng hề nóng đâu,
Nữ nhi bi: gả cho nam nhân là đầu rùa đen,
Nữ nhi sầu: phòng thêu gấu ngựa nó luồn chạy ra.”)
Ta đọc xong thơ, toàn hội trường đầu tiên là ngây ra như phỗng, rồi sau đó cười vang.
Ta không cảm thấy hổ thẹn, ngược lại vui rạo rực đứng ở nơi đó, nhìn về bốn phía.
Ta nhìn Chu Du, trong tay hắn đang cầm chiếc đũa, trên chiếc đũa không biết gắp cái gì, miệng hơi giương lên, vẻ mặt không thể tin, hình tượng khiêm tốn trầm ổn đã sớm biến mất. Ta nở một nụ cười sáng lạn với hắn.
Đương nhiên, cốt lõi của thi hội hôm nay vẫn là tranh đoạt vị trí thi khôi. Thư Ngữ tuy là Trạng Nguyên, nhưng tài năng nghiêng về phần sách luận, thi từ ca phú vẫn là Chu Du chiếm ưu thế, đoạt vị trí thứ nhất. Thư Vân dành được chiến thắng khó khăn trước Tô Tuyết Cầm, bảo vệ danh hiệu kinh thành đệ nhất tài nữ. Vị Bảng Nhãn năm nay là nhân sĩ đã kết hôn, thực lực cạnh tranh tất nhiên giảm xuống, cho nên danh tiếng tài tuấn của Thư Ngữ và Chu Du được đẩy lên cao, tài năng của Thư Vân cũng lan xa.
Cứ như vậy, thi hội hoàng gia năm Thiên Bảo thứ ba mươi, Tống phủ tính thêm cả Chu Du thì có bốn danh nhân.
Trên đường trở về, Thư Vân, Thư Tú cũng không nói gì với ta, cứ coi như việc đạt được vinh dự của bọn họ chính là sự đả kích đối với ta đi. Ta cũng rất phối hợp mà mang bộ dáng ủy khuất cho đến tận khi quay về phủ.
Vừa về đến phủ, ta lập tức trở về Bình An cư. Người khác đều cho là ta đang đau buồn, ai ngờ ta rất cao hứng.
Nhưng Thúy Vi lại lên tiếng bênh vực ta, “Thơ của tiểu thư rõ ràng rất hay, tại sao hai vị tiểu thư lại như tức giận?”
“Ồ?” Ta ngạc nhiên, “Hay thế nào?”
Vẻ mặt Lục Thanh bất khuất, ý tứ giống như là không cần xem thường người khác, “Thúy Vi tuy rằng không biết đọc sách, nhưng không phải là người không hiểu lí lẽ. Thân là nữ nhi, gả cho một nam nhân là rùa đen, cũng chỉ có thể khóc thôi!”
Ta cười lớn……
Buổi tối, Duyệt Duyệt bảo bối quả nhiên đến thăm ta.
“Duyệt Duyệt bảo bối, chúng ta đi ngắm sao có được không?”
Không biết ngồi trên nóc nhà ai đó, ta và Duyệt Duyệt bảo bối ngẩng đầu ngắm sao, bên cạnh còn có một vò Túy Hoa Lâu nổi danh.
Tửu lượng của ta không cao lắm, bình thường, Duyệt Duyệt bảo bối sẽ không để cho ta uống quá nhiều, nhưng đêm nay, hắn không ngăn cản, cho nên ta hơi say.
“Duyệt Duyệt bảo bối, ngươi đừng nghĩ ta đang mượn rượu giải sầu. Ta đây là đang ăn mừng! Thất tình vạn tuế! Ngươi hiểu không? Thất tình vạn tuế!”
Hắn sửng sốt một chút, xem ra thực sự nghĩ ta đang mượn rượu giải sầu, vì tình mà khốn khổ.
“Hắn không xứng với ngươi.”
Hắn nói câu giống hệt mỹ nhân sư phụ. Ta khiến người khác lo lắng như vậy sao?
“Ta biết!” Ta lại uống một ngụm rượu, dựa thân mình vào hắn, “Mỹ nhân sư phụ nói, con người phải ngốc nghếch một lần, mới biết chính mình đang đợi là cái gì. Hiện tại ta đã biết.”
“Ta nói cho ngươi,” Ta ợ lên một hơi rượu, “Ta không giống những nữ nhân ở đây. Ngươi đừng nhìn bộ dạng của ta nhỏ, nhưng thực chất ta đã rất lớn. Ta có rất nhiều ý tưởng hay ho đó!”
“Ta muốn nam nhân, bộ dạng của hắn phải soái, phải có tiền, phải có xe có nhà, tốt nhất là làm lão bản. Hắn chỉ có thể yêu một người là ta, cưới một người là ta, nuôi một mình ta, nhưng hắn không thể giam giữ ta, trói buộc ta, hắn phải chấp nhận được những chuyện ta muốn làm…… ừm, còn gì nữa nhỉ…… Ta tạm thời chưa nghĩ ra, chờ nhớ rồi lại nói cho ngươi……”
“Ngươi muốn gả cho một thương nhân sao?”
Duyệt Duyệt bảo bối dường như không hiểu lời nói của ta.
“Không tìm được cũng không sao. Đừng cho nữ nhân chúng ta không có nam nhân sẽ không sống được. Ta cũng có thể kiếm tiền, cũng có thể mua xe mua nhà. Hơn nữa, ta còn có ngươi và mỹ nhân sư phụ…… Các ngươi sẽ nuôi ta đúng không?”
Ta nhìn một bên mặt của Duyệt Duyệt bảo bối, trong mông mông lung lông, hình như thấy hắn gật đầu.
“Ta còn muốn uống nữa……” Ta bắt đầu cảm thấy choáng váng.
Say rượu không đáng sợ, chỉ cần không nôn, không đau đầu nổi lên dục vọng là được rồi. Chuếnh choáng say kỳ thật là một cảm giác rất thoải mái. Mỗi lần đi KTV*, ta đều thích uống hơi say, tinh thần ca hát cũng tăng cao.
*KTV: hát karaoke.
“Duyệt Duyệt bảo bối, ta hát cho ngươi nghe được không. Hát cái gì bây giờ…… à, không có chữ trên màn hình, ta không thể nhớ rõ lời…… Được rồi, ta hát cho ngươi bài ‘hai con hổ’!”
“Hai con hổ, hai con hổ, thật kỳ quái, thật kỳ quái, một con không có lỗ tai, một con không có cái đuôi……”
Ta hát vài lần, cho đến tận khi cơ thể không chống đỡ nổi nữa, phải dựa hẳn vào người Duyệt Duyệt bảo bối. Ta đột nhiên giống như hồi quang phản chiếu*, nói câu tiếng người.
*Hồi quang phản chiếu : là hiện tượng trước giây phút đối mặt với sinh – tử, con người thường trở nên khỏe mạnh và minh mẫn lạ thường.
“Duyệt Duyệt bảo bối, ta từng nghĩ những người cười với ta sẽ đối xử tốt với ta…… Nhưng chỉ có ngươi và mỹ nhân sư phụ là thật lòng, tuy rằng ngươi không cười với ta……”
Ta say ngã vào trong lòng thiếu niên, cho nên không nhìn thấy trên mặt thiếu niên xuất hiện má lúm đồng tiền.
Không biết ta trở về phòng như thế nào, không biết người trong phòng có bị ta dọa sợ hay không, cũng không biết đã cùng Duyệt Duyệt bảo bối nói cái gì, chỉ nhớ rõ ta đã hát. Nhưng ta biết, đau buồn trong lòng đã hết.
Qua mấy ngày, triều đình hạ chỉ xuống, Thư Ngữ được bổ nhiệm thành Lại Bộ Thị Lang, Chu Du thành Lễ Bộ Thị Lang, trở thành người dưới tay của phụ thân đại nhân. Cách thời gian làm việc chính thức còn một tháng, Chu Du phải trở về Vĩnh Châu.
Ngày chia tay, Thư Vân, Thư Tú đều đến tiễn đưa, ta không đi. Không phải vì không dám nhìn hắn, mà là vì ta muốn đi gặp một người quan trọng hơn.
Hôm nay sao thế nhỉ, chẳng lẽ mọi người đều muốn khảo nghiệm kỹ thuật nghe lén của ta. Ta nhẹ nhàng tiến lại gần, trong lòng tự nhủ, luyện công thật là tốt, thính lực tăng cường không ít.
“Còn chưa tìm thấy sao?” Thư Ngữ hỏi.
“Chưa thấy. Đại ca, dù sao cũng không thể để cho nàng ta tham gia đấu thi được.” Giọng nói chói tai của Thư Tú vang lên.
Thư Ngữ chau mày, “Dù sao cũng đã đến đây, hơn nữa nhiều người tham gia, sẽ có ưu khuyết điểm.”
“Nhưng đại ca, thơ của Thư Phàm thật sự là……” Thư Vân muốn nói lại thôi. Đúng rồi, ta từng đọc cho các nàng nghe bài thơ con gián của Tiểu Yến Tử.
Thư Ngữ suy tư một chút, “Sắp báo danh rồi, chúng ta vẫn nên trở về trước. Nếu ngăn được, tất nhiên là tốt; nhưng nếu nàng không đồng ý, ta sẽ nghĩ biện pháp dỗ nàng, để nàng không báo danh. Nếu thật sự vẫn không được, ta sẽ nói với mọi người nàng không thoải mái, để người đưa nàng về phủ.”
Ba người thương lượng xong xuôi thì quay trở về.
Ta đứng thẳng người. Tốt, thì ra ta lại khiến các ngươi sợ hãi. Cũng đúng, nếu ta làm tốt, sẽ trở nên nổi bật, mà làm không tốt, sẽ đánh mất mặt mũi Tống phủ, thật đúng là khiến các người ta khó xử. Ha ha, đừng lo lắng, ta sẽ không để các ngươi thất vọng.
Trở lại yến tiệc, báo danh đã bắt đầu. Ta không có lập tức đi lên, mà tránh ở một bên, chờ mấy người Tống gia quay trở ra mới chen vào đám người báo danh.
Khi trở lại vị trí, thấy Thư Tú, Thư Vân đang đảo mắt chung quanh tìm kiếm ta. Thấy ta trở về thì vội vã hỏi đi đâu vậy, ta nói vừa rồi ngủ quên ở trong vườn, bây giờ mới nhớ tới.
“Thế thì nhị tỷ không kịp báo danh rồi? Nếu không để đại ca đi thu xếp một chút.” Thư Tú thử thăm dò ta.
“A! Đã xong rồi sao. Đại ca có thể thu xếp được không?”
Ta bày ra vẻ mặt hoảng hốt.
“Không thể được! Quy củ của thi hội rất nghiêm ngặt!” Thư Vân vội vàng dập tắt vọng tưởng của ta.
“Nếu đã như thế thì bỏ đi. Dù sao ta đến đây cũng chỉ là muốn mở mang tầm mắt chút.”
Thấy biểu hiện của ta như thế, nhị nữ yên lòng, thần sắc đối với ta cũng trở nên hòa hoãn hơn vài phần.
Nhưng khi MC thông báo tên của ta, để ta chuẩn bị lên làm thơ, vẻ mặt các nàng thẹn quá mà hóa giận.
“Đây là có chuyện gì?”
“A! Ta không biết! Không phải ta không báo danh sao?”
Ta cũng phối hợp tỏ vẻ khó hiểu, sau đó như là đột nhiên nhớ tới cái gì hô lên, “Đúng rồi! Vừa rồi nam tử đang ngồi kia hỏi ta tên là gì,” Ta chỉ vào quan viên vừa rồi phụ trách báo danh, “Ta còn tưởng hắn quen biết ta……”
“Ngươi!”
Không kịp rồi, cho dù lúc này ta không tham gia cũng không thể cứu vãn được mặt mũi của Tống phủ. Nhị nữ đành phải trơ mắt nhìn ta đi lên sân khấu.
Vì công bằng, những người đăng ký báo danh phải đi đến trung tâm hội trường, nơi đó đã được chuẩn bị án thư, giấy bút đầy đủ.
Ta ngồi vào vị trí được chỉ định, chờ đọc đề thi.
Đề thi lấy lấy bốn chữ : hỉ, nhạc, bi, sầu làm đề tài, mỗi câu thơ phải bao hàm một chữ, còn phải thể hiện ra được ý niệm nghệ thuật.
Ta cười, người ra đề mục này tám phần là xuyên qua. Hắc hắc, ta đọc cho mọi người một bài thơ mà các đồng nghiệp xuyên qua bình thường không thường dùng, đúng là kiệt tác của Tiết đại quan nhân.
“Nữ nhi hỉ, tình lang bất xá hoàn gia lý,
Nữ nhi nhạc, châu thúy mãn đầu bất hiềm nhiệt.
Nữ nhi bi, giá liễu cá nam nhân thị ô quy,
Nữ nhi sầu, tú phòng toản xuất cá đại mã hầu.”
( Đây là những câu thơ trong “trò chơi tửu lệnh” ở Hồng Lâu Mộng hồi thứ 28, tạm dịch :
“Nữ nhi hỉ: trong nhà ở với bạn tình chung,
Nữ nhi nhạc: châu ngọc đầy đầu chẳng hề nóng đâu,
Nữ nhi bi: gả cho nam nhân là đầu rùa đen,
Nữ nhi sầu: phòng thêu gấu ngựa nó luồn chạy ra.”)
Ta đọc xong thơ, toàn hội trường đầu tiên là ngây ra như phỗng, rồi sau đó cười vang.
Ta không cảm thấy hổ thẹn, ngược lại vui rạo rực đứng ở nơi đó, nhìn về bốn phía.
Ta nhìn Chu Du, trong tay hắn đang cầm chiếc đũa, trên chiếc đũa không biết gắp cái gì, miệng hơi giương lên, vẻ mặt không thể tin, hình tượng khiêm tốn trầm ổn đã sớm biến mất. Ta nở một nụ cười sáng lạn với hắn.
Đương nhiên, cốt lõi của thi hội hôm nay vẫn là tranh đoạt vị trí thi khôi. Thư Ngữ tuy là Trạng Nguyên, nhưng tài năng nghiêng về phần sách luận, thi từ ca phú vẫn là Chu Du chiếm ưu thế, đoạt vị trí thứ nhất. Thư Vân dành được chiến thắng khó khăn trước Tô Tuyết Cầm, bảo vệ danh hiệu kinh thành đệ nhất tài nữ. Vị Bảng Nhãn năm nay là nhân sĩ đã kết hôn, thực lực cạnh tranh tất nhiên giảm xuống, cho nên danh tiếng tài tuấn của Thư Ngữ và Chu Du được đẩy lên cao, tài năng của Thư Vân cũng lan xa.
Cứ như vậy, thi hội hoàng gia năm Thiên Bảo thứ ba mươi, Tống phủ tính thêm cả Chu Du thì có bốn danh nhân.
Trên đường trở về, Thư Vân, Thư Tú cũng không nói gì với ta, cứ coi như việc đạt được vinh dự của bọn họ chính là sự đả kích đối với ta đi. Ta cũng rất phối hợp mà mang bộ dáng ủy khuất cho đến tận khi quay về phủ.
Vừa về đến phủ, ta lập tức trở về Bình An cư. Người khác đều cho là ta đang đau buồn, ai ngờ ta rất cao hứng.
Nhưng Thúy Vi lại lên tiếng bênh vực ta, “Thơ của tiểu thư rõ ràng rất hay, tại sao hai vị tiểu thư lại như tức giận?”
“Ồ?” Ta ngạc nhiên, “Hay thế nào?”
Vẻ mặt Lục Thanh bất khuất, ý tứ giống như là không cần xem thường người khác, “Thúy Vi tuy rằng không biết đọc sách, nhưng không phải là người không hiểu lí lẽ. Thân là nữ nhi, gả cho một nam nhân là rùa đen, cũng chỉ có thể khóc thôi!”
Ta cười lớn……
Buổi tối, Duyệt Duyệt bảo bối quả nhiên đến thăm ta.
“Duyệt Duyệt bảo bối, chúng ta đi ngắm sao có được không?”
Không biết ngồi trên nóc nhà ai đó, ta và Duyệt Duyệt bảo bối ngẩng đầu ngắm sao, bên cạnh còn có một vò Túy Hoa Lâu nổi danh.
Tửu lượng của ta không cao lắm, bình thường, Duyệt Duyệt bảo bối sẽ không để cho ta uống quá nhiều, nhưng đêm nay, hắn không ngăn cản, cho nên ta hơi say.
“Duyệt Duyệt bảo bối, ngươi đừng nghĩ ta đang mượn rượu giải sầu. Ta đây là đang ăn mừng! Thất tình vạn tuế! Ngươi hiểu không? Thất tình vạn tuế!”
Hắn sửng sốt một chút, xem ra thực sự nghĩ ta đang mượn rượu giải sầu, vì tình mà khốn khổ.
“Hắn không xứng với ngươi.”
Hắn nói câu giống hệt mỹ nhân sư phụ. Ta khiến người khác lo lắng như vậy sao?
“Ta biết!” Ta lại uống một ngụm rượu, dựa thân mình vào hắn, “Mỹ nhân sư phụ nói, con người phải ngốc nghếch một lần, mới biết chính mình đang đợi là cái gì. Hiện tại ta đã biết.”
“Ta nói cho ngươi,” Ta ợ lên một hơi rượu, “Ta không giống những nữ nhân ở đây. Ngươi đừng nhìn bộ dạng của ta nhỏ, nhưng thực chất ta đã rất lớn. Ta có rất nhiều ý tưởng hay ho đó!”
“Ta muốn nam nhân, bộ dạng của hắn phải soái, phải có tiền, phải có xe có nhà, tốt nhất là làm lão bản. Hắn chỉ có thể yêu một người là ta, cưới một người là ta, nuôi một mình ta, nhưng hắn không thể giam giữ ta, trói buộc ta, hắn phải chấp nhận được những chuyện ta muốn làm…… ừm, còn gì nữa nhỉ…… Ta tạm thời chưa nghĩ ra, chờ nhớ rồi lại nói cho ngươi……”
“Ngươi muốn gả cho một thương nhân sao?”
Duyệt Duyệt bảo bối dường như không hiểu lời nói của ta.
“Không tìm được cũng không sao. Đừng cho nữ nhân chúng ta không có nam nhân sẽ không sống được. Ta cũng có thể kiếm tiền, cũng có thể mua xe mua nhà. Hơn nữa, ta còn có ngươi và mỹ nhân sư phụ…… Các ngươi sẽ nuôi ta đúng không?”
Ta nhìn một bên mặt của Duyệt Duyệt bảo bối, trong mông mông lung lông, hình như thấy hắn gật đầu.
“Ta còn muốn uống nữa……” Ta bắt đầu cảm thấy choáng váng.
Say rượu không đáng sợ, chỉ cần không nôn, không đau đầu nổi lên dục vọng là được rồi. Chuếnh choáng say kỳ thật là một cảm giác rất thoải mái. Mỗi lần đi KTV*, ta đều thích uống hơi say, tinh thần ca hát cũng tăng cao.
*KTV: hát karaoke.
“Duyệt Duyệt bảo bối, ta hát cho ngươi nghe được không. Hát cái gì bây giờ…… à, không có chữ trên màn hình, ta không thể nhớ rõ lời…… Được rồi, ta hát cho ngươi bài ‘hai con hổ’!”
“Hai con hổ, hai con hổ, thật kỳ quái, thật kỳ quái, một con không có lỗ tai, một con không có cái đuôi……”
Ta hát vài lần, cho đến tận khi cơ thể không chống đỡ nổi nữa, phải dựa hẳn vào người Duyệt Duyệt bảo bối. Ta đột nhiên giống như hồi quang phản chiếu*, nói câu tiếng người.
*Hồi quang phản chiếu : là hiện tượng trước giây phút đối mặt với sinh – tử, con người thường trở nên khỏe mạnh và minh mẫn lạ thường.
“Duyệt Duyệt bảo bối, ta từng nghĩ những người cười với ta sẽ đối xử tốt với ta…… Nhưng chỉ có ngươi và mỹ nhân sư phụ là thật lòng, tuy rằng ngươi không cười với ta……”
Ta say ngã vào trong lòng thiếu niên, cho nên không nhìn thấy trên mặt thiếu niên xuất hiện má lúm đồng tiền.
Không biết ta trở về phòng như thế nào, không biết người trong phòng có bị ta dọa sợ hay không, cũng không biết đã cùng Duyệt Duyệt bảo bối nói cái gì, chỉ nhớ rõ ta đã hát. Nhưng ta biết, đau buồn trong lòng đã hết.
Qua mấy ngày, triều đình hạ chỉ xuống, Thư Ngữ được bổ nhiệm thành Lại Bộ Thị Lang, Chu Du thành Lễ Bộ Thị Lang, trở thành người dưới tay của phụ thân đại nhân. Cách thời gian làm việc chính thức còn một tháng, Chu Du phải trở về Vĩnh Châu.
Ngày chia tay, Thư Vân, Thư Tú đều đến tiễn đưa, ta không đi. Không phải vì không dám nhìn hắn, mà là vì ta muốn đi gặp một người quan trọng hơn.
/51
|