Edit: Niệm Vũ
Beta: Ngân Lam
Kiều Tháp Tư, các người vội đi đâu thế? Ô Lạc chắn đường đi của đoàn dong binh áo xám, tay ôm ngực lạnh lùng nhìn chằm chằm họ.
Vẻ mặt thủ lĩnh áo xám tối đi, hừ lạnh một tiếng: Bọn tao đi đâu còn cần báo cho mày à?
Không cần phải thế. Ô Lạc ném một thứ ra, nhàn nhạt hỏi, Tôi chỉ muốn hỏi đoàn trưởng Kiều Tháp Tư một chút, có ấn tượng gì với thứ này không?
Ánh mắt thủ lĩnh áo xám lóe lên, trong tay Ô Lạc đang cầm bộ vũ khí chúng dùng để giá họa.
Song, mặt gã vẫn không thay đổi tý nào nào trả lời: Đây không phải là vật trong đoàn đội chúng mày ư? Hỏi tao làm gì?
Ha ha, đây quả đúng là đồ của đoàn tôi, nhưng cái lạ là chẳng biết vì sao hôm qua nó xuất hiện ở nơi cắm trại bị tập kích, mà trước đó chúng tôi chưa từng tới gần khu vực nọ. Không biết đoàn trưởng Kiều Tháp Tư giải thích việc này thế nào?
Ý mày là gì? Kiều Tháp Tư nheo mắt, lạnh giọng nói, Mày nghĩ bọn tao làm?
Có hay không thì trong lòng các người tự rõ! Ánh mắt Ô Lạc lạnh thấu xương, mỉa mai nói, Có gan trêu chọc cao thủ lĩnh vực rồi lại không có dũng khí đối kháng chính diện, trái lại đi vu oan người khác, đúng là một tên trúng hai đích ha.
Vớ vẩn! Kiều Tháp Tư quả quyết phủ nhận, Bọn mày muốn giội nước bẩn lên người chúng tao chứ gì? Cầm mấy cái đồ đồng nát này để áp cho bọn tao một cái tội “có lẽ có”*, định coi là cớ diệt trừ chúng tao luôn ư? Có bản lĩnh thì bày thực lực ra coi, hay gọi mấy kẻ kia ra đây giằng co, xem rốt cuộc là ai sinh sự, lòng dạ khó lường!
(*) tội danh “có lẽ có”: thời Tống, Trung Quốc, gian thần Tần Cối vu cho Nhạc Phi là mưu phản, Hàn Thế Trung bất bình, bèn hỏi Tần Cối có căn cứ gì không, Tần Cối trả lời có lẽ có . Về sau từ này dùng theo ý nghĩa bịa đặt không có căn cứ
Ô Lạc tức quá mà cười: Hùng hồn gớm nhỉ!
Anh cả, nói nhiều với chúng làm gì? Đánh chúng ngã ngửa ra, xem có khai không. Đội viên sau lưng Ô Lạc bực tức nói.
Đánh thì đánh, hôm nọ các người giết chết hai người anh em của bọn này, vừa vặn tính hết nợ nần một lượt đi! Người của đoàn dong binh Hôi Cáp cũng hét ầm lên.
Trong lúc nhất thời, hai phe ồn ào không ngớt, không khí căng thẳng.
Vị trí của họ không xa khu trọc hóa trong rừng rậm lắm, gần đó có không ít dong binh ra vào, họ thấy cảnh giương cung bạt kiếm thì nhao nhao ngừng chân, vây xem tình thế phát triển thế nào.
Dong binh đoàn Hắc Nha của Ô Lạc và dong binh đoàn Hôi Cáp do Kiều Tháp Tư dẫn đầu đều có danh tiếng ở vùng này, xung đột giữa họ đương nhiên dẫn tới bạo động không nhỏ.
Ô Lạc, mày chỉ dựa vào một mảnh đồ đã nhận định là bọn tao gây ra? Vậy tao cũng có thể nói thanh kiếm này của bọn tao bị ai đó ném ở cổng kho bạc*, vừa lúc kho bạc mất trộm, tao nghi ngờ chúng mày vu oan hãm hại, bởi vì đội tao căn bản chưa tới gần kho bạc, có phải chúng mày cũng nên cho bọn tao một lời giải thích?
(*) kho bạc: chỉ kho bạc nhà nước, chính phủ
Ô Lạc trầm giọng nói: Hôm qua ở gần đây chỉ có hai đoàn đội của tôi và anh, trước đó các người còn xung đột với chúng tôi, cho nên tôi hoàn toàn có lí do nghi ngờ các người.
Nghi ngờ không thể định tội. Kiều Tháp Tư cười nhạo nói, Mày có thể hỏi mọi người có mặt ở đây xem, lí do này có thuyết phục người khác hay không?
Người xung quanh nhao nhao ồn ào, tỏ vẻ không phục.
Dù vậy, tạm thời các người cũng không thể rời khỏi. Ô Lạc cứng rắn nói, Có phải người vô tội trong sạch hay không, chỉ cần đợi mấy vị cao thủ kia trở về, tự nhiên lộ sự thật thôi.
Dựa vào cái gì? Kiều Tháp Tư quả quyết từ chối, Chỉ vì chúng mày nghi ngờ mà bọn tao phải ngoan ngoãn tiếp nhận thẩm phán? Chúng mày nghĩ mình là ai?
Vậy thì không thể đồng ý rồi. Ô Lạc lấy vũ khí ra, chỉ vào chúng nói, Hôm nay tôi tuyệt đối không để mấy người rời đi.
Thành viên của Hắc Nha cũng đồng loạt cầm vũ khí.
Ha ha ha, không ngờ Ô Lạc tiếng tăm lẫy lừng cũng có lúc bất kể đạo lí? Ánh mắt Kiều Tháp Tư đầy ý bỡn cợt, Mày muốn đánh nhau, vậy đánh đi. Ngược lại tao cũng muốn xem chúng mày có bản lĩnh giữ bọn tao lại hay không.
Một màn diễn xuất khí phách này của gã, lại được mọi người ủng hộ.
Kiều Tháp Tư khoát tay áo, thong dong nói: Đánh cũng phải có luật, không thể liều chết mà đánh, 5 vs 5, mày và tao là đội trưởng nên không ra tay, 5 ván chỉ cần thắng 3. Chúng mày thắng, bọn tao ở lại; Chúng mày thua, bọn tao đi.
Đề nghị này vừa đưa ra, lập tức đạt được sự ủng hộ của mọi người.
Ô Lạc trầm mặt, vừa định gật đầu đồng ý, chợt nghe được một giọng trong trẻo truyền đến từ trên không: Đấu 5 chỉ cần thắng 3? Quá phiền toái, lên hết một lượt đi!
Mọi người ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một người ngồi trên ván bay chậm rãi đáp xuống cách mặt đất 3m. Người đó mặc áo choàng đen, ngồi ngay ngắn trên ván bay, một chân gập lại, một tay tùy ý đặt trên đùi, dưới mũ, là bóng mờ sâu thăm thẳm. Người đó ngồi một mình trong gió, ống tay áo nhẹ bay, giống như u linh trong hư ảo.
Là Hắc Sát. Trong đám người có không ít kẻ nhỏ giọng hô.
Vẻ mặt Ô Lạc hơi mừng rỡ, mà Kiều Tháp Tư lại biến sắc, trong lòng thấp thỏm không yên.
Tạp Môn, nhóm các người về rồi ư? Nhà thuần thú kia có an toàn không? Ô Lạc hỏi.
Thiên Lý không trả lời, chỉ nhìn đám người Kiều Tháp
Beta: Ngân Lam
Kiều Tháp Tư, các người vội đi đâu thế? Ô Lạc chắn đường đi của đoàn dong binh áo xám, tay ôm ngực lạnh lùng nhìn chằm chằm họ.
Vẻ mặt thủ lĩnh áo xám tối đi, hừ lạnh một tiếng: Bọn tao đi đâu còn cần báo cho mày à?
Không cần phải thế. Ô Lạc ném một thứ ra, nhàn nhạt hỏi, Tôi chỉ muốn hỏi đoàn trưởng Kiều Tháp Tư một chút, có ấn tượng gì với thứ này không?
Ánh mắt thủ lĩnh áo xám lóe lên, trong tay Ô Lạc đang cầm bộ vũ khí chúng dùng để giá họa.
Song, mặt gã vẫn không thay đổi tý nào nào trả lời: Đây không phải là vật trong đoàn đội chúng mày ư? Hỏi tao làm gì?
Ha ha, đây quả đúng là đồ của đoàn tôi, nhưng cái lạ là chẳng biết vì sao hôm qua nó xuất hiện ở nơi cắm trại bị tập kích, mà trước đó chúng tôi chưa từng tới gần khu vực nọ. Không biết đoàn trưởng Kiều Tháp Tư giải thích việc này thế nào?
Ý mày là gì? Kiều Tháp Tư nheo mắt, lạnh giọng nói, Mày nghĩ bọn tao làm?
Có hay không thì trong lòng các người tự rõ! Ánh mắt Ô Lạc lạnh thấu xương, mỉa mai nói, Có gan trêu chọc cao thủ lĩnh vực rồi lại không có dũng khí đối kháng chính diện, trái lại đi vu oan người khác, đúng là một tên trúng hai đích ha.
Vớ vẩn! Kiều Tháp Tư quả quyết phủ nhận, Bọn mày muốn giội nước bẩn lên người chúng tao chứ gì? Cầm mấy cái đồ đồng nát này để áp cho bọn tao một cái tội “có lẽ có”*, định coi là cớ diệt trừ chúng tao luôn ư? Có bản lĩnh thì bày thực lực ra coi, hay gọi mấy kẻ kia ra đây giằng co, xem rốt cuộc là ai sinh sự, lòng dạ khó lường!
(*) tội danh “có lẽ có”: thời Tống, Trung Quốc, gian thần Tần Cối vu cho Nhạc Phi là mưu phản, Hàn Thế Trung bất bình, bèn hỏi Tần Cối có căn cứ gì không, Tần Cối trả lời có lẽ có . Về sau từ này dùng theo ý nghĩa bịa đặt không có căn cứ
Ô Lạc tức quá mà cười: Hùng hồn gớm nhỉ!
Anh cả, nói nhiều với chúng làm gì? Đánh chúng ngã ngửa ra, xem có khai không. Đội viên sau lưng Ô Lạc bực tức nói.
Đánh thì đánh, hôm nọ các người giết chết hai người anh em của bọn này, vừa vặn tính hết nợ nần một lượt đi! Người của đoàn dong binh Hôi Cáp cũng hét ầm lên.
Trong lúc nhất thời, hai phe ồn ào không ngớt, không khí căng thẳng.
Vị trí của họ không xa khu trọc hóa trong rừng rậm lắm, gần đó có không ít dong binh ra vào, họ thấy cảnh giương cung bạt kiếm thì nhao nhao ngừng chân, vây xem tình thế phát triển thế nào.
Dong binh đoàn Hắc Nha của Ô Lạc và dong binh đoàn Hôi Cáp do Kiều Tháp Tư dẫn đầu đều có danh tiếng ở vùng này, xung đột giữa họ đương nhiên dẫn tới bạo động không nhỏ.
Ô Lạc, mày chỉ dựa vào một mảnh đồ đã nhận định là bọn tao gây ra? Vậy tao cũng có thể nói thanh kiếm này của bọn tao bị ai đó ném ở cổng kho bạc*, vừa lúc kho bạc mất trộm, tao nghi ngờ chúng mày vu oan hãm hại, bởi vì đội tao căn bản chưa tới gần kho bạc, có phải chúng mày cũng nên cho bọn tao một lời giải thích?
(*) kho bạc: chỉ kho bạc nhà nước, chính phủ
Ô Lạc trầm giọng nói: Hôm qua ở gần đây chỉ có hai đoàn đội của tôi và anh, trước đó các người còn xung đột với chúng tôi, cho nên tôi hoàn toàn có lí do nghi ngờ các người.
Nghi ngờ không thể định tội. Kiều Tháp Tư cười nhạo nói, Mày có thể hỏi mọi người có mặt ở đây xem, lí do này có thuyết phục người khác hay không?
Người xung quanh nhao nhao ồn ào, tỏ vẻ không phục.
Dù vậy, tạm thời các người cũng không thể rời khỏi. Ô Lạc cứng rắn nói, Có phải người vô tội trong sạch hay không, chỉ cần đợi mấy vị cao thủ kia trở về, tự nhiên lộ sự thật thôi.
Dựa vào cái gì? Kiều Tháp Tư quả quyết từ chối, Chỉ vì chúng mày nghi ngờ mà bọn tao phải ngoan ngoãn tiếp nhận thẩm phán? Chúng mày nghĩ mình là ai?
Vậy thì không thể đồng ý rồi. Ô Lạc lấy vũ khí ra, chỉ vào chúng nói, Hôm nay tôi tuyệt đối không để mấy người rời đi.
Thành viên của Hắc Nha cũng đồng loạt cầm vũ khí.
Ha ha ha, không ngờ Ô Lạc tiếng tăm lẫy lừng cũng có lúc bất kể đạo lí? Ánh mắt Kiều Tháp Tư đầy ý bỡn cợt, Mày muốn đánh nhau, vậy đánh đi. Ngược lại tao cũng muốn xem chúng mày có bản lĩnh giữ bọn tao lại hay không.
Một màn diễn xuất khí phách này của gã, lại được mọi người ủng hộ.
Kiều Tháp Tư khoát tay áo, thong dong nói: Đánh cũng phải có luật, không thể liều chết mà đánh, 5 vs 5, mày và tao là đội trưởng nên không ra tay, 5 ván chỉ cần thắng 3. Chúng mày thắng, bọn tao ở lại; Chúng mày thua, bọn tao đi.
Đề nghị này vừa đưa ra, lập tức đạt được sự ủng hộ của mọi người.
Ô Lạc trầm mặt, vừa định gật đầu đồng ý, chợt nghe được một giọng trong trẻo truyền đến từ trên không: Đấu 5 chỉ cần thắng 3? Quá phiền toái, lên hết một lượt đi!
Mọi người ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một người ngồi trên ván bay chậm rãi đáp xuống cách mặt đất 3m. Người đó mặc áo choàng đen, ngồi ngay ngắn trên ván bay, một chân gập lại, một tay tùy ý đặt trên đùi, dưới mũ, là bóng mờ sâu thăm thẳm. Người đó ngồi một mình trong gió, ống tay áo nhẹ bay, giống như u linh trong hư ảo.
Là Hắc Sát. Trong đám người có không ít kẻ nhỏ giọng hô.
Vẻ mặt Ô Lạc hơi mừng rỡ, mà Kiều Tháp Tư lại biến sắc, trong lòng thấp thỏm không yên.
Tạp Môn, nhóm các người về rồi ư? Nhà thuần thú kia có an toàn không? Ô Lạc hỏi.
Thiên Lý không trả lời, chỉ nhìn đám người Kiều Tháp
/170
|