Một lần nữa bị Ngu Nguyệt Trác làm tức giận, Hoa Yêu Nhi không cam tâm tình nguyện trở thành nha hoàn của A Manh, hơn nữa còn là nha hoàn nhất định phải hiến thân vì chủ khi có nguy hiểm, khiến cho Hoa Yêu Nhi cảm thấy tâm địa của Ngu Nguyệt Trác thực sự rất đen tối, hoàn toàn không tương xứng với vẻ bề ngoài của hắn, sớm biết thế này thì thà nàng chết già ở nhà giam còn hơn.
Sau khi Dung Nhan băng bó miệng vết thương cho A Manh xong, lại thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi.
Hoa Yêu Nhi nhìn nàng chằm chằm, trong lòng có chút do dự, vì nàng nhớ rõ khi ở trong chùa Mục Liên, Diêm Ly Trần cũng từng vì cứu nữ tử này mà giết tiểu kim xà của nàng, khiến cho nàng tổn hại mấy phần công lực, có thể thấy được Diêm Ly Trần có bao nhiêu để ý với nữ tử này. Nhưng Hoa Yêu Nhi cũng nhớ sư tôn của mình đối với Diêm Ly Trần có bao nhiêu thâm tình, cho nên trong lòng cũng không muốn gặp Dung Nhan, cảm thấy nữ tử này cái gì cũng không xứng với Trần công tử. Nhưng nghĩ lại, nàng thấy rằng nữ tử này lại am hiểu về độc của Thiêm Âm cung các nàng, thậm chí so với nàng là đệ tử chính thống còn có phần biết nhiều hơn…
Nhất thời Hoa Yêu Nhi không biết đối phó với Dung Nhan thế nào, chỉ có thể miễn cưỡng trơ mắt nhìn Dung Nhan rời đi.
Nhưng nghĩ lại, Hoa Yêu Nhi quyết định đuổi theo hỏi cho rõ ràng.
Hoa Yêu Nhi ngăn Dung Nhan lại ở trước cửa Viện Tỏa Lan.
Mưa xuân rơi như bụi, nhẹ nhàng nhưng khiến cho người ta có cảm giác lạnh như băng, nữ tử thanh đạm đứng che dù giữa mưa, đôi mắt trầm tĩnh nhưng lạnh lùng nhìn nàng.
Rất nhanh, Hoa Yêu Nhi có thể phân biệt được nữ tử này không giống như Diêm Ly Trần. Tuy là đều trong trẻo lạnh lùng, nhưng Diêm Ly Trần là loại lạnh vô tình, chuyện gì cũng dùng ánh mắt như xem kịch mà nhìn, có vẻ cao cao tại thượng, chúng sinh trong mắt hắn đều là những con kiến nhỏ yếu hèn mọn. Mà nữ tử này, tuy trong trẻo, lạnh lùng nhưng không có gì lạnh cả, giống như vạn vật trên thế gian này đã không còn gì để nàng để tâm đến.
“Ngươi có quan hệ gì với Thiêm Âm cung?” Hoa Yêu Nhi hỏi.
Dung Nhan giơ ô ra phía trước, thản nhiên ngăn tầm nhìn của nàng, thanh âm nhẹ nhàng: “Không quan hệ.”
Hoa Yêu Nhi không tin, “Hôm nay nếu ngươi không nói rõ, ta sẽ không cho ngươi rời đi.”
Dung Nhan lạnh nhạt không nói.
Trong lòng Hoa Yêu Nhi có chút thất bại, bởi nàng ta biết Dung Nhan hiểu hiện tại nàng ta không có cách nào, mạng nhỏ của nàng ta còn nằm trong tay Ngu Nguyệt Trác, lại không dám động thủ với khách của phủ tướng quân. Hơn nữa, cho dù là hạ độc, nàng ta cảm thấy ngay cả độc hồng nhan triền của sư tỷ, nữ tử này cũng có cách kiềm chế, đoán là nàng cũng không sợ độc của nàng ta…
Cho nên, Hoa Yêu Nhi thực không có cách nào.
“Được rồi, ta đổi chủ đề, ngươi cùng … Diêm Ly Trần có quan hệ gì?”
"Không quan hệ."
“Ta không tin!” Hoa Yêu Nhi đột nhiên có chút không quen nhìn Dung Nhan lãnh đạm thế, quyết định dùng cách gì đó đối phó, “Ngươi biết không, Trần công tử họ Trần, xuất thân từ gia tộc Trần thị thần bí, gia tộc này ngay cả một ít bộ tộc lớn của Bắc Việt cũng không dám chống lại, bằng không thì Cổ Âm Đạt cũng không thể bị Ngu Nguyệt Trác bắt được. Nhưng, từ khi ta biết con người Diêm Ly Trần, ta đã nghe nói mười mấy năm qua hắn luôn đi tìm một người giữa hồng trần. Tôn sư của ta từng nói, hắn muốn đi tìm người mà hắn yêu nhất, nghe nói người đó hắn đã không cẩn thận mà đánh mất, cho nên tình nguyện đến khi bạc đầu cũng muốn tìm được người đó. Các bộ lạc thần bí trên thảo nguyên đều bị hắn thăm qua…”
Dung Nhan bình tĩnh nghe, không nói gì. Đến khi Hoa Yêu Nhi nói xong, mới đem ô hạ thấp, lướt qua người nàng ta.
Hoa Yêu Nhi nhìn bóng dáng nàng rời đi, khóe môi nhếch lên, ánh mắt lạnh như băng.
****************
Chờ khi mọi người đều lui xuống, A Manh bảo bà vú ôm con lại, sau đó hỏi Ngu Nguyệt Trác: “Trần công tử đi Thiêm Âm cung giúp ta lấy tam diệp lan sao?”
“Không phải, tâm địa hắn không có tốt như vậy!” Ngu Nguyệt Trác không chút khách khí phủ quyết.
"Kia..."
Ngu Nguyệt Trác đón con từ tay A Manh, đưa một ngón tay cho bé con nắm lấy, tiếp tục nói: “Vốn dĩ ta muốn tự mình đến chỗ Hoa Tự Ngọc lấy thuốc giải, thuận tiện dạy cho nàng ta một bài học. Ai ngờ, A Trần lại chạy đến nói với ta, hắn muốn tự mình đi Thiêm Âm cung một chuyến, dù sao cũng là tiện đường, ta bảo hắn thuận tiện lấy giải dược trong Thiêm Âm cung mang về, cũng đỡ để Dung cô nương vất vả.”
Cái loại tiện đường này nói ra làm sao lại khiến cho người ta cảm thấy khó chịu vậy? A Manh thật hết chỗ nói, vẫn nghĩ không ra, hỏi: “Hắn vì sao lại đi Thiêm Âm cung? Thật không phải giúp chúng ta sao?”
Ngu Nguyệt Trác nhìn nàng một cái, thương hại đưa một bàn tay sờ sờ đầu nàng, nói: “Nàng thực dễ lừa a, A Trần là kẻ vô sỉ hạ lưu, làm sao có thể có lòng tốt? Ta đoán hắn tất nhiên gặp khó khăn gì đó – ví dụ như nếm mùi thất bại từ Dung cô nương, cho nên mới tùy hứng chạy đi. Không biết Dung cô nương đã làm gì khiến cho hắn thay đổi cảm xúc lớn như vậy.”
Tuy bị hắn châm chọc chỉ số thông minh không cao, A Manh có phần mất hứng, nhưng nghe hắn nói vế sau, tâm A Manh lại bị hấp dẫn, “Chẳng lẽ, hắn cãi nhau với A Nhan? Bọn họ giận nhau sao? Chàng nhìn bộ dáng của hắn tùy ý lại lãnh đạm, A Nhan cũng là người như vậy, làm sao lại có thể giận nhau? Là sao?”
Ngu Nguyệt Trác mỉm cười gật đầu, trên mặt là biểu tình đồng ý với lời của nàng, về phần nghĩ thế nào, chỉ có hắn mới biết. Nhưng nhìn A Manh vì phụ họa của hắn mà biểu tình rạo rực, Ngu Nguyệt Trác lại không muốn đả kích nàng thêm, dù sao cũng là vợ yêu của mình, thỉnh thoảng khoan dung một chút vẫn tốt.
“Kỳ thật, có hắn đi Thiêm Âm cung cũng tốt, tuy không thể tự mình xả giận cho nàng cũng thực đáng tiếc, nhưng khi độc trên người nàng phát tác, ta có thể chăm sóc bên cạnh nàng. Như vậy cũng tốt!”
Nghe hắn nói, trong lòng A Manh lại ấm áp, đột nhiên xúc động muốn bổ nhào vào lòng hắn.
*********
Vì A Manh và Ngu Nguyệt Quyên đều bị thương nên hai người đều ở nhà không ra đường, cũng không có khách đến quấy rầy. Mà Nhị Thúy cô nương ở cách vách cũng không như trước kia ba ngày hai bữa lại đến chơi với bé con, nghe Ngu Nguyệt Trác nói, phản ứng của Ôn Lương sau khi biết Như Thúy mang thai rất lớn, ép nàng phải tĩnh dưỡng trong phủ, còn bị Hồ thái y cấm cửa canh chừng nàng nữa.
Mấy ngày kế tiếp, Ngu Nguyệt Trác cũng giảm bớt thời gian ra ngoài, phần lớn công vụ đều được xử lý tại nhà, có đôi khi Ôn Lương cũng trực tiếp qua phủ cùng hắn thương nghị sự tình.
Chuyện nam nhân đương nhiên sẽ không nói với nữ nhân, như câu tục ngữ: chiến tranh thì nữ nhân tránh ra. Cho nên với một số việc, A Manh chỉ có thể thăm dò qua nét mặt của Ngu Nguyệt Trác. Hai ngày sau, đột nhiên Ngu Nguyệt Trác lại bận rộn công việc, A Manh không biết hắn bận gì, mà hỏi hắn, hắn lại chỉ cười cười, bảo nàng không cần lo lắng.
Trực giác cho biết là có chuyện nên hắn mới bảo mình không cần lo lắng. Đến khi Diêu Thanh Thanh đến chơi, A Manh mới biết được Ngu Nguyệt Trác bận việc gì.
Diêu Thanh Thanh đã gả cho người ta nên không thể như trước kia tùy ý đến tìm A Manh chơi, có đôi khi là mười ngày nửa tháng mới đến một lần, nhưng cũng có khi, một tháng cũng không thấy mặt mũi đâu.
Hôm nay, Diêu Thanh Thanh đến là để thăm bé con, mà cũng vì chuyện xảy ra vài ngày gần đây mà lo lắng cho A Manh, cho nên mới đến. Ai ngờ, khi nhìn thấy A Manh, lại khiến Diêu Thanh Thanh giật mình, A Manh lại bị thương ở Tiết Thượng Tị.
Trong khi Diêu Thanh Thanh đang lo lắng hỏi thăm thương thế của A Manh, Hoa Yêu Nhi đã bưng trà bánh lên. Hoa Yêu Nhi tuy là nữ tử dùng độc, nhưng tay nghề pha trà cũng có phong cách, lại có hương vị, khiến cho A Manh thực thích uống.
Diêu Thanh Thanh đầu tiên là ngửi được hương trà, đến khi nhìn thấy Hoa Yêu Nhi tuy ăn mặc mộc mạc nhưng vẫn mang bộ dáng yêu khí, đột nhiên hừ một tiếng, nói với A Manh: “Ngươi tìm đâu ra tiểu yêu tinh này vậy? Nhìn nàng ta không giống con gái đàng hoàng, không phải là gái thanh lâu chứ?”
A Manh nhìn Diêu Thanh Thanh, không hiểu Diêu Thanh Thanh thuần lương như vậy sao lại biết “Thanh lâu” này nọ. Nhưng mà Diêu Thanh Thanh nói cũng đúng, Hoa Yêu Nhi đương nhiên không phải là con gái đàng hoàng, thậm chí còn là yêu nữ ma giáo, so với nữ tử thanh lâu, còn khiến nàng đau đầu hơn. Hơn nữa nữ tử thanh lâu phần lớn là không cam tâm, còn nàng ta là tình nguyện.
Đôi mắt quyến rũ của Hoa Yêu Nhi vừa chuyển, dùng ánh mắt long lanh như sắp chảy ra nước nhìn Diêu Thanh Thanh, dịu dàng nói: “Sở Tam phu nhân sao lại có thể nói Yêu Nhi như vậy? Yêu Nhi cực ngưỡng mộ Sở Tam phu nhân, dù sao Sở Tam phu nhân dám trực tiếp đuổi hoa khôi Tô Thủy Khiết ra khỏi phủ, điều này thật khiến Yêu Nhi kính nể.”
Nghe nàng ta nói, sắc mặt Diêu Thanh Thanh hơi biến, nhưng vẫn nói: “Ta chính là chán ghét loại gái thanh lâu mơ ước trượng phu người khác, làm người, nên biết thức thời một chút mới tốt.” Cho nên vì giống nữ tử thanh lâu mà Hoa Yêu Nhi mới bị nàng không khách khí nói.
A Manh trừng to mắt, kinh ngạc hỏi: “Khoan đã! Thanh Thanh, có nữ tử thanh lâu quyến rũ nam nhân của ngươi?”
Nói đến việc này, Diêu Thanh Thanh liền đen mặt, nói với A Manh: “Còn không phải do công tử thượng thư Lô Văn Tổ! Trước kia, Lô Văn Tổ muốn A Huyền cưới em gái hắn, nhưng A Huyền phụng mệnh cha mẹ cưới ta, cho nên tuyệt giao với bọn Lô Văn Tổ. Cái này chưa nói, tháng trước, Lô Văn Tổ cho người mang một nữ nhân đến phủ, nói cái gì mà vật về nguyên chủ.”
Nói đến đây, Diêu Thanh Thanh tức run lên, đến khi A Manh phải vỗ ngực cho mới hạ xuống, nói tiếp: “Ta vốn không hiểu chuyện gì, sau mới nghe nha hoàn nói, nữ tử mà Lô Văn Tổ mang về từng là hoa khôi thanh lâu, vì chọc phải thế tử An Dương Vương mà suýt mất mạng, may mà được A Huyền cứu. A Huyền nói với ta, hắn với Tô Thủy Khiết không có gì cả, chỉ là thế tử kia phá hư chuyện tốt của hắn, nên mới cứu Tô Thủy Khiết, vốn định chờ sau khi mọi việc xong xuôi, sẽ tiễn bước Tô Thủy Khiết. Ai biết được tên Lô Văn Tổ này lại đến phủ Tĩnh vương dự tiệc sinh con của thái phi, gặp Tô Thủy Khiết liền coi trọng ả ta, lại biết, A Huyền đã từng cứu Tô Thủy Khiết, nên muốn nạp ả ta về làm thiếp. Ngươi không biết chứ, lúc bấy giờ, Lô thượng thư tức đến suýt trúng gió, sau lại vì chuyện quá lớn, nên Lô Văn Tổ mới không đem Tô Thủy Khiết về Lô gia mà đem nuôi làm tình nhân bên ngoài.”
A Manh lẳng lặng nghe, khi Diêu Thanh Thanh nói đến khát kho cả họng thì rót cho nàng chén trà. Hoa Yêu Nhi ngồi một bên nhìn các nàng, như đang nghe kể chuyện xưa.
“Sau khi ta và A Huyền thành thân, có vài lần gặp Lô Văn Tổ cùng muội muội hắn - Lô tiểu thư, mọi người đều không thoải mái, A Huyền từng có chút giao tình với Lô Văn Tổ, hiện tại gặp nhau lại như kẻ thù, mấy người kia luôn muốn làm cho A Huyền xấu mặt. Ta đoán chuyện của Tô Thủy Khiết cũng là Lô Văn Tổ nghĩ ra, muốn cho A Huyền mất mặt, thuận tiện ly gián tình cảm vợ chồng ta. Mà càng tức hơn là, Tô Thủy Khiết kia lại đem bộ dáng băng thanh ngọc khiết ra nói ả ta chấp nhận chịu ủy khuất, chỉ cần A Huyền cho ả ta ở lại. Ta đương nhiên là tức giận, trực tiếp sai người đuổi ả ta ra khỏi phủ, ai biết Lô Văn Tổ đã sắp xếp người đứng ở cửa chờ, đem chuyện này kể cho mọi người, còn nói A Huyền không nhớ tình bạn cũ, là người vô lươn tâm…”
A Manh nhớ khi ở phủ Túc Vương nghe lén cuộc nói chuyện của Sở Quân Huyền cùng đám người Lô Văn Tổ, trong lòng nhất thời lại thấy ghê tởm con của Lô thượng thư.
“Thanh Thanh, ngươi đừng vì tiểu nhân mà tức giận. Không đáng!” A Manh vội xoa ngực cho hảo tỷ muội, an ủi nàng.
Diêu Thanh Thanh đã đỡ tức, cười cười với A Manh, khóe mắt nhìn Hoa Yêu Nhi tuy mặc quần áo tỳ nữ nhưng lại không giống tỳ nữ, trong lòng có chút lo lắng, tiến đến bên người A Manh nhỏ giọng nói: “Tiểu yêu tinh này là sao? Ngươi sao lại có thể để yêu nữ như vậy hầu hạ bên người? Nếu nàng ta có ý đồ với Ngu biểu ca thì làm sao bây giờ? Ngươi có thể đề phòng được sao? Thật là hồ đồ, sao có thể tự tìm phiền phức cho mình vậy?”
"... Không phải ta tìm." A Manh nghiêm mặt nói.
Nam nhân của ta đâu hiếm, cần gì phải vừa mắt nam nhân tâm địa xấu xa kia – trong lòng Hoa Yêu Nhi cũng vụng trộm nói.
“Chẳng lẽ là Ngu biểu ca?” Diêu Thanh Thanh trừng mắt, kinh ngạc nói, sau đó sắc bén nhìn Hoa Yêu Nhi, lại nói với A Manh: “Nhanh, thừa dịp biểu ca không ở đây, tìm cớ bán nàng ta đi xa, bán được càng xa càng tốt, khiến cho nàng ta cả đời không thể quay lại.”
"..."
A Manh thiếu chút nữa không dậy nổi: =_= rốt cuộc là ai đã dạy hỏng Diêu Thanh Thanh của nàng?
Tuy thực không muốn nghe nhưng mà thính giác của người học võ vốn cao, nên khi Hoa Yêu Nhi nghe được câu nói của Diêu Thanh Thanh, cũng thực không dậy nổi, yên lặng nghĩ, nàng ta là nữ tử giang hồ, căn bản không có cừu hận gì với tam thiếu phu nhân phủ Tĩnh vương chứ? Nàng sao có thể độc ác với mình như vậy? Lại muốn bán mình đi càng xa càng tốt là sao?
“Được rồi, Thanh Thanh, chuyện này ngươi không cần lo lắng, nàng ta sẽ không có lá gian câu dẫn nam nhân của ta, vì kẻ nào dám câu dẫn nam nhân của ta, ta sẽ nguyền rủa nàng sống không yên ổn!” A Manh nghiêm mặt trấn an Thanh Thanh, thấy vẻ mặt nàng lơ đễnh, đành phải nói sang chuyện khác, “Phải rồi, hôm nay đến tìm ta là có chuyện gì sao?”
Quả nhiên, nghe nói thế, Diêu Thanh Thanh gạt chủ đề trước sang một bên, lại nói với A Manh: “A Manh, em chồng ngươi sao vậy? Một cô nương tốt như thế nhưng sao lại không kiềm chế mà tự mình đính ước với người ta! Bên ngoài mọi người đều nói, ngươi là đại tẩu quản giáo không nghiêm, có lẽ không phải là tốt….”
"Cái gì?!"
A Manh giật mình nhìn nàng, kéo cao thanh âm đánh gãy lời nàng.
Sau khi Dung Nhan băng bó miệng vết thương cho A Manh xong, lại thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi.
Hoa Yêu Nhi nhìn nàng chằm chằm, trong lòng có chút do dự, vì nàng nhớ rõ khi ở trong chùa Mục Liên, Diêm Ly Trần cũng từng vì cứu nữ tử này mà giết tiểu kim xà của nàng, khiến cho nàng tổn hại mấy phần công lực, có thể thấy được Diêm Ly Trần có bao nhiêu để ý với nữ tử này. Nhưng Hoa Yêu Nhi cũng nhớ sư tôn của mình đối với Diêm Ly Trần có bao nhiêu thâm tình, cho nên trong lòng cũng không muốn gặp Dung Nhan, cảm thấy nữ tử này cái gì cũng không xứng với Trần công tử. Nhưng nghĩ lại, nàng thấy rằng nữ tử này lại am hiểu về độc của Thiêm Âm cung các nàng, thậm chí so với nàng là đệ tử chính thống còn có phần biết nhiều hơn…
Nhất thời Hoa Yêu Nhi không biết đối phó với Dung Nhan thế nào, chỉ có thể miễn cưỡng trơ mắt nhìn Dung Nhan rời đi.
Nhưng nghĩ lại, Hoa Yêu Nhi quyết định đuổi theo hỏi cho rõ ràng.
Hoa Yêu Nhi ngăn Dung Nhan lại ở trước cửa Viện Tỏa Lan.
Mưa xuân rơi như bụi, nhẹ nhàng nhưng khiến cho người ta có cảm giác lạnh như băng, nữ tử thanh đạm đứng che dù giữa mưa, đôi mắt trầm tĩnh nhưng lạnh lùng nhìn nàng.
Rất nhanh, Hoa Yêu Nhi có thể phân biệt được nữ tử này không giống như Diêm Ly Trần. Tuy là đều trong trẻo lạnh lùng, nhưng Diêm Ly Trần là loại lạnh vô tình, chuyện gì cũng dùng ánh mắt như xem kịch mà nhìn, có vẻ cao cao tại thượng, chúng sinh trong mắt hắn đều là những con kiến nhỏ yếu hèn mọn. Mà nữ tử này, tuy trong trẻo, lạnh lùng nhưng không có gì lạnh cả, giống như vạn vật trên thế gian này đã không còn gì để nàng để tâm đến.
“Ngươi có quan hệ gì với Thiêm Âm cung?” Hoa Yêu Nhi hỏi.
Dung Nhan giơ ô ra phía trước, thản nhiên ngăn tầm nhìn của nàng, thanh âm nhẹ nhàng: “Không quan hệ.”
Hoa Yêu Nhi không tin, “Hôm nay nếu ngươi không nói rõ, ta sẽ không cho ngươi rời đi.”
Dung Nhan lạnh nhạt không nói.
Trong lòng Hoa Yêu Nhi có chút thất bại, bởi nàng ta biết Dung Nhan hiểu hiện tại nàng ta không có cách nào, mạng nhỏ của nàng ta còn nằm trong tay Ngu Nguyệt Trác, lại không dám động thủ với khách của phủ tướng quân. Hơn nữa, cho dù là hạ độc, nàng ta cảm thấy ngay cả độc hồng nhan triền của sư tỷ, nữ tử này cũng có cách kiềm chế, đoán là nàng cũng không sợ độc của nàng ta…
Cho nên, Hoa Yêu Nhi thực không có cách nào.
“Được rồi, ta đổi chủ đề, ngươi cùng … Diêm Ly Trần có quan hệ gì?”
"Không quan hệ."
“Ta không tin!” Hoa Yêu Nhi đột nhiên có chút không quen nhìn Dung Nhan lãnh đạm thế, quyết định dùng cách gì đó đối phó, “Ngươi biết không, Trần công tử họ Trần, xuất thân từ gia tộc Trần thị thần bí, gia tộc này ngay cả một ít bộ tộc lớn của Bắc Việt cũng không dám chống lại, bằng không thì Cổ Âm Đạt cũng không thể bị Ngu Nguyệt Trác bắt được. Nhưng, từ khi ta biết con người Diêm Ly Trần, ta đã nghe nói mười mấy năm qua hắn luôn đi tìm một người giữa hồng trần. Tôn sư của ta từng nói, hắn muốn đi tìm người mà hắn yêu nhất, nghe nói người đó hắn đã không cẩn thận mà đánh mất, cho nên tình nguyện đến khi bạc đầu cũng muốn tìm được người đó. Các bộ lạc thần bí trên thảo nguyên đều bị hắn thăm qua…”
Dung Nhan bình tĩnh nghe, không nói gì. Đến khi Hoa Yêu Nhi nói xong, mới đem ô hạ thấp, lướt qua người nàng ta.
Hoa Yêu Nhi nhìn bóng dáng nàng rời đi, khóe môi nhếch lên, ánh mắt lạnh như băng.
****************
Chờ khi mọi người đều lui xuống, A Manh bảo bà vú ôm con lại, sau đó hỏi Ngu Nguyệt Trác: “Trần công tử đi Thiêm Âm cung giúp ta lấy tam diệp lan sao?”
“Không phải, tâm địa hắn không có tốt như vậy!” Ngu Nguyệt Trác không chút khách khí phủ quyết.
"Kia..."
Ngu Nguyệt Trác đón con từ tay A Manh, đưa một ngón tay cho bé con nắm lấy, tiếp tục nói: “Vốn dĩ ta muốn tự mình đến chỗ Hoa Tự Ngọc lấy thuốc giải, thuận tiện dạy cho nàng ta một bài học. Ai ngờ, A Trần lại chạy đến nói với ta, hắn muốn tự mình đi Thiêm Âm cung một chuyến, dù sao cũng là tiện đường, ta bảo hắn thuận tiện lấy giải dược trong Thiêm Âm cung mang về, cũng đỡ để Dung cô nương vất vả.”
Cái loại tiện đường này nói ra làm sao lại khiến cho người ta cảm thấy khó chịu vậy? A Manh thật hết chỗ nói, vẫn nghĩ không ra, hỏi: “Hắn vì sao lại đi Thiêm Âm cung? Thật không phải giúp chúng ta sao?”
Ngu Nguyệt Trác nhìn nàng một cái, thương hại đưa một bàn tay sờ sờ đầu nàng, nói: “Nàng thực dễ lừa a, A Trần là kẻ vô sỉ hạ lưu, làm sao có thể có lòng tốt? Ta đoán hắn tất nhiên gặp khó khăn gì đó – ví dụ như nếm mùi thất bại từ Dung cô nương, cho nên mới tùy hứng chạy đi. Không biết Dung cô nương đã làm gì khiến cho hắn thay đổi cảm xúc lớn như vậy.”
Tuy bị hắn châm chọc chỉ số thông minh không cao, A Manh có phần mất hứng, nhưng nghe hắn nói vế sau, tâm A Manh lại bị hấp dẫn, “Chẳng lẽ, hắn cãi nhau với A Nhan? Bọn họ giận nhau sao? Chàng nhìn bộ dáng của hắn tùy ý lại lãnh đạm, A Nhan cũng là người như vậy, làm sao lại có thể giận nhau? Là sao?”
Ngu Nguyệt Trác mỉm cười gật đầu, trên mặt là biểu tình đồng ý với lời của nàng, về phần nghĩ thế nào, chỉ có hắn mới biết. Nhưng nhìn A Manh vì phụ họa của hắn mà biểu tình rạo rực, Ngu Nguyệt Trác lại không muốn đả kích nàng thêm, dù sao cũng là vợ yêu của mình, thỉnh thoảng khoan dung một chút vẫn tốt.
“Kỳ thật, có hắn đi Thiêm Âm cung cũng tốt, tuy không thể tự mình xả giận cho nàng cũng thực đáng tiếc, nhưng khi độc trên người nàng phát tác, ta có thể chăm sóc bên cạnh nàng. Như vậy cũng tốt!”
Nghe hắn nói, trong lòng A Manh lại ấm áp, đột nhiên xúc động muốn bổ nhào vào lòng hắn.
*********
Vì A Manh và Ngu Nguyệt Quyên đều bị thương nên hai người đều ở nhà không ra đường, cũng không có khách đến quấy rầy. Mà Nhị Thúy cô nương ở cách vách cũng không như trước kia ba ngày hai bữa lại đến chơi với bé con, nghe Ngu Nguyệt Trác nói, phản ứng của Ôn Lương sau khi biết Như Thúy mang thai rất lớn, ép nàng phải tĩnh dưỡng trong phủ, còn bị Hồ thái y cấm cửa canh chừng nàng nữa.
Mấy ngày kế tiếp, Ngu Nguyệt Trác cũng giảm bớt thời gian ra ngoài, phần lớn công vụ đều được xử lý tại nhà, có đôi khi Ôn Lương cũng trực tiếp qua phủ cùng hắn thương nghị sự tình.
Chuyện nam nhân đương nhiên sẽ không nói với nữ nhân, như câu tục ngữ: chiến tranh thì nữ nhân tránh ra. Cho nên với một số việc, A Manh chỉ có thể thăm dò qua nét mặt của Ngu Nguyệt Trác. Hai ngày sau, đột nhiên Ngu Nguyệt Trác lại bận rộn công việc, A Manh không biết hắn bận gì, mà hỏi hắn, hắn lại chỉ cười cười, bảo nàng không cần lo lắng.
Trực giác cho biết là có chuyện nên hắn mới bảo mình không cần lo lắng. Đến khi Diêu Thanh Thanh đến chơi, A Manh mới biết được Ngu Nguyệt Trác bận việc gì.
Diêu Thanh Thanh đã gả cho người ta nên không thể như trước kia tùy ý đến tìm A Manh chơi, có đôi khi là mười ngày nửa tháng mới đến một lần, nhưng cũng có khi, một tháng cũng không thấy mặt mũi đâu.
Hôm nay, Diêu Thanh Thanh đến là để thăm bé con, mà cũng vì chuyện xảy ra vài ngày gần đây mà lo lắng cho A Manh, cho nên mới đến. Ai ngờ, khi nhìn thấy A Manh, lại khiến Diêu Thanh Thanh giật mình, A Manh lại bị thương ở Tiết Thượng Tị.
Trong khi Diêu Thanh Thanh đang lo lắng hỏi thăm thương thế của A Manh, Hoa Yêu Nhi đã bưng trà bánh lên. Hoa Yêu Nhi tuy là nữ tử dùng độc, nhưng tay nghề pha trà cũng có phong cách, lại có hương vị, khiến cho A Manh thực thích uống.
Diêu Thanh Thanh đầu tiên là ngửi được hương trà, đến khi nhìn thấy Hoa Yêu Nhi tuy ăn mặc mộc mạc nhưng vẫn mang bộ dáng yêu khí, đột nhiên hừ một tiếng, nói với A Manh: “Ngươi tìm đâu ra tiểu yêu tinh này vậy? Nhìn nàng ta không giống con gái đàng hoàng, không phải là gái thanh lâu chứ?”
A Manh nhìn Diêu Thanh Thanh, không hiểu Diêu Thanh Thanh thuần lương như vậy sao lại biết “Thanh lâu” này nọ. Nhưng mà Diêu Thanh Thanh nói cũng đúng, Hoa Yêu Nhi đương nhiên không phải là con gái đàng hoàng, thậm chí còn là yêu nữ ma giáo, so với nữ tử thanh lâu, còn khiến nàng đau đầu hơn. Hơn nữa nữ tử thanh lâu phần lớn là không cam tâm, còn nàng ta là tình nguyện.
Đôi mắt quyến rũ của Hoa Yêu Nhi vừa chuyển, dùng ánh mắt long lanh như sắp chảy ra nước nhìn Diêu Thanh Thanh, dịu dàng nói: “Sở Tam phu nhân sao lại có thể nói Yêu Nhi như vậy? Yêu Nhi cực ngưỡng mộ Sở Tam phu nhân, dù sao Sở Tam phu nhân dám trực tiếp đuổi hoa khôi Tô Thủy Khiết ra khỏi phủ, điều này thật khiến Yêu Nhi kính nể.”
Nghe nàng ta nói, sắc mặt Diêu Thanh Thanh hơi biến, nhưng vẫn nói: “Ta chính là chán ghét loại gái thanh lâu mơ ước trượng phu người khác, làm người, nên biết thức thời một chút mới tốt.” Cho nên vì giống nữ tử thanh lâu mà Hoa Yêu Nhi mới bị nàng không khách khí nói.
A Manh trừng to mắt, kinh ngạc hỏi: “Khoan đã! Thanh Thanh, có nữ tử thanh lâu quyến rũ nam nhân của ngươi?”
Nói đến việc này, Diêu Thanh Thanh liền đen mặt, nói với A Manh: “Còn không phải do công tử thượng thư Lô Văn Tổ! Trước kia, Lô Văn Tổ muốn A Huyền cưới em gái hắn, nhưng A Huyền phụng mệnh cha mẹ cưới ta, cho nên tuyệt giao với bọn Lô Văn Tổ. Cái này chưa nói, tháng trước, Lô Văn Tổ cho người mang một nữ nhân đến phủ, nói cái gì mà vật về nguyên chủ.”
Nói đến đây, Diêu Thanh Thanh tức run lên, đến khi A Manh phải vỗ ngực cho mới hạ xuống, nói tiếp: “Ta vốn không hiểu chuyện gì, sau mới nghe nha hoàn nói, nữ tử mà Lô Văn Tổ mang về từng là hoa khôi thanh lâu, vì chọc phải thế tử An Dương Vương mà suýt mất mạng, may mà được A Huyền cứu. A Huyền nói với ta, hắn với Tô Thủy Khiết không có gì cả, chỉ là thế tử kia phá hư chuyện tốt của hắn, nên mới cứu Tô Thủy Khiết, vốn định chờ sau khi mọi việc xong xuôi, sẽ tiễn bước Tô Thủy Khiết. Ai biết được tên Lô Văn Tổ này lại đến phủ Tĩnh vương dự tiệc sinh con của thái phi, gặp Tô Thủy Khiết liền coi trọng ả ta, lại biết, A Huyền đã từng cứu Tô Thủy Khiết, nên muốn nạp ả ta về làm thiếp. Ngươi không biết chứ, lúc bấy giờ, Lô thượng thư tức đến suýt trúng gió, sau lại vì chuyện quá lớn, nên Lô Văn Tổ mới không đem Tô Thủy Khiết về Lô gia mà đem nuôi làm tình nhân bên ngoài.”
A Manh lẳng lặng nghe, khi Diêu Thanh Thanh nói đến khát kho cả họng thì rót cho nàng chén trà. Hoa Yêu Nhi ngồi một bên nhìn các nàng, như đang nghe kể chuyện xưa.
“Sau khi ta và A Huyền thành thân, có vài lần gặp Lô Văn Tổ cùng muội muội hắn - Lô tiểu thư, mọi người đều không thoải mái, A Huyền từng có chút giao tình với Lô Văn Tổ, hiện tại gặp nhau lại như kẻ thù, mấy người kia luôn muốn làm cho A Huyền xấu mặt. Ta đoán chuyện của Tô Thủy Khiết cũng là Lô Văn Tổ nghĩ ra, muốn cho A Huyền mất mặt, thuận tiện ly gián tình cảm vợ chồng ta. Mà càng tức hơn là, Tô Thủy Khiết kia lại đem bộ dáng băng thanh ngọc khiết ra nói ả ta chấp nhận chịu ủy khuất, chỉ cần A Huyền cho ả ta ở lại. Ta đương nhiên là tức giận, trực tiếp sai người đuổi ả ta ra khỏi phủ, ai biết Lô Văn Tổ đã sắp xếp người đứng ở cửa chờ, đem chuyện này kể cho mọi người, còn nói A Huyền không nhớ tình bạn cũ, là người vô lươn tâm…”
A Manh nhớ khi ở phủ Túc Vương nghe lén cuộc nói chuyện của Sở Quân Huyền cùng đám người Lô Văn Tổ, trong lòng nhất thời lại thấy ghê tởm con của Lô thượng thư.
“Thanh Thanh, ngươi đừng vì tiểu nhân mà tức giận. Không đáng!” A Manh vội xoa ngực cho hảo tỷ muội, an ủi nàng.
Diêu Thanh Thanh đã đỡ tức, cười cười với A Manh, khóe mắt nhìn Hoa Yêu Nhi tuy mặc quần áo tỳ nữ nhưng lại không giống tỳ nữ, trong lòng có chút lo lắng, tiến đến bên người A Manh nhỏ giọng nói: “Tiểu yêu tinh này là sao? Ngươi sao lại có thể để yêu nữ như vậy hầu hạ bên người? Nếu nàng ta có ý đồ với Ngu biểu ca thì làm sao bây giờ? Ngươi có thể đề phòng được sao? Thật là hồ đồ, sao có thể tự tìm phiền phức cho mình vậy?”
"... Không phải ta tìm." A Manh nghiêm mặt nói.
Nam nhân của ta đâu hiếm, cần gì phải vừa mắt nam nhân tâm địa xấu xa kia – trong lòng Hoa Yêu Nhi cũng vụng trộm nói.
“Chẳng lẽ là Ngu biểu ca?” Diêu Thanh Thanh trừng mắt, kinh ngạc nói, sau đó sắc bén nhìn Hoa Yêu Nhi, lại nói với A Manh: “Nhanh, thừa dịp biểu ca không ở đây, tìm cớ bán nàng ta đi xa, bán được càng xa càng tốt, khiến cho nàng ta cả đời không thể quay lại.”
"..."
A Manh thiếu chút nữa không dậy nổi: =_= rốt cuộc là ai đã dạy hỏng Diêu Thanh Thanh của nàng?
Tuy thực không muốn nghe nhưng mà thính giác của người học võ vốn cao, nên khi Hoa Yêu Nhi nghe được câu nói của Diêu Thanh Thanh, cũng thực không dậy nổi, yên lặng nghĩ, nàng ta là nữ tử giang hồ, căn bản không có cừu hận gì với tam thiếu phu nhân phủ Tĩnh vương chứ? Nàng sao có thể độc ác với mình như vậy? Lại muốn bán mình đi càng xa càng tốt là sao?
“Được rồi, Thanh Thanh, chuyện này ngươi không cần lo lắng, nàng ta sẽ không có lá gian câu dẫn nam nhân của ta, vì kẻ nào dám câu dẫn nam nhân của ta, ta sẽ nguyền rủa nàng sống không yên ổn!” A Manh nghiêm mặt trấn an Thanh Thanh, thấy vẻ mặt nàng lơ đễnh, đành phải nói sang chuyện khác, “Phải rồi, hôm nay đến tìm ta là có chuyện gì sao?”
Quả nhiên, nghe nói thế, Diêu Thanh Thanh gạt chủ đề trước sang một bên, lại nói với A Manh: “A Manh, em chồng ngươi sao vậy? Một cô nương tốt như thế nhưng sao lại không kiềm chế mà tự mình đính ước với người ta! Bên ngoài mọi người đều nói, ngươi là đại tẩu quản giáo không nghiêm, có lẽ không phải là tốt….”
"Cái gì?!"
A Manh giật mình nhìn nàng, kéo cao thanh âm đánh gãy lời nàng.
/126
|