Trong đại sảnh, một tên đàn ông say khướt đang ôm một người đẹp vận động, đúng lúc này máy liên lạc trên tay gã vang lên, hắn không kiên nhẫn tiếp nhận, gào lên: Là ai? Không biết thức thời như vậy, ông biết ông đây đang bận sao?
[Vậy sao?] Đầu máy liên lạc bên kia vang lên giọng nói lạnh như băng [Có cần tôi đợi cậu xong việc rồi lại nói không?]
Tên kia giật mình, nghe thấy giọng nói quen thuộc này, đầu óc cuối cùng cũng tỉnh táo một chút. Gã mở màn hình ra, một gương mặt nghiêm túc rõ ràng xuất hiện bên trong màn hình.
Đại... Đại nhân! Tên kia nhanh chóng đứng lên, đi vài bước đến một nơi yên lặng.
[Đỗ Thành, có phải hôm trước tiểu đội của các cậu bắt được một cô bé hay không?]
Đúng vậy. Đỗ Thành cẩn thận trả lời: Đã đưa đến Sở Huấn Luyện rồi, không biết đại nhân có gì sai bảo?
[Cậu đang giữ đồ đạc của cô bé đó phải không?]
Đúng vậy.
[Đã xem xét đồ đạc của cô bé đó chưa?]
Vẫn chưa, tất cả đều bị tôi để trong nhà kho rồi. Đỗ Thành hơi buồn bực, trước kia những thứ này đều là chiến lợi phẩm thuộc về tiểu đội bắt người, tầng quản lý chưa bao giờ hỏi đến.
[Một đám chỉ biết phóng túng. Lập tức cầm đồ đạc của cô bé đó tới Chủ Tinh Lâu!]
Vâng! Đỗ Thành cúi người hành lễ.
Kết thúc trò chuyện, gã không dám trì hoãn, nhanh chóng chạy đến khu nghỉ ngơi của mình.
Gã không hề biết rằng việc Thiên Lý mất tích khiến cho tầng quản lý hoài nghi thân phận của cô. Một người hoàn toàn không có dao động dị năng, làm thế nào có thể một mình trốn ra khỏi Sở Huấn Luyện? Hơn nữa lại còn trốn đi một cách yên lặng, nếu như không phải là cô giết một tên bảo vệ thì chỉ sợ bọn họ còn chưa phát hiện ra cô chạy trốn nhanh như vậy.
Bởi vậy có thể thấy cô bé đó tuyệt đối không phải là điều bình thường, tầng quản lý cần phải nhanh chóng điều tra rõ ràng.
Ngay vào lúc Đỗ Thành và người kia trò chuyện thì Thiên Lý đã lẻn tới Trần Lâu.
Lúc này phần lớn tay bắt người đều đi chơi giải trí, chỉ để hơn mười người ở lại tòa nhà này, hành lang yên lặng không một tiếng động.
Thiên Lý đã phát hiện ra thứ mà cô muốn tìm, xem ra suy đoán của cô là đúng, tầng quản lý vẫn chưa phát hiện ra thân phận của cô, những tên bắt người kia chỉ coi đồ đạc của cô như chiến lợi phẩm của mình mà thôi.
Thiên Lý không thể tránh né khỏi camera giám sát, chỉ có thể bình tĩnh đi về phía căn phòng kia.
Nhập mật mã, thuận lợi bước vào.
Cô nhanh chóng tìm được đồ của mình, kiểm kê từng thứ một.
Ngoại trừ tiền bạc bị mất một ít thì những vật khác trong túi tiền cũng không bị mất đi, trong đó Châm khí cơ bị cô giấu kín nhất, vài cái linh khí cũng được cô để ở dưới cùng. Ước chừng những tên bắt người cũng không kiên nhẫn tìm kiếm, dù sao tất cả cũng đều trở thành đồ của bọn chúng rồi.
Nhưng mà máy tính, súng xua trọc và lá chắn xua trọc của cô lại ở một phòng khác.
Thiên Lý rời khỏi, đi vào một căn phòng khác.
Tìm hết đồ đạc của mình, nhanh chóng mang lên người. Trên người cô mặc một chiếc áo dài tay, cổ tay áo tương đối rộng rãi, vừa vặn có thể che dấu trang bị.
Lúc cô chuẩn bị ra ngoài thì có mấy người đàn ông đi về phía này, trong đó có hai người là người lúc trước đã bắt cô.
Vẻ mặt của bọn họ rất cảnh giác, trên tay đều đã lấy vũ khí ra, rất có khả năng là là thu được tin tức có người xâm nhập từ camera giám sát.
Thiên Lý mở cửa sổ, vươn người nhảy qua, nhẹ nhàng rơi xuống đất. Có mấy người từ hai bên chạy về phía này, cô chạy thẳng về phía bụi cây rậm rạp phía sau Trần Lâu. Trước khi người chạy tới nơi thì cô đã trốn trong đám cây cối rậm rạp. Bóng đêm tối đen trở thành điều kiện ẩn nấp tốt nhất của Thiên Lý.
Nhưng mà cô không thể ẩn nấp ở đây lâu, đối phương nhất định sẽ nhanh chóng lục soát.
Phía sau lưng là một nơi nuôi dưỡng linh thú dùng để biểu diễn, cô lặng lẽ chạy vào bên trong.
Trong rừng nuôi dưỡng rất nhiều loại linh thú, phần lớn đều là linh thú cấp thấp, bị nhốt trong lồng, tinh thần uể oải, thỉnh thoảng còn nghe được tiếng kêu trầm thấp của bọn chúng.
Người của Trần Lâu đã phát hiện cô mất tích, phân công một vài người lục soát về hướng này.
Đúng là quá kỳ lạ! Cô bé kia làm sao lại biết đồ vật được giấu ở đâu? Một tên bắt người nói.
Tôi cũng thấy kỳ lạ, từ khi camera giám sát phát hiện ra đến khi cô bé đó vào phòng cũng chỉ có vài phút. Trong thời gian ngắn như vậy, cô bé đó không chỉ thuận lợi vào phòng mà còn giống như đã sớm biết đồ đạc được cất ở đâu, mục tiêu vô cùng rõ ràng.
Tên còn lại cũng nói: Chẳng lẽ chúng ta có nội ứng?
Không thể nào! Người thứ ba nói một cách chắc chắn: Cô bé này mới bị bắt vào đây mấy hôm trước, từ trước đều bị nhốt trong Sở Huấn Luyện, cho dù muốn liên lạc với đồng đội thì cũng không thể nào nhanh như vậy.
Cô bé này rốt cuộc là ai?
Còn không phải là tại lúc trước cậu không kiểm tra thân phận của cô bé đó sao!
Tôi làm sao mà biết được cô bé đó là dị năng giả? Trên người cô bé cũng không có dao động dị năng.
Đừng có nói nhiều, nhanh tìm đi.
Trong máy giám sát không có hình ảnh cô bé đó ra khỏi phòng, hẳn là chạy từ cửa sổ ra. Đối diện là Thú Nghệ Viên, rất có thể cô bé đó ở trốn ở bên trong.
....
Chỉ trong một hai phút ngắn nghỉ, một cô bé không chỉ lấy lại đồ đạc của mình lại còn giống như đã sớm hiểu rõ mà chọn thời gian bọn họ lơ là để chạy thoát, đúng là quá lợi hại rồi!
Tất cả mọi người tham gia vào việc lục soát không khỏi cảm thán.
Trong đại sảnh Thú Nghệ Viên đang tiến hành biểu diễn. Ở giữa sân khấu
[Vậy sao?] Đầu máy liên lạc bên kia vang lên giọng nói lạnh như băng [Có cần tôi đợi cậu xong việc rồi lại nói không?]
Tên kia giật mình, nghe thấy giọng nói quen thuộc này, đầu óc cuối cùng cũng tỉnh táo một chút. Gã mở màn hình ra, một gương mặt nghiêm túc rõ ràng xuất hiện bên trong màn hình.
Đại... Đại nhân! Tên kia nhanh chóng đứng lên, đi vài bước đến một nơi yên lặng.
[Đỗ Thành, có phải hôm trước tiểu đội của các cậu bắt được một cô bé hay không?]
Đúng vậy. Đỗ Thành cẩn thận trả lời: Đã đưa đến Sở Huấn Luyện rồi, không biết đại nhân có gì sai bảo?
[Cậu đang giữ đồ đạc của cô bé đó phải không?]
Đúng vậy.
[Đã xem xét đồ đạc của cô bé đó chưa?]
Vẫn chưa, tất cả đều bị tôi để trong nhà kho rồi. Đỗ Thành hơi buồn bực, trước kia những thứ này đều là chiến lợi phẩm thuộc về tiểu đội bắt người, tầng quản lý chưa bao giờ hỏi đến.
[Một đám chỉ biết phóng túng. Lập tức cầm đồ đạc của cô bé đó tới Chủ Tinh Lâu!]
Vâng! Đỗ Thành cúi người hành lễ.
Kết thúc trò chuyện, gã không dám trì hoãn, nhanh chóng chạy đến khu nghỉ ngơi của mình.
Gã không hề biết rằng việc Thiên Lý mất tích khiến cho tầng quản lý hoài nghi thân phận của cô. Một người hoàn toàn không có dao động dị năng, làm thế nào có thể một mình trốn ra khỏi Sở Huấn Luyện? Hơn nữa lại còn trốn đi một cách yên lặng, nếu như không phải là cô giết một tên bảo vệ thì chỉ sợ bọn họ còn chưa phát hiện ra cô chạy trốn nhanh như vậy.
Bởi vậy có thể thấy cô bé đó tuyệt đối không phải là điều bình thường, tầng quản lý cần phải nhanh chóng điều tra rõ ràng.
Ngay vào lúc Đỗ Thành và người kia trò chuyện thì Thiên Lý đã lẻn tới Trần Lâu.
Lúc này phần lớn tay bắt người đều đi chơi giải trí, chỉ để hơn mười người ở lại tòa nhà này, hành lang yên lặng không một tiếng động.
Thiên Lý đã phát hiện ra thứ mà cô muốn tìm, xem ra suy đoán của cô là đúng, tầng quản lý vẫn chưa phát hiện ra thân phận của cô, những tên bắt người kia chỉ coi đồ đạc của cô như chiến lợi phẩm của mình mà thôi.
Thiên Lý không thể tránh né khỏi camera giám sát, chỉ có thể bình tĩnh đi về phía căn phòng kia.
Nhập mật mã, thuận lợi bước vào.
Cô nhanh chóng tìm được đồ của mình, kiểm kê từng thứ một.
Ngoại trừ tiền bạc bị mất một ít thì những vật khác trong túi tiền cũng không bị mất đi, trong đó Châm khí cơ bị cô giấu kín nhất, vài cái linh khí cũng được cô để ở dưới cùng. Ước chừng những tên bắt người cũng không kiên nhẫn tìm kiếm, dù sao tất cả cũng đều trở thành đồ của bọn chúng rồi.
Nhưng mà máy tính, súng xua trọc và lá chắn xua trọc của cô lại ở một phòng khác.
Thiên Lý rời khỏi, đi vào một căn phòng khác.
Tìm hết đồ đạc của mình, nhanh chóng mang lên người. Trên người cô mặc một chiếc áo dài tay, cổ tay áo tương đối rộng rãi, vừa vặn có thể che dấu trang bị.
Lúc cô chuẩn bị ra ngoài thì có mấy người đàn ông đi về phía này, trong đó có hai người là người lúc trước đã bắt cô.
Vẻ mặt của bọn họ rất cảnh giác, trên tay đều đã lấy vũ khí ra, rất có khả năng là là thu được tin tức có người xâm nhập từ camera giám sát.
Thiên Lý mở cửa sổ, vươn người nhảy qua, nhẹ nhàng rơi xuống đất. Có mấy người từ hai bên chạy về phía này, cô chạy thẳng về phía bụi cây rậm rạp phía sau Trần Lâu. Trước khi người chạy tới nơi thì cô đã trốn trong đám cây cối rậm rạp. Bóng đêm tối đen trở thành điều kiện ẩn nấp tốt nhất của Thiên Lý.
Nhưng mà cô không thể ẩn nấp ở đây lâu, đối phương nhất định sẽ nhanh chóng lục soát.
Phía sau lưng là một nơi nuôi dưỡng linh thú dùng để biểu diễn, cô lặng lẽ chạy vào bên trong.
Trong rừng nuôi dưỡng rất nhiều loại linh thú, phần lớn đều là linh thú cấp thấp, bị nhốt trong lồng, tinh thần uể oải, thỉnh thoảng còn nghe được tiếng kêu trầm thấp của bọn chúng.
Người của Trần Lâu đã phát hiện cô mất tích, phân công một vài người lục soát về hướng này.
Đúng là quá kỳ lạ! Cô bé kia làm sao lại biết đồ vật được giấu ở đâu? Một tên bắt người nói.
Tôi cũng thấy kỳ lạ, từ khi camera giám sát phát hiện ra đến khi cô bé đó vào phòng cũng chỉ có vài phút. Trong thời gian ngắn như vậy, cô bé đó không chỉ thuận lợi vào phòng mà còn giống như đã sớm biết đồ đạc được cất ở đâu, mục tiêu vô cùng rõ ràng.
Tên còn lại cũng nói: Chẳng lẽ chúng ta có nội ứng?
Không thể nào! Người thứ ba nói một cách chắc chắn: Cô bé này mới bị bắt vào đây mấy hôm trước, từ trước đều bị nhốt trong Sở Huấn Luyện, cho dù muốn liên lạc với đồng đội thì cũng không thể nào nhanh như vậy.
Cô bé này rốt cuộc là ai?
Còn không phải là tại lúc trước cậu không kiểm tra thân phận của cô bé đó sao!
Tôi làm sao mà biết được cô bé đó là dị năng giả? Trên người cô bé cũng không có dao động dị năng.
Đừng có nói nhiều, nhanh tìm đi.
Trong máy giám sát không có hình ảnh cô bé đó ra khỏi phòng, hẳn là chạy từ cửa sổ ra. Đối diện là Thú Nghệ Viên, rất có thể cô bé đó ở trốn ở bên trong.
....
Chỉ trong một hai phút ngắn nghỉ, một cô bé không chỉ lấy lại đồ đạc của mình lại còn giống như đã sớm hiểu rõ mà chọn thời gian bọn họ lơ là để chạy thoát, đúng là quá lợi hại rồi!
Tất cả mọi người tham gia vào việc lục soát không khỏi cảm thán.
Trong đại sảnh Thú Nghệ Viên đang tiến hành biểu diễn. Ở giữa sân khấu
/170
|