Hiền Thê Cực Khỏe

Chương 74 - Chương 64

/144


Beta: Isis Nguyễn

Liễu Hân Linh có chút không tập trung.

Uyển di mang thai chuyện này nàng không có ý kiến gì, cảm thấy chuyện này rất bình thường, chỉ là sợ Sở Khiếu Thiên sẽ có chút lo lắng. Dù sao hắn một lòng nghĩ đuổi Uyển di đi, hiện nay lại có chuyện như vậy, đoán chừng An Dương vương tuyệt đối sẽ không đuổi Uyển di ra ngoài. Hơn nữa, nàng cũng từng nghe một số người nói, An Dương vương cả đời này chính là mệnh dòng độc đinh, dưới ảnh hưởng của loại tư tưởng này, Sở Khiếu Thiên vẫn quen mình chính đứa con duy nhất của cha mẹ, nếu đột nhiên có thêm một vị huynh đệ tỷ muội, cũng không biết hắn sẽ nghĩ sao.

Chỉ là, Liễu Hân Linh vẫn cảm thấy có chút kỳ quái. Khi nàng bị chỉ hôn cho thế tử An Dương vương thì nàng nghe qua rất nhiều lời đồn đãi về An Dương vương phủ, trong đó có An Dương vương này chính là chỉ có độc đinh mệnh, cho nên mới phải coi trọng hôn sự của con trai như vậy, muốn nhi tử có thể tìm được nàng dâu sinh cho hắn thật nhiều tôn tử. Cho nên, nàng nghe được chuyện Uyển di mang thai này, lại bị ảnh hưởng của những thứ kịch cẩu huyết cùng tiểu thuyết hiện đại kia, phản ứng đầu tiên chính là Uyển di cho An Dương vương đội nón xanh, không khỏi hồ đồ một chút.

Sắc trời dần dần tối, bầu trời ngập tử sa sắc, chỉ có chân trời còn lưu lại chút sắc trời chiều.

Huyền Châu đốt đèn lên, nhất thời cả phòng một mảnh sáng rỡ.

Huyền Châu thấy nàng dựa vào trường tháp phía trước cửa sổ, một tay ôm gò má, ánh mắt sương mù, bộ dáng không biết mộng du tới chỗ nào, nói: Tiểu thư, mới vừa rồi có nha hoàn tới hỏi bố thiện hay chưa?

Liễu Hân Linh hồi hồn, nhìn sắc trời một chút, lắc đầu mà nói: Trước không, chờ thế tử trở lại hẵng nói.

Huyền Châu đáp một tiếng, đi ra ngoài bưng cái đĩa bánh phù dung mới vừa làm xong vào đặt lên cái bàn nhỏ trên trường tháp, nói: Tiểu thư, ngài ăn trước một chút lấp bao tử đi.

Liễu Hân Linh liếc mắt nhìn, lắc đầu một cái, Để đó đi, ta không có khẩu vị.

Huyền Châu vừa nghe, liền biết nàng vẫn còn lo lắng, liền an ủi: Tiểu thư ngài không cần lo lắng cho thế tử, lại còn thân phận Uyển di, dù nàng sinh ra đứa bé, cũng chỉ là một thứ xuất, tuyệt đối không ảnh hưởng tới thân phận của thế tử. Hơn nữa, nếu là sinh bé gái, vậy càng không cần lo lắng rồi. Nếu là nam hài, chờ hắn sau khi lớn lên, thế tử đã sớm thừa kế vương phủ, hoàn toàn không phải lo lắng.

Liễu Hân Linh sửng sốt một chút, thấy Huyền Châu rất nghiêm túc phân tích cho nàng, không khỏi nói: Ta không có lo lắng chuyện này. Cái thế giới này quy củ sâm nghiêm, coi trọng chính thứ, con thứ và con trưởng lại càng tuyệt đối phải phân chia thứ bậc. Trừ phi con trai trưởng thật bất trị đến thế tục khó tha thứ, khiến người làm phụ thân vì lợi ích của gia tộc mới có thể để con thứ thừa kế gia nghiệp. Chỉ là đó là chuyện của nhà bình dân bách tính, Hoàng thất cũng không hứng thú kiểu này.

Chờ trời tối hẳn, Sở Khiếu Thiên cùng Quý Uyên Từ cùng trở về.

Sở Khiếu Thiên trên mặt không nhìn ra cái gì, Quý Uyên Từ giương mắt nhìn Liễu Hân Linh, sờ sờ bụng.

Nhìn ra được hai người đều đói, Liễu Hân Linh trước buông xuống bỏ qua chuyện trong lòng.

Một lát sau, bữa tối đã được dọn xong, ba người ngồi ở trước bàn ăn dùng bữa.

Quý Uyên Từ vừa ăn vừa nói: Uyển di thân thể có chút không tốt, nếu là nàng ta không hảo hảo dưỡng thai, đoán chừng không thể giữ nổi thai nhi này. Hắc, Sở huynh, xem ra về sau huynh sẽ có thêm một vị huynh đệ tỷ muội rồi. A, chị dâu, món sườn chua ngọt này ngon quá, tiểu đệ hi vọng ngày mai vẫn có thể ăn nó. Nói xong, hướng Liễu Hân Linh âm ấm cùng cùng mà cười một chút, hoàn toàn không có chút gì khách khí, bắt đầu vì bữa trưa ngày mai mà đòi hỏi món ăn rồi.

Liễu Hân Linh cười gật đầu biểu hiện đã nhớ, liếc Sở Khiếu Thiên một cái, thấy hắn không có gì bày tỏ, liền hỏi: Quý thái y, Uyển di mang thai thật sao? Vì sao lúc trước đại phu chẩn không được đây?

A, cái này là bởi vì thai này của Uyển di còn chưa đủ tháng để biết chính xác, mạch tượng không hiện, cho nên đại phu này cũng không dám khẳng định. Nếu không phải lần này bởi vì bị kích thích thiếu chút nữa bị đẻ non, đoán chừng cũng chẩn không ra được. Quý Uyên Từ vừa ăn vừa trả lời, mặc dù hắn nhét một miệng đầy thức ăn, nhưng tướng ăn cũng không khó coi, ngược lại xem ra còn rất là lịch sự.

Liễu Hân Linh rốt cuộc hiểu rõ, yên lặng loại bỏ khả năng An Dương vương bị cắm sừng. Tính toán thời gian, Uyển di đoán chừng là mang thai trước khi bị cấm túc, trái lại rất tốt số. Đây là đứa con thứ hai của An Dương vương, cho dù là thứ xuất, An Dương vương nhất định sẽ vô cùng coi trọng, mà Uyển di mặc dù mang thuốc mê vào phủ muốn gây bất lợi đối với chủ tử cũng có thể nhờ chuyện này mà miễn trừng phạt.

Nói vậy, không biết An Dương vương phi sẽ nghĩ sao. Còn nữa, Sở Khiếu Thiên vừa nghĩ như thế nào đây? Thật chẳng lẽ hoàn toàn không để ý sao? Mang theo ý nghĩ này, Liễu Hân Linh bắt đầu len lén quan sát Sở Khiếu Thiên .

Ăn tối xong, ba người lại ra thiên sảnh uống trà nói chút chuyện, Quý Uyên Từ rất nhanh liền bị Sở Khiếu Thiên đuổi đi, trước khi đi, một vị thái y còn trút đĩa hạt dẻ lấy đi, mọi người thấy vậy đều không biết nói gì cho phải.

Cả buổi tối, Liễu Hân Linh đều yên lặng quan sát Sở Khiếu Thiên, muốn nhìn ra hắn sẽ có thêm vị huynh đệ tỷ muội mà cảm thấy khổ sở phiền não hay không. Nhưng là, hắn vẫn như thường ngày ăn cơm tản bộ xong rồi đi tắm rửa cuối cùng lười biếng ngồi ở trường tháp hóng gió đêm tiện tay cầm quyển sách lật ra, hoàn toàn không có vẻ mặt khổ não để ý cái gì. Chỉ là, không biết thế nào, tai của hắn càng ngày càng hồng, hồng đến giống như bị ngã bệnh.

Liễu Hân Linh không nhịn được đưa tay lên sờ sờ tai của hắn, sau đó nàng nhìn thấy nam nhân này thiếu chút nữa nhảy lên, phản ứng lớn đến nỗi khiến cho nàng sợ hết hồn, thực giật mình nhìn hắn.

Sở Khiếu Thiên thấy nàng trợn to một đôi thủy mâu, một bộ giật mình, tai đỏ hơn. Nhưng vẫn là cố gắng duy trì vẻ mặt bình thường, thân thể hướng bên cạnh dời đi, hỏi: Linh nhi, nàng muốn làm gì vậy?

Liễu Hân Linh im lặng nhìn tới hắn trước mặt giống như một phụ nữ đàng hoàng đang đề phòng bị sắc lang đùa giỡn, một hồi lâu mới nói: Không có gì, Khiếu Thiên, tai của chàng thật là đỏ đấy. Sau khi nói xong, Liễu Hân Linh ngạc nhiên nhìn một vị thế tử gia mặt dày đột nhiên cả khuôn mặt cũng căng thẳng, ánh mắt dao động, một bộ dáng thuần tình ngượng ngùng muốn chết.

Liễu Hân Linh khóe miệng rút ra, đột nhiên không biết nói gì.

Trong lúc nhất thời, trong phòng rất an tĩnh, chỉ có ngoài cửa sổ tiếng côn trùng kêu to không dứt.

Một hồi lâu, một nam nhân thuần tình rốt cuộc không chịu nổi loại trầm mặc này, khẽ ném quyển sách trong tay đi, lơ đãng nói: Cái đó, Linh nhi, nàng nhìn ta cả một buổi tối, có phải hay không, có phải hay không. . . . . .

Liễu Hân Linh nhìn hắn rõ ràng mặt vui sướng nhưng cố giả bộ làm ra bộ dáng cẩu thả, đột nhiên cảm thấy nam nhân này thật rất thuần khiết. Có lẽ, cũng là do loại thuần tình này, cho nên hắn mới đối với nàng để ý độc chiếm như vậy, liền cũng ngại có nữ nhân đến gần nàng.

Mà bởi vì nàng một hồi lâu không có trả lời, rốt cuộc lại để cho một vị thế tử gia ngượng ngùng không nhịn được nhìn sang, mắt nhẹ nhàng dịu dàng, trong mắt có chờ đợi. Liễu Hân Linh suy đoán không ra hắn đang chờ đợi cái gì, nhưng nhạy cảm của phái nữ cho nàng có cảm giác mình nên nói lời nói tốt nào đó mới có thể đạt được hiệu quả.

Liễu Hân Linh hắng giọng một cái, thấy một vị thế tử gia nghiêm túc nghiêm mặt lại kéo dài tai hắn, nén cười nói: Cũng không có gì chuyện, chẳng qua là cảm thấy phu quân rất đẹp mắt thôi.

Thật, thật vậy sao? Ha ha, ta cũng cảm thấy như vậy! Sở Khiếu Thiên cười khúc khích nói, chờ phát hiện mình nói cái gì xong, đột nhiên mặt tối sầm, thô thanh thô khí nói: Nương tử, nam nhân không thể nói là đẹp mắt, phải nói là dũng mãnh có khí thế! Sở Khiếu Thiên nói chính nghĩa một cách nghiêm túc, chỉ là nếu mặt không đỏ như vậy thì mới càng có sức thuyết phục.

A, là như thế sao? Ta biết rồi. Liễu Hân Linh biết nghe lời phải.

Nhưng là, đợi nàng nói xong lời này, lại phát hiện một nam nhân cũng không vui mừng, một đôi ánh mắt vốn là trong trẻo kia nửa hí lên, liền lông mày cũng kéo thẳng xuống.

Liễu Hân Linh tiến tới, sờ sờ mặt anh tuấn của hắn, cười nói: Nhưng là, trong lòng ta, ta vẫn cảm thấy phu quân rất đẹp mắt.

Đây được coi là lời tâm tình thân mật nhất giữa vợ chồng rồi, quả nhiên nghe được lời của nàng..., nam nhân lại một lần nữa đỏ mặt, hoàn toàn không còn bộ dáng hung thần ác sát lúc trước để cho nàng không nhịn được cười lên, lại một lần nữa xác định nam nhân này rất đơn thuần về phương diện tình cảm nam nữ. Mặc dù nàng đối với loại chuyện tình cảm này cũng không có kinh nghiệm, nhưng dầu gì thời hiện đại Inteet phát triển, cũng xem qua một chút tiểu thuyết ngôn tình, cũng biết đại khái, cũng có thể áp dụng đôi chút ở cổ đại. Nhìn đến bộ dáng kia, chỉ làm cho nàng cảm thấy trong lòng ngọt ngào, đột nhiên có loại cảm giác thật thích.

Liễu Hân Linh đang âm thầm cười, đột nhiên ngang hông căng thẳng, cả người cũng bị bế lên. Ngẩng đầu liền nhìn đến ánh mắt trong trẻo của hắn có gì đó không đúng, nhất thời âm thầm kêu hỏng bét.

Nương tử, thật ra thì nàng cũng rất đẹp mắt, thật đấy!

Sở Khiếu Thiên trực tiếp ôm nàng đến trên giường, tiện tay vung màn xuống, liền nhiệt tình như phát hỏa, trực tiếp hôn lên môi của nàng.

Liễu Hân Linh đưa tay dính vào trên ngực hắn, có thể cảm thấy phía trên da phát ra nhiệt thật nóng, biết tâm tình hắn hiện tại đang bị kích động, suy nghĩ một chút liền không đẩy hắn ra, mà còn rất nhiệt tình đáp trả. Rất nhanh, nàng bị hắn hôn làm cho có khó thở, cho đến khi nàng kháng nghị mà đẩy hắn một cái, Sở Khiếu Thiên rốt cuộc thả môi nàng ra, hôn dần dần xuống.

Sở Khiếu Thiên vừa hôn vừa nhanh chóng đem y phục nàng cởi ra, bàn tay vuốt ve da thịt nàng, đối với mềm mại trắng nõn xúc cảm yêu thích không buông tay. Mà nụ hoa trước ngực nàng hắn cũng đăc biệt yêu thích, ngón tay rất chịu khó vuốt ve, da thịt nàng trắng noãn, rất nhanh liền bị in ra dấu vết, thấy thế, vội vàng hôn lên thương yêu trấn an, hình như sợ làm đau nàng.

Liễu Hân Linh bị hắn thuần thục trêu chọc, rất nhanh mềm nhũn thân thể. Thành thân mấy tháng, nam nhân này giống như là thay da đổi thịt, từ ban đầu thô lỗ đến bây giờ thành thạo trêu đùa, kỹ xảo dần dần nâng cao, thậm chí còn quen thuộc hết những điểm mẫn cảm trên thân thể nàng, rất dễ dàng liền làm cho nàng không có hơi sức phản kháng, sau đó là người nào đó càng thêm lớn mật phóng túng hưởng thụ. Có lẽ, nam nhân ở trên giường trời sanh là có thể thông hiểu đạo lí, căn bản không cần người khác dạy bảo.

Rất nhanh, nàng cảm thấy cái đó to lớn ở trước mật thất của nàng, tiết ra một chút chất lỏng. Nhưng hắn lại không vội tiến vào, mà là từng điểm từng điểm chọc lộng. Liễu Hân Linh cặp mắt mê ly nhìn tới trước hắn, thân thể có chút trống không, để cho nàng không nhịn được đặt tay ở cổ của hắn, im lặng thúc giục. Sau đó, nàng nhìn thấy ánh mắt hắn tối dính vào nụ cười, đột nhiên ôm nàng lật người, để cho nàng cả người cũng ngồi xếp bằng ở trong bụng hắn.

Bởi vì cái tư thế này, thân thể của hai người càng thêm thân mật dán sát ở chung một chỗ, trước ngực nàng nhô lên đè xuống lồng ngực bình thản cứng rắn của hắn, hai cánh tay hắn tận lực ôm eo của nàng, khiến nàng cả người cũng đè ở trong ngực hắn, đặc biệt là nàng mở hai chân trực tiếp kẹp ở trên eo hắn, một vật lớn cứng rắn cũng bị nàng kẹp thật chặt.

Hắn cúi đầu nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng, ánh mắt chuyên chú, cặp kia dính vào liễu tình - mắt xếch quyến rũ đến nỗi nàng không cách nào dời đi. Sau đó, nàng bị cặp mắt kia mê hoặc hết sức mơ mơ màng màng, cảm thấy mông mình bị một cái tay nâng lên, sau đó lại để xuống thì cái đó trực tiếp cắm vào, lập tức đến đáy.

A. . . . . .

Liễu Hân Linh lập tức bị căng đến khó chịu, tư thế này khiến cho vật kia vào thật sâu, giống như đã đâm đúng chỗ, để cho nàng cảm thấy trong thân thể một mảnh nhức nhối.

Sở Khiếu Thiên hôn mặt mày nàng ướt mồ hôi, nâng hông của nàng bắt đầu tiếp tục.

Liễu Hân Linh ngước đầu phát ra tiếng rên rỉ, mỗi một lần ma sát, cũng làm cho nàng cảm thấy thân thể bủn rủn như muốn phát tiết ra ngoài giống, loại cảm giác đó khiến nàng không tự chủ được mà hóp bụng kẹp chặt dũng đạo, không ngừng muốn thú dữ trong cơ thể nàng đang đưa đẩy gạt ra khỏi cơ thể, nhưng động tác này lại làm cho hắn càng thêm nhạy cảm hưng phấn, tăng tốc nhanh hơn.

Nàng phát hiện hắn hình như đặc biệt thích cái tư thế này, hai người mặt đối mặt ôm nhau, đem tất cả của nhau thản nhiên hiện ra ở trước mặt đối phương, không có gì che giấu, thân mật như nhất thể. Cho nên mỗi lúc thế này, hắn cũng đặc biệt hưng phấn, sức lực cũng mạnh hơn hẳn, nhiều lần đem nàng xuyên qua hoàn toàn.

Không biết bao nhiêu lần, nàng rốt cuộc bị hắn ôm áp đến trên giường, sau đó nghe được hắn tiến tới bên tai bên nặng nề vừa thở hổn hển vừa nói: Linh nhi, nàng không phải lo lắng chuyện của Uyển di, dù sao vô luận nàng ta sinh hạ ra cái quái gì cũng không uy hiếp được nàng và mẹ ta. Hừ, đợi nàng ta sinh xong đứa nhỏ này, sẽ khiến nàng ta phải cút ra khỏi vương phủ.

Chàng. . . . . . Chàng có để ý? Đôi tay của Liễu Hân Linh hư nhược ôm lấy bả vai ướt mồ hôi của hắn, kinh ngạc hỏi. Thì ra là hắn biết mình tối nay lo lắng, nhìn phản ứng này, đoán chừng là thật cẩu thả, xem ra chính mình lo lắng vô ích.

Có cái gì tốt mà phải để ý? Sở Khiếu Thiên hướng lên trên húc một cái, vật cứng to và dài thật sâu tiến vào trong cơ thể nàng, nghe được thanh âm nàng hút không khí, cười đến hết sức hài lòng. Ta đã trưởng thành, chờ đứa bé kia lớn lên, còn không biết phải đợi bao nhiêu năm nữa, hoàn toàn không thể uy hiếp. Hơn nữa đứa bé kia có thể hay không có thể lớn lên còn là một chuyện đấy. Nàng cũng biết, đứa bé quá yếu sẽ rất khó nuôi lớn. Mà này, Linh nhi, không bằng chúng ta cũng sinh một đứa đi, sau đó tức chết cha cùng Uyển di. Dĩ nhiên, đứa bé của chúng ta sẽ tráng kiện khỏe mạnh, cũng sẽ không giống với đứa bé kia của Uyển di.

Liễu Hân Linh có chút im lặng nhìn hắn, nào có chuyện con trai nói sinh con đi tức ông nội? Còn nữa, hắn thế nào như vậy chắc chắn Uyển di sẽ xảy chuyện hại chết con đây?

Sở Khiếu Thiên thấy nàng không trả lời, không nhịn được lại hung ác hướng nàng hạ xuống, hỏi: Nương tử, có được hay không?

Liễu Hân Linh bị hắn dùng sức xuyên qua làm cho phía dưới tê rần, thân thể run rẩy kịch liệt, thế nhưng tiết thân, lập tức nói không ra lời. Nhưng người nam nhân còn chưa thấy đủ, thậm chí hết sức ác liệt dung tốc độ nhanh hơn chọc nàng, cưỡng chế muốn câu trả lời thuyết phục của nàng. Liễu Hân Linh bị hắn làm cho đầu trống không, toàn thân vô lực, chỉ có thể mơ hồ gật đầu.

Chờ tất cả sau khi kết thúc, Liễu Hân Linh toàn thân vô lực nằm ở trên ngực hắn ướt mồ hôi mà buồn ngủ, mà trong cơ thể nàng một cái nào đấy đã nửa mềm còn cố chấp không chịu rút ra, biết nam nhân này còn chưa ăn no, đang cho nàng thời gian nghỉ ngơi chờ vòng kế tiếp.

Nương tử, nàng còn tốt đó chứ?

Sở Khiếu Thiên vuốt lưng của nàng, thanh âm là tình chuyện đi qua đặc hữu khàn khàn hấp dẫn, nghe được nàng cơ hồ muốn phun máu mũi. Nàng đối với loại thanh âm này đặc biệt nhạy cảm, mà Sở Khiếu Thiên không chỉ dáng dấp anh tuấn, liền thanh âm cũng đặc biệt có mị lực, thường thường lúc hai người làm tình thì chỉ cần nghe được cái chủng loại thanh âm đặc hữu kia, mỗi lần sẽ làm nàng vô cùng hưng phấn, cũng dễ dàng bị hắn dẫn vào trong sự kích tình.

Liễu Hân Linh nhẹ nhàng đáp một tiếng, một hồi lâu hỏi: Cha xử lý như thế nào chuyện cháu gái Uyển di?

Chu thị tối nay đã bị đưa ra phủ rồi, dù sao chỉ cần nàng không xuất hiện ở trước mặt chúng ta, ai cần để ý nàng về sau như thế nào. Về phần Uyển di. Sở Khiếu Thiên bĩu môi, Chân tướng con gián đánh không chết, bởi vì nàng mang thai ngoài ý muốn, cho nên còn ở lại trong vương phủ. Chỉ là, nhìn cha không có bộ dạng tiền đồ, giống như tuyệt không để ý việc làm của Uyển di rồi. Hừ, chúng ta mặc kệ chuyện này, dù sao mẹ cũng sẽ biết phải làm sao. Nếu như Uyển di còn không biết chết sống còn nghĩ tới nhúng tay vào Ôm Tâm viện, nàng cũng không cần khách khí, trực tiếp đánh nàng ta khiến cho nàng ta đến việc lo liệu cuộc sống thường ngày của bản thân mình cũng không thể là được.

Liễu Hân Linh rũ mí mắt xuống, xem ra hắn là biết thủ đoạn của mẫu thân mình, chỉ là giả vờ không biết thôi. Chỉ là nghe được câu nói sau cùng của hắn, lại để cho nàng cảm thấy có chút buồn cười, sẳng giọng: Ta không thích đánh người.

Sở Khiếu Thiên cũng cười thân ái nhìn gương mặt của nàng, Ừ, ta hiểu rõ nương tử thật biết điều thật biết điều ~~ nói xong, lật người đè nàng dưới thân hạ thể khôi phục lại tinh thần hướng thân thể nàng chỗ sâu càng đẩy mạnh.

Uy. . . . . . Liễu Hân Linh đang muốn cự tuyệt, rất nhanh liền bị hắn ngăn chận miệng.

************

Ban đêm, An Dương vương phi tóc rối bù ngồi ở trước bàn trang điểm, nhàn nhạt hỏi: Vương gia tối nay nghỉ ở chỗ Uyển di?

Ngọc Nương đang lau tóc cho nàng, nghe được lời của nàng..., gật đầu nói: Đúng vậy, vương gia vẫn không có rời đi, mới vừa sai người tới nói tối nay sẽ nghỉ ngơi ở đó.

An Dương vương phi vẻ mặt lạnh lẽo, hừ nói: Còn không biết là nam hay nữ, hắn lại vội vàng tiến lên quan tâm.

Ngọc Nương cười cười, nói tiếp: Đúng vậy! Hơn nữa Quý thái y cũng nói, Uyển di hôm nay tâm tình kích động, thiếu chút nữa đẻ non đứa bé, nếu không hảo hảo dưỡng thai, đoán chừng sẽ mất đi giữa chừng.

An Dương vương phi cười lạnh, Theo đầu óc Uyển di không có đức hạnh này, sợ là ngày nào đó liền đem khối thịt trong bụng kia làm hư, trừ phi vương gia ngày ngày đều phải coi chừng nàng. Ngón tay thon dài nhè nhẹ vỗ về vòng ngọc trên cổ tay mình, trên khuôn mặt luôn luôn được bảo dưỡng tốt của An Dương vương phi thể hiện một sự lạnh nhạt.

Mặc dù hôm nay bởi vì Uyển di mang thai nên không có đuổi nàng xuất phủ, nhưng nàng cũng không vội, dù sao mấy năm này Uyển di có bày trò cũng không ra khỏi lòng bàn tay của nàng, hiện tại dựa vào mảnh thịt trong bụng cũng không tạo nổi sóng gió gì. Chỉ là, An Dương vương phi có chút không hiểu, vì sao nhi tử đột nhiên làm khó dễ Uyển di đây? Trước kia Uyển di cũng không phải là không bày trò qua, nhưng chưa từng nhìn thấy nhi tử đặt nàng ta ở trong mắt.

Ngọc Nương rủ mắt xuống, nói tiếp: Nhìn vương gia coi trọng như vậy, có thể vương gia sẽ sai người của mình đi coi chừng Uyển di thôi.

Vậy, tùy hắn thôi. Dù sao hòa thượng Bạch Mã Tự bắt bát tự cho vương gia có nói vương gia cả đời này chỉ có Khiếu nhi là con trai, chúng ta không cần lo lắng. An Dương vương phi nhàn nhạt cười cười.

Nghe được ý trong lời nói chủ tử, Ngọc Nương cũng cười phụ họa, nhanh nhảu cầm lấy tinh dầu bảo dưỡng tóc cho chủ tử.

An Dương vương phi nhắm nửa con mắt, nói: Ta hiện tại chỉ mong Hân Linh sớm mang thai, khi đó Uyển di sẽ biết khối thịt kia trong bụng của nàng ta trước mặt Khiếu nhi, căn bản chả đáng gì. Để xem nàng còn vì vậy mà đắc chí, không hiểu chuyện không.

An Dương vương phi nói xong, đột nhiên mày cau lại, chần chờ một lát, hỏi: Ngọc Nương, Hân Linh gả tới đây cũng bốn tháng rồi, cũng điều dưỡng thân thể mấy tháng, vì sao còn chưa có tin tức gì đây?

Ngọc Nương vừa nghe, cười nói: Vương phi, chuyện này không gấp được. Trước không nói thế tử phi hiện còn chưa điều dưỡng tốt, năm đó người gả cho vương gia cũng là nửa năm sau mới mang thai thế tử, nhìn thế tử phi, đoán chừng cũng sẽ giống ngài thôi.

An Dương vương phi vừa nghe, liền gật đầu, Ừ, đợi thêm hai tháng xem sao.

/144

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status