Hiền Tri Thiên Lý

Chương 143 - Chương 138

/170


Edit+beta: Anh Thơ

Khi nhóm Thiên Lý đến 18D27 thì đã có nhóm người đầu tiên tập hợp hơn năm mươi người liên thủ với nhau xuất phát đến Ám Vực. Cứu người quan trọng nhất là nhanh chóng, Ám Vực không giống như ở nơi khác, cho dù không bị sinh vật trọc hóa công kích thì dị năng giả cũng không thể ở trong đó quá lâu, một khi bị trọc khí ăn mòn thì giới dị năng sẽ mất đi một lượng chiến sĩ lớn.

Sau khi gặp mặt nhóm người Y Tác, mọi người bổ sung vật tư xong thì không hề chậm trễ, nhanh chóng bước vào vùng đất trọc hóa, bốn người một đội, nhanh chóng đi tìm các thành viên khác của Phỉ Lãnh.

Thiên Lý dựa vào cảm giác nên có thể tránh được đàn thú, quá trình tiến lên vô cùng thuận lợi.

Trong lòng Y Tác lo cho đồng đội, ban đầu cũng không chú ý, mãi đến khi mặt trời xuống núi, khi toàn bộ thành viên dựng trại nghỉ ngơi thì anh mới giật mình nhận ra rằng trên đường không hề gặp phải bất kỳ sinh vật trọc hóa nào. Anh cũng không nghĩ đây là may mắn, càng tới gần Ám Vực thì mật độ của đàn thú càng lớn, mấy giờ đồng hồ thì không nói làm gì, đằng này là mười mấy giờ đồng hồ đều gió êm sóng lặng thì lại không thể không khiến cho người ta cảm thấy kinh dị.

Ánh mắt của Y Tác không dấu vết liếc qua ba người kia, trong số bọn họ chẳng lẽ có người có thể phát hiện ra hướng đi của thú trọc hóa từ rất xa sao?

Tiểu tử! Nhìn cái gì? Kiệt Ngao khó chịu nhìn Y Tác hừ lạnh một tiếng. Gã tùy tiện ngồi dưới đất, trong tay cầm thịt khô, tâm trạng rất xấu.

Y Tác lập tức thu hồi tầm mắt, yên lặng ăn cơm. Người đàn ông này cho anh cảm giác vô cùng nguy hiểm, thời thời khắc khắc nhắc nhở anh rằng anh tốt nhất là không nên trêu chọc gã.

Người bên cạnh cô bé kia dường như đều không bình thường, ngay cả bản thân cô bé ấy cũng vậy, luôn lộ ra một vẻ thần bí đặc biệt khó nói nên lời, thực lực lại càng sâu không lường được. Lúc trước bọn họ không chọn đi cùng với mọi người, hiển nhiên là có nguyên nhân.

Thiên Lý kéo mũ áo choàng xuống lộ ra mái tóc màu nâu mà lúc trước đã dùng linh khí Mộng ảo để ngụy trang, Y Tác cho rằng cô chỉ nhuộm tóc bình thường cho nên cũng không để ý nhiều. Tra Nhĩ cũng tóc nâu, cũng mặc áo choàng.

Vì Kiệt Ngao ghét bỏ áo choàng màu đen cho nên Thiên Lý cho gã một cái mặt nạ màu vàng che khuất nửa khuôn mặt.

Ngày mai lại đi cả ngày thì đại khái có thể đến bên cạnh Ám Vực. Thiên Lý mở miệng nói.

Y Tác nén sự kích động trong lòng, nói: Chúng ta sẽ đến sớm hơn đoàn lính đánh thuê kia một bước.

Thiên Lý gật gật đầu. Cô không nói cho Y Tác biết là lúc ban ngày, nhóm lính đánh thuê đó đã chiến đấu ở nơi cách bọn họ chỉ vài trăm dặm. Bọn họ gặp phải đàn thú trọc hóa số lượng lớn, tình hình chiến đấu hơi kịch liệt nhưng mà nhóm lính đánh thuê cũng có thực lực không kém cho nên vẫn chiếm thế thượng phong.

Bốn người chia nhau thay phiên nghỉ ngơi.

Trong lúc ngủ mơ, Thiên Lý nghe thấy một giọng nói quen thuộc: Lão đại Thiên Lý, rốt cuộc cũng liên lạc được với em rồi.

Là Dạ Xoa - Tích Bạch.

Thiên Lý lạnh nhạt hỏi: Có chuyện gì?

Đàn thú ở Ám Vực có hành động lạ, tình hình bên phía em như thế nào? Không gặp nguy hiểm gì chứ?

Không sao.

Vậy là tốt rồi, tôi muốn nói cho em là hiện tại quân đội đã phái một số lượng dị năng giả rất lớn đến Ám Vực cho nên tốt nhất mọi người không cần nghĩ cách cứu người gì cả, cứ giao cho quân đội là được.

Thiên Lý im lặng một lúc, trả lời: Chúng tôi đã sắp đến Ám Vực rồi.

Cái gì? Tích Bạch kêu to: Không phải chứ? Chuyện nguy hiểm như vậy, các em xen vào làm gì?

Có bạn bị nhốt trong Ám Vực.

....Vậy thì được rồi, chú ý an toàn. Khoảng cách đi vào giấc mơ quá dài nên tôi cũng không nói nhiều nữa, có việc gì thì liên lạc sau.

Sau đó hình ảnh của Tích Bạch biến mất khỏi giấc mơ của Thiên Lý.

Quân đội đến có thể đem đến phiền phức cho cô hay không đây? Thiên Lý im lặng suy nghĩ một chút, cô cảm thấy khả năng gặp phải bọn họ là rất thấp , càng không cần nói đến việc phát sinh xung đột cho nên tạm thời không cần lo lắng. Tập trung lực lượng tìm kiếm thành viên của Phỉ Lãnh mới là quan trọng.

Đột nhiên Thiên Lý ngồi bật dậy, thấp giọng nói: Tất cả đều dậy nhanh, lập tức rời đi!

Lúc này phía chân trời chỉ mới lộ ra vài tia sáng mờ, mới chỉ khoảng 4,5 giờ sáng,

Y Tác mơ mơ màng màng hỏi han: Sao vậy?

Có nguy hiểm. Thiên Lý cũng không nói nhiều, nhanh chóng chỉnh sửa lại hành lý.

Tra Nhĩ cũng nhanh nhẹn thu dọn đồ, Kiệt Ngao lại mang vẻ mặt không thèm để ý, chậm rãi cầm lấy bao quần áo của mình.

Y Tác cũng hoàn toàn tỉnh táo, buồn ngủ cũng bay biến hết, yên lặng hành động theo mọi người.

Thu dọn xong, bốn người nhanh chóng rời đi trong ánh sáng lờ mờ.

Hơn mười phút sau, Thiên Lý đột nhiên dừng lại, hai mắt nhắm nghiền, im lặng cảm giác toàn bộ xung quanh.

Sao vậy? Y Tác hỏi.

Không thể đi nữa, phía tây, phía bắc và phía đông nam đều xuất hiện đàn thú với số lượng lớn.

Mặt Y Tác lập tức đổi sắc, cảnh giác nhìn khắp nơi xung quanh, vùng đất hoang trống trải vô cùng yên tĩnh, ánh sáng lam u ám dường như ẩn chứa sát khí không thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Thiên Lý lại nói: Đàn thú ở phía Tây đuổi theo nhóm lính đánh thuê chạy về hướng này; đàn thú ở phía Bắc không di động trong phạm vi lớn, tạm thời không cần để ý đến; đàn thú phía Đông nam không nhiều lắm nhưng tốc độ rất nhanh, chẳng bao lâu sẽ chạm trán với chúng ta.

Kiệt Ngao nói: Nói cách khác là phải chiến đấu rồi. Gã làm vài động tác giãn gân cốt, vẻ mặt hưng phấn.

Không được sơ xuất. Thiên Ly nhắc nhở: Đàn thú ở phía Tây rất đông, ước chừng ba bốn trăm con mà số lượng lính đánh thuê cũng chỉ khoảng năm sáu chục người.

Có nhiều như vậy sao? Trong lòng bàn tay Y Tác đổ mồ hôi lạnh. Anh đã không có tâm tư đi suy nghĩ vì sao Thiên Lý lại hiểu rõ tình hình




/170

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status