Tại sao lại để gã đi theo chúng ta? Tra Nhĩ rửa mặt xong nằm trong chăn làm ấm giường, ôm gối đầu, nâng mắt nhìn về phía Thiên Lý đang tra tư liệu trên máy tính ở bên cạnh.
Gã rất khó đối phó, tạm thời giữ bên cạnh để trông coi. Thiên Lý trả lời, cũng không quay đầu lại.
Tôi có thể giết gã.
Tôi biết. Thiên Lý thản nhiên nói: Nhưng mà để giết gã thì anh cũng khó tránh khỏi việc bị thương.
Bị thương cũng không sao cả. Tra Nhĩ rối rằm một hồi, than thở: Tôi ghét gã.
Ừ, tôi cũng không thích. Thiên Lý cười cười: Gã nào có đáng yêu bằng Tra Nhĩ của tôi chứ?
Thật sao? Mắt Tra Nhĩ sáng lên, lại lập tức bất mãn nói: Vậy mà em còn bảo tôi đi tìm vui với gã?
Ha ha, tôi nói vậy chỉ là muốn để anh đi theo trông chừng gã, đừng để gã tùy tiện giết người.
Vậy thì quá phiền phức, vẫn là trực tiếp giết thì tiện hơn.
Động tác của Thiên Lý hơi dừng một chút: Nếu như không thể kiểm soát được gã, vậy thì giết đi.
Tra Nhĩ lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nhìn về phía sống lưng gầy yếu nhưng thẳng tắp của Thiên Lý, âm thầm phân biệt câu nói kia của cô là thật hay giả.
Một lát sau, hắn đột nhiên đứng dậy, để chân trần chạy đến bên cạnh Thiên Lý, ôm lấy thắt lưng của cô, nói: Nên ngủ thôi, Thiên Lý.
Thiên Lý đang sử dụng Phong Dực để xem xét tư liệu về các thể lực lớn trong thành Thánh, tuy rằng đó cũng không phải nội dung cơ mật gì nhưng đối với cô thì đó là bước đầu tiên để biết được sự phân bố thế lực ở khắp nơi. Lúc này, trên màn hình vừa lúc xuất hiện lịch sử của nhà họ Bàn - một trong năm gia tộc lớn.
Tra Nhĩ ngẩn người, nhìn thẳng vào màn hình.
Thiên Lý không chú ý đến sự khác lại của hắn, chỉ vỗ vỗ hắn nói: Tôi chỉ tra thêm vào thứ nữa rồi sẽ đi ngủ.
Tra Nhĩ im lặng một lúc, đột nhiên nói: Thiên Lý, không phải là em vẫn đang tìm kiếm thành viên của tám khu sao?
Hả? Thiên Lý hơi kinh ngạc, không ngờ Tra Nhĩ lại chú ý đến những chuyện như thế này.
Cô gật đầu, nói: Đúng thế, sao vậy?
Tôi muốn tiến cử một người với em.
Ai?
Đằng Tiêu của nhà họ Bàn.
Đằng Tiêu... Thiên Lý thấp giọng nhắc lại một lần, đột nhiên hỏi: Tra Nhĩ, anh khôi phục trí nhớ rồi sao? Người tên Đằng Tiêu này là gì của anh?
Tra Nhĩ lén liếc nhìn cô, khẽ trả lời: Qủa thực là tôi có nhớ lại một số chuyện, chỉ là còn hơi mơ hồ.
Vậy anh có nhớ Lai Địch không?
Trong mắt Tra Nhĩ hiện ra một tia sáng sắc bén, lạnh lùng nói: Hắn ta là người tôi muốn giết nhất.
Tra Nhĩ ngồi xuống bên cạnh hắn, hỏi: Hai người rốt cuộc đã từng có khúc mắc gì?
Sắc mặt của Tra Nhĩ rất nặng nề, không nói gì.
Không sao, từ từ rồi sẽ nhớ lại. Thiên Lý lại đổi sang vấn đề khác: Anh đã nhớ ra thân phận của mình rồi phải không?
Tra Nhĩ gật đầu.
Người của nhà họ Bàn?
Tra Nhĩ lại gật đầu.
Nằm trong chi trưởng của nhà họ Bàn?
Tra Nhĩ suy tư một hồi, tiếp tục gật đầu.
Thiên Lý âm thầm suy nghĩ, chẳng lẽ mâu thuẫn của Lai Địch và nhà họ Bàn là ân oán gia tộc hoặc là vướng mắc trong quyền lực, cho nên mới đối địch với Tra Nhĩ?
Tra Nhĩ thấy cô không nói gì, không nhịn được, mở miệng nói: Thiên Lý, bất luận tôi là ai, tôi cũng sẽ không rời đi.
Thiên Lý sửng sốt một hồi, dò hỏi: Anh không muốn về nhà sao?
Nhà lúc nào cũng có thể về nhưng Thiên Lý thì chỉ có một. Tra Nhĩ ôm cổ Thiên Lý, nghiêm túc nói: Tôi đã nói rồi, sẽ luôn ở bên nhau, không rời không bỏ, em ở đâu, tôi sẽ cùng em ở nơi đó.
Trong lòng Thiên Lý cảm thấy rất ấm áp, xoay người lại ôm lấy eo của hắn, tựa đầu vào ngực hắn, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của hắn.
Ừ, vẫn luôn ở bên nhau.
[Tra Nhĩ, cảm ơn anh]
Lộc cộc lộc cộc! Lộc cộc lộc cộc!
Sự tính lặng của gian phòng đột nhiên bị một tếng động kỳ quái phá vỡ. Trên mặt bàn, Tiện Y(*) yên tĩnh nằm úp sấp, nhắm mắt nghỉ ngơi, còn con Kỳ lân vàng con kia lại không ngừng chạy xung quanh cái bàn, cái chân bằng kim loại không ngừng va chạm với mặt bàn phát ra những tiếng lộc cộc. Nó giống như bị bệnh tăng động, không thể yên tĩnh phút nào.
(*) Tiện Y là con tắc kè hoa mà Thiên Lý nhặt được ở chương 74, có dị năng Giảm tốc đồng bộ, từng vô tình phát dị năng giúp nhóm Thiên Lý ở chương 97.
Thiên Lý thở dài một hơi, cười nói: Chúng ta nghỉ ngơi đi, chuyện khác ngày mai lại nói.
Tra Nhĩ vội vàng gật đầu, một tay ôm lấy Thiên Lý nhảy lên giường.
Trên giường vẫn còn hơi ấm mà Tra Nhĩ vừa ủ, Thiên Lý dùng đôi chân trần đá đã hắn: Tra Nhĩ, anh ngủ ở cái giường bên kia.
Tra Nhĩ đã chui vào chăn, chỉ để lộ ra đôi mắt, ấp úng nói: Tôi sợ lạnh.
Thiên Lý cạn lời, một kẻ có thể cởi trần chạy giữa trời tuyết còn dám nói sợ lạnh?
Đi qua bên kia, đã nói bao nhiêu lần rồi, anh to lớn như vậy, không thể lại ngủ cùng một giường với tôi nữa!
Tra Nhĩ túm chặt lấy chăn, tủi thân nói: Thiên Lý, dáng người to lớn cũng không phải lỗi của tôi, tôi cũng muốn trở nên bé nhỏ giống em.
Thiên Lý véo lỗ tai Tra Nhĩ, gằn giọng hỏi: Tôi nhỏ bé chỗ nào chứ? Tôi đây là nhỏ nhắn xinh xắn!
Ánh mắt Tra Nhĩ đảo qua dáng người mới
/170
|