Hiền Tri Thiên Lý

Chương 148 - Chương 143

/170


Sao lại thế này? Đây là đâu?

Thiên Lý phát hiện mình đang ở trong một sơn động rộng lớn, dưới thân được trải một lớp cỏ vụn mềm mại, bên vách động thỉnh thoảng có nước trong vắt chảy ra, tích lũy quanh năm suốt tháng thành một ao nhỏ. Bên kia chất đầy các loại khoáng thạch, ngoại trừ quặng kim khí thường gặp nhất thì cũng có không ít quặng nguyên tố quý hiếm.

Thiên Lý chạm phải một chiếc lông chim giữa đống cỏ vụn, nhìn hình dạng thì có lẽ đây là lông của một loại thú dạng chim nào đó.

Chẳng lẽ nơi này là tổ của một con chim nào đó?

Tại sao cô lại ở đây?

Thiên Lý cảm thấy đầu óc choáng váng, cũng không biết mình đã hôn mê bao lâu, không chỉ miệng vết thương không được chữa trị tử tế mà bụng còn rất đói, cổ họng cảm thấy sắp bốc cháy đến nơi.

Những con Kỳ Lân Vàng nhỏ bám trên giày của cô không biết đã chạy xuống từ lúc nào, một con đói đến mức ngửa mặt lên, đáng thương kêu mấy tiếng.

Thiên Lý lập tức lấy một hộp kim loại từ trong túi ra, đây là đồ ăn cô chuẩn bị riêng cho Kỳ Lân Vàng, để có thể nuôi dưỡng chúng ở vùng trọc hóa, cô dằn lòng phân giải một viên trái tim long ngữ ra. Năng lượng bên trong trái tim long ngữ rất cô đọng, một lần ăn có thể làm cho chúng nó tiêu hóa mất mấy ngày.

Đám Kỳ Lân kích động nhảy dựng lên, nhanh chóng vây quanh chiếc hộp kim loại để hấp thu năng lượng. Con Kỳ Lân nằm trên ngón tay Thiên Lý cũng động đậy, mở chân ra nhảy lên trên chiếc hộp kim loại, đẩy vài con Kỳ Lân khác ở xung quanh ra, chiếm lấy một vị trí.

Thiên Lý vươn ngón tay ra nhẹ nhàng gõ nó một thì nó mới thành thật một chút.

Thiên Lý cố gắng đứng lên, đến bên cái ao nhỏ uống vài ngụm nước giảm bớt cảm giác khô cháy trong cổ họng. Sau đó cô lật xem túi tiền của mình, bên trong ngoại trừ mấy đồng tiền lẻ và vài cái linh khí xinh xắn thì còn có mấy viên thức ăn ăn liền, nhỏ giống viên thuốc, rất thuận tiện mang theo bên người nhưng mùi vị quả thực không dám khen tặng.

Lấp đầy bụng, Thiên Lý sờ lên cái trán đang nóng lên của mình, đoán chừng là phát sốt rồi. Xem ra lúc trước sau khi rời khỏi Ám Vực đã xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn nếu không thì lúc này cô đã nằm trong bệnh viện chờ được điều trị rồi.

Hang động này nằm trên một vách núi cao nào đó, bốn phía đều là vách núi đen ngòm, nếu như không thể bay thì chỉ sợ rất khó để leo ra ngoài.

Hiện tại ván bay không ở bên người, đại khái chỉ có thể nghĩ cách khác.

Thiên Lý kiểm tra máy liên lạc một chút, phát hiện thành viên của Phỉ Lãnh và Tra Nhĩ đều đã từng gọi cho cô.

Cô gọi lại cho Tra Nhĩ, chỉ 2 giây sau đã kết nối được, bên kia truyền đến giọng nói lo lắng vội vàng của Tra Nhĩ: [Thiên Lý, em có sao không?]

Không sao, nhưng mà em bị nhốt trong một hang động, tạm thời không có cách nào khác để rời đi.

[Anh biết em ở đâu, em chờ một chút, anh sẽ lập tức đến tìm em.]

Làm sao anh lại biết được? Thiên Lý hơi sững sờ.

[Anh hỏi Khải.]

Thiên Lý im lặng, đột nhiên cô cảm thấy có một vài hành động của Tra Nhĩ đã vượt ngoài dự tính của cô, dường như anh đã có trí tuệ đầy đủ như người bình thường. Cô chưa bao giờ thảo luận với hắn về năng lực của Khải nhưng mà Tra Nhĩ lại biết làm thế nào để lợi dụng năng lực đó.

Tra Nhĩ, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Không phải là lúc trước em ở cùng với các thành viên của Phỉ Lãnh sao?

[Bọn họ nói em bị một con Ưng Rồng mang đi rồi.]

Ưng Rồng? Trong đầu Thiên Lý hiện lên hình ảnh con Ưng Rồng mà cô đã cứu ở gần Thành Ngân Cốt, trong lòng đã có chút suy đoán, phỏng chừng trên đường có biến cố gì đó. Tình huống cụ thể chỉ có thể hỏi các thành viên của Phỉ Lãnh.

[Em đừng chạy loạn, đợi anh đến tìm em.] Tra Nhĩ dặn dò.

Thiên Lý cười cười: Được, em chờ anh.

Kết thúc trò chuyện, Thiên Lý tính toán số lượng viên thức ăn ăn liền, chỉ đủ cho 2 ngày, cô nhất định phải nghĩ cách trở lại mặt đất. Nếu như đây thật sự là tổ của con Ưng Rồng kia thì cô cũng không cần lo lắng quá.

Đúng lúc này bên ngoài cửa động có tiếng vẫy cánh truyền đến. Khi một tiếng rít vang lên thì một con Ưng Rồng to lớn bay vào trong động.

Nó thấy Thiên Lý đã tỉnh thì nhanh chóng chạy tới đặt con mồi trên móng vuốt trước mặt cô sau đó nhìn cô chằm chằm.

Nhóm Kỳ Lân Vàng đang bổ sung năng lượng nhìn thấy con vật to lớn này thì nhao nhau chạy trốn ra phía sau người Thiên Lý, trộm ló đầu ra quan sát.

Xin chào. Thiên Lý lên tiếng chào hỏi nó.

Ưng Rồng mở cánh ra, ngẩng đầu ưỡn ngực kêu một tiếng.

Là mi dẫn ta đến đây à?

Ưng Rồng liên tục gật đầu.

Vậy thì có thể lại mang ta ra ngoài không?

Ưng Rồng liên tục lắc đầu.

Tại sao?

Ưng Rồng nghiêng đầu nghĩ một lát sau đó bắt đầu nhảy dựng lên múa một điệu múa kỳ quái, vừa múa vừa kêu.

Thiên Lý hối hận lúc trước không học tiếng chim, cũng không hiểu được ngôn ngữ hình thể phong phú của chúng,

Im lặng một lúc lâu cô mới buồn rầu nói: Ưng Rồng, mi có cách biểu đạt đơn giản, rõ ràng hơn không?

Ưng Rồng cứng ngắc ngay lập tức, ảo não cúi đầu, dáng vẻ rất nhụt chí.

Thiên Lý lại nói: Thật ngại quá, ta


/170

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status