Nhóm người Ô Lạc nín thở chờ đợi. Thật ra thú Nghịch Quang đáng sợ ở chỗ là: trong đêm tối, dù chỉ là một đốm sáng cũng có thể trở thành vũ khí của chúng, kể cả toàn bộ những chế phẩm kim loại phản chiếu ánh sáng trên người họ và cả dị năng năng lượng ánh sáng.
Một, hai, ba… những năm con thú Nghịch Quang. Nghe có vẻ không nhiều, phân bố cũng khá lác đác, mỗi con cách nhau độ 8 – 9m. Hiển nhiên là pháo sáng của nhóm Ô Lạc không đủ để giải quyết tất bọn chúng trong vòng một lần, phương pháp tốt nhất trước mắt là cận chiến.
Ô Lạc phát tín hiệu chuẩn bị chiến đấu cho đồng bạn…
Năm con? No ~ phải là sáu con chứ.
Thiên Lý nhìn sang một hướng khác, trên sườn núi cách nơi của nhóm Ô Lạc và năm con thú Nghịch Quang khoảng 200 – 300m, có một con thú Nghịch Quang khác. Nó đang lẳng lặng quỳ trên đất, quan sát trận chiến trước mặt, và chẳng có vẻ là sẽ tham chiến.
Nhưng theo hiểu biết của Thiên Lý, thú Nghịch Quang là một loài động vật rất có ý thức về bầy đàn : mỗi một lần đi săn đều phải có thủ lĩnh dẫn đầu, thành viên khác tuyệt đối tuân theo chỉ huy ; một khi đã bước vào trận chiến thì sẽ tuyệt không chùn chân. Nếu thủ lĩnh không tham chiến, sẽ mất uy rất nhanh ; thành viên không tham chiến cũng sẽ bị đuổi ra khỏi lãnh địa của bầy đàn.
Chẳng lẽ con thú Nghịch Quang trên sườn núi kia là thành viên bị tộc đàn đuổi đi ư ?
…
Trận chiến giữa nhóm Ô Lạc và đàn thú Nghịch Quang diễn ra đã gần một giờ, cuối cùng đã giành thắng lợi hoàn toàn ; song họ cũng sắp không chịu nổi nữa. Phương thức công kích của thú Nghịch Quang quá biến thái : tư vị bị mấy trăm tia xung điện (châm điện) đâm vào da thịt quả thật khiến người ta như – bay – lên – tiên vậy. May mắn duy nhất đó là mấy con thú Nghịch Quang này vẫn còn là linh thú, không cần lo lắng bị trọc khí ăn mòn.
Lão đại, không thấy bọn họ đâu hết. Diêu Tử nhỏ giọng nói với Ô Lạc.
Ô Lạc sững sờ, hỏi : Biết họ đi lúc nào không ?
Không biết. Diêu Tử lắc đầu đáp, Vừa rồi chỉ chăm chăm vào mấy con thú Nghịch Quang thôi.
Hồng Phong chui vào trong rừng, được một lát lại chui ra, cười nói : Phiêu phù xa của họ vẫn ở đây, chắc chưa đi xa lắm đâu.
Ô Lạc xoa xoa tay, lầm bầm : Cao thủ cơ đấy, đồng bào gặp nạn cũng không ra tay hỗ trợ một tý. Phóng lĩnh vực ra một cái, không phải chớp mắt đã giết được mấy con thú Nghịch Quang à ?
Hồng Phong cười ha hả, chỉ vào Ô Lạc nói : Lão đại, ra là anh cắm trại gần chỗ cao thủ là để người ta cứu giúp anh à ?
Những người khác cũng nhao nhao cười nhạo.
Ô Lạc xùy bọn họ mấy tiếng, thô lỗ nói : Được rồi, tranh thủ thời gian đi, cần bôi thuốc thì bôi, cần nghỉ ngơi thì nghỉ, chứ ngày mai còn phải đến khu trọc hóa đấy. Ổn định tinh thần tốt vào cho tôi, tên nào dám ‘dở chứng’ trên đường là bố đây quất chết đấy.
Mọi người lập tức tan tác như chim vỡ tổ.
Ô Lạc thu lại nét vui cười, quay đầu nhìn hướng hai người kia đặt chân – họ đã đi đâu ?
+++
Xem xong trận chiến, con thú Nghịch Quang kia liền xoay người, ung dung rời đi.
Vẻ mặt Thiên Lý hơi thay đổi, nằm trên lưng Tra Nhĩ, lặng lẽ theo đuôi.
Cô phát hiện con thú Nghịch Quang này không phải là bị đuổi đơn giản, bởi trên đuôi của nó có khảm một chiếc vòng kim loại : trên vòng kim loại hình như còn khắc chữ, có vẻ là dấu hiệu dành cho sủng vật.
Thiên Lý biết rõ trên thế giới này có nhà thuần thú, nhưng khá hiếm, hơn nữa hơn nửa trong số họ đều sinh sống gần dãy núi Tạp Cơ Nhĩ. Pháp luật mới hạn chế những nhà thuần thú khá nghiêm ngặt : họ không được phép mang linh thú cấp trung – cao vào những thành thị lớn ; nếu là linh thú cấp thấp thì cũng phải là loại hình không có sức công kích mới được cho vào.
Mấy trăm năm trước, những nhà thuần thú là những chiến sĩ tắm máu chiến trường ; nhưng giờ, chức nghiệp của họ lại dành cho giải trí, họ chuyên biểu diễn trên các võ đài. Linh thú có cấp cao hơn nữa thì cũng chẳng xâm nhập được vào vùng trọc hóa, bởi một khi bị trọc hóa thì linh thú sẽ biến thành thú trọc hóa, tốc độ tiến hóa tăng lên gấp mấy lần. Có thể nói, linh thú có cấp càng cao thì khi bị trọc hóa lại càng nguy hiểm.
Chính vì nguyên nhân như vậy, những nhà thuần thú dần mất đi tư cách làm một chiến sĩ. Dù họ có được đồng bạn lợi hại nhất trên thế giới – linh thú, nhưng cũng chỉ có thể co đầu rụt cổ tại vùng đất linh khí.
Từ lúc phát hiện cái vòng kim loại trên đuôi của con thú Nghịch Quang vừa rồi, Thiên Lý bắt đầu nghi nó là đồng bạn của một nhà thuần thú nào đó. Đối với nhà thuần thú lựa chọn một linh thú cấp cao làm đồng bạn này, cô cũng khá là tò mò. Mặt khác, cô cũng muốn biết xem năm con thú Nghịch Quang kia được cố ý đưa tới, hay hoàn toàn là trùng hợp ?
Sau mấy chục phút, thú Nghịch Quang bỗng tiến vào một hang núi.
Trong hang núi có một người đàn ông quần áo tả tơi, anh ta vừa nấu canh thịt, vừa lẩm bẩm.
Thiên Lý và Tra Nhĩ lặng lẽ tới gần, bỗng nghe thấy người bên trong lên tiếng, Vô Ảnh à, sao về nhanh vậy ? Bên ngoài không có gì chơi sao ?
Thú Nghịch Quang gầm nhẹ, có vẻ như hơi ỉu xìu.
Người nọ lại nói tiếp : Ồ ? Hình như không vui rồi hả ? Mày thấy gì ư ?
Thú Nghịch Quang cào cào mặt đất vài cái.
Chà, chẳng có gì lớn cả, sau này tao chắc chắn sẽ để mày có cơ hội thể hiện bản lĩnh, mấy trò trẻ con này sao sánh được chứ ?!
Thú Nghịch Quang miễn cưỡng lăn trên đất một vòng, lộ ra cái bụng phình (u hu bé thú đáng yêu quá T_T)
Đột nhiên, nó nhảy dựng lên, trong họng rống lên một tiếng báo động.
Thằng khốn kiếp nào ngoài đó đấy, lăn vô đây, dám rình coi bố mày, muốn chết à ! Người đàn ông quát lớn ra bên ngoài.
Thiên Lý thầm nghĩ : xem ra tính tình cũng nhà thuần thú này khá là nóng nảy đây.
Cô vỗ bả vai Tra Nhĩ, hai người tung mình nhảy mấy cái đã xuất hiện trong hang núi.
Người đàn ông trừng họ một cái, vừa trấn an thú Nghịch Quang, vừa nói : Hai người là người Tạp Cơ Nhĩ ?
Không
Một, hai, ba… những năm con thú Nghịch Quang. Nghe có vẻ không nhiều, phân bố cũng khá lác đác, mỗi con cách nhau độ 8 – 9m. Hiển nhiên là pháo sáng của nhóm Ô Lạc không đủ để giải quyết tất bọn chúng trong vòng một lần, phương pháp tốt nhất trước mắt là cận chiến.
Ô Lạc phát tín hiệu chuẩn bị chiến đấu cho đồng bạn…
Năm con? No ~ phải là sáu con chứ.
Thiên Lý nhìn sang một hướng khác, trên sườn núi cách nơi của nhóm Ô Lạc và năm con thú Nghịch Quang khoảng 200 – 300m, có một con thú Nghịch Quang khác. Nó đang lẳng lặng quỳ trên đất, quan sát trận chiến trước mặt, và chẳng có vẻ là sẽ tham chiến.
Nhưng theo hiểu biết của Thiên Lý, thú Nghịch Quang là một loài động vật rất có ý thức về bầy đàn : mỗi một lần đi săn đều phải có thủ lĩnh dẫn đầu, thành viên khác tuyệt đối tuân theo chỉ huy ; một khi đã bước vào trận chiến thì sẽ tuyệt không chùn chân. Nếu thủ lĩnh không tham chiến, sẽ mất uy rất nhanh ; thành viên không tham chiến cũng sẽ bị đuổi ra khỏi lãnh địa của bầy đàn.
Chẳng lẽ con thú Nghịch Quang trên sườn núi kia là thành viên bị tộc đàn đuổi đi ư ?
…
Trận chiến giữa nhóm Ô Lạc và đàn thú Nghịch Quang diễn ra đã gần một giờ, cuối cùng đã giành thắng lợi hoàn toàn ; song họ cũng sắp không chịu nổi nữa. Phương thức công kích của thú Nghịch Quang quá biến thái : tư vị bị mấy trăm tia xung điện (châm điện) đâm vào da thịt quả thật khiến người ta như – bay – lên – tiên vậy. May mắn duy nhất đó là mấy con thú Nghịch Quang này vẫn còn là linh thú, không cần lo lắng bị trọc khí ăn mòn.
Lão đại, không thấy bọn họ đâu hết. Diêu Tử nhỏ giọng nói với Ô Lạc.
Ô Lạc sững sờ, hỏi : Biết họ đi lúc nào không ?
Không biết. Diêu Tử lắc đầu đáp, Vừa rồi chỉ chăm chăm vào mấy con thú Nghịch Quang thôi.
Hồng Phong chui vào trong rừng, được một lát lại chui ra, cười nói : Phiêu phù xa của họ vẫn ở đây, chắc chưa đi xa lắm đâu.
Ô Lạc xoa xoa tay, lầm bầm : Cao thủ cơ đấy, đồng bào gặp nạn cũng không ra tay hỗ trợ một tý. Phóng lĩnh vực ra một cái, không phải chớp mắt đã giết được mấy con thú Nghịch Quang à ?
Hồng Phong cười ha hả, chỉ vào Ô Lạc nói : Lão đại, ra là anh cắm trại gần chỗ cao thủ là để người ta cứu giúp anh à ?
Những người khác cũng nhao nhao cười nhạo.
Ô Lạc xùy bọn họ mấy tiếng, thô lỗ nói : Được rồi, tranh thủ thời gian đi, cần bôi thuốc thì bôi, cần nghỉ ngơi thì nghỉ, chứ ngày mai còn phải đến khu trọc hóa đấy. Ổn định tinh thần tốt vào cho tôi, tên nào dám ‘dở chứng’ trên đường là bố đây quất chết đấy.
Mọi người lập tức tan tác như chim vỡ tổ.
Ô Lạc thu lại nét vui cười, quay đầu nhìn hướng hai người kia đặt chân – họ đã đi đâu ?
+++
Xem xong trận chiến, con thú Nghịch Quang kia liền xoay người, ung dung rời đi.
Vẻ mặt Thiên Lý hơi thay đổi, nằm trên lưng Tra Nhĩ, lặng lẽ theo đuôi.
Cô phát hiện con thú Nghịch Quang này không phải là bị đuổi đơn giản, bởi trên đuôi của nó có khảm một chiếc vòng kim loại : trên vòng kim loại hình như còn khắc chữ, có vẻ là dấu hiệu dành cho sủng vật.
Thiên Lý biết rõ trên thế giới này có nhà thuần thú, nhưng khá hiếm, hơn nữa hơn nửa trong số họ đều sinh sống gần dãy núi Tạp Cơ Nhĩ. Pháp luật mới hạn chế những nhà thuần thú khá nghiêm ngặt : họ không được phép mang linh thú cấp trung – cao vào những thành thị lớn ; nếu là linh thú cấp thấp thì cũng phải là loại hình không có sức công kích mới được cho vào.
Mấy trăm năm trước, những nhà thuần thú là những chiến sĩ tắm máu chiến trường ; nhưng giờ, chức nghiệp của họ lại dành cho giải trí, họ chuyên biểu diễn trên các võ đài. Linh thú có cấp cao hơn nữa thì cũng chẳng xâm nhập được vào vùng trọc hóa, bởi một khi bị trọc hóa thì linh thú sẽ biến thành thú trọc hóa, tốc độ tiến hóa tăng lên gấp mấy lần. Có thể nói, linh thú có cấp càng cao thì khi bị trọc hóa lại càng nguy hiểm.
Chính vì nguyên nhân như vậy, những nhà thuần thú dần mất đi tư cách làm một chiến sĩ. Dù họ có được đồng bạn lợi hại nhất trên thế giới – linh thú, nhưng cũng chỉ có thể co đầu rụt cổ tại vùng đất linh khí.
Từ lúc phát hiện cái vòng kim loại trên đuôi của con thú Nghịch Quang vừa rồi, Thiên Lý bắt đầu nghi nó là đồng bạn của một nhà thuần thú nào đó. Đối với nhà thuần thú lựa chọn một linh thú cấp cao làm đồng bạn này, cô cũng khá là tò mò. Mặt khác, cô cũng muốn biết xem năm con thú Nghịch Quang kia được cố ý đưa tới, hay hoàn toàn là trùng hợp ?
Sau mấy chục phút, thú Nghịch Quang bỗng tiến vào một hang núi.
Trong hang núi có một người đàn ông quần áo tả tơi, anh ta vừa nấu canh thịt, vừa lẩm bẩm.
Thiên Lý và Tra Nhĩ lặng lẽ tới gần, bỗng nghe thấy người bên trong lên tiếng, Vô Ảnh à, sao về nhanh vậy ? Bên ngoài không có gì chơi sao ?
Thú Nghịch Quang gầm nhẹ, có vẻ như hơi ỉu xìu.
Người nọ lại nói tiếp : Ồ ? Hình như không vui rồi hả ? Mày thấy gì ư ?
Thú Nghịch Quang cào cào mặt đất vài cái.
Chà, chẳng có gì lớn cả, sau này tao chắc chắn sẽ để mày có cơ hội thể hiện bản lĩnh, mấy trò trẻ con này sao sánh được chứ ?!
Thú Nghịch Quang miễn cưỡng lăn trên đất một vòng, lộ ra cái bụng phình (u hu bé thú đáng yêu quá T_T)
Đột nhiên, nó nhảy dựng lên, trong họng rống lên một tiếng báo động.
Thằng khốn kiếp nào ngoài đó đấy, lăn vô đây, dám rình coi bố mày, muốn chết à ! Người đàn ông quát lớn ra bên ngoài.
Thiên Lý thầm nghĩ : xem ra tính tình cũng nhà thuần thú này khá là nóng nảy đây.
Cô vỗ bả vai Tra Nhĩ, hai người tung mình nhảy mấy cái đã xuất hiện trong hang núi.
Người đàn ông trừng họ một cái, vừa trấn an thú Nghịch Quang, vừa nói : Hai người là người Tạp Cơ Nhĩ ?
Không
/170
|