Trở lại với căn phòng của Tịch Duy An, thì căn phòng này cũng không kém cạnh sự nóng bỏng.Khi cả hai hoàn toàn quắn chặt lấy nhau trên chiếc ghế so pha.
Bây giờ Tịch Duy An như biến hoàn toàn một con người khác,anh điên cuồng để lại dấu hôn trên da thịt trên người Chung Linh.
“Đình Kiên cũng có một người cháu đầy sự đê tiện như vậy sao?”
Chung Linh nằm bất động, gương đôi mắt nhìn tên đàn ông phía trên chà đạp thân thể của cô.
Tịch Duy An ngẩng đầu lên, ánh mắt vô tình chạm vào chiếc cổ trắng nõn của cô,anh lại một lần nữa không chịu nổi liền hôn mạnh lên đó.
“Tôi nhớ em, tôi không thể trơ mắt nhìn em lấy chú ấy”.
“Vì sao…? Tôi và anh không còn quan hệ với nhau, tôi cũng phải có quyền hạnh phúc chứ?” Chung Linh khán cự, muốn đẩy anh ra.
Nét mặt Tịch Duy An tỏ vẻ không vui,anh luồn tay vào trong chiếc váy sờ soạng chiếc đùi trắng nhỏ bé của cô, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Em không bao giờ có hạnh phúc khi người đó không phải là anh…”
Dứt lời, Tịch Duy An lần này như con báo đen, chuẩn bị tư thế sẵn sàng ăn thịt con mồi.
Nhưng đúng lúc này, âm thanh mở cửa vang lên, đi kèm một giọng nói đầy sự hốt hoảng của Tịch Bách Nghiêm vang lên.
“Duy An…! Con đang làm gì vậy? Mau… Cả hai mau buông nhau ra…”
Ông không thể ngờ cả hai người vừa mới gặp mặt nhau, đã muốn làm chuyện xấu hổ như thế này rồi.Trước đây ông đã từng ngăn cấm, thì bây giờ ông thể nào làm ngơ để cho mọi chuyện đi quá xa như vậy được.
Một câu hết sức giận dữ đi kèm với sự phẫn nộ của Tịch Bách Nghiêm đã làm cho hai người bên trong một phen giật mình.
Tịch Duy An và Chung Linh cùng lúc ngẩng đầu ra cửa.
Cả gương mặt cô thoáng chốc sợ hãi, miệng run cầm cập lên tiếng.
“Anh…Bố của anh thấy rồi… Buông tôi ra đi…”
Nhưng trái lại sự sợ hãi của cô, thì vẻ mặt Tịch Duy An vẫn bình thản, thậm chí có phần ngông cuồng hơn.Anh mặc kệ bố đang trừng mắt nhìn mình,anh vẫn hiên ngang cúi đầu xuống hôn cô,ánh mắt có phần thách thức nhìn bố.
Tịch Bách Nghiêm tay chân run rẩy không còn cách khác liền đi vào bên trong,đóng cửa phòng chặt lại.Sau đó ông không suy nghĩ lao đến muốn kéo Tịch Duy An ra.
“Duy An! Đứa con hư hỏng này, con không được làm như vậy…! Đây là vợ của Đình Kiên,con không được làm bậy”
Tịch Duy An vừa ôm lấy Chung Linh, ngẩng mặt lên nhìn ông, nét mặt tức giận gào lên hỏi.
“Bố muốn chia rẽ nữa sao? Cô ấy là của con… Là vợ của Tịch Duy An này, con sẽ không chấp nhận cho hai người này lấy nhau…”
Không còn cách nào khác, Tịch Bách Nghiêm tức nước vỡ bờ liền tìm kiếm một thứ gì đó.
Rất nhanh chóng ông tìm được một cây gậy bằng gỗ ở trong phòng tắm,ngay sau đó ông không suy nghĩ liền trực tiếp đánh mạnh vào lưng của Tịch Duy An.
Vừa đánh vừa chửi mắng.
“Nếu như Đình Kiên đã thích Chung Linh muốn lấy cô ta, thì con không được chạm vào cô ta…Bố đồng ý cuộc hôn nhân hai người họ”.
Mặc dù ông giơ tay rất cao, nhưng lực đánh của ông khá nhẹ.Âm thanh không ồn ào đến độ Tiểu Dịch Thần có thể tỉnh dậy.
Tịch Duy An nhìn sâu trong ánh mắt của Chung Linh, sự đau lòng giằng xé khiến anh càng ôm chặt cô hơn.Còn Chung Linh thì hoàn toàn lo lắng cho anh, cô sợ anh sẽ bị bố của mình đánh chết.
“Duy An…”
Sau bẫng đi một hồi,Tịch Duy An cảm nhận trên lưng mình không còn cảm giác bị đánh và cả tiếng nói của bố cũng không còn.
Anh nghi hoặc liền xoay đầu lại.
Vậy mà khung cảnh trước mắt lại khiến anh hoàn toàn chết sững, gương mặt hoảng hốt vội buông Chung Linh ra.
“Bố…”
Đến khi Chung Linh nhìn lại, thì cô mới biết được Tịch Bách Nghiêm có lẽ vì chuyện của anh và cô đã chịu không nổi liền ngất xỉu.
Cả cơ thể Tịch Bách Nghiêm nằm sấp xuống nhà,tay vẫn còn giữ chặt cây gậy.Dường như cả người ông còn có sự run rẩy.
******
“Mọi chuyện là như thế nào…? Tại sao bố của con lại ngất xỉu chứ?”
Tịch Bách Nghiêm được Tịch Duy An và Chung Linh đưa vào bệnh viện dưới sự chứng kiến của Triệu Duy Ngọc.
Trước cửa phòng cấp cứu, Triệu Duy Ngọc không ngừng tra hỏi anh.
Tịch Duy An trầm mặc, đôi mắt vẫn dán chặt vào phòng cấp cứu mà không hề có phản ứng câu hỏi của mẹ mình.
Ngoài ba người ra, thì còn có Tịch Khả Hinh và hai cha con Tịch Bách Nghị vào đây.Đáng lẽ bà nội cũng sẽ vào đây, nhưng vì còn lo lắng Tiểu Dịch Thần khi tỉnh lại bất ngờ nên bà đành ở nhà chờ tin tức.
Tịch Khả Hinh bước đến ôm ấy vai mẹ của mình,cất tiếng nói một lời an ủi.
“Mẹ! Bố sẽ không sao? Con nghĩ do hôm nay nhà mình xảy ra nhiều chuyện, nên bố có chút căng thẳng thôi!”
Chung Linh yên lặng đứng ở một góc rất xa, cô không biết có nên ở đây nữa không.Cô sợ một lát nữa Tịch Bách Nghiêm tỉnh lại gặp cô lại sinh ra kích động thêm.
Cô thật sự không hiểu được tên Tịch Duy An khi nãy bị làm sao thế.Tại sao muốn chọc tức bố của mình.Còn nữa… Thái độ của anh là như thế nào? Thật sự trong lòng anh có vị trí nào thuộc về cô không?
Được một lúc thì cửa phòng phẫu thuật cũng được mở ra.
Bác sĩ bước ra với đầy tâm trạng.
“Bác sĩ! Bố tôi như thế nào rồi?” Tịch Duy An là người đầu tiên bước đến hỏi lập tức.
Mọi người cũng nhanh chóng tiến lại xung quanh bác sĩ với nét mặt đầy căng thẳng.
Vị bác sĩ thở dài, khẽ lắc đầu.
“Tôi từng nhắc nhở ông ấy hãy chú ý sức khỏe của mình… Vì ông ấy đang có dấu hiệu của tai biến”.
Nghe xong, Triệu Duy Ngọc như muốn ngã quỵ, đôi mắt xuất hiện sự bất lực không ngờ đến.
Tịch Khả Hinh liền bật khóc.
“Vậy bố tôi bây giờ…”
“Rất có thể sau này Chủ Tịch sẽ không đi đứng được mà phải dùng xe lăn”
“Sao cơ?”
Gương mặt Triệu Duy Ngọc trở nên trắng bệt, yếu ớt đến nỗi phải dựa vào người của Tịch Duy An.
Tịch Duy An ôm lấy bà,ánh mắt hướng về bác sĩ với vẻ nghiêm trọng.
“Vậy là bố của tôi từ giờ sẽ ngồi xe lăn sao?”
Bác sĩ gật đầu.
“Trước mắt có thể là vậy,sau này nếu như Chủ Tịch cố gắng tập lý trị liệu, cũng có thể sẽ khỏe lại như trước.Cho nên trước mắt người nhà hãy yên tâm, nhưng cũng đừng nói lời nào kích động ông ấy… Nếu không tình hình sẽ gặp nghiêm trọng hơn nữa…”
“Trời ơi…!” Triệu Duy Ngọc bất lực,khóc nức nở.
“Chị dâu…! Chị đừng quá đau lòng” Tịch Bách Nghị bước đến cố gắng khuyên nhủ.
Lúc này Tịch Kỷ Dương nhìn chằm chằm vào Chung Linh, cất tiếng giống như đổ hết tất cả mọi lỗi lầm lên người cô.
“Cô ta đúng là một ngôi sao khắc tinh của nhà họ Tịch… Vừa mới xuất hiện đã khiến cho Bác hai nằm viện.Con thấy mình không nên để Chú Đình Kiên lấy cô ta”.
Mọi người ngước mắt nhìn Chung Linh.Từ nãy giờ họ cũng chẳng để ý đến sự xuất hiện của cô ở đây cho đến khi Tịch Kỷ Dương nhắc đến.
Triệu Duy Ngọc là một người phụ nữ trước giờ rất điềm đạm không xử sự một cách hồ đồ.Nhưng giờ đây vì chuyện của chồng cộng thêm lời nói của Tịch Kỷ Dương khiến bà không thể không nghĩ đến vấn đề đó.
Tại sao trước sau không bị, lại ngay lúc Chung Linh xuất hiện thì chồng bà lại bị thành ra như thế này?
Một giây sau, Triệu Duy Ngọc từng bước đi đến trước mặt Chung Linh, cô cũng đang đưa vẻ mặt có chút rung sợ nhìn bà.Khi bà còn chưa mất đi sự bình tĩnh, thì cô đã kịp cảm nhận được một cơ thể cao lớn của ai đó che chở.
Giọng nói khá trầm ổn vang lên.
“Chuyện nhà họ Tịch tại sao lại đổ lên người một cô gái chưa bước vào làm dâu chứ?”
Tấm lưng rộng lớn này không ai khác chính là của Tịch Duy An, một người mà khi nãy cô vừa quấn quýt.
Nét mặt Tịch Duy An thấp thoáng sự lãnh lùng,anh giương mắt nhìn mọi người, cố gắng che giấu Chung Linh ở phía sau lưng anh.
“Chuyện này không liên quan đến cô ấy.Đừng suy nghĩ nông cạn như thế chứ…? Chung Linh biết trước bố hôm nay sẽ nằm viện sao?”
Nói xong, Tịch Duy An xoay đầu vỗ nhẹ lên tay cô, khẽ nói.
“Em về nhà trước đi… Chuyện của gia đình anh,em đừng bận tâm”.
Trái tim Chung Linh bất chợt đập lên một nhịp.
Tại sao sự bảo vệ của anh khiến cô có chút rung động chứ? Người đàn ông chỉ mới vài tiếng trước đã cầm thú bỉ ổi như thế nào muốn chà đạp lên cơ thể cô, thì lúc này lại dịu dàng đứng ra bảo vệ cô thay vì người được gọi là chồng sắp cưới của cô.
Nhắc đến, cô mới chợt nhận ra từ lúc cô và Tịch Duy An đưa con trai anh về phòng.Thì Tịch Đình Kiên cũng biến mất, ngay cả vào lúc này người anh trai của anh ta đang nằm bệnh viện, vậy mà cũng không thấy anh ta đâu.
Rốt cuộc Tịch Đình Kiên bây giờ đang ở đâu?
Nghe Tịch Duy An nói vậy, Chung Linh cũng chẳng muốn ở lại đây để cho nhà của anh tiếp tục chà đạp lên nhân phẩm của cô.Với lại bây giờ cô phải về nhà còn lo cho Giai Ý nữa.
Vài bữa nữa Giai Ý phải bắt đầu nhập học tại đây rồi.
Sau khi Chung Linh ra về.Tịch Duy An mới dẫn mọi người vào thăm Tịch Bách Nghiêm.
*******
Tịch Đình Kiên thề rằng không biết về đêm hôm đã xảy ra chuyện gì.Vì quả thật anh đã say mê đắm chìm vào khoảnh khắc triền miên cùng với một người phụ nữ nóng bỏng.
Buổi sáng tỉnh dậy,anh lại một lần giật mình khi nằm bên cạnh lại là Thẩm Tư Niệm.Anh biết là hôm qua mình lại một lần nữa chiếm hữu cơ thể cô.
Thật ra anh không muốn đâu, nhưng vì tối hôm qua cô thật sự quá nóng bỏng.
Nếu như ai hỏi anh có ân hận không? Thì chắc chắn là có.
Anh sợ lắm… Sợ Chung Linh sẽ biết, rồi sẽ không cho phép anh ở bên cạnh cô.
Anh thích Chung Linh đó là điều sự thật…Nhưng anh cũng không thể chịu đựng suốt ngày trong lòng cô chỉ nghĩ đến Tịch Duy An.
Trước đó cô đồng ý với anh, chỉ vì muốn trả thù Tịch Duy An.Nhưng anh không ngờ Duy An lại có một thằng con trai bên ngoài.Nếu như vậy kế hoạch này của anh,không biết cô có muốn cùng anh tiếp tục nữa không?
Khi Tịch Đình Kiên đã mặc đồ xong xuôi hết, chuẩn bị đi ra ngoài.Thì lúc này anh cảm nhận được có một bàn tay đang ôm chặt lấy eo của anh.
“Đình Kiên! Đêm hôm qua anh thật tuyệt…”
Giọng điệu đầy nũng nịu của Thẩm Tư Niệm vang lên áp vào lưng anh.Một giây sau, cô liền xoay anh lại, chủ động cuồng nhiệt hôn lên môi của anh.
Tịch Đình Kiên cũng nhanh chóng đáp lại,anh từ bị động chuyển ý sang chủ động cắn mút môi của cô.
“Anh tuyệt vời như vậy… Thì đêm nay nữa nhé…!”
Buông đôi môi cô ra, Tịch Đình Kiên khàn giọng đưa ra đề nghị.Trước khi chiếm hữu thân xác cũng như tâm hồn của Chung Linh, thì anh cũng cần có một bạn tình ở bên cạnh hằng đêm.
Gương mặt Thẩm Tư Niệm thoáng chốc đỏ ửng, cô có chút xấu hổ,hờn dỗi nói.
“Anh không tìm vợ sắp cưới của anh đi mà đến tìm em làm gì?”
Tịch Đình Kiên luồn tay xuống bóp lấy mông của cô, cười xấu xa.
“Vậy còn em… Tại sao không tìm đến Duy An mà lại đi tìm chú của Duy An giải quyết nhu cầu”.
“Nhưng em thích anh hơn… “ Thẩm Tư Niệm không ngần ngại nhảy lên người anh, nụ hôn nóng bỏng lại một lần nữa xuất hiện.
Tình chàng ý thiếp bên trong mặn nồng bao nhiêu, thì bên ngoài lại được sự chứng kiến của một cặp mắt xem ra đang rất tức giận giống như có một ngọn lửa đang chuẩn bị bốc cháy dữ dội.
Bây giờ Tịch Duy An như biến hoàn toàn một con người khác,anh điên cuồng để lại dấu hôn trên da thịt trên người Chung Linh.
“Đình Kiên cũng có một người cháu đầy sự đê tiện như vậy sao?”
Chung Linh nằm bất động, gương đôi mắt nhìn tên đàn ông phía trên chà đạp thân thể của cô.
Tịch Duy An ngẩng đầu lên, ánh mắt vô tình chạm vào chiếc cổ trắng nõn của cô,anh lại một lần nữa không chịu nổi liền hôn mạnh lên đó.
“Tôi nhớ em, tôi không thể trơ mắt nhìn em lấy chú ấy”.
“Vì sao…? Tôi và anh không còn quan hệ với nhau, tôi cũng phải có quyền hạnh phúc chứ?” Chung Linh khán cự, muốn đẩy anh ra.
Nét mặt Tịch Duy An tỏ vẻ không vui,anh luồn tay vào trong chiếc váy sờ soạng chiếc đùi trắng nhỏ bé của cô, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Em không bao giờ có hạnh phúc khi người đó không phải là anh…”
Dứt lời, Tịch Duy An lần này như con báo đen, chuẩn bị tư thế sẵn sàng ăn thịt con mồi.
Nhưng đúng lúc này, âm thanh mở cửa vang lên, đi kèm một giọng nói đầy sự hốt hoảng của Tịch Bách Nghiêm vang lên.
“Duy An…! Con đang làm gì vậy? Mau… Cả hai mau buông nhau ra…”
Ông không thể ngờ cả hai người vừa mới gặp mặt nhau, đã muốn làm chuyện xấu hổ như thế này rồi.Trước đây ông đã từng ngăn cấm, thì bây giờ ông thể nào làm ngơ để cho mọi chuyện đi quá xa như vậy được.
Một câu hết sức giận dữ đi kèm với sự phẫn nộ của Tịch Bách Nghiêm đã làm cho hai người bên trong một phen giật mình.
Tịch Duy An và Chung Linh cùng lúc ngẩng đầu ra cửa.
Cả gương mặt cô thoáng chốc sợ hãi, miệng run cầm cập lên tiếng.
“Anh…Bố của anh thấy rồi… Buông tôi ra đi…”
Nhưng trái lại sự sợ hãi của cô, thì vẻ mặt Tịch Duy An vẫn bình thản, thậm chí có phần ngông cuồng hơn.Anh mặc kệ bố đang trừng mắt nhìn mình,anh vẫn hiên ngang cúi đầu xuống hôn cô,ánh mắt có phần thách thức nhìn bố.
Tịch Bách Nghiêm tay chân run rẩy không còn cách khác liền đi vào bên trong,đóng cửa phòng chặt lại.Sau đó ông không suy nghĩ lao đến muốn kéo Tịch Duy An ra.
“Duy An! Đứa con hư hỏng này, con không được làm như vậy…! Đây là vợ của Đình Kiên,con không được làm bậy”
Tịch Duy An vừa ôm lấy Chung Linh, ngẩng mặt lên nhìn ông, nét mặt tức giận gào lên hỏi.
“Bố muốn chia rẽ nữa sao? Cô ấy là của con… Là vợ của Tịch Duy An này, con sẽ không chấp nhận cho hai người này lấy nhau…”
Không còn cách nào khác, Tịch Bách Nghiêm tức nước vỡ bờ liền tìm kiếm một thứ gì đó.
Rất nhanh chóng ông tìm được một cây gậy bằng gỗ ở trong phòng tắm,ngay sau đó ông không suy nghĩ liền trực tiếp đánh mạnh vào lưng của Tịch Duy An.
Vừa đánh vừa chửi mắng.
“Nếu như Đình Kiên đã thích Chung Linh muốn lấy cô ta, thì con không được chạm vào cô ta…Bố đồng ý cuộc hôn nhân hai người họ”.
Mặc dù ông giơ tay rất cao, nhưng lực đánh của ông khá nhẹ.Âm thanh không ồn ào đến độ Tiểu Dịch Thần có thể tỉnh dậy.
Tịch Duy An nhìn sâu trong ánh mắt của Chung Linh, sự đau lòng giằng xé khiến anh càng ôm chặt cô hơn.Còn Chung Linh thì hoàn toàn lo lắng cho anh, cô sợ anh sẽ bị bố của mình đánh chết.
“Duy An…”
Sau bẫng đi một hồi,Tịch Duy An cảm nhận trên lưng mình không còn cảm giác bị đánh và cả tiếng nói của bố cũng không còn.
Anh nghi hoặc liền xoay đầu lại.
Vậy mà khung cảnh trước mắt lại khiến anh hoàn toàn chết sững, gương mặt hoảng hốt vội buông Chung Linh ra.
“Bố…”
Đến khi Chung Linh nhìn lại, thì cô mới biết được Tịch Bách Nghiêm có lẽ vì chuyện của anh và cô đã chịu không nổi liền ngất xỉu.
Cả cơ thể Tịch Bách Nghiêm nằm sấp xuống nhà,tay vẫn còn giữ chặt cây gậy.Dường như cả người ông còn có sự run rẩy.
******
“Mọi chuyện là như thế nào…? Tại sao bố của con lại ngất xỉu chứ?”
Tịch Bách Nghiêm được Tịch Duy An và Chung Linh đưa vào bệnh viện dưới sự chứng kiến của Triệu Duy Ngọc.
Trước cửa phòng cấp cứu, Triệu Duy Ngọc không ngừng tra hỏi anh.
Tịch Duy An trầm mặc, đôi mắt vẫn dán chặt vào phòng cấp cứu mà không hề có phản ứng câu hỏi của mẹ mình.
Ngoài ba người ra, thì còn có Tịch Khả Hinh và hai cha con Tịch Bách Nghị vào đây.Đáng lẽ bà nội cũng sẽ vào đây, nhưng vì còn lo lắng Tiểu Dịch Thần khi tỉnh lại bất ngờ nên bà đành ở nhà chờ tin tức.
Tịch Khả Hinh bước đến ôm ấy vai mẹ của mình,cất tiếng nói một lời an ủi.
“Mẹ! Bố sẽ không sao? Con nghĩ do hôm nay nhà mình xảy ra nhiều chuyện, nên bố có chút căng thẳng thôi!”
Chung Linh yên lặng đứng ở một góc rất xa, cô không biết có nên ở đây nữa không.Cô sợ một lát nữa Tịch Bách Nghiêm tỉnh lại gặp cô lại sinh ra kích động thêm.
Cô thật sự không hiểu được tên Tịch Duy An khi nãy bị làm sao thế.Tại sao muốn chọc tức bố của mình.Còn nữa… Thái độ của anh là như thế nào? Thật sự trong lòng anh có vị trí nào thuộc về cô không?
Được một lúc thì cửa phòng phẫu thuật cũng được mở ra.
Bác sĩ bước ra với đầy tâm trạng.
“Bác sĩ! Bố tôi như thế nào rồi?” Tịch Duy An là người đầu tiên bước đến hỏi lập tức.
Mọi người cũng nhanh chóng tiến lại xung quanh bác sĩ với nét mặt đầy căng thẳng.
Vị bác sĩ thở dài, khẽ lắc đầu.
“Tôi từng nhắc nhở ông ấy hãy chú ý sức khỏe của mình… Vì ông ấy đang có dấu hiệu của tai biến”.
Nghe xong, Triệu Duy Ngọc như muốn ngã quỵ, đôi mắt xuất hiện sự bất lực không ngờ đến.
Tịch Khả Hinh liền bật khóc.
“Vậy bố tôi bây giờ…”
“Rất có thể sau này Chủ Tịch sẽ không đi đứng được mà phải dùng xe lăn”
“Sao cơ?”
Gương mặt Triệu Duy Ngọc trở nên trắng bệt, yếu ớt đến nỗi phải dựa vào người của Tịch Duy An.
Tịch Duy An ôm lấy bà,ánh mắt hướng về bác sĩ với vẻ nghiêm trọng.
“Vậy là bố của tôi từ giờ sẽ ngồi xe lăn sao?”
Bác sĩ gật đầu.
“Trước mắt có thể là vậy,sau này nếu như Chủ Tịch cố gắng tập lý trị liệu, cũng có thể sẽ khỏe lại như trước.Cho nên trước mắt người nhà hãy yên tâm, nhưng cũng đừng nói lời nào kích động ông ấy… Nếu không tình hình sẽ gặp nghiêm trọng hơn nữa…”
“Trời ơi…!” Triệu Duy Ngọc bất lực,khóc nức nở.
“Chị dâu…! Chị đừng quá đau lòng” Tịch Bách Nghị bước đến cố gắng khuyên nhủ.
Lúc này Tịch Kỷ Dương nhìn chằm chằm vào Chung Linh, cất tiếng giống như đổ hết tất cả mọi lỗi lầm lên người cô.
“Cô ta đúng là một ngôi sao khắc tinh của nhà họ Tịch… Vừa mới xuất hiện đã khiến cho Bác hai nằm viện.Con thấy mình không nên để Chú Đình Kiên lấy cô ta”.
Mọi người ngước mắt nhìn Chung Linh.Từ nãy giờ họ cũng chẳng để ý đến sự xuất hiện của cô ở đây cho đến khi Tịch Kỷ Dương nhắc đến.
Triệu Duy Ngọc là một người phụ nữ trước giờ rất điềm đạm không xử sự một cách hồ đồ.Nhưng giờ đây vì chuyện của chồng cộng thêm lời nói của Tịch Kỷ Dương khiến bà không thể không nghĩ đến vấn đề đó.
Tại sao trước sau không bị, lại ngay lúc Chung Linh xuất hiện thì chồng bà lại bị thành ra như thế này?
Một giây sau, Triệu Duy Ngọc từng bước đi đến trước mặt Chung Linh, cô cũng đang đưa vẻ mặt có chút rung sợ nhìn bà.Khi bà còn chưa mất đi sự bình tĩnh, thì cô đã kịp cảm nhận được một cơ thể cao lớn của ai đó che chở.
Giọng nói khá trầm ổn vang lên.
“Chuyện nhà họ Tịch tại sao lại đổ lên người một cô gái chưa bước vào làm dâu chứ?”
Tấm lưng rộng lớn này không ai khác chính là của Tịch Duy An, một người mà khi nãy cô vừa quấn quýt.
Nét mặt Tịch Duy An thấp thoáng sự lãnh lùng,anh giương mắt nhìn mọi người, cố gắng che giấu Chung Linh ở phía sau lưng anh.
“Chuyện này không liên quan đến cô ấy.Đừng suy nghĩ nông cạn như thế chứ…? Chung Linh biết trước bố hôm nay sẽ nằm viện sao?”
Nói xong, Tịch Duy An xoay đầu vỗ nhẹ lên tay cô, khẽ nói.
“Em về nhà trước đi… Chuyện của gia đình anh,em đừng bận tâm”.
Trái tim Chung Linh bất chợt đập lên một nhịp.
Tại sao sự bảo vệ của anh khiến cô có chút rung động chứ? Người đàn ông chỉ mới vài tiếng trước đã cầm thú bỉ ổi như thế nào muốn chà đạp lên cơ thể cô, thì lúc này lại dịu dàng đứng ra bảo vệ cô thay vì người được gọi là chồng sắp cưới của cô.
Nhắc đến, cô mới chợt nhận ra từ lúc cô và Tịch Duy An đưa con trai anh về phòng.Thì Tịch Đình Kiên cũng biến mất, ngay cả vào lúc này người anh trai của anh ta đang nằm bệnh viện, vậy mà cũng không thấy anh ta đâu.
Rốt cuộc Tịch Đình Kiên bây giờ đang ở đâu?
Nghe Tịch Duy An nói vậy, Chung Linh cũng chẳng muốn ở lại đây để cho nhà của anh tiếp tục chà đạp lên nhân phẩm của cô.Với lại bây giờ cô phải về nhà còn lo cho Giai Ý nữa.
Vài bữa nữa Giai Ý phải bắt đầu nhập học tại đây rồi.
Sau khi Chung Linh ra về.Tịch Duy An mới dẫn mọi người vào thăm Tịch Bách Nghiêm.
*******
Tịch Đình Kiên thề rằng không biết về đêm hôm đã xảy ra chuyện gì.Vì quả thật anh đã say mê đắm chìm vào khoảnh khắc triền miên cùng với một người phụ nữ nóng bỏng.
Buổi sáng tỉnh dậy,anh lại một lần giật mình khi nằm bên cạnh lại là Thẩm Tư Niệm.Anh biết là hôm qua mình lại một lần nữa chiếm hữu cơ thể cô.
Thật ra anh không muốn đâu, nhưng vì tối hôm qua cô thật sự quá nóng bỏng.
Nếu như ai hỏi anh có ân hận không? Thì chắc chắn là có.
Anh sợ lắm… Sợ Chung Linh sẽ biết, rồi sẽ không cho phép anh ở bên cạnh cô.
Anh thích Chung Linh đó là điều sự thật…Nhưng anh cũng không thể chịu đựng suốt ngày trong lòng cô chỉ nghĩ đến Tịch Duy An.
Trước đó cô đồng ý với anh, chỉ vì muốn trả thù Tịch Duy An.Nhưng anh không ngờ Duy An lại có một thằng con trai bên ngoài.Nếu như vậy kế hoạch này của anh,không biết cô có muốn cùng anh tiếp tục nữa không?
Khi Tịch Đình Kiên đã mặc đồ xong xuôi hết, chuẩn bị đi ra ngoài.Thì lúc này anh cảm nhận được có một bàn tay đang ôm chặt lấy eo của anh.
“Đình Kiên! Đêm hôm qua anh thật tuyệt…”
Giọng điệu đầy nũng nịu của Thẩm Tư Niệm vang lên áp vào lưng anh.Một giây sau, cô liền xoay anh lại, chủ động cuồng nhiệt hôn lên môi của anh.
Tịch Đình Kiên cũng nhanh chóng đáp lại,anh từ bị động chuyển ý sang chủ động cắn mút môi của cô.
“Anh tuyệt vời như vậy… Thì đêm nay nữa nhé…!”
Buông đôi môi cô ra, Tịch Đình Kiên khàn giọng đưa ra đề nghị.Trước khi chiếm hữu thân xác cũng như tâm hồn của Chung Linh, thì anh cũng cần có một bạn tình ở bên cạnh hằng đêm.
Gương mặt Thẩm Tư Niệm thoáng chốc đỏ ửng, cô có chút xấu hổ,hờn dỗi nói.
“Anh không tìm vợ sắp cưới của anh đi mà đến tìm em làm gì?”
Tịch Đình Kiên luồn tay xuống bóp lấy mông của cô, cười xấu xa.
“Vậy còn em… Tại sao không tìm đến Duy An mà lại đi tìm chú của Duy An giải quyết nhu cầu”.
“Nhưng em thích anh hơn… “ Thẩm Tư Niệm không ngần ngại nhảy lên người anh, nụ hôn nóng bỏng lại một lần nữa xuất hiện.
Tình chàng ý thiếp bên trong mặn nồng bao nhiêu, thì bên ngoài lại được sự chứng kiến của một cặp mắt xem ra đang rất tức giận giống như có một ngọn lửa đang chuẩn bị bốc cháy dữ dội.
/118
|