Hiền Thê Cực Khỏe

Chương 83 - Chương 73

/144


Hoàng thượng, Trát Mộc Hợp lựa chọn võ sĩ Đại Sở là thế tử An Dương vương.

Lời của vương tử Nam Di quốc vừa dứt, hiện trường an tĩnh không còn một tiếng ồn. Mọi người nhìn về phía Sở Khiếu Thiên bị vương tử Nam Di chọn trúng, trong mắt lộ vẻ đồng tình. Như vậy, xem ra vương tử Nam Di Quốc hôm nay tuyệt đối là tới báo thù rồi, mặc dù phần lớn trong lòng mọi người đều có chút hả hê xem kịch vui, nhưng một vài đại thần còn chút lí trí âm thầm cau mày trong lòng, biết chuyện bây giờ có chút khó cả đôi bên.

Sở Khiếu Thiên hiện nay là đại diện của Đại Sở, nếu hắn tiếp nhận khiêu chiến, tuyệt đối không phải là đối thủ của vương tử Nam Di. Nếu hắn thua quá khó coi, cũng là mất mặt mũi hoàng triều Đại Sở của bọn họ. Nhưng, nếu Sở Khiếu Thiên bởi vì sợ thua mà cự tuyệt lời khiêu chiến, càng không phải chứng minh người của Đại Sở sợ hoàng tử nước Nam Di sao, là một oắt con vô dụng sao? Cũng không nên làm vậy a!

Vậy mà, mặc kệ trong lòng mọi người nghĩ như thế nào, người bị vương tử Nam Di khiêu chiến thì hết sức phách lối mà kiêu ngạo hất cằm lên, xếch lên khóe mắt tràn đầy sát khí, cười lạnh ngạo nghễ với hắn, làm cho người ta rất muốn khiến hắn đau nhức nằm bẹp dí mà dừng lại.

Thanh âm hoàng đế nhàn nhạt vang lên, Thế tử An Dương vương, ngươi có dám tiếp nhận khiêu chiến của hoàng tử Trát Mộc Hợp?

Ta tiếp nhận! Sở Khiếu Thiên không chần chờ chút nào. Bộ dạng thản nhiên này lập tức làm cho hơn phân nửa quan viên ở đây sinh ra một chút hảo cảm đối với hắn.

Đại danh thế tử An Dương vương Sở Khiếu Thiên, trong kinh thành không ai không biết, không ai không hiểu. Hắn rất được hoàng đế cưng chiều, nhất cử nhất động đều được người khác chú ý, nhưng hắn còn không có tự giác khiêm tốn, thích ỷ thế hiếp người, khi nam bá nữ (ức hiếp cả nam lẫn nữ), hoành hành kinh thành, hung ác tàn bạo, danh tiếng kém đến nỗi không có thiên lý, không biết bao nhiêu người bị thua thiệt chịu nhục trong tay hắn, hận không cho hắn nghìn đao vạn kiếm mới hả dạ. Thiên hạ ngày nay, thật đúng là không có chuyện gì hắn không dám làm.

Thế nhưng, hoàng đế cưng chiều hắn như thế, ai có thể cầm làm gì được hắn? Sở Khiếu Thiên dám đánh vương tử Nam Di trước mặt mọi người, lấy hiểu biết của mọi người về tính tình Sở Khiếu Thiên mà nói, chuyện này thật đúng là phù hợp với thói quen của hắn, không có gì là lạ. Loại con nhà giàu này, trời sinh chính là chuyên gây phiền toái. Nhưng sau khi hắn gây ra phiền toái lại không có bản lãnh dọn dẹp hậu quả, cái này càng làm cho người ta oán trách.

Mọi người đều nghĩ Sở Khiếu Thiên chỉ là con nhà giàu vô dụng, căn bản không có võ vẽ gì, lúc ấy có thể đánh được vương tử Nam Di, còn không phải là bởi vì hắn khi đó dẫn theo mấy con chó săn cùng tiến lên quần đấu sao, hiện nay, nếu như một mình ra trận, sẽ không ai hoài nghi vương tử Nam Di lại thất bại lần nữa. Biết rõ sẽ thất bại, Sở Khiếu Thiên lại vẫn muốn đi ứng chiến, thật không biết hắn đang nghĩ cái gì.

Trong lòng mọi người đều âm thầm không coi trọng Sở Khiếu Thiên, trong lòng suy nghĩ trận tỷ thí đầu này, Đại Sở bọn họ tuyệt đối sẽ thua rất thảm, người Đại Sở bọn hắn xưa nay đều xem thường Nam Di mà giờ lại thua thảm, thật sự là không còn mặt mũi a. Nghĩ như vậy, các vị quan viên không khỏi dời tầm mắt hướng lên hoàng đế, hi vọng người có thể ngăn cản Sở Khiếu Thiên, tránh để hắn làm cho Đại Sở phải hổ thẹn.

Sùng Đức Hoàng đế tự nhiên phát hiện ra ánh mắt thâm thúy của mọi người đều tập trung tại đây, chỉ là nhàn nhạt cười nói: Nếu thế tử An Dương vương ứng chiến, như vậy trận tỷ thí đầu tiên liền do hai người này bắt đầu đi.

Nói xong, Sùng Đức hoàng đế sai người đem chỗ đất trống phía trước làm lôi đài, mọi người ngồi chung quanh đều dễ dàng thấy tình cảnh trên đài.

Thế tử An Dương vương, mời! Vương tử Nam Di ánh mắt âm lãnh, bên môi lộ ra một nụ cười vô cùng lạnh lùng.

Sở Khiếu Thiên nghiêng đầu liếc hắn một cái liền thu hồi ánh mắt, giống như cảm thấy nhìn lâu sợ bị đau mắt. Chỉ một cái nhìn như vậy, làm cho mọi người ở đây cảm thấy người này thật là không biết sống chết, hành động khiêu khích này làm cho người ta ngứa ngáy vô cùng muốn lập tức đập bẹp cho hắn không còn làm được điều đó nữa.

Trước khi ra sân, bọn họ chia nhau ra đi đổi một thân trang phục tương đối đơn giản gọn gàng, thích hợp cho đấu võ. Thay xong quần áo, cả hai liền bắt đầu đi chọn vũ khí cần thiết.

Ở trước lôi đài, bày một hàng binh khí, đao, kiếm, mâu, kích, giáo, phủ, roi, xiên, chùy, côn, rất đầy đủ. Hoàng tử Nam Di đứng trước hàng binh khí trầm tư một lát, lựa chọn một cây đao, thân đao đen nhánh, lành lạnh như tuyết, tản ra khí thế lẫm liệt lạnh lẽo. Hắn nắm đao, vung đao hướng cọc gỗ chém một nhát, không cần tốn nhiều sức cọc gỗ liền bị gãy đôi. Động tác dứt khoát mà dữ dội, ẩn chứa một sức lực to lớn, cả người như một thanh bảo kiếm được rút ra khỏi vỏ, dường như không thể so nổi khí thế của hắn.

Trái với thanh đao sắc bén của hoàng tử Nam Di, Sở Khiếu Thiên xem ra không chút để ý, không suy tính, trực tiếp cầm một thanh kiếm cân nhắc ở trong tay, sau đó vung một đường rồi đổi lại cái khác vừa tay hơn, trên mặt lộ vẻ hài lòng.

Quan viên Đại Sở thấy động tác của hắn giống như tùy ý, đều không nhịn được mà nhắm mắt lại, cố nhịn không hộc máu ra, trong lòng chỉ cảm thấy trận này nhất định thua rồi. Chỉ hy vọng, hắn không thua một cách thê thảm.

Có lẽ, có lòng tin vào Sở Khiếu Thiên, cho là hắn có thể thắng chỉ có Sùng Đức hoàng đế và Hân Linh thôi, ngay cả hai vợ chồng An Dương vương đều là một vẻ mặt thê thảm không nỡ nhìn.

Sùng Đức hoàng đế so với vợ chồng An Dương vương còn hiểu bản lãnh của Sở Khiếu Thiên hơn, kể từ khi hắn đem một thị vệ đại nội thưởng tứ cho Sở Khiếu Thiên làm sư phụ võ thuật của hắn, liền biết được Sở Khiếu Thiên trong mấy tháng qua đều cố gắng học võ với thị vệ đại nội này, mục đích là để có thể phản ứng kịp thời đừng bị té khi bị vị thế tử phi có quái lực đánh bay để hắn còn có thể giữ gìn một chút tự ái nam nhân còn lại—— đây mới thật là chuyện liên quan đến tự ái nam nhân, chuyện rất quan trọng, cho nên trong mấy tháng này, Sở Khiếu Thiên đành cố gắng chịu đựng vất vả, quyết tâm nâng cao võ nghệ —— mặc dù Sùng Đức hoàng đế không có đặc phái người đi dò xét thành quả của Sở Khiếu Thiên, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ nghe được tin tức phản hồi từ thị vệ đại nội kia, biết Sở Khiếu Thiên tiến bộ thần tốc, đoán chừng hoàng tử Nam Di có lẽ không phải là đối thủ của hắn. Dĩ nhiên, Sùng Đức hoàng đế tin tưởng Sở Khiếu Thiên còn có nguyên nhân khác, chính là hai năm trước Sở Khiếu Thiên có thể sống một mình ở trong núi ba tháng, đây mới là bản lĩnh của hắn.

Liễu Hân Linh mặc dù có chút lo lắng cho Sở Khiếu Thiên, nhưng nhìn Sở Khiếu Thiên trưng ra bộ dáng tự tin đến đáng ghét đẹp mê hồn, lại không nhịn được cảm thấy buồn cười, trong lòng suy nghĩ mình nhất định phải tin tưởng hắn. Hơn nữa, nhìn bộ dáng hắn cầm kiếm, rất giống lúc bình thường hắn đi chơi mang đao trên người. Ai nha, liền không chút để ý tư thế kiếm chuyển động cũng rất giống đấy. Chỉ là bộ dáng hắn có chút bất cần đời, không có ai muốn thưởng thức mà thôi.

Như là phát hiện ánh mắt của nàng, Sở Khiếu Thiên thoáng lệch đầu nhìn về phía nàng, cho nàng một ánh mắt trấn an, sau đó lại phủ lên khuôn mặt mình sát khí đằng đằng, ngay ánh mắt cũng hiện đầy sát khí, làm cho người ta không khỏi kinh hãi.

Hoàng tử Nam Di đứng ở phía bên kia lôi đài vẻ mặt hơi run, trong lòng âm thầm giật mình trước khí thế của Sở Khiếu Thiên. Lúc trước hắn bị Sở Khiếu Thiên đả thương thì hắn đã hận Sở Khiếu Thiên thấu xương, cũng cho là nếu Sở Khiếu Thiên không đánh lén hắn, hắn cũng sẽ không bị ẩu đả đến không còn cách nào đánh trả. Mặc dù rất muốn báo thù, nhưng rốt cuộc chuyện này là hắn không đúng trước, Đại Sở hoàng đế rõ ràng cũng có ý che chở Sở Khiếu Thiên, oán hận nữa cũng không làm gì được Sở Khiếu Thiên. Sau lại, suy nghĩ hồi lâu, hắn quyết định động thủ kéo hòa một ván tại dạ yến trung thu, tỷ thí trước mặt mọi người đánh bại Sở Khiếu Thiên.

Mấy ngày nay, hắn cũng đặc biệt sai người đi dò xét Sở Khiếu Thiên, biết được hắn ỷ được hoàng đế sủng ái, hơn nữa còn là thế tử vương phủ, nên không ai làm gì được hắn, trong lòng nghĩ nôn nóng nghĩ ra đối sách trả thù, có thể nhân cơ hội đánh chết Sở Khiếu Thiên trong cuộc tỉ thí. Hắn không phải người lỗ mãng, trong nhiều hoàng tử mà có thể được quốc chủ Nam Di sủng ái nhất, hắn cũng có mưu lược của mình, chuyện không chắc chắn hắn sẽ không dễ dàng động thủ. Mà để cho hắn quyết định ra tay với Sở Khiếu Thiên, là bởi vì mới vừa rồi có người đưa tới một thứ thú vị cho hắn, chỉ cần Sở Khiếu Thiên đụng phải vật kia tại chỗ, liền sẽ lâm vào ảo giác, như vậy có thể khiến Sở Khiếu Thiên tử vong ngoài ý muốn.

Đôi mắt của hoàng tử Nam Di tối tăm âm lãnh, nghĩ đến sẽ có thể giết chết kẻ đã lăng nhục hắn, trong lòng liền sinh ra một loại khoái cảm vặn vẹo. Hận ý đối với Sở Khiếu Thiên khiến hắn khó có thể nhịn được.

Bắt đầu!

Thanh âm một thái giám lanh lảnh vang lên thì hai người đồng thời có động tác, một mau lẹ như gió, một kiện tráng như thú, đao và kiếm tương giao tạo thành tiếng vang chói tai.

Hoàng tử Nam Di mặc dù cao lớn, nhưng động tác rất mạnh, giống như gió trong khe núi, tốc độ nhanh vô cùng. Bởi vì Nam Di có nhiều núi, người Nam Di từ nhỏ sống ở rừng rậm ở bên trong các dãy núi, tất nhiên sẽ sở hữu tốc độ rất nhanh. Mà động tác của Sở Khiếu Thiên kém hơn một chút, nhưng phương thức hắn xuất kiếm cực kỳ xảo trá tai quái, một kiếm thường thường khiến hoàng tử Nam Di đi vào chỗ chết. Hơn nữa, mặc dù tốc độ của hắn không nhanh, nhưng lực cũng rất lớn, hoàng tử Nam Di dùng đao ngăn một kiếm hắn đâm tới thì chấn động cả thân thể, mơ hồ có chút tê dại, trong lòng không khỏi cả kinh thất sắc.

Trong nháy mắt, hai người giao thủ mấy hiệp, trong lòng đều có chút kinh ngạc về bản lĩnh của đối phương, không khỏi càng dặn mình phải cẩn thận.

Trên đài, hai người cẩn thận giao đấu, người ở dưới đài cũng giật mình không thôi, thậm chí ngay cả vợ chồng An Dương vương chứng kiến con trai của bọn họ làm gì cũng sai thế nhưng có thể một kiếm đem hoàng tử Nam Di bức lui, cũng thiếu chút nữa nhịn không được mà sợ hãi hô ra tiếng.

Đây thật là con nhà giàu vô học vô pháp đó sao?

Một ý nghĩ xẹt qua đầu mọi người, sau đó một vài quan viên không nhịn được mịt mờ nhìn tới vị hoàng đế ngồi thật cao trên ghế chủ vị, chỉ thấy sắc mặt người như thường, khóe môi mỉm cười, xem ra tâm tình rất là vui vẻ, không khỏi giật mình, trong lòng sinh ra một loại ý tưởng quái dị.

Có lẽ, thế tử An Dương vương cũng không như người đời biết như vẻ bề ngoài. Hắn thế nhưng lại thâm tàng bất lộ, loại lòng dạ tâm trí này, thật sự làm cho người ta giật mình. Chẳng lẽ hoàng thượng đã sớm biết bản lãnh của hắn, mới có thể yên lòng để cho người Nam Di được thỏa mãn yêu cầu?

Dĩ nhiên, coi như người không biết võ công cũng có thể nhìn ra hai người được trên đài thật sự là đang lấy mạng ra giao đấu, tự nhiên sẽ không có người nào hoài nghi hoàng tử Nam Di cố ý nhường hoặc là bản lãnh không cao, dù sao Đại Sở cũng đã điều tra qua các vị các hoàng tử của Nam Di, đều đã biết uy danh của hoàng tử Nam Di.

Nhìn qua sứ thần Nam Di bên kia, bộ dáng đều vô cùng kinh hãi quái lạ nhìn hai người trên đài, ánh mắt lập lòe bất định.

Sở Khiếu Thiên cau mày nhìn chằm chằm đối thủ, trong lòng có loại cảm giác kỳ quái. Bởi vì hắn đã phát hiện hoàng tử Nam Di hình như luôn tìm thời cơ tới gần người hắn, giống như có mục đích gì. Sở Khiếu Thiên híp nửa con mắt, mặc kệ hắn có mục đích gì, hắn cũng sẽ không để cho hắn ta được như ý.

Nghĩ tới đây, Sở Khiếu Thiên lúc này không chần chờ nữa, lại nâng kiếm nghênh đón.

Keng một tiếng, đao trong tay hoàng tử Nam Di bị Sở Khiếu Thiên đánh bay. Đao rời tay, hoàng tử Nam Di trong lòng đã biết thế là hỏng bét. Bết bát hơn chính là, rõ ràng Sở Khiếu Thiên đã hít thuốc này, thế nhưng vì sao hắn lại không có nửa phần khó chịu, ngược lại động tác càng thêm hung mãnh?

Hoàng tử Nam Di vừa lui về phía sau, liền liếc thấy trên mặt Sở Khiếu Thiên là nụ cười dữ tợn, sau đó chỉ cảm thấy bụng đau nhói, cả người bị một quyền dữ dội đánh bay ra ngoài, hung hăng ngã xuống mặt đất, sức lực hung mãnh này khiến hắn cảm thấy bụng quặn đau từng trận. Vậy mà, hắn còn chưa kịp bò dậy thì trên lưng lại bị một đạo áp lực cực lớn giống như đỉnh núi Thái Sơn áp tới, đè hắn xuống dưới, thân thể dán lên sàn nhà, nhất thời cảm thấy một hồi đau đớn truyền đến, khiến hắn trước mặt bỗng tối sầm, ho ra một búng máu, giống như nghe được âm thanh xương bị vỡ vụn. . . . . .

Hoàng tử!

Dừng tay!

Người Nam Di bỗng chốc đứng dậy, rối rít kêu lên, nếu không phải bốn phía lôi đài có thị vệ coi chừng, đã sớm không nhịn được muốn xông lên giết đi ác ma công khai ngược đãi đối với hoàng tử bọn họ.

Sở Khiếu Thiên có tai như điếc không nghe tiếng kinh hô bốn phía, đang hăng say ngược đãi, hung hăng đạp thi thể trên đất. Sở Khiếu Thiên lần đầu tiên cảm thấy đánh người là chuyện rất thoải mái, đặc biệt là hắn ngày ngày trải qua khảo nghiệm phải đối mặt với quái lực nương tử nhà hắn, khiến cho hơi sức của hắn so nam nhân bình thường còn lớn hơn mấy phần. Chỉ có đánh ngã những người này, mới có thể chứng minh hắn trừ đánh không lại nương tử nhà hắn ra thì bên ngoài, hắn vẫn là nam nhân rất cường hãn!

Cho nên, Sở Khiếu Thiên không khách khí lại thi hành bạo ngược lần nữa, căn bản không cố kỵ đối phương là một hoàng tử —— dĩ nhiên, bị tổ mẫu làm hư, hoàng đế bao che cho nên chính hắn cũng sẽ không sợ hoàng tử cái gì, chỉ cần có thể được sảng khoái là hắn làm.

Mà thấy một vị thế tử gia hành động hung tàn, các quan viên tại chỗ chỉ cảm thấy căng thẳng, có loại cảm giác tức giận, không khỏi thở phào may mắn nghĩ lại trong quá khứ dù có bị tức giận cũng không đi chống lại thế tử An Dương vương, đây là lựa chọn sáng suốt cỡ nào a —— chẳng lẽ các ngươi quên mất đây là bởi vì hoàng đế dung túng hắn, cho dù hắn có làm gì cũng sẽ mặc kệ hắn sao?

Cho đến khi hoàng tử Nam Di gần chết, Sùng Đức hoàng đế thấy sứ thần Nam Di nhịn không được nữa thì rốt cuộc mở lòng từ bi lệnh Sở Khiếu Thiên dừng tay. Nghe được Sùng Đức hoàng đế ra lệnh, Sở Khiếu Thiên chỉ có thể lưu luyến không muốn thu chân về, sau đó khinh miệt liếc nhìn tới bọn người Nam Di, mới thản nhiên bước xuống lôi đài.

Nhìn giữa mi tâm hắn còn lộ ra một cỗ sát khí đằng đằng, nam nhân đang chậm rãi đi tới, người ở chỗ này đều có cảm giác không chân thực, đặc biệt là đám người Lộ Văn Tổ, sắc mặt lần lượt thay đổi xanh hồng, ánh mắt lập lòe bất định. Hắn không hiểu vì sao hoàng tử Nam Di không dùng mê huyễn dược, chẳng lẽ người Nam Di cũng rất coi trọng công bằng hay sao? Thật là quá buồn cười, ai không biết người Nam Di thích nhất là lật lọng, làm đủ mọi chuyện tiểu nhân làm sao có thể bỏ qua cơ hội này được?

Sở Quân Huyền thấy Sở Khiếu Thiên đi qua, không khỏi sờ sờ mặt, hắn hiện tại đã biết rõ rồi, lúc trước Sở Khiếu Thiên đánh mình là vẫn thủ hạ lưu tình, ít nhất hắn không có đạp gãy xương sườn của mình giống như đối đãi với hoàng tử Nam Di. Thôi, về sau có lẽ hắn nên cách Sở Khiếu Thiên xa một chút.

Sở Khiếu Thiên không nhìn ánh mắt kinh nghi bất định xungquanh mình, trở lại chỗ ngồi của hắn, liền bày ra bộ dáng phách lối đòi thưởng, Nương tử, phu quân lợi hại không? Ha ha, đều là nhờ nương tử mỗi ngày đều tập cho ta, để cho sức lực của ta cũng lớn hơn rất nhiều, hoàng tử này căn bản cũng không phải là đối thủ của ta.

. . . . . . Ừ, phu quân rất lợi hại! Liễu Hân Linh khóe miệng co rút không thành thật mà nói, trong lòng chỉ cảm thấy có chút nghi ngờ, chẳng lẽ là bởi vì nàng bình thường đều ném hắn xuống giường, khiến cho hắn trong lúc phản kháng cũng luyện được quái lực rồi?

Ừ, khi nào rãnh rỗi phải đi thử sức lực của hắn có bao nhiêu thôi.

Có thể nói, bởi vì không ai đoán được Sở Khiếu Thiên sẽ phá vỡ kết cục mọi người nhận định, cũng làm cho mọi người thay đổi cái nhìn về hắn. Có lẽ, bởi vì chưa từng ôm qua hi vọng vào hắn, cho nên khi hắn làm ra được chuyện vượt qua dự tính của mọi người, hơn nữa còn làm được hết sức hoành tráng thì quả thật có thể dùng kỳ tích để hình dung loại tâm tình vui mừng đó.

Quá không thành thật rồi, đây là vị thế tử quần áo lụa cái gì cũng sai sao?

Trận tỷ thí đầu, võ sĩ Đại Sở thắng.

Trận tỷ thí thứ hai, lúc này do võ sĩ Đại Sở lựa chọn đối thủ.

Bởi vì thương thế hoàng tử Nam Di tương đối nghiêm trọng, Sùng Đức hoàng đế để tỏ lòng tôn trọng đối với nước Nam Di, đặc biệt sai người đưa hoàng tử vào cung điện trong Quỳnh Lâm uyển để thái y chữa trị cho hắn. Thấy hoàng tử nước mình lại một lần nữa bị Sở Khiếu Thiên bạo hành, ánh mắt người Nam Di oán độc nhìn chằm chằm Sở Khiếu Thiên, hình như hận không thể đem hắn rút gân lột da tại chỗ mới hả dạ.

Trận tỷ thí thứ hai, võ sĩ của Đại Sở bên này là một gã thị vệ đại nội, hắn chọn chính là một trong những thị vệ của sứ thần Nam Di, đều là thị vệ, ra tay cũng không cần cố kỵ quá nhiều, tất cả đều vui vẻ.

Trận thứ hai, võ sĩ Đại Sở tất thắng —— dù sao võ công của thị vệ đại nội cũng không phải tầm thường, hắn lại là người có võ nghệ cao cường nhất trong triều, nếu như ngay cả kẻ chỉ biết dùng sức như võ sĩ Nam Di cũng không giải quyết được, Sùng Đức hoàng đế liền trực tiếp cho hắn về nhà làm ruộng rồi.

Hai lần tỷ thí Đại Sở thắng cả hai, thắng lợi đã thuộc về Đại Sở rồi, không còn nghi ngờ gì nữa. Rất nhiều quan viên đã lộ ra nụ cười, cho là ván thứ ba đã không cần phải tỷ thí nữa. Người Nam Di nếu còn muốn thể diện, cũng sẽ không nhắc tới trận tỷ thí thứ ba.

Chỉ tiếc, mọi người đã xem thường người Nam Di, bọn họ quyết tâm báo thù cho hoàng tử của mình, cộng thêm sứ thần Nam Di A Mộc Nạp mặc dù lý trí, biết kết cục đã định, không nên dây dưa quá nhiều, nhưng bởi vì hắn còn phải nghe lệnh của lục hoàng tử, coi như hắn muốn phản đối, cũng không có cách nào cự tuyệt mệnh lệnh của lục hoàng tử—— khiêu chiến với thế tử phi An Dương vương.

Vì vậy, trận tỷ thí thứ ba vẫn tiến hành như cũ, vả lại đến phiên võ sĩ Nam Di lựa chọn đối thủ của bọn họ.

Ngoài dự đoán, trận tỷ thí thứ ba, tuyển thủ nước Nam Di phái ra lại là nữ nhân, một nữ nhân ăn mặc rất trung tính.

Thấy nữ nhân ăn mặc trung tính này, quan viên Đại Sở không khỏi nhìn nhau, nước Nam Di quả nhiên là bộ tộc man di, một nữ nhân mà lại đánh đánh giết giết thì được coi là cái gì? Có thể chấp nhận được sao?

Nữ võ sĩ kia đứng ra, đối với Sùng Đức hoàng đế thi lễ đặc hữu của người Nam Di, dùng ngôn ngữ Đại Sở cứng rắn nói: Hoàng thượng, tại hạ A Y Na, lựa chọn võ sĩ Đại Sở là thế tử phi An Dương vương!

Thanh âm A Y Na vừa dứt, tất cả mọi người Đại Sở bối rối, sau đó máy móc mà nhìn về thiếu nữ ngồi ở bên cạnh Sở Khiếu Thiên cung trang hoa lệ, xem ra hết sức nhỏ nhắn nhu nhược. Đại khái bởi vì có Sở Khiếu Thiên hung tàn mãnh liệt đối lập, thế tử phi nhỏ nhắn lại văn nhã xem ra quả thật giống như tiểu bạch thỏ vô tội nhu nhược, không có chút lực chiến đấu nào.

Cái này. . . . . . Hình như trình độ võ lực không có ngang nhau a?

/144

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status