Hiền Tri Thiên Lý

Chương 19: Năng lượng dị biến

/170


Ngày đó sau khi từ quặng mỏ lao ra, Thiên Lý không phải là muốn không từ mà biệt, chẳng qua là chờ khi nàng phục hồi tinh thần đã bị Tra Nhĩ mang đi rất xa rồi.

Tốc độ của hắn rất nhanh, giống như cưỡi gió mà đi vậy, không lâu sau liền xông vào một đám trọc hóa thú. Hắn buông Thiên Lý xuống bắt đầu đại khai sát giới, giống như một ma thần, gặt hái sinh mệnh của lũ dã thú.

Nàng chẳng qua chỉ là đứng yên một bên nhìn, chờ đợi hắn phát tiết xong.

Tra Nhĩ là trọc hóa nhân đặc biệt nhất mà nàng gặp, hắn vừa có lý trí vừa có sự điên cuồng, có được khả năng tự kiềm chế ngoan cường, nhưng mà lại không có cách nào loại bỏ được ham muốn giết chóc. Lúc ở trong quặng mỏ, hắn còn suýt có vài lần mất khống chế, nhưng đều nhịn xuống được, cho đến hiện tại, rốt cuộc đã được giải thoát.

Sau hai ngày, bọn họ vẫn luôn ở địa phương bị trọc hóa này săn giết trọc hóa thú, một đường đi như vậy, ước chừng góp nhặt được hơn ba mươi viên duệ thạch. Sau đó lại tiếp tục đợi Tra Nhĩ ổn định mới lên đường trở về thành.

Nàng mang theo Tra Nhĩ đi vào số 009 quán Sơ Tinh, bỏ ba lô xuống, tùy ý ngồi xuống nghỉ ngơi.

Tra Nhĩ ngồi đối diện nàng, tò mò nhìn chung quanh.

“Tốt lắm, trước hết nên đi tắm thôi!” Nàng một bên vừa lấy một ít thiết bị điện tử, một bên đi về phía phòng tắm.

Tra Nhĩ lập tức đuổi theo.

Nàng bắt đầu giúp hắn cởi quần áo, bởi vì trở ngại về chiều cao, động tác có chút không thuận lợi .

Có lẽ là nhìn thấy Thiên Lý làm rất mệt nhọc, cho nên hắn đưa tay, mấy cái liền đem quần áo trên người xé ra, hóa thành vải vụn.

Thiên Lý không nói gì, dịch người qua một bên, ý bảo hắn ngồi xuống, nàng cầm lấy vòi sen bắt đầu tắm rửa cho hắn.

Bôi, kỳ cọ, chà lau, một loạt động tác vô cùng thành thạo.

Toàn bộ quá trình, Tra Nhĩ không có một chút kháng cự , ngoan ngoãn mặc Thiên Lý định đoạt, ánh mắt lại không chớp một cái nhìn nàng chằm chằm, trong ánh mắt mơ hồ lộ ra thần thái khác thường.

“Tốt lắm!” Thiên Lý giúp hắn tắm rửa sạch sẽ, hài lòng gật đầu một cái, sau đó đẩy hắn cả người trần trụi ra khỏi phòng tắm, cũng đưa cho hắn một bộ quần áo mới, dặn dò, “Anh tự mặc quần áo, nhưng đừng làm hư chúng đó.”

Nói xong, nàng liền đi thẳng vào phòng tắm.

Tra Nhĩ nhìn một chút quần áo trên tay lại nhìn cửa phòng tắm, nghiêng đầu suy nghĩ nửa ngày, đột nhiên bỏ quần áo xuống hướng phòng tắm đi đến.

Thiên Lý vừa mới cởi hết quần áo, liền phát hiện Tra Nhĩ lảo đảo bên ngoài cửa phòng tắm.

Nàng vội nói: “Tra Nhĩ, anh đợi một chút ở bên ngoài, tôi rất nhanh sẽ đi ra.”

Vừa mới dứt lời, liền “thấy” cửa phòng tắm quay vòng vòng, “ầm” một tiếng, xuất hiện lỗ hỏng cao bằng nửa người, Tra Nhĩ từ chỗ lỗ hổng chui vào, thân thể cao lớn trần trụi đứng ở trước mặt Thiên Lý.

Thiên Lý đang cầm khăn tắm nhất thời im lặng, tuy rằng hiện tại thân thể nàng chỉ là một đứa bé, nhưng tư tưởng lại là người trưởng thành, mà Tra Nhĩ tuy rằng không được đầy đủ trí lực, nhưng thân thể cũng là người trưởng thành, hai người như vậy giống như có thể xảy ra chuyện nha?

“Tra Nhĩ, anh đi vào đây làm cái gì? Đi ra ngoài!” Thiên Lý chỉ tay ra ngoài cửa, trách mắng.

Tra Nhĩ cũng không nghe, chẳng qua là tự nhiên cầm lấy vòi sen, học theo động tác của Thiên Lý, mở khóa van ra, bắt đầu rửa thân thể cho nàng.

Thiên Lý ngây người, nhất thời không biết phản ứng như thế nào.

Động tác của hắn mặc dù có chút vụng về, nhưng lực đạo mềm nhẹ, phảng phất giống như sợ làm Thiên Lý bị thương.

Thiên Lý bị hắn giở trò, lại không thể trách cứ hắn. Tra Nhĩ chính là dùng phương thức của mình bày tỏ thân thiết với nàng, trúc trắc, đơn thuần mà lại trực tiếp.

Thiên Lý thở dài, phối hợp với hắn hoàn thành quá trình tắm rửa.

Nửa giờ sau, hai người ướt sũng từ phòng tắm đi ra, mỗi người cầm một cái khăn thay nhau lau nước trên người.

Thiên Lý không nhịn được cười ra mấy tiếng, hắn cũng lộ ra hai hàm răng.

Mặc xong quần áo, Thiên Lý thực sự không còn tí khí lực nào, mệt mỏi ngã xuống giường liền ngủ say.

Tra Nhĩ ngồi xổm bên cạnh mép giường, cẩn thận chọc chọc hai gò má của nàng, thấy nàng không có phản ứng, liền lặng lẽ trèo lên giường nằm ở bên cạnh, vươn tay đem thân thể nho nhỏ của nàng ôm vào trong lòng.

Ôm chặt cô bé trong lòng lại, hai loại năng lượng trong cơ thể lại va chạm dây dưa, khiến cho hắn đau đớn thấu tận xương tủy (Lăng: nguyên văn “thực cốt”). Chẳng qua loại đau đớn này hắn đã quá quen thuộc, kể từ ngày gặp được Thiên Lý, nó cũng chưa từng dừng lại. Hắn tình nguyện mỗi ngày chịu đựng đau đớn dày vò, cũng không muốn rời xa cô bé này. Ở chỗ sâu nhất trong đáy lòng hắn luôn có một thanh âm nhắc nhở, một khi rời khỏi nàng, hắn sẽ đánh mất đi hy vọng cuối cùng. Về phần hy vọng kia là cái gì, hắn cũng không biết, có lẽ điều hắn vẫn chờ đợi chính là ngày mà hắn hiểu được sẽ đến…

Tra Nhĩ nhắm mắt lại, năng lượng trong cơ thể trong lúc quấn quýt tranh đấu dữ dội chậm rãi xuất hiện biến hóa, va chạm, dây dưa, chuyển đổi, dung hợp… Mà trên gương mặt của Tra Nhĩ cũng mơ hồ hiện ra từng đường vân kỳ quái, dày đặc toàn thân, cho đến khi năng lượng bắt đầu chuyển hướng sang ổn định mới dần dần biến mất…

Ngày hôm sau, khi Thiên Lý tỉnh lại, ngoài ý muốn phát hiện ra Tra Nhĩ vậy mà lại còn ngủ. Từ trước tới nay đây là lần đầu tiên, cho tới bây giờ Tra Nhĩ đều là người thức dậy sớm nhất, giấc ngủ đối với hắn chẳng quá chỉ là một cái chớp mắt.

Hôm nay xảy ra chuyện gì vậy?

“Tra Nhĩ?” Thiên Lý cẩn thận kêu một tiếng.

Tra Nhĩ lập tức mở mắt ra, sau đó từ trên giường nhảy dựng lên.

Thiên Lý thở phào nhẹ nhõm, xem ra không có việc gì.

Nàng tiến lên đi kéo hắn, ai ngờ vừa mới tiếp xúc với tay của hắn liền cảm giác được có chút bất thường. Vốn có Kim tiễn hoàn che giấu, nàng rất khó có thể nhìn thấu năng lượng biến hóa trong cơ thể hắn, nhưng chỉ cần có tiếp xúc trên thân thể, liền có thể cảm giác được rõ ràng.

Nếu nói ngày hôm qua hắn là một nồi nước sôi ùng ục, vậy hôm nay hắn lại tựa như một vực sâu không thấy đáy. Trọc khí bạo ngược, dị năng mãnh liệt, linh khí rộng lớn, ba thứ phảng phất như đạt tới giới hạn của sự cân bằng nào đó, hỗ trợ lẫn nhau, lưu chuyển không ngừng.

Trong cơ thể của Tra Nhĩ hình thành một kết cấu năng lượng hoàn toàn mới. Tuy rằng còn chưa có hoàn chỉnh, nhưng sơ qua đã đi được đến hình thức ban đầu.

Nàng rốt cuộc vẫn không thể nào theo lẽ thường mà phán đoán được độ dày trọc khí cùng tình trạng ăn mòn trong cơ thể hắn, kết cấu năng lượng mới này dường như có thể đem dị năng, trọc khí và linh khí thu nhận toàn bộ.

Có lẽ, đây là phương hướng của một loại tiến hóa mới....

Thu thập xong, Thiên Lý đang định mang theo Tra Nhĩ đi ăn cơm, mới vừa đi ra cửa chợt nghe thấy máy truyền tin trên cánh tay vang lên, tín hiệu đến từ người giám hộ của nàng Bá Ân. Lúc trước khi nàng rời khỏi 8D02, liền đem thông tin về nhà mới truyền đến trong trí não, chỉ cần có điện báo sẽ chuyển lại đây, chẳng qua thời gian trước vẫn luôn ở địa phương bị trọc hóa, tín hiệu không thể nào truyền tới, nói vậy Bá Ân chắc đã nhiều lần đi tìm nàng.

Thiên Lý tiếp nhận, câu đầu tiên đối phương nói đó là: "Thiên Lý, con đã về nhà rồi sao? "

“Không có, con đang ở nhà một người bạn.”

Bá Ân hơi trách cứ nói: “Vì sao máy truyền tin của con luôn luôn không có tín hiệu? Làm người giám hộ của con, ta nhất định phải phụ trách an toàn của con.”

“Thực xin lỗi, Bá Ân tiên sinh.”

“Quên đi.” Khẩu khí của Bá Ân chậm rãi hơn nói: “Sau này nhớ định kỳ liên hệ để cho ta biết tình hình gần đây của con."

“Vâng.” Nàng nói: "Hiện tại con đang ở nhà một người bạn có truyền thống giỏi về tri thức máy móc, bình thường không hay mở máy truyền tin, nhưng Bá Ân tiên sinh xin hãy yên tâm, con sẽ không có chuyện gì."

“Vậy là tốt rồi.” Bá Ân gật gật đầu “Ta biết cha của con là một máy móc sư, nói vậy con ở phương diện này chắc cũng có thiên phú, học tập thật tốt, cần bất kỳ cái gì thì đến tìm ta, ta có thể cung cấp cho con tài liệu các loại máy móc cùng bản vẽ cấu tạo.”

“Cám ơn.”

…......

Kết thúc truyền tin, Thiên Lý âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nàng nói vài chuyện không lớn không nhỏ, thật sự không có biện pháp, cũng không thể nói cho ngài ấy biết, nàng cùng với một trọc hóa nhân đang ở biên cảnh chơi trò chơi mạo hiểm* đi?

*Lăng: trong raw dịch là “ngoạn tim đập”, theo Lăng thì nó là trò chơi khiến tim đập nhanh, đập dồn (trò chơi mạo hiểm)

Tra Nhĩ tò mò nhìn một chút trên cánh tay nàng, cũng không có động tác khác. Nếu hắn đưa móng tay ra quét vài cái, trí não liền có thể hai tay buông xuôi rồi (chết đó pà con ^^ - Lăng).

Hai người đi tới phòng ăn, đám người Phương Chẩn đang quây xung quanh bàn ăn điểm tâm, thấy nàng lập tức kêu lên tiếp đón nàng.

“Thiên Lý, Tra Nhĩ, tôi giới thiệu với các em một chút.” Phương Chẩn chỉ mấy người bên cạnh nói: “Đây là Lê Mục, giống như em đều là dị năng giả linh giác, ở giữa chính là đội trưởng của dong binh đoàn Kì Sĩ – Khố Tỳ, còn bên kia là phó đoàn trưởng dong bình đoàn Hắc Thập Tự tên là Hắc Cách.”

Thiên Lý hướng mọi người gật đầu một cái, nhưng trong lòng đang cảm thấy kỳ quái, Phương Chẩn giới thiệu mấy người này với nàng làm gì ?

“Không thể tưởng tượng được dị năng giả linh giác thần kỳ trong miệng đội trưởng Phương lại là một cô bé.” Hắc Cách cười nói: “Nhìn thấy em, tôi đã cảm thấy chính mình thật già rồi.”

Khố Tỳ cười yếu ớt nói: “Chào các em, rất hân hạnh được gặp các em.”

Thiên Lý chuyển sang Phương Chẩn, hỏi: “Đội trưởng Phương, anh đây là?”

“Là thế này , chúng tôi đã triệu tập không ít lính đánh thuê (dong binh), tính toán lại đi thăm dò một chút quặng mỏ Phạm Nại Nhĩ, hoàn toàn tiêu diệt trọc hóa nhân ẩn núp trong đó.”

“Thì ra là như vậy.”

Phương Chẩn lại nói: “Tôi đại diện cho mọi người, chân thành mời hai người các em tham gia hành động lần này.”

Thiên Lý trầm mặc không nói, Tra Nhĩ chỉ lo dùng móng vuốt ăn thịt trên bàn như sói, căn bản không quan tâm mấy người đó.

Một lát sau, Thiên Lý mới nói: “Đội trưởng Phương, rất xin lỗi, tôi không thể tham gia.”

Nàng hành tẩu khắp nơi mục đích cũng không phải tiêu diệt sinh vật trọc hóa, mà là vì tìm kiếm các loại quy tắc linh văn. Lần này thu hoạch không ít, nàng còn chưa kịp sửa sang lại cho thật tốt, chuyện tình đối phó với trọc hóa nhân thì giao cho mấy người lính đánh thuê chuyên nghiệp đi, nàng không cần thiết phải tham gia.

"Thiên Lý, sự nguy hiểm của trọc hóa nhân em hẳn đã biết rõ ràng, tiêu diệt bọn chúng là chuyện cấp bách, tôi hy vọng em có thể suy nghĩ thật kỹ.”

“Tôi chẳng qua chỉ là một đứa nhỏ có lực lượng ít ỏi, đối với các anh trợ giúp cũng có hạn, huống chi các anh đã có một vị dị năng giả linh giác gia nhập, có thiếu tôi thì cũng không có ảnh hưởng đến đại cục.”

Phương Chẩn hơi có chút thất vọng, ở trong lòng anh, dị năng linh giác không ai so được với Thiên Lý, biểu hiện của nàng bên trong quặng mỏ làm người ta thật kinh diễm. Nhưng Phương Chẩn cũng không có cưỡng cầu, giống như lời Thiên Lý đã nói, nàng vẫn chỉ là một đứa nhỏ, bất luận kẻ nào cũng không có quyền đem nàng đến nơi nguy hiểm.

Lúc này, Khố Tỳ mở miệng nói: “Chúng ta lần này sẽ chia ra ba đường, dị năng giả linh giác cũng chỉ có một người, nếu Thiên Lý nguyện ý tham gia, phần thắng của chúng ta sẽ lớn hơn rất nhiều.”

“Đúng vậy, tác chiến bên trong quặng mỏ đối với lính đánh thuê vô cùng bất lợi, nhiều hơn một dị năng giả linh giác, cũng là hơn một phần bảo đảm an toàn.” Hắc Cách cũng gật đầu phụ họa.

Thiên Lý trầm tư một chút, đột nhiên hỏi: “Các anh tính toán lúc nào hành động?”

“Mười ngày sau.” Phương Chẩn vội trả lời: “Trong lúc đó bọn anh phải làm tốt công tác chuẩn bị đầy đủ.”

“Vậy bảy ngày sau tôi sẽ cho các anh một câu trả lời thuyết phục.”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đồng loạt gật đầu đồng ý.

Tra Nhĩ ăn đã no, Thiên Lý đem phần ăn của mình đóng gói lại, sau đó tạm biệt mọi người rời đi phòng ăn.

Khố Tỳ cười nói: “Đứa bé này không đơn giản.”

“Còn cần cậu phải nói?” Hắc Cách cười nhạo.

“Ý của tôi là, cô bé xử sự bình tĩnh, không kiêu ngạo không siểm nịnh, ở cái tuổi này cô bé hoàn toàn không thể có được sự trầm ổn khi thương lượng như vậy, bằng vào điều này, cũng đủ để làm người ta có vài phần kính trọng.”

“Vậy cũng nói được…” Hắc Cách bĩu môi nói: “Cũng không biết đó là cái quái thai mà gia tộc nào bồi dưỡng được ra.”

Phương Chẩn chú ý tới người nãy gìờ vẫn duy trì im lặng Lê Mục, không khỏi hỏi: “Lê Mục, cậu đang suy nghĩ cái gì?”

“Các anh vừa rồi có chú ý tới anh trai của Thiên Lý hay không?”

“Tra Nhĩ? Anh ta làm sao vậy?” Phương Chẩn kỳ quái hỏi tiếp.

“Mùi năng lượng trên người của anh ta lại thay đổi.” Lê Mục cau mày nói: “Ngày hôm qua còn có thể phân biệt được trọc khí cùng dị năng khác biệt, hôm nay lại hoàn toàn là một mảnh hỗn độn.”

Phương Chẩn cùng mấy người Hắc Cách liếc mắt nhìn nhau, đều không lên tiếng. Bọn họ cũng không có được sự nhạy bén về ngũ cảm (cảm giác của ngũ quan) của dị năng giả linh giác, hoàn toàn không nhận thấy có cái gì khác biệt.

Lê Mục không nói gì thêm nữa, hứng thú trong lòng đối với anh em bọn họ càng thêm nồng đậm, xem ra tất yếu phải tra rõ thân phận của họ một chút……

/170

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status