Cục cưng đã chào đời, là vào tháng bảy.
Có lẽ là bởi vì không phải là lần đầu tiên, có lẽ là bởi vì biết hắn đang ở bên ngoài, ta không lập tức hôn mê, mà vẫn chống cự được cho đến tận khi nhìn thấy khuôn mặt nhăn nheo hồng hồng của nữ nhi, sau đó mới mỹ mãn nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ta bị tiếng khóc của cục cưng đánh thức. Mở mắt ra, đại tướng quân đang ôm cục cưng ngồi bên cạnh, hơi cau mày. Thấy ta tỉnh, thầm oán nói: “Đã nói nên tìm một vú em, nàng lại không chịu, đứa nhỏ đói bụng, ta lại không đành lòng đánh thức nàng.”
Ta ôm cục cưng vào trong ngực, vừa cho cục cưng bú sữa, vừa nói: “Chỉ biết nữ nhi đói, không biết mẫu thân của nữ nhi cũng đói sao.”
Đại tướng quân lần đầu tiên thấy ta cho đứa nhỏ bú, hơi ngượng ngùng, thấy ta nói như thế thì lập tức đứng dậy đi ra ngoài. Rất nhanh có người đưa cơm tới.
Đại Trưởng công chúa luôn chê nơi này của ta ít người, ta lại sắp sinh cho nên đưa vài nha hoàn đến đây, ta không muốn làm người thất vọng, hơn nữa cũng thật sự thiếu người nên đều nhận hết.
Thúy Nùng cũng có thai, tiên sinh phòng sổ sách lo lắng chuyện xưa sẽ tái diễn, cho nên vô cùng khẩn trương, ta để cho nàng nghỉ ngơi dài hạn. Hiện tại hầu hạ ở bên người ta, ngoại trừ Thúy Vi, còn có một nha đầu tên là Tiểu Nguyệt.
Thật ra lúc này sữa ta cũng không nhiều, cục cưng bú một lát thì chép miệng không bú nữa, ta cảm thấy bụng đói kêu vang. Giao cục cưng cho Tiểu Nguyệt bên cạnh, ta ăn vài món ăn nhẹ cho đỡ đói.
Đại tướng quân lại đã trở lại, cùng đi còn có A Bích.
A Bích rất mất hứng, bởi vì sinh ra là một tiểu muội muội!
“Đây không phải tiểu đệ đệ! A Bích muốn một tiểu đệ đệ!”
“Tiểu đệ đệ sao tốt bằng tiểu muội muội được? A Bích xem xem, tiểu muội muội thật xinh đẹp, thật đáng yêu nha.”
Ta ôm cục cưng đưa đến trước mặt A Bích.
A Bích nhìn thoáng khuôn mặt nhỏ xíu còn đang nhăn nhúm, “Quá xấu! Phụ thân, A Bích không thích muội muội xấu!”
Đáng thương nữ nhi của ta!
Khó khăn dỗ A Bích rời đi, ta và Long đại tướng quân lại bắt đầu thương lượng tên cục cưng.
“Kim Hỉ Thiện! Kim Hỉ Thiện!” Ta thiếu mỗi nước phất cờ hò reo.
“Không được!” Đại tướng quân ôm cục cưng, đầu không ngẩng đáp lại một câu.
“A? Đã nói tên do ta đặt! Lần này chàng đừng hòng thay đổi!”
“Tên đương nhiên do nàng đặt, có điều tên này không được.” Đại tướng quân vẫn không ngẩng đầu.
“Vì sao?”
“Bởi vì tên này ta đã từng gọi, là khi ở trên giường.” Đại tướng quân rốt cục ngẩng đầu liếc mắt nhìn ta một cái.
“Ta……” Ta bị nghẹn ở cổ họng không nói ra lời.
“Tốt nhất là chứa cả tên ta, để cho người khác vừa nghe đã biết là đứa nhỏ của chúng ta. Đúng không, cục cưng?”
Hắn dùng ngón tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mềm của cục cưng, cục cưng cũng phối hợp a a hai tiếng.
“Vậy gọi là Kim Long Ngư.” Ta bực mình nói. Cả phu quân và nữ nhi đều phát ra ánh mắt trách cứ.
“Gọi là Kim Tương Ngọc đi, tương ngọc khảm ngọc, trong nàng có ta, được không?” Ánh mắt đại tướng quân nhìn ta lúc này tràn ngập ái muội.
“Không dược!”
“Vì sao?” Đại tướng quân hơi giận dỗi.
“Ta, ta có quen một nữ tử có tên này, là một nữ tử có tình có nghĩa, nhưng làm người mạnh mẽ phong tao…… Ta cũng không muốn nữ nhi của mình lớn lên giống như vậy.”
*Kim Tương Ngọc, nhân vật trong tác phầm “Long Môn Phi Giáp”, là lão bản của Long Môn khách điếm rất nổi tiếng mà thỉnh thoảng đọc ngôn tình chúng ta rất hay bắt gặp cái tên này.
“Nàng quen biết người này ở đâu?”
“Ha ha, gọi Mạn Ngọc như thế nào?”
Kim Tương Ngọc không phải là sự lựa chọn lý tưởng, nhưng đóng vai Kim Tương Ngọc – Trương Mạn Ngọc* chính là thần tượng của ta nha.
*Trương Mạn Ngọc, diễn viên nổi tiếng Trung Quốc, từng đóng vai Kim Tương Ngọc trong Long Môn Phi Giáp (2003).
“Kim Mạn Ngọc này lại là ai?”
“Nàng họ Trương, không phải họ Kim, là một đại mỹ nữ vô cùng có sức quyến rũ, có khí chất. Tương lai cục cưng có thể giống nàng thì tốt rồi.”
Đại tướng quân vươn tay ra, vuốt ve đầu ta, “Sao nhất định phải giống người khác, bộ dạng giống nàng không phải rất tốt sao.”
Mặt ta hơi đỏ. Chỉ là ngay từ đầu đã nhận định tên Kim Hỉ Thiện, cho nên không chuẩn bị tên nào khác.
Đang suy nghĩ, đột nhiên ta nhớ đến, “Lộng Ngọc thổi sáo, Tiêu Sử cưỡi rồng, như thế gọi là Lộng Ngọc đi.”
“Đây là điển cố gì?”
“Truyền thuyết thời xa xưa có một vị quốc vương, hắn có một nữ nhi tên là Lộng Ngọc, trí tuệ xinh đẹp. Nước này còn có một thiếu niên tên là Tiêu Sử, tài hoa xuất chúng, lại am hiểu thổi sáo, quốc vương gả công chúa Lộng Ngọc cho hắn. Sau khi hai người thành hôn thì vô cùng hòa thuận cảm tình ân ái, được người đời ca ngợi. Tiêu Sử dạy Lộng Ngọc thổi sáo, cùng nhau hợp tấu, đến một ngày đưa bỗng dưng dẫn đến một đôi long phượng. Vì thế, Lộng Ngọc cưỡi phượng, Tiêu Sử tọa long, cả hai thành tiên mà bay đi. Người đời sau dựa vào điển cố Lộng Ngọc thổi sáo mà so sánh với tình cảm vợ chồng tốt đẹp, Tiêu Sử cưỡi rồng mà so sánh với đức lang quân.”
Ta nhìn Long đại tướng quân, lần đầu tiên thấy hắn chăm chú nghe ta kể chuyện như vậy, “Ta muốn đặt tên này cho cục cưng, chính là hy vọng cục cưng có thể tìm được một đức lang quân giống như ta vậy. Được không?”
“Đức lang quân? Như thế tất nhiên là tốt.” Đại tướng quân nói xong, nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn bên tai ta.
Lộng Ngọc bị ép ở giữa hai chúng ta, khó chịu khóc lên.
Phủ Tĩnh Nam Hầu đối với chuyện Lộng Ngọc sinh ra có thể nói như nhặt được vật báu, cho dù là nữ nhi, ngay cả Hoàng Thượng cũng gửi quà chúc mừng, vì thế thái độ của bách quan trong triều cũng lập tức thay đổi, người vào cửa chúc mừng nối liền không dứt, may mà đều là đến phủ đại tướng quân hoặc phủ Tĩnh Nam Hầu, ta chỉ tiếp đãi người nhà và bằng hữu thực sự.
Biến thái sư tổ, mỹ nhân sư phụ, tiên tử sư nương đều đến, trong phòng Tiểu Kim càng náo nhiệt. Duyệt Duyệt bảo bối chưa tới được, chỉ sai người đưa tới một đôi vòng vàng cho tiểu sư muội, không biết có phải đang bận rộn tìm người hay không.
A Bích đã không còn giận dỗi chuyện không có tiểu đệ đệ nữa, bởi vì tiểu hồ ly của Thương gia đã biết chạy nhảy đùa nghịch, cho nên A Bích được vinh danh làm Tiểu Long tướng quân.
Tả tướng phủ đương nhiên không có người đến, ngoại trừ Thư Kiệt. Sau ngày ở trong cung, Thư Kiệt thường xuyên đến thăm ta. Lần đầu tiên thấy hắn đến, ta thực sự kinh ngạc, bởi vì nghĩ Tống gia sẽ không đồng ý để chúng ta có quan hệ; biết được là Thư Vân đưa hắn đến, ta càng kinh ngạc. Về sau mỗi lần Thư Kiệt đến đều là Thu Vân đưa đến rồi lại đưa về, nhưng nàng chưa bao giờ tiến vào cửa phủ ta.
Thư Kiệt rất thích A Bích, bởi vì những cháu trai khác của hắn, đều là ngoan ngoãn nhu thuận, đâu có thông minh đáng yêu giống A Bích nhà ta. A Bích đương nhiên cũng thích Tiểu Cữu Cữu từ trên trời giáng xuống này, những đứa nhỏ chơi cùng A Bích không nhiều, cho nên hắn vô cùng sảng khoái phong Thư Kiệt làm quân sư.
Có điều A Bích vẫn không thích tiểu muội muội của mình, cho rằng tiểu muội trừ khóc và ngủ ra không thể làm gì khác? Nhưng thật ra nó không hề ghét muội muội xấu. Lộng Ngọc bây giờ đã phô bày được ưu thế của ta và đại tướng quân, tuy rằng không chưa thể tuấn mỹ như phụ mẫu, nhưng tương lai nhất định sẽ là một tiểu giai nhân thanh tú!
Phu thê Tĩnh Nam Hầu sau vài lần công khai và ám chỉ không có kết quả rốt cục cũng từ bỏ ý định, chỉ ngóng trông ta có thể vì Long gia mà thêm vài đứa nhỏ nữa, là con trai tất nhiên càng tốt. Cho nên cuộc sống trước mắt của ta được cho là “nhàn thê lương mẫu”, chuyện duy nhất quan tâm là làm sao có thể giảm cân được, thẩm mỹ của thời đại này vẫn là gầy mới đẹp.
Cách sống của ta cùng Long đại tướng quân ở kinh thành cũng được coi như một loại đặc biệt. Tuy rằng vẫn có những đạo đức học giả phê phán, nhưng những người trẻ tuổi, lại kinh ngạc đến hâm mộ, mặc dù không dám học chúng ta chưa kết hôn đã ở chung, nhưng đã bắt đầu có xu thế yêu thích tự do, công khai biểu hiện tình cảm.
Không cần biết là lúc nào đều tồn tại những người chân chính theo đuổi tình yêu.
——————–
Phàm là sự tình thì không thể quá mức, quá mức thì rất có khả năng phạm sai lầm.
Đêm nay, ta đang nằm trên giường chuẩn bị đi ngủ, đại tướng quân còn thức đọc sách. Đột nhiên có người bẩm báo nói La tướng quân cầu kiến.
Thố Tử La Kiệt thành công giúp Tây Xương Quốc dẹp yên loạn giặc cỏ, vài ngày trước đây vừa trở về, bởi vì lập công lớn mà được Hoàng Thượng phong làm Phiêu Kị đại tướng quân, đại hôn cùng với Thập Bát công chúa cũng đã được định ước vào mười sáu tháng sau, có thể coi như tình trường, quan trường đều song song thuận lợi. Có chuyện lớn gì khiến hắn đêm khuya tới chơi?
Ta và đại tướng quân đi ra gặp hắn.
Vẻ mặt La Kiệt thất hồn lạc phách khiến chúng ta hoảng sợ.
“A Kiệt, xảy ra chuyện gì?”
“Đại tướng quân,” Tuy rằng đã là nghĩa tử của Tĩnh Nam Hầu, La Kiệt vẫn có thói quen xưng hô với lão công của ta như vậy,“Tư Giai nói…… nàng nói không muốn cùng ta thành thân.”
“A? Đây là có chuyện gì? Hoàng Thượng không phải đã hạ chỉ rồi sao?” Đại tướng quân vô cùng kinh ngạc.
“Có phải huynh chọc công chúa tức giận, cho nên nàng mới nói như vậy?” Ta đoán nhất định là công chúa lại nổi tính.
“Không phải ta, là do các ngươi……” La Kiệt giương mắt nhìn ta, giống như đang thầm oán.
Chẳng lẽ là Thập Bát công chúa gần đây một mình cô đơn, nên nảy sinh tình cũ với đại tướng quân? Ta nhìn đại tướng quân, hắn cũng mang vẻ mặt nghi hoặc.
“Tư Giai nói muốn học các ngươi ở chung, còn nói ngày mai phải đi cầu xin Hoàng Thượng hủy bỏ thánh chỉ thành hôn. Đại tướng quân, Đa Đa, các ngươi vẫn nên mau chóng thành thân đi!”
La Kiệt kích động, miệng thỏ cũng biến thành súng máy.
Đây là sai lầm của ta! Thập Bát công chúa đối với ý niệm không muốn thành thân của ta vẫn rất ngạc nhiên, cho nên trong lúc nhàn rỗi không có việc gì, ta liền đàm luận với nàng hôn nhân chính là nấm mồ của tình yêu, nữ nhân không thể bởi vì tình yêu mà mất đi tự do…… Không ngờ Thập Bát công chúa lại có thể tiếp thu quan niệm mới nhanh như vậy, còn muốn tự mình trải nghiệm. Đáng thương Thố Tử La Kiệt là một nam tử truyền thống cổ đại điển hình, sao có thể chịu đựng được kích thích này.
Đại tướng quân cũng đoán được là ta nói gì đó với Thập Bát công chúa, nhưng lại không thể phê phán ta ngay tại chỗ, chỉ biết quay sang an ủi La Kiệt, “Chẳng qua là Tư Giai nông nổi mà thôi, cùng ngươi kết thành phu thê chính là tâm nguyện nhiều năm của muội ấy, cũng đã trải qua nhiều chuyện như vậy, sao có thể buông tha được. Hơn nữa Hoàng Thượng cùng Thái Hậu nhất định sẽ không đồng ý.”
“Đúng vậy, đúng vậy, trai lớn dựng vợ gái lớn gả chồng, chuyện hôn sự này nhất định phải thành. Chẳng qua là công nói vui đùa một chút, sẽ không sao. Nếu thực sự huynh không cưới nàng, nàng mới là người phải khẩn trương.” Hai vị nam sĩ liếc mắt nhìn ta.
“Một khi đã như vậy, sao muội lại……”
“Được rồi, chuyện quan trọng nhất hiện nay là hôn sự của ngươi và công chúa. Những cái khác không cần nghĩ nhiều, đi về trước nghỉ ngơi trước, ta sẽ tìm công chúa nói chuyện. Sáng sớm mai ta sẽ vào cung, Hoàng Thượng cũng không muốn chuyện hôn sự này có thay đổi gì đâu.”
Khuyên nhủ La Kiệt rời đi, đại tướng quân nghiêm túc phê bình ta. Ta rưng rưng ngồi nghe dạy dỗ, cũng cam đoan tuyệt đối sẽ không lấy tà thuyết ngụy biện của mình đi độc hại những cô gái khác.
Khó khăn lắm mới dỗ được đại tướng quân hết giận, cả hai cùng lên giường đi ngủ. Ngoài cửa sổ đột nhiên nổi gió, ngày mai rất có thể sẽ mưa to.
Gió thổi mưa giông trước cơn bão.
——————–
Ngày hôm sau quả nhiên mưa to, Long đại tướng quân vẫn thức dậy vào triều, cũng nói phải đi giải quyết chuyện của Thập Bát công chúa, sẽ trở về trễ một chút. Hiện tại hắn đều ở nơi này của ta.
Mỹ nhân sư phụ mang theo tiên tử sư nương đi dạo Thủy Kính hồ, nói trong mưa du hồ có tư vị rất mới mẻ, không ngờ sư phụ cũng là người có gen lãng mạn. Chỉ khổ một mình ta phải trông chừng một lúc ba đứa nhỏ. Biến thái sư tổ thấy tình thế như vậy vàng thanh minh phải về phòng luyện công, không được quấy rầy.
Lộng Ngọc ngủ ở buồng trong, A Bích đang chơi đùa với tiểu mù đường, quả nhiên có phong phạm của đại tướng. Ta ngồi trông chừng đến mốc meo.
Quản gia Tiểu Phùng đột nhiên đến báo,“Ngoài cửa có Hoàng công tử cầu kiến.”
Hoàng công tử nào? Chẳng lẽ là trứng gà Vương gia? Hắn tới làm gì? Không lẽ cũng vì chuyện Thập Bát công chúa không muốn thành hôn mà đến trừng phạt ta?
Có lẽ là bởi vì không phải là lần đầu tiên, có lẽ là bởi vì biết hắn đang ở bên ngoài, ta không lập tức hôn mê, mà vẫn chống cự được cho đến tận khi nhìn thấy khuôn mặt nhăn nheo hồng hồng của nữ nhi, sau đó mới mỹ mãn nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ta bị tiếng khóc của cục cưng đánh thức. Mở mắt ra, đại tướng quân đang ôm cục cưng ngồi bên cạnh, hơi cau mày. Thấy ta tỉnh, thầm oán nói: “Đã nói nên tìm một vú em, nàng lại không chịu, đứa nhỏ đói bụng, ta lại không đành lòng đánh thức nàng.”
Ta ôm cục cưng vào trong ngực, vừa cho cục cưng bú sữa, vừa nói: “Chỉ biết nữ nhi đói, không biết mẫu thân của nữ nhi cũng đói sao.”
Đại tướng quân lần đầu tiên thấy ta cho đứa nhỏ bú, hơi ngượng ngùng, thấy ta nói như thế thì lập tức đứng dậy đi ra ngoài. Rất nhanh có người đưa cơm tới.
Đại Trưởng công chúa luôn chê nơi này của ta ít người, ta lại sắp sinh cho nên đưa vài nha hoàn đến đây, ta không muốn làm người thất vọng, hơn nữa cũng thật sự thiếu người nên đều nhận hết.
Thúy Nùng cũng có thai, tiên sinh phòng sổ sách lo lắng chuyện xưa sẽ tái diễn, cho nên vô cùng khẩn trương, ta để cho nàng nghỉ ngơi dài hạn. Hiện tại hầu hạ ở bên người ta, ngoại trừ Thúy Vi, còn có một nha đầu tên là Tiểu Nguyệt.
Thật ra lúc này sữa ta cũng không nhiều, cục cưng bú một lát thì chép miệng không bú nữa, ta cảm thấy bụng đói kêu vang. Giao cục cưng cho Tiểu Nguyệt bên cạnh, ta ăn vài món ăn nhẹ cho đỡ đói.
Đại tướng quân lại đã trở lại, cùng đi còn có A Bích.
A Bích rất mất hứng, bởi vì sinh ra là một tiểu muội muội!
“Đây không phải tiểu đệ đệ! A Bích muốn một tiểu đệ đệ!”
“Tiểu đệ đệ sao tốt bằng tiểu muội muội được? A Bích xem xem, tiểu muội muội thật xinh đẹp, thật đáng yêu nha.”
Ta ôm cục cưng đưa đến trước mặt A Bích.
A Bích nhìn thoáng khuôn mặt nhỏ xíu còn đang nhăn nhúm, “Quá xấu! Phụ thân, A Bích không thích muội muội xấu!”
Đáng thương nữ nhi của ta!
Khó khăn dỗ A Bích rời đi, ta và Long đại tướng quân lại bắt đầu thương lượng tên cục cưng.
“Kim Hỉ Thiện! Kim Hỉ Thiện!” Ta thiếu mỗi nước phất cờ hò reo.
“Không được!” Đại tướng quân ôm cục cưng, đầu không ngẩng đáp lại một câu.
“A? Đã nói tên do ta đặt! Lần này chàng đừng hòng thay đổi!”
“Tên đương nhiên do nàng đặt, có điều tên này không được.” Đại tướng quân vẫn không ngẩng đầu.
“Vì sao?”
“Bởi vì tên này ta đã từng gọi, là khi ở trên giường.” Đại tướng quân rốt cục ngẩng đầu liếc mắt nhìn ta một cái.
“Ta……” Ta bị nghẹn ở cổ họng không nói ra lời.
“Tốt nhất là chứa cả tên ta, để cho người khác vừa nghe đã biết là đứa nhỏ của chúng ta. Đúng không, cục cưng?”
Hắn dùng ngón tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mềm của cục cưng, cục cưng cũng phối hợp a a hai tiếng.
“Vậy gọi là Kim Long Ngư.” Ta bực mình nói. Cả phu quân và nữ nhi đều phát ra ánh mắt trách cứ.
“Gọi là Kim Tương Ngọc đi, tương ngọc khảm ngọc, trong nàng có ta, được không?” Ánh mắt đại tướng quân nhìn ta lúc này tràn ngập ái muội.
“Không dược!”
“Vì sao?” Đại tướng quân hơi giận dỗi.
“Ta, ta có quen một nữ tử có tên này, là một nữ tử có tình có nghĩa, nhưng làm người mạnh mẽ phong tao…… Ta cũng không muốn nữ nhi của mình lớn lên giống như vậy.”
*Kim Tương Ngọc, nhân vật trong tác phầm “Long Môn Phi Giáp”, là lão bản của Long Môn khách điếm rất nổi tiếng mà thỉnh thoảng đọc ngôn tình chúng ta rất hay bắt gặp cái tên này.
“Nàng quen biết người này ở đâu?”
“Ha ha, gọi Mạn Ngọc như thế nào?”
Kim Tương Ngọc không phải là sự lựa chọn lý tưởng, nhưng đóng vai Kim Tương Ngọc – Trương Mạn Ngọc* chính là thần tượng của ta nha.
*Trương Mạn Ngọc, diễn viên nổi tiếng Trung Quốc, từng đóng vai Kim Tương Ngọc trong Long Môn Phi Giáp (2003).
“Kim Mạn Ngọc này lại là ai?”
“Nàng họ Trương, không phải họ Kim, là một đại mỹ nữ vô cùng có sức quyến rũ, có khí chất. Tương lai cục cưng có thể giống nàng thì tốt rồi.”
Đại tướng quân vươn tay ra, vuốt ve đầu ta, “Sao nhất định phải giống người khác, bộ dạng giống nàng không phải rất tốt sao.”
Mặt ta hơi đỏ. Chỉ là ngay từ đầu đã nhận định tên Kim Hỉ Thiện, cho nên không chuẩn bị tên nào khác.
Đang suy nghĩ, đột nhiên ta nhớ đến, “Lộng Ngọc thổi sáo, Tiêu Sử cưỡi rồng, như thế gọi là Lộng Ngọc đi.”
“Đây là điển cố gì?”
“Truyền thuyết thời xa xưa có một vị quốc vương, hắn có một nữ nhi tên là Lộng Ngọc, trí tuệ xinh đẹp. Nước này còn có một thiếu niên tên là Tiêu Sử, tài hoa xuất chúng, lại am hiểu thổi sáo, quốc vương gả công chúa Lộng Ngọc cho hắn. Sau khi hai người thành hôn thì vô cùng hòa thuận cảm tình ân ái, được người đời ca ngợi. Tiêu Sử dạy Lộng Ngọc thổi sáo, cùng nhau hợp tấu, đến một ngày đưa bỗng dưng dẫn đến một đôi long phượng. Vì thế, Lộng Ngọc cưỡi phượng, Tiêu Sử tọa long, cả hai thành tiên mà bay đi. Người đời sau dựa vào điển cố Lộng Ngọc thổi sáo mà so sánh với tình cảm vợ chồng tốt đẹp, Tiêu Sử cưỡi rồng mà so sánh với đức lang quân.”
Ta nhìn Long đại tướng quân, lần đầu tiên thấy hắn chăm chú nghe ta kể chuyện như vậy, “Ta muốn đặt tên này cho cục cưng, chính là hy vọng cục cưng có thể tìm được một đức lang quân giống như ta vậy. Được không?”
“Đức lang quân? Như thế tất nhiên là tốt.” Đại tướng quân nói xong, nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn bên tai ta.
Lộng Ngọc bị ép ở giữa hai chúng ta, khó chịu khóc lên.
Phủ Tĩnh Nam Hầu đối với chuyện Lộng Ngọc sinh ra có thể nói như nhặt được vật báu, cho dù là nữ nhi, ngay cả Hoàng Thượng cũng gửi quà chúc mừng, vì thế thái độ của bách quan trong triều cũng lập tức thay đổi, người vào cửa chúc mừng nối liền không dứt, may mà đều là đến phủ đại tướng quân hoặc phủ Tĩnh Nam Hầu, ta chỉ tiếp đãi người nhà và bằng hữu thực sự.
Biến thái sư tổ, mỹ nhân sư phụ, tiên tử sư nương đều đến, trong phòng Tiểu Kim càng náo nhiệt. Duyệt Duyệt bảo bối chưa tới được, chỉ sai người đưa tới một đôi vòng vàng cho tiểu sư muội, không biết có phải đang bận rộn tìm người hay không.
A Bích đã không còn giận dỗi chuyện không có tiểu đệ đệ nữa, bởi vì tiểu hồ ly của Thương gia đã biết chạy nhảy đùa nghịch, cho nên A Bích được vinh danh làm Tiểu Long tướng quân.
Tả tướng phủ đương nhiên không có người đến, ngoại trừ Thư Kiệt. Sau ngày ở trong cung, Thư Kiệt thường xuyên đến thăm ta. Lần đầu tiên thấy hắn đến, ta thực sự kinh ngạc, bởi vì nghĩ Tống gia sẽ không đồng ý để chúng ta có quan hệ; biết được là Thư Vân đưa hắn đến, ta càng kinh ngạc. Về sau mỗi lần Thư Kiệt đến đều là Thu Vân đưa đến rồi lại đưa về, nhưng nàng chưa bao giờ tiến vào cửa phủ ta.
Thư Kiệt rất thích A Bích, bởi vì những cháu trai khác của hắn, đều là ngoan ngoãn nhu thuận, đâu có thông minh đáng yêu giống A Bích nhà ta. A Bích đương nhiên cũng thích Tiểu Cữu Cữu từ trên trời giáng xuống này, những đứa nhỏ chơi cùng A Bích không nhiều, cho nên hắn vô cùng sảng khoái phong Thư Kiệt làm quân sư.
Có điều A Bích vẫn không thích tiểu muội muội của mình, cho rằng tiểu muội trừ khóc và ngủ ra không thể làm gì khác? Nhưng thật ra nó không hề ghét muội muội xấu. Lộng Ngọc bây giờ đã phô bày được ưu thế của ta và đại tướng quân, tuy rằng không chưa thể tuấn mỹ như phụ mẫu, nhưng tương lai nhất định sẽ là một tiểu giai nhân thanh tú!
Phu thê Tĩnh Nam Hầu sau vài lần công khai và ám chỉ không có kết quả rốt cục cũng từ bỏ ý định, chỉ ngóng trông ta có thể vì Long gia mà thêm vài đứa nhỏ nữa, là con trai tất nhiên càng tốt. Cho nên cuộc sống trước mắt của ta được cho là “nhàn thê lương mẫu”, chuyện duy nhất quan tâm là làm sao có thể giảm cân được, thẩm mỹ của thời đại này vẫn là gầy mới đẹp.
Cách sống của ta cùng Long đại tướng quân ở kinh thành cũng được coi như một loại đặc biệt. Tuy rằng vẫn có những đạo đức học giả phê phán, nhưng những người trẻ tuổi, lại kinh ngạc đến hâm mộ, mặc dù không dám học chúng ta chưa kết hôn đã ở chung, nhưng đã bắt đầu có xu thế yêu thích tự do, công khai biểu hiện tình cảm.
Không cần biết là lúc nào đều tồn tại những người chân chính theo đuổi tình yêu.
——————–
Phàm là sự tình thì không thể quá mức, quá mức thì rất có khả năng phạm sai lầm.
Đêm nay, ta đang nằm trên giường chuẩn bị đi ngủ, đại tướng quân còn thức đọc sách. Đột nhiên có người bẩm báo nói La tướng quân cầu kiến.
Thố Tử La Kiệt thành công giúp Tây Xương Quốc dẹp yên loạn giặc cỏ, vài ngày trước đây vừa trở về, bởi vì lập công lớn mà được Hoàng Thượng phong làm Phiêu Kị đại tướng quân, đại hôn cùng với Thập Bát công chúa cũng đã được định ước vào mười sáu tháng sau, có thể coi như tình trường, quan trường đều song song thuận lợi. Có chuyện lớn gì khiến hắn đêm khuya tới chơi?
Ta và đại tướng quân đi ra gặp hắn.
Vẻ mặt La Kiệt thất hồn lạc phách khiến chúng ta hoảng sợ.
“A Kiệt, xảy ra chuyện gì?”
“Đại tướng quân,” Tuy rằng đã là nghĩa tử của Tĩnh Nam Hầu, La Kiệt vẫn có thói quen xưng hô với lão công của ta như vậy,“Tư Giai nói…… nàng nói không muốn cùng ta thành thân.”
“A? Đây là có chuyện gì? Hoàng Thượng không phải đã hạ chỉ rồi sao?” Đại tướng quân vô cùng kinh ngạc.
“Có phải huynh chọc công chúa tức giận, cho nên nàng mới nói như vậy?” Ta đoán nhất định là công chúa lại nổi tính.
“Không phải ta, là do các ngươi……” La Kiệt giương mắt nhìn ta, giống như đang thầm oán.
Chẳng lẽ là Thập Bát công chúa gần đây một mình cô đơn, nên nảy sinh tình cũ với đại tướng quân? Ta nhìn đại tướng quân, hắn cũng mang vẻ mặt nghi hoặc.
“Tư Giai nói muốn học các ngươi ở chung, còn nói ngày mai phải đi cầu xin Hoàng Thượng hủy bỏ thánh chỉ thành hôn. Đại tướng quân, Đa Đa, các ngươi vẫn nên mau chóng thành thân đi!”
La Kiệt kích động, miệng thỏ cũng biến thành súng máy.
Đây là sai lầm của ta! Thập Bát công chúa đối với ý niệm không muốn thành thân của ta vẫn rất ngạc nhiên, cho nên trong lúc nhàn rỗi không có việc gì, ta liền đàm luận với nàng hôn nhân chính là nấm mồ của tình yêu, nữ nhân không thể bởi vì tình yêu mà mất đi tự do…… Không ngờ Thập Bát công chúa lại có thể tiếp thu quan niệm mới nhanh như vậy, còn muốn tự mình trải nghiệm. Đáng thương Thố Tử La Kiệt là một nam tử truyền thống cổ đại điển hình, sao có thể chịu đựng được kích thích này.
Đại tướng quân cũng đoán được là ta nói gì đó với Thập Bát công chúa, nhưng lại không thể phê phán ta ngay tại chỗ, chỉ biết quay sang an ủi La Kiệt, “Chẳng qua là Tư Giai nông nổi mà thôi, cùng ngươi kết thành phu thê chính là tâm nguyện nhiều năm của muội ấy, cũng đã trải qua nhiều chuyện như vậy, sao có thể buông tha được. Hơn nữa Hoàng Thượng cùng Thái Hậu nhất định sẽ không đồng ý.”
“Đúng vậy, đúng vậy, trai lớn dựng vợ gái lớn gả chồng, chuyện hôn sự này nhất định phải thành. Chẳng qua là công nói vui đùa một chút, sẽ không sao. Nếu thực sự huynh không cưới nàng, nàng mới là người phải khẩn trương.” Hai vị nam sĩ liếc mắt nhìn ta.
“Một khi đã như vậy, sao muội lại……”
“Được rồi, chuyện quan trọng nhất hiện nay là hôn sự của ngươi và công chúa. Những cái khác không cần nghĩ nhiều, đi về trước nghỉ ngơi trước, ta sẽ tìm công chúa nói chuyện. Sáng sớm mai ta sẽ vào cung, Hoàng Thượng cũng không muốn chuyện hôn sự này có thay đổi gì đâu.”
Khuyên nhủ La Kiệt rời đi, đại tướng quân nghiêm túc phê bình ta. Ta rưng rưng ngồi nghe dạy dỗ, cũng cam đoan tuyệt đối sẽ không lấy tà thuyết ngụy biện của mình đi độc hại những cô gái khác.
Khó khăn lắm mới dỗ được đại tướng quân hết giận, cả hai cùng lên giường đi ngủ. Ngoài cửa sổ đột nhiên nổi gió, ngày mai rất có thể sẽ mưa to.
Gió thổi mưa giông trước cơn bão.
——————–
Ngày hôm sau quả nhiên mưa to, Long đại tướng quân vẫn thức dậy vào triều, cũng nói phải đi giải quyết chuyện của Thập Bát công chúa, sẽ trở về trễ một chút. Hiện tại hắn đều ở nơi này của ta.
Mỹ nhân sư phụ mang theo tiên tử sư nương đi dạo Thủy Kính hồ, nói trong mưa du hồ có tư vị rất mới mẻ, không ngờ sư phụ cũng là người có gen lãng mạn. Chỉ khổ một mình ta phải trông chừng một lúc ba đứa nhỏ. Biến thái sư tổ thấy tình thế như vậy vàng thanh minh phải về phòng luyện công, không được quấy rầy.
Lộng Ngọc ngủ ở buồng trong, A Bích đang chơi đùa với tiểu mù đường, quả nhiên có phong phạm của đại tướng. Ta ngồi trông chừng đến mốc meo.
Quản gia Tiểu Phùng đột nhiên đến báo,“Ngoài cửa có Hoàng công tử cầu kiến.”
Hoàng công tử nào? Chẳng lẽ là trứng gà Vương gia? Hắn tới làm gì? Không lẽ cũng vì chuyện Thập Bát công chúa không muốn thành hôn mà đến trừng phạt ta?
/51
|