Sáng sớm phủ Định Quốc Hầu đã náo nhiệt.
"Nương, nương ~~"
Thanh âm non nớt ngọt như kẹo của bé con vang lên trong sáng sớm đầu xuân.
A Manh còn đang mơ màng, nghe tiếng gọi của con trai bảo bối, theo bản năng mà đứng dậy.
Một bàn tay ấm áp đè lên thân thể nàng, thanh âm kỳ lạ của nam tử vang lên: “Nàng ngủ tiếp đi, ta đi nhìn một cái.”
Nghe thế, A Manh cho phép mình tiếp tục ngủ.
Bên kia, trước khi cửa phòng bị phá mở ra, Ngu Nguyệt Trác vội cầm quần áo mặc vào, vừa thắt xong đai lưng, liền nghe thanh âm cửa bị phá, sau đó là tiếng bước chân thùng thùng vang lên, một bánh bao nhỏ ăn mặc như quả cầu vọt vào.
“Tể Tể!” Ngu Nguyệt Trác gọi một tiếng.
Bước chân của bánh bao nhỏ đột ngột dừng lại, nhìn thấy phụ thân, ngẩng đầu nhìn quanh, thanh âm ngọt ngào vang lên: “Phụ thân, nương đâu?”
Ngu Nguyệt Trác đi lên, ôm lấy bánh bao nhỏ mang ra ngoài, không cho hắn ầm ỹ đến thê tử đang ngủ trên giường, “Nương còn đang ngủ, không thể làm phiền, Tể Tể phải là bé ngoan nghe lời.”
Tiểu tử kia giơ tay ôm cổ hắn, nghe hắn nói, ánh mắt nhanh như chớp xoay xoay, sau đó lộ ra tươi cười ngây ngô, ra sức gật đầu, cam đoan: “Tể Tể là bé ngoan ~~ Tể Tể là bé ngoan~~”
Ngu Nguyệt Trác bật cười, xoa xoa tóc mềm mại của bánh bao nhỏ, không vạch trần hành vi không ngoan ngoãn như bề ngoài của tiểu tử này. Con của mình có đức hạnh gì, trong lòng Ngu Nguyệt Trác đều hiểu rõ, bánh bao nhỏ chính là kẻ giả trư ăn thịt cọp, bề ngoài thì ngốc nghếch như A Manh khiến ai gặp cũng yêu thương, kỳ thật bên trong bé chính là tiểu quỷ, theo lời A Manh mà nói: cha con giống nhau, đều là cao thủ diễn trò.
Ngu Nguyệt Trác mang theo con trai đến viện luyện thân thể, mang con chạy bộ quanh sân, sau đó nhìn con trai đứng tấn.
Đứa nhỏ ba tuổi hai chân đều nhỏ, nhưng cắn răng không chịu thoả hiệp. Ngu Nguyệt Trác chắp tay sau lưng đứng nhìn, khi hết nửa canh giờ, mới cho tiểu tử kia nghỉ, đỡ lấy thân thể mềm nhũn của con trai, sau đó dắt con trai đi thong thả chậm rãi trong sân để giãn gân cốt.
Sau khi trở về, bánh bao nhỏ đã lớn biết bao, khiến cho Ngu Nguyệt Trác có chút tiếc nuối, chờ khi con trai được hai tuổi, Ngu Nguyệt Trác bắt đầu có mục đích muốn huấn luyện con. Mà gần đây, Ngu Nguyệt Trác lại phát hiện con trai sức mạnh có thừa, mỗi sớm đều chạy đến tìm cha mẹ, vì thế người nào đó quyết định để bánh bao nhỏ luyện nội dung đứng tấn trước tiên, thế nên mỗi buổi sáng, tiểu tử kia đều bị phụ thân xách đến đứng tấn trong viện, nhìn thật là đáng thương.
Nhưng, bánh bao nhỏ đáng thương như thế mà không ai có thể ngăn cản. Người có thể ngăn cản là A Manh, hiện tại lại đang mang thai tháng thứ ba, mỗi ngày đều như ngủ đông, chờ khi nàng rời giường, hai cha con đã tập luyện xong, đương nhiên không thấy bộ dáng bánh bao nhỏ đáng yêu của mình bị phu quân xách đi tàn phá, mà mọi người đều tuân theo mệnh lệnh của Ngu Nguyệt Trác, không ai đến nói cho nàng rồi.
May nắm, tiểu tử kia nhìn bề ngoài mềm nhũn, nhưng lại có tính cách giống Ngu Nguyệt Trác, ăn khổ ăn mệt cũng không chịu thoả hiệp. Vì thế, bánh bao nhỏ cũng không nói gì với A Manh, A Manh bị giấu đến thế thì hoàn toàn không biết gì rồi.
Huấn luyện được thông suốt từ trên xuống dưới, tiểu tử kia một thân khoẻ mạnh, Ngu Nguyệt Trác cho người lấy quần áo ra tự mình thay cho con, sau đó ôm con đến đại sảnh ăn điểm tâm.
Đại sảnh, A Manh vừa rời giường đang ngồi ngáp trước bàn ăn, chờ cha con hai người về dùng cơm, nhìn trượng phu ôn hoà ôm con trai đi vào, sắc mặt hai nam nhân một lớn một nhỏ đều vô cùng tốt, đương nhiên không có nghi ngờ gì, cười nói: “Sáng sớm, hai người đã đi đâu vậy?”
“Ta cùng Tể Tể ở trong sân luyện thân thể.” Ngu Nguyệt Trác đặt con trai lên ghế, mỉm cười đáp.
A Manh cầm chén canh đã được thổi nguội đút cho con trai, cười hỏi: “Luyện thế nào?”
Ngu Nguyệt Trác cười mà không đáp.
Uống xong chén canh, bánh bao nhỏ mới ngọt ngào đáp: “Chạy chạy, vẫn chạy ~~”
A Manh hiểu, đồng ý nói: “Thì ra là chạy bộ a! Ừ, buổi sáng chạy bộ rất tốt, về sau tiếp tục kiên trì.”
Ngu Nguyệt Trác cười càng sâu, bánh bao nhỏ chớp chớp mắt, sau đó tiến đến bên A Manh, hôn lên mặt nàng một cái, cũng ngây ngốc cười rộ lên.
A Manh lại một lần nữa bị hai cha con lừa dối.
Ăn sáng xong, A Manh đỡ thắt lưng đi dạo trong đại sảnh tiêu thực, nhìn thấy hai cha con đang ngồi cạnh bàn cờ, hỏi: “Hôm nay chàng không đi đâu sao?”
Ngu Nguyệt Trác đem hòm quân cờ cho con trai, để con trai sắp xếp quân cờ, đáp: “Nàng quên sao? Đêm nay trong cung có tiệc, ta muốn mang con trai tiến cung dự tiệc.”
A Manh a một tiếng, không khỏi vỗ vỗ đầu. Từ sau khi mang thai, nàng thích ngủ hơn, đôi khi lại tỉnh tỉnh mê mê, quên chuyện nọ nhớ chuyện kia là chuyện bình thường, phải dựa vào người khác nhắc mới nhớ.
Ngu Nguyệt Trác đi đến, nắm lấy tay nàng, tuy nàng chỉ là ảo não mà vỗ, nhưng hắn vẫn không cho phép. Kéo nàng ngồi xuống bên cạnh, Ngu Nguyệt Trác sờ sờ cái bụng lồi ra một chút của nàng, nói: “Hiện tại nàng đang mang thai, phản ứng lớn, ngu ngốc đến quên là chuyện bình thường, không cần để ý.”
Vốn dĩ A Manh còn cảm động việc hắn an ủi, nhưng sau khi nghe xong, sắc mặt thay đổi, trợn mắt, hất tay hắn ra, cả giận nói: “Ta là bệnh hay quên, không gọi là ngu! Mỗi ngày đều ngủ ngủ ngủ, chẳng lẽ chàng không biết ngủ nhiều đầu hay quên này nọ sao?”
"Nga, thì ra là như vậy a!"
A Manh tức giận, nhìn vẻ mặt bừng tỉnh của người nào đó thật đáng ghét! Một ngày không chọc giận nàng thì sẽ chết sao?
Nhưng, cũng vì sau khi A Manh mang thai có phản ứng lớn, cho nên lần vào cung này Ngu Nguyệt Trác không mang nàng theo được, dù sao trong kinh, không ai không biết hắn chiều vợ ra sao, thân thể A Manh không tiện dự tiệc cũng không ai dám nói gì.
A Manh cũng sợ mình trên đường vào cung sẽ gặp chuyện gì không hay, lập tức không muốn đi theo, nhưng vẫn dặn dò vị Hầu gia nào đó phải chiếu cố tốt cho bánh bao nhỏ nhà mình, không để con có chuyện gì. Có Ngu Nguyệt Trác ở đó, đương nhiên sẽ không có chuyện gì, nhưng A Manh là mẫu thân, con trai còn nhỏ, không đi cùng được nên mới lải nhải nhiều như vậy.
Chạng vạng, Ngu Nguyệt Trác mang theo con trai tiến cung, A Manh đứng ở cửa Toả Lan viện nhìn theo bóng dáng hai người rời đi, trong lòng có chút lo lắng.
"Tiểu thư." Tri Hạ gọi một tiếng.
A Manh thu hồi ánh mắt, để Tri Hạ đỡ tay chậm rãi trở về.
Đang là cuối xuân, thời tiết còn lạnh, nàng ăn mặc có chút dày, đi lại phải chậm rãi.
“Tri Hạ, em nói xem, vì sao Hoàng thượng đột nhiên lại bảo Hầu gia mang theo Tể Tể? Tể Tể còn nhỏ, không hiểu chuyện, nếu không cẩn thận gây chuyện với quý nhân trong cung thì phải làm sao?...” Hoàng cung phức tạp như vậy, nàng cũng không mong con trai sẽ đứng ở địa phương đó.
Tri Hạ nghe xong, nở nụ cười: “Tiểu thư, nô tỳ cảm thấy lo lắng của người là không cần thiết.”
“Hả? Vì sao?” A Manh không rõ vì sao nàng lại chắc chắn như vậy, chẳng lẽ nàng đã thành vị mẫu thân hay lo nghĩ linh tinh sao?
“Tiểu chủ tử dù còn nhỏ, nhưng thực thông minh, sẽ không tuỳ ý va chạm vào quý nhân nào. Hơn nữa, có Hầu gia che chở cho tiểu chủ tử, sẽ không để tiểu chủ tử xảy ra chuyện. Với bản lĩnh của Hầu gia, nô tỳ cảm thấy sẽ không thể phát sinh chuyện gì.” Trong mắt Tri Hạ, tiểu chủ tử tuy còn nhỏ, nhưng lại khôn khéo, đại đa số mọi người sẽ bị bề ngoài của bé lừa bịp, sau đó bị bé lừa mà không biết, giống như tiểu thư nhà mình bị vị Hầu gia nào đó lừa mà không biết.
Nghe Tri Hạ phân tích, A Manh thấy cũng có lý, sau đó tâm tình của nàng lại thực thoải mái, phụ nữ có thai cảm xúc biến hoá lớn thôi, cho nên, bình tĩnh!
****
Mà A Manh vừa quyết định bình tĩnh lại không biết, con trai bảo bối nhà mình vừa tiến cung, quả thực đã va chạm với một vị tiểu quý nhân nào đó rồi.
Bị đâm cho ngã xuống đất, tiểu cô nương che mắt khóc rống lên, bánh bao nhỏ mặc như gấu con cũng bị đâm cho quỳ rạp trên mặt đất, nhưng lại không khóc, dùng một biểu tình ngốc ngốc đáng yêu chậm rãi bò lên, sau đó ngây ngô nhìn tiểu cô nương đang gào khóc kia.
Tình huống phát sinh, cung nữ hầu hạ một bên quá sợ hãi, vội chạy đến nâng tiêu cô nương kia, kiên nhẫn dỗ dành, ngược lại, bánh bao nhỏ ngây ngốc đứng một bên không ai để ý.
Ngu Nguyệt Trác đi tìm con trai thì thấy một màn này, nhướn mày, thanh âm kỳ lạ không mang theo cảm xúc vang lên: “Phát sinh chuyện gì rồi?”
Vừa thấy hắn, bánh bao nhỏ cao hứng chạy tới, ngọt ngào gọi: “Phụ thân~~”
Ngu Nguyệt Trác sờ sờ đầu bánh bao nhỏ, nhìn về phía tiểu cô nương đang bị hai cung nữ vây quanh, tầm năm sáu tuổi, mặt mũi xinh đẹp, quần áo hoa lệ, vừa nhìn là biết người trong cung, thoáng nghĩ, Ngu Nguyệt Trác liền hiểu đó chính là Bát công chúa của Đương kim Hoàng thượng.
Nghe thanh âm của hắn, các cung nữ đang vây quanh tiểu cô nương mới phát hiện sự xuất hiện của hắn, nhất thời phát khổ trong lòng. Đương triều Định Quốc Hầu có ai không biết, không nghĩ tới kẻ va chạm với tiểu công chúa lại là con của Định Quốc Hầu, này thật đúng là…
“Hầu gia!” Hai cung nữ cuống quýt hành lễ, sau đó giải thích: “Bẩm Hầu gia, vừa rồi, tiểu Hầu gia cùng Bát công chúa vô ý chạm vào nhau, hai người đều ngã một cái.” Các nàng đương nhiên không dám nói tiểu Hầu gia chạy quá nhanh mà Bát công chúa lại không nhìn đường, cho nên mới ngã. Mặc kệ là lỗi của ai, truy cứu ra, đều là nô tỳ các nàng chịu tội.
“Thì ra là vậy.” Ngu Nguyệt Trác híp mắt nói một tiếng, lại nhìn về phía Bát công chúa kia, Bát công chúa đang trốn sau lưng cung nữ, dùng đôi mắt sợ hãi nhìn hắn, hai mắt vẫn còn chút hồng hồng. Đúng là đứa nhỏ năm tuổi, khóc là chuyện bìnht hường, nhưng trong lòng hắn có sự so sánh, cũng có chút không vui.
“Là con trai thần va vào Bát công chúa, xin Bát công chúa thứ lỗi.” Ngu Nguyệt Trác mỉm cười nói.
Nhìn hắn cười, hai cung nữ đều đỏ mặt, ngượng ngùng cúi đầu. Đương triều Định Quốc Hầu tuấn nhã vô song, phong cách trời cho, phàm là ai gặp hắn, đều bị phẩm cách cùng mị lực của hắn mê hoặc, nay vừa gặp, bỗng thấy người đời không có nói ngoa.
Bát công chúa nhìn nhìn Ngu Nguyệt Trác, lại nhìn về phía bánh bao nhỏ, đôi mắt đen láy bị nước mắt thấm đẫm sáng ngời, ôn nhu nói: “Không, không trách đệ đệ, là tiểu Bát vô dụng…”
“Đa tạ Bát công chúa không trách tội.” Ngu Nguyệt Trác cười nói, đem sự tình thu xếp ổn định.
Chờ khi các cung nữ mang tiểu công chúa rời đi, Ngu Nguyệt Trác ôm lấy con trai, xoa xoa gương mặt nhỏ nhắn của con trai, cười nói: “Tể Tể, sao lại chạy loạn? Để phụ thân tìm thật lâu.”
Bánh bao nhỏ ôn nhủ hôn lên mặt hắn một cái, lại nhẹ nhàng nói: “Đi tìm tiểu ca ca, không thấy tiểu ca ca đâu cả.”
“Tiểu ca ca?” Trong lòng Ngu Nguyệt Trác cân nhắc, không biết tiểu ca ca kia là đứa nhỏ nhà đại thần nào để tiểu tử này vừa mắt rồi.
“Đúng, tiểu ca ca rất tốt ~~” bánh bao nhỏ vui tươi hớn hở gật đầu.
Ngu Nguyệt Trác mỉm cười, nếu con trai thấy tốt, như vậy, đương nhiên là người rất thú vị rồi.
Thấy thời gian sắp bắt đầu, Ngu Nguyệt Trác nắm tay con trai chậm rãi bước đến trước điện, đột nhiên hỏi: “Tể Tể thích tiểu tỷ tỷ vừa rồi sao?”
Bánh bao nhỏ nghiêng nghiêng đầu, rồi nói: “Thích, rất tốt ~~”
Ngu Nguyệt Trác vừa nghe, không khỏi cười rộ lên, không thể không biết con mình nói một công chúa rất tốt là đại nghịch bất đạo, chỉ cảm thấy tiểu công chúa kia đúng là loại hình bánh bao, mới đụng một cái đã khóc rồi.
Uhm, nhưng mà con trai mình nhích…
"Nương, nương ~~"
Thanh âm non nớt ngọt như kẹo của bé con vang lên trong sáng sớm đầu xuân.
A Manh còn đang mơ màng, nghe tiếng gọi của con trai bảo bối, theo bản năng mà đứng dậy.
Một bàn tay ấm áp đè lên thân thể nàng, thanh âm kỳ lạ của nam tử vang lên: “Nàng ngủ tiếp đi, ta đi nhìn một cái.”
Nghe thế, A Manh cho phép mình tiếp tục ngủ.
Bên kia, trước khi cửa phòng bị phá mở ra, Ngu Nguyệt Trác vội cầm quần áo mặc vào, vừa thắt xong đai lưng, liền nghe thanh âm cửa bị phá, sau đó là tiếng bước chân thùng thùng vang lên, một bánh bao nhỏ ăn mặc như quả cầu vọt vào.
“Tể Tể!” Ngu Nguyệt Trác gọi một tiếng.
Bước chân của bánh bao nhỏ đột ngột dừng lại, nhìn thấy phụ thân, ngẩng đầu nhìn quanh, thanh âm ngọt ngào vang lên: “Phụ thân, nương đâu?”
Ngu Nguyệt Trác đi lên, ôm lấy bánh bao nhỏ mang ra ngoài, không cho hắn ầm ỹ đến thê tử đang ngủ trên giường, “Nương còn đang ngủ, không thể làm phiền, Tể Tể phải là bé ngoan nghe lời.”
Tiểu tử kia giơ tay ôm cổ hắn, nghe hắn nói, ánh mắt nhanh như chớp xoay xoay, sau đó lộ ra tươi cười ngây ngô, ra sức gật đầu, cam đoan: “Tể Tể là bé ngoan ~~ Tể Tể là bé ngoan~~”
Ngu Nguyệt Trác bật cười, xoa xoa tóc mềm mại của bánh bao nhỏ, không vạch trần hành vi không ngoan ngoãn như bề ngoài của tiểu tử này. Con của mình có đức hạnh gì, trong lòng Ngu Nguyệt Trác đều hiểu rõ, bánh bao nhỏ chính là kẻ giả trư ăn thịt cọp, bề ngoài thì ngốc nghếch như A Manh khiến ai gặp cũng yêu thương, kỳ thật bên trong bé chính là tiểu quỷ, theo lời A Manh mà nói: cha con giống nhau, đều là cao thủ diễn trò.
Ngu Nguyệt Trác mang theo con trai đến viện luyện thân thể, mang con chạy bộ quanh sân, sau đó nhìn con trai đứng tấn.
Đứa nhỏ ba tuổi hai chân đều nhỏ, nhưng cắn răng không chịu thoả hiệp. Ngu Nguyệt Trác chắp tay sau lưng đứng nhìn, khi hết nửa canh giờ, mới cho tiểu tử kia nghỉ, đỡ lấy thân thể mềm nhũn của con trai, sau đó dắt con trai đi thong thả chậm rãi trong sân để giãn gân cốt.
Sau khi trở về, bánh bao nhỏ đã lớn biết bao, khiến cho Ngu Nguyệt Trác có chút tiếc nuối, chờ khi con trai được hai tuổi, Ngu Nguyệt Trác bắt đầu có mục đích muốn huấn luyện con. Mà gần đây, Ngu Nguyệt Trác lại phát hiện con trai sức mạnh có thừa, mỗi sớm đều chạy đến tìm cha mẹ, vì thế người nào đó quyết định để bánh bao nhỏ luyện nội dung đứng tấn trước tiên, thế nên mỗi buổi sáng, tiểu tử kia đều bị phụ thân xách đến đứng tấn trong viện, nhìn thật là đáng thương.
Nhưng, bánh bao nhỏ đáng thương như thế mà không ai có thể ngăn cản. Người có thể ngăn cản là A Manh, hiện tại lại đang mang thai tháng thứ ba, mỗi ngày đều như ngủ đông, chờ khi nàng rời giường, hai cha con đã tập luyện xong, đương nhiên không thấy bộ dáng bánh bao nhỏ đáng yêu của mình bị phu quân xách đi tàn phá, mà mọi người đều tuân theo mệnh lệnh của Ngu Nguyệt Trác, không ai đến nói cho nàng rồi.
May nắm, tiểu tử kia nhìn bề ngoài mềm nhũn, nhưng lại có tính cách giống Ngu Nguyệt Trác, ăn khổ ăn mệt cũng không chịu thoả hiệp. Vì thế, bánh bao nhỏ cũng không nói gì với A Manh, A Manh bị giấu đến thế thì hoàn toàn không biết gì rồi.
Huấn luyện được thông suốt từ trên xuống dưới, tiểu tử kia một thân khoẻ mạnh, Ngu Nguyệt Trác cho người lấy quần áo ra tự mình thay cho con, sau đó ôm con đến đại sảnh ăn điểm tâm.
Đại sảnh, A Manh vừa rời giường đang ngồi ngáp trước bàn ăn, chờ cha con hai người về dùng cơm, nhìn trượng phu ôn hoà ôm con trai đi vào, sắc mặt hai nam nhân một lớn một nhỏ đều vô cùng tốt, đương nhiên không có nghi ngờ gì, cười nói: “Sáng sớm, hai người đã đi đâu vậy?”
“Ta cùng Tể Tể ở trong sân luyện thân thể.” Ngu Nguyệt Trác đặt con trai lên ghế, mỉm cười đáp.
A Manh cầm chén canh đã được thổi nguội đút cho con trai, cười hỏi: “Luyện thế nào?”
Ngu Nguyệt Trác cười mà không đáp.
Uống xong chén canh, bánh bao nhỏ mới ngọt ngào đáp: “Chạy chạy, vẫn chạy ~~”
A Manh hiểu, đồng ý nói: “Thì ra là chạy bộ a! Ừ, buổi sáng chạy bộ rất tốt, về sau tiếp tục kiên trì.”
Ngu Nguyệt Trác cười càng sâu, bánh bao nhỏ chớp chớp mắt, sau đó tiến đến bên A Manh, hôn lên mặt nàng một cái, cũng ngây ngốc cười rộ lên.
A Manh lại một lần nữa bị hai cha con lừa dối.
Ăn sáng xong, A Manh đỡ thắt lưng đi dạo trong đại sảnh tiêu thực, nhìn thấy hai cha con đang ngồi cạnh bàn cờ, hỏi: “Hôm nay chàng không đi đâu sao?”
Ngu Nguyệt Trác đem hòm quân cờ cho con trai, để con trai sắp xếp quân cờ, đáp: “Nàng quên sao? Đêm nay trong cung có tiệc, ta muốn mang con trai tiến cung dự tiệc.”
A Manh a một tiếng, không khỏi vỗ vỗ đầu. Từ sau khi mang thai, nàng thích ngủ hơn, đôi khi lại tỉnh tỉnh mê mê, quên chuyện nọ nhớ chuyện kia là chuyện bình thường, phải dựa vào người khác nhắc mới nhớ.
Ngu Nguyệt Trác đi đến, nắm lấy tay nàng, tuy nàng chỉ là ảo não mà vỗ, nhưng hắn vẫn không cho phép. Kéo nàng ngồi xuống bên cạnh, Ngu Nguyệt Trác sờ sờ cái bụng lồi ra một chút của nàng, nói: “Hiện tại nàng đang mang thai, phản ứng lớn, ngu ngốc đến quên là chuyện bình thường, không cần để ý.”
Vốn dĩ A Manh còn cảm động việc hắn an ủi, nhưng sau khi nghe xong, sắc mặt thay đổi, trợn mắt, hất tay hắn ra, cả giận nói: “Ta là bệnh hay quên, không gọi là ngu! Mỗi ngày đều ngủ ngủ ngủ, chẳng lẽ chàng không biết ngủ nhiều đầu hay quên này nọ sao?”
"Nga, thì ra là như vậy a!"
A Manh tức giận, nhìn vẻ mặt bừng tỉnh của người nào đó thật đáng ghét! Một ngày không chọc giận nàng thì sẽ chết sao?
Nhưng, cũng vì sau khi A Manh mang thai có phản ứng lớn, cho nên lần vào cung này Ngu Nguyệt Trác không mang nàng theo được, dù sao trong kinh, không ai không biết hắn chiều vợ ra sao, thân thể A Manh không tiện dự tiệc cũng không ai dám nói gì.
A Manh cũng sợ mình trên đường vào cung sẽ gặp chuyện gì không hay, lập tức không muốn đi theo, nhưng vẫn dặn dò vị Hầu gia nào đó phải chiếu cố tốt cho bánh bao nhỏ nhà mình, không để con có chuyện gì. Có Ngu Nguyệt Trác ở đó, đương nhiên sẽ không có chuyện gì, nhưng A Manh là mẫu thân, con trai còn nhỏ, không đi cùng được nên mới lải nhải nhiều như vậy.
Chạng vạng, Ngu Nguyệt Trác mang theo con trai tiến cung, A Manh đứng ở cửa Toả Lan viện nhìn theo bóng dáng hai người rời đi, trong lòng có chút lo lắng.
"Tiểu thư." Tri Hạ gọi một tiếng.
A Manh thu hồi ánh mắt, để Tri Hạ đỡ tay chậm rãi trở về.
Đang là cuối xuân, thời tiết còn lạnh, nàng ăn mặc có chút dày, đi lại phải chậm rãi.
“Tri Hạ, em nói xem, vì sao Hoàng thượng đột nhiên lại bảo Hầu gia mang theo Tể Tể? Tể Tể còn nhỏ, không hiểu chuyện, nếu không cẩn thận gây chuyện với quý nhân trong cung thì phải làm sao?...” Hoàng cung phức tạp như vậy, nàng cũng không mong con trai sẽ đứng ở địa phương đó.
Tri Hạ nghe xong, nở nụ cười: “Tiểu thư, nô tỳ cảm thấy lo lắng của người là không cần thiết.”
“Hả? Vì sao?” A Manh không rõ vì sao nàng lại chắc chắn như vậy, chẳng lẽ nàng đã thành vị mẫu thân hay lo nghĩ linh tinh sao?
“Tiểu chủ tử dù còn nhỏ, nhưng thực thông minh, sẽ không tuỳ ý va chạm vào quý nhân nào. Hơn nữa, có Hầu gia che chở cho tiểu chủ tử, sẽ không để tiểu chủ tử xảy ra chuyện. Với bản lĩnh của Hầu gia, nô tỳ cảm thấy sẽ không thể phát sinh chuyện gì.” Trong mắt Tri Hạ, tiểu chủ tử tuy còn nhỏ, nhưng lại khôn khéo, đại đa số mọi người sẽ bị bề ngoài của bé lừa bịp, sau đó bị bé lừa mà không biết, giống như tiểu thư nhà mình bị vị Hầu gia nào đó lừa mà không biết.
Nghe Tri Hạ phân tích, A Manh thấy cũng có lý, sau đó tâm tình của nàng lại thực thoải mái, phụ nữ có thai cảm xúc biến hoá lớn thôi, cho nên, bình tĩnh!
****
Mà A Manh vừa quyết định bình tĩnh lại không biết, con trai bảo bối nhà mình vừa tiến cung, quả thực đã va chạm với một vị tiểu quý nhân nào đó rồi.
Bị đâm cho ngã xuống đất, tiểu cô nương che mắt khóc rống lên, bánh bao nhỏ mặc như gấu con cũng bị đâm cho quỳ rạp trên mặt đất, nhưng lại không khóc, dùng một biểu tình ngốc ngốc đáng yêu chậm rãi bò lên, sau đó ngây ngô nhìn tiểu cô nương đang gào khóc kia.
Tình huống phát sinh, cung nữ hầu hạ một bên quá sợ hãi, vội chạy đến nâng tiêu cô nương kia, kiên nhẫn dỗ dành, ngược lại, bánh bao nhỏ ngây ngốc đứng một bên không ai để ý.
Ngu Nguyệt Trác đi tìm con trai thì thấy một màn này, nhướn mày, thanh âm kỳ lạ không mang theo cảm xúc vang lên: “Phát sinh chuyện gì rồi?”
Vừa thấy hắn, bánh bao nhỏ cao hứng chạy tới, ngọt ngào gọi: “Phụ thân~~”
Ngu Nguyệt Trác sờ sờ đầu bánh bao nhỏ, nhìn về phía tiểu cô nương đang bị hai cung nữ vây quanh, tầm năm sáu tuổi, mặt mũi xinh đẹp, quần áo hoa lệ, vừa nhìn là biết người trong cung, thoáng nghĩ, Ngu Nguyệt Trác liền hiểu đó chính là Bát công chúa của Đương kim Hoàng thượng.
Nghe thanh âm của hắn, các cung nữ đang vây quanh tiểu cô nương mới phát hiện sự xuất hiện của hắn, nhất thời phát khổ trong lòng. Đương triều Định Quốc Hầu có ai không biết, không nghĩ tới kẻ va chạm với tiểu công chúa lại là con của Định Quốc Hầu, này thật đúng là…
“Hầu gia!” Hai cung nữ cuống quýt hành lễ, sau đó giải thích: “Bẩm Hầu gia, vừa rồi, tiểu Hầu gia cùng Bát công chúa vô ý chạm vào nhau, hai người đều ngã một cái.” Các nàng đương nhiên không dám nói tiểu Hầu gia chạy quá nhanh mà Bát công chúa lại không nhìn đường, cho nên mới ngã. Mặc kệ là lỗi của ai, truy cứu ra, đều là nô tỳ các nàng chịu tội.
“Thì ra là vậy.” Ngu Nguyệt Trác híp mắt nói một tiếng, lại nhìn về phía Bát công chúa kia, Bát công chúa đang trốn sau lưng cung nữ, dùng đôi mắt sợ hãi nhìn hắn, hai mắt vẫn còn chút hồng hồng. Đúng là đứa nhỏ năm tuổi, khóc là chuyện bìnht hường, nhưng trong lòng hắn có sự so sánh, cũng có chút không vui.
“Là con trai thần va vào Bát công chúa, xin Bát công chúa thứ lỗi.” Ngu Nguyệt Trác mỉm cười nói.
Nhìn hắn cười, hai cung nữ đều đỏ mặt, ngượng ngùng cúi đầu. Đương triều Định Quốc Hầu tuấn nhã vô song, phong cách trời cho, phàm là ai gặp hắn, đều bị phẩm cách cùng mị lực của hắn mê hoặc, nay vừa gặp, bỗng thấy người đời không có nói ngoa.
Bát công chúa nhìn nhìn Ngu Nguyệt Trác, lại nhìn về phía bánh bao nhỏ, đôi mắt đen láy bị nước mắt thấm đẫm sáng ngời, ôn nhu nói: “Không, không trách đệ đệ, là tiểu Bát vô dụng…”
“Đa tạ Bát công chúa không trách tội.” Ngu Nguyệt Trác cười nói, đem sự tình thu xếp ổn định.
Chờ khi các cung nữ mang tiểu công chúa rời đi, Ngu Nguyệt Trác ôm lấy con trai, xoa xoa gương mặt nhỏ nhắn của con trai, cười nói: “Tể Tể, sao lại chạy loạn? Để phụ thân tìm thật lâu.”
Bánh bao nhỏ ôn nhủ hôn lên mặt hắn một cái, lại nhẹ nhàng nói: “Đi tìm tiểu ca ca, không thấy tiểu ca ca đâu cả.”
“Tiểu ca ca?” Trong lòng Ngu Nguyệt Trác cân nhắc, không biết tiểu ca ca kia là đứa nhỏ nhà đại thần nào để tiểu tử này vừa mắt rồi.
“Đúng, tiểu ca ca rất tốt ~~” bánh bao nhỏ vui tươi hớn hở gật đầu.
Ngu Nguyệt Trác mỉm cười, nếu con trai thấy tốt, như vậy, đương nhiên là người rất thú vị rồi.
Thấy thời gian sắp bắt đầu, Ngu Nguyệt Trác nắm tay con trai chậm rãi bước đến trước điện, đột nhiên hỏi: “Tể Tể thích tiểu tỷ tỷ vừa rồi sao?”
Bánh bao nhỏ nghiêng nghiêng đầu, rồi nói: “Thích, rất tốt ~~”
Ngu Nguyệt Trác vừa nghe, không khỏi cười rộ lên, không thể không biết con mình nói một công chúa rất tốt là đại nghịch bất đạo, chỉ cảm thấy tiểu công chúa kia đúng là loại hình bánh bao, mới đụng một cái đã khóc rồi.
Uhm, nhưng mà con trai mình nhích…
/126
|