Cuộc sống về đêm tại Bali.
Tại một căn phòng khách sạn, quần áo có cả nam lẫn nữ,đi cùng với chiếc đồ lót gợi cảm đang được nằm lộn xộn dưới nền nhà.
Trên giường rộng lớn, một đôi nam nữ không ngừng quắn chặt vào nhau.Âm thanh người phụ nữ lúc này đã hoàn toàn không chịu nổi.
“Thiên Duật… Nhẹ lại…Em mệt quá… Á…”
Nằm trên người phụ nữ chính là một cơ thể đầy nam tính đang tiết ra rất nhiều mồ hôi sau cuộc triền miên nóng bỏng vừa rồi.Đó chính là Tạ Thiên Duật.
Thế mà từ đầu đến cuối,trong tâm trí của Tạ Thiên Duật đều liên tưởng người phụ nữ đang nằm dưới thân anh chính là người quan trọng nhất cuộc đời của anh.Trong đầu anh khao khát được gọi tên cô,cho cô vòng tay ấm áp của anh.
Nhưng bây giờ người ở bên cạnh anh không phải là cô mà là người phụ nữ mang trong mình một trái tim xấu xa.Một người từng là bạn gái cũ của anh.
Thẩm Tư Niệm.
Anh chưa bao giờ nghĩ mình và cô ta lại dây dưa đến tận ngày hôm nay.Nhưng người anh yêu thương duy nhất trên đời này, chỉ có Mộ Vân… Là Mộ Vân của anh mà thôi…!
“Thiên Duật…! Anh thật tuyệt vời… Mạnh lên nữa đi anh”.
Tạ Thiên Duật nhìn cô, một giây sau bất chợt buông cô ra, mệt mỏi buông một câu.
“Bao nhiêu đủ rồi… Tôi hơi mệt”.
Nói rồi anh ngồi dậy, không nói một lời nào liền đi quay người đi thẳng vào phòng tắm.
Một lúc sau,khi anh quay trở ra, tâm trạng vẫn chưa thể bình ổn trở lại.
Thẩm Tư Niệm nằm trên giường thở hỗn hển đưa ánh mắt nóng bỏng nhìn anh.
“Đã lâu rồi không gặp,anh vẫn còn nhiệt tình như lần đầu”.
“Cô im đi…!” Tạ Thiên Duật tức giận,anh nhanh chóng bước đến bên cạnh cô ta.
Ánh mắt anh nồng nặc mùi sát khí.
“Cô muốn gì? Tại sao dám theo tôi đến đây, đã vậy còn chuốt tôi say… Nếu như hôm qua tôi đủ tính táo, nhất định tôi sẽ không động vào người của cô”.
Anh và người phụ nữ này từ lâu đã không quan hệ gì nữa.Nhưng anh chẳng hiểu tại sao cô ta lại xuất hiện ở đây và còn đề nghị được quay lại với anh
Nhưng rõ ràng cô ta đang là vợ sắp cưới của Tịch Duy An, hai người còn có con với nhau nữa chứ…! Chẳng lẽ ngươi phụ nữ này đang có âm mưu gì sao?
Thẩm Tư Niệm nhìn anh, bất ngờ cười lớn.
Tạ Thiên Duật khó hiểu với thái độ của cô lúc này.
“Thẩm Tư Niệm! Cô…”
Lúc này Thẩm Tư Niệm ngẩng đầu lên nhìn anh, khiến cho cổ họng của Tạ Thiên Duật chợt nghẹn lại.
“Anh là đang sợ điều gì? Sợ Tịch Khả Hinh hay là…” Thẩm Tư Niệm vừa nói, liền khẽ cựa mình ngồi dậy, rồi cầm một chiếc khăn trên đầu giường quắn quanh người.Sau đó cô đứng dậy,kiễng chân buông vào tai anh một cái tên quen thuộc. “Mộ Vân sẽ biết chúng ta lên giường với nhau”.
Sắc mặt Tạ Thiên Duật nghe xong hoàn toàn trở nên sững sốt.
Còn chưa kịp để anh phản ứng, Thẩm Tư Niệm đã trực tiếp gián vào mặt anh một cái tát thật mạnh.
Cất giọng đầy tức giận.
“Đồ khốn…! Năm đó anh nói với tôi,Mộ Vân là em ruột của anh.Vì em của anh đã bị Tịch Duy An làm tổn thương,cho nên anh đã nhờ tôi quay về trả thù anh ta.Khi đó tôi vì yêu anh, nên mọi việc đều nghe anh sai bảo, thậm chí anh còn kêu tôi lên giường cùng anh ta… Vậy mà tôi cứ tưởng mọi chuyện tôi làm, sẽ được anh đền đáp.Nhưng không…Anh một bên nói chuyện yêu đương với Tịch Khả Hinh, nhưng sau lưng thì lại lên giường với Mộ Vân… Tạ Thiên Duật,anh lên giường với cả em gái ruột của mình sao?”
Tạ Thiên Duật dùng một đôi mắt ôn hòa như hề chẳng có gì anh phải giấu giếm với cô ta.Thế mà thái độ đó của anh lại làm cho Thẩm Tư Niệm lại một lần nữa tức điên lên.
“Rốt cuộc năm đó anh có thật sự yêu tôi không? Hãy chỉ là sự lợi dụng… Với anh,Mộ Vân đó quan trọng hơn tôi sao?”
Nghe câu nói của cô xong,Tạ Thiên Duật chợt im lặng, như anh đang suy nghĩ một điều gì đó.Rất lâu sau,anh trừng mắt nhìn cô ta, bất chợt cười lạnh, khẽ cất giọng.
“Đến nước này rồi, cô còn hỏi tôi có yêu cô không nữa sao?”
Anh xoay người,ánh mắt sâu thẳm nhìn ra biển một lúc.
“Cô nói đi, mục đích cô đến đây tìm tôi là muốn tôi giúp cô chuyện gì,đúng không?”
Nói rồi,anh khẽ nhắm mắt lại.Tịch Khả Hinh được xem là bạn gái hiện tại của anh, nhưng hình bóng xinh đẹp của Mộ Vân khi bên cạnh anh thì lại luôn luôn xuất hiện trong đầu của anh vào lúc này.Chuyến công tác này kéo dài gần một tuần, nhưng đến giờ anh vẫn chưa nhận được cuộc gọi nào từ cô.Anh không biết cô ở bên đó đang làm gì? Có nghe lời anh mà ngồi yên ở trong nhà không?
Lòng anh như ngồi trên đống lửa, vậy mà còn gặp một đống rắc rối là Thẩm Tư Niệm.
Anh không thể thừa nhận với cô ta, là người anh yêu chính là Mộ Vân.Anh không sợ cô ta nói với nhà họ Tịch nghe chuyện này, mà anh chỉ lo lắng cô ta sẽ gây khó dễ Mộ Vân của anh mà thôi.
Khi Tạ Thiên Duật vẫn còn đắm chìm trong những suy nghĩ của mình, thì đúng lúc này Thẩm Tư Niệm đã từ phía sau vòng cánh tay ra ôm lấy eo của anh.Vòng một gợi cảm đầy đặn của cô lập tức cọ vào lưng anh.
Cả người Tạ Thiên Duật run lên,anh định đẩy cô ta ra.Nhưng lại bị cô ta xoay người lại.
Thẩm Tư Niệm kiễng chân hôn nhẹ lên môi anh, khẽ nói.
“Em muốn anh hãy điều tra Dịch Chung Linh và làm quen với cô ta”.
“Sao chứ?”.Tạ Thiên Duật nghi hoặc.
Thẩm Tư Niệm khẽ cười.
“Hơn hết em còn muốn anh hãy tiếp cận cô ta…Thậm chí gieo tình cảm với cô ta”.
“Cô nói gì?” Tạ Thiên Duật kinh hãi, trợn tròn mắt, cuối cùng liền phun ra một câu chửi mắng cô ta “Cô có bị điên không? Dịch Chung Linh sắp tới sẽ làm vợ của Tịch Đình Kiên.Mà hình như cô quên một điều, cô gái đó trước đây cũng từng là vợ của Tịch Duy An.”
“Đúng vậy!”
Tâm trạng Thẩm Tư Niệm trở nên kích động.Cảm xúc của cô giờ đây đều trở nên đố kỵ và ganh ghét.Người khiến cô căm phẫn nhất lúc này chính là Dịch Chung Linh.Cô muốn hủy hoại con nhỏ đó.
“Chính vì cô ta là người đứng giữa cả hai người đàn ông của em.Cho nên em muốn cô ta đều mất hết tất cả. Em căm ghét cô ta …”
Tạ Thiên Duật cảm thấy thái độ của Thẩm Tư Niệm khi nói về Dịch Chung Linh rất là khó hiểu.Từ trước đến giờ anh cũng chưa từng thấy ánh mắt tràn đầy sát khí của cô đã thể hiện sự độc ác đến như vậy.Anh cũng không hiểu tại sao cô lại căm ghét Chung Linh, rốt cuộc là có chuyện gì đã xảy ra.
“Vì điều gì…? Cô là đang lo lắng việc Chung Linh sẽ cưới Tịch Đình Kiên…Hay là cô đang sợ Tịch Duy An sẽ nối lại tình cảm với cô ấy.”
Từ lâu anh cũng biết Thẩm Tư Niệm sau lưng Tịch Duy An cũng đã lén lút qua lại với Tịch Đình Kiên.Đây cũng là lần tình cờ,anh nhìn thấy cả hai người họ đưa Mẫn Nhi đến trường.
Nghe anh hỏi,Thẩm Tư Niệm khẽ nhếch môi cười khẩy.
“Tịch Duy An sao? Anh nghĩ anh ta sẽ kết hôn với em sao? Từ lâu em đã biết anh ta không hề quan tâm gì đến em.Cả Mẫn Nhi là con gái của anh ta, mà anh ta cũng bỏ mặc… Thì anh nghĩ xem, em và Tịch Duy An có thể trở thành vợ chồng không?”
Tạ Thiên Duật ngẫm nghĩ rất lâu,sau đó cất giọng không do dự liền từ chối.
“Chuyện này tôi không giúp được cô,mời cô nhờ người khác”.
Thẩm Tư Niệm kéo tay anh,ánh mắt giận dữ.
“Tại sao? Anh sợ Tịch Khả Hinh hay là Mộ Vân”
“Cô đừng lôi hai người họ vào chuyện này.Họ không hề liên quan”.
“Hức… không liên quan sao?”
Thẩm Tư Niệm cười lạnh.
Cô xoay người,bước đến chiếc màn hình ti vi, rồi lấy ra một vật nhỏ giống như một camera giấu kín.Sau đó từng bước đến trước mặt anh.
Cô giơ vật đó lên trước mặt anh, cất giọng uy hiếp.
“Tạ Thiên Duật! Nếu anh không làm theo, tôi sẽ đưa đoạn phim làm tình của hai chúng ta cho cả hai người phụ nữ đó biết.Để họ biết anh là một người đàn ông khốn nạn như thế nào… Là một người dùng phụ nữ làm bàn đạp, để xem họ có còn xem anh là một quân tử nữa không…”
Câu nói hâm doạ của cô ta,ban đầu Tạ Thiên Duật có sự sững sốt kinh hãi trong lòng.Nhưng chỉ vài giây sau,nội tâm anh đã nhanh chóng trở lại.
Anh nhìn cô rất lâu, rồi phá lên cười lớn.
“Thẩm Tư Niệm! Tôi không ngờ sẽ có một ngày tôi nhận ra…Cô là loại phụ nữ thấp kém như vậy…Cô uy hiếp tôi, vậy không sợ thân thể của mình được trình diễn trước mặt bọn họ sao?”
Thẩm Tư Niệm hiểu ý anh nói.
Ai nói cô không sợ chứ, cô rất sợ là đằng khác…Nhưng cô không còn cách nào khác.
Nếu như có thể khiến Dịch Chung Linh biến mất, chuyện gì cô cũng có thể đánh đổi.
“Cho dù cô có uy hiếp, tôi cũng sẽ không làm …” Tạ Thiên Duật hít một hơi thật sâu, nhìn cô khẽ nói.
Thẩm Tư Niệm bất chợt ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Anh …”
Tạ Thiên Duật lắc đầu.
“Chung Linh không phải một người đơn giản.Tôi không muốn dính dáng vào cô ấy”.
Làm việc với Chung Linh chỉ được gần một tháng.Nhưng anh có thể cảm nhận được, ở cô gái trẻ đó luôn toát ra sự kỳ lạ rất khó hiểu.Mỗi lần anh lại gần cô ấy, thì tâm trạng anh như đứng ngồi không yên.Cũng không thể hiểu được tại sao cơ thể anh lại có thể phản ứng như thế.Thậm chí khi đó trái tim anh còn đập rất nhanh, nhưng anh chắc chắn một điều đó không phải là rung động giữa nam và nữ.Dường như anh cảm nhận được sự bất an trong lòng.Ngay cả mùi hương trên người cô ấy cũng rất lạ, luôn làm cho anh cảm thấy rất đau đầu…
Cứ như thế,Tạ Thiên Duật không nói gì thêm nữa, liền thu xếp quần áo rời khỏi phòng.
“Khi nào anh nhận lại bố của mình vậy?”
Nhưng vào lúc anh định đi, thì lúc này giọng nói của Thẩm Tư Niệm cất lên một câu khiến cho cả người Tạ Thiên Duật chết điếng.
Gương mặt anh tái mét chợt sững sốt quay đầu lại nhìn Thẩm Tư Niệm.
“Cô nói như vậy là có ý gì?”
Thẩm Tư Niệm nhếch mép cười khẩy, bước chân nhẹ nhàng đi về phía giường, liền ngồi xuống vắt chéo chân nhìn anh.
“Tôi thật tình không ngờ… Tịch Duy An cũng còn một người em trai”
Chiếc túi trên tay anh bỗng chốc rớt xuống nền nhà, cả người bất động không còn nhúc nhích…
Tại một căn phòng khách sạn, quần áo có cả nam lẫn nữ,đi cùng với chiếc đồ lót gợi cảm đang được nằm lộn xộn dưới nền nhà.
Trên giường rộng lớn, một đôi nam nữ không ngừng quắn chặt vào nhau.Âm thanh người phụ nữ lúc này đã hoàn toàn không chịu nổi.
“Thiên Duật… Nhẹ lại…Em mệt quá… Á…”
Nằm trên người phụ nữ chính là một cơ thể đầy nam tính đang tiết ra rất nhiều mồ hôi sau cuộc triền miên nóng bỏng vừa rồi.Đó chính là Tạ Thiên Duật.
Thế mà từ đầu đến cuối,trong tâm trí của Tạ Thiên Duật đều liên tưởng người phụ nữ đang nằm dưới thân anh chính là người quan trọng nhất cuộc đời của anh.Trong đầu anh khao khát được gọi tên cô,cho cô vòng tay ấm áp của anh.
Nhưng bây giờ người ở bên cạnh anh không phải là cô mà là người phụ nữ mang trong mình một trái tim xấu xa.Một người từng là bạn gái cũ của anh.
Thẩm Tư Niệm.
Anh chưa bao giờ nghĩ mình và cô ta lại dây dưa đến tận ngày hôm nay.Nhưng người anh yêu thương duy nhất trên đời này, chỉ có Mộ Vân… Là Mộ Vân của anh mà thôi…!
“Thiên Duật…! Anh thật tuyệt vời… Mạnh lên nữa đi anh”.
Tạ Thiên Duật nhìn cô, một giây sau bất chợt buông cô ra, mệt mỏi buông một câu.
“Bao nhiêu đủ rồi… Tôi hơi mệt”.
Nói rồi anh ngồi dậy, không nói một lời nào liền đi quay người đi thẳng vào phòng tắm.
Một lúc sau,khi anh quay trở ra, tâm trạng vẫn chưa thể bình ổn trở lại.
Thẩm Tư Niệm nằm trên giường thở hỗn hển đưa ánh mắt nóng bỏng nhìn anh.
“Đã lâu rồi không gặp,anh vẫn còn nhiệt tình như lần đầu”.
“Cô im đi…!” Tạ Thiên Duật tức giận,anh nhanh chóng bước đến bên cạnh cô ta.
Ánh mắt anh nồng nặc mùi sát khí.
“Cô muốn gì? Tại sao dám theo tôi đến đây, đã vậy còn chuốt tôi say… Nếu như hôm qua tôi đủ tính táo, nhất định tôi sẽ không động vào người của cô”.
Anh và người phụ nữ này từ lâu đã không quan hệ gì nữa.Nhưng anh chẳng hiểu tại sao cô ta lại xuất hiện ở đây và còn đề nghị được quay lại với anh
Nhưng rõ ràng cô ta đang là vợ sắp cưới của Tịch Duy An, hai người còn có con với nhau nữa chứ…! Chẳng lẽ ngươi phụ nữ này đang có âm mưu gì sao?
Thẩm Tư Niệm nhìn anh, bất ngờ cười lớn.
Tạ Thiên Duật khó hiểu với thái độ của cô lúc này.
“Thẩm Tư Niệm! Cô…”
Lúc này Thẩm Tư Niệm ngẩng đầu lên nhìn anh, khiến cho cổ họng của Tạ Thiên Duật chợt nghẹn lại.
“Anh là đang sợ điều gì? Sợ Tịch Khả Hinh hay là…” Thẩm Tư Niệm vừa nói, liền khẽ cựa mình ngồi dậy, rồi cầm một chiếc khăn trên đầu giường quắn quanh người.Sau đó cô đứng dậy,kiễng chân buông vào tai anh một cái tên quen thuộc. “Mộ Vân sẽ biết chúng ta lên giường với nhau”.
Sắc mặt Tạ Thiên Duật nghe xong hoàn toàn trở nên sững sốt.
Còn chưa kịp để anh phản ứng, Thẩm Tư Niệm đã trực tiếp gián vào mặt anh một cái tát thật mạnh.
Cất giọng đầy tức giận.
“Đồ khốn…! Năm đó anh nói với tôi,Mộ Vân là em ruột của anh.Vì em của anh đã bị Tịch Duy An làm tổn thương,cho nên anh đã nhờ tôi quay về trả thù anh ta.Khi đó tôi vì yêu anh, nên mọi việc đều nghe anh sai bảo, thậm chí anh còn kêu tôi lên giường cùng anh ta… Vậy mà tôi cứ tưởng mọi chuyện tôi làm, sẽ được anh đền đáp.Nhưng không…Anh một bên nói chuyện yêu đương với Tịch Khả Hinh, nhưng sau lưng thì lại lên giường với Mộ Vân… Tạ Thiên Duật,anh lên giường với cả em gái ruột của mình sao?”
Tạ Thiên Duật dùng một đôi mắt ôn hòa như hề chẳng có gì anh phải giấu giếm với cô ta.Thế mà thái độ đó của anh lại làm cho Thẩm Tư Niệm lại một lần nữa tức điên lên.
“Rốt cuộc năm đó anh có thật sự yêu tôi không? Hãy chỉ là sự lợi dụng… Với anh,Mộ Vân đó quan trọng hơn tôi sao?”
Nghe câu nói của cô xong,Tạ Thiên Duật chợt im lặng, như anh đang suy nghĩ một điều gì đó.Rất lâu sau,anh trừng mắt nhìn cô ta, bất chợt cười lạnh, khẽ cất giọng.
“Đến nước này rồi, cô còn hỏi tôi có yêu cô không nữa sao?”
Anh xoay người,ánh mắt sâu thẳm nhìn ra biển một lúc.
“Cô nói đi, mục đích cô đến đây tìm tôi là muốn tôi giúp cô chuyện gì,đúng không?”
Nói rồi,anh khẽ nhắm mắt lại.Tịch Khả Hinh được xem là bạn gái hiện tại của anh, nhưng hình bóng xinh đẹp của Mộ Vân khi bên cạnh anh thì lại luôn luôn xuất hiện trong đầu của anh vào lúc này.Chuyến công tác này kéo dài gần một tuần, nhưng đến giờ anh vẫn chưa nhận được cuộc gọi nào từ cô.Anh không biết cô ở bên đó đang làm gì? Có nghe lời anh mà ngồi yên ở trong nhà không?
Lòng anh như ngồi trên đống lửa, vậy mà còn gặp một đống rắc rối là Thẩm Tư Niệm.
Anh không thể thừa nhận với cô ta, là người anh yêu chính là Mộ Vân.Anh không sợ cô ta nói với nhà họ Tịch nghe chuyện này, mà anh chỉ lo lắng cô ta sẽ gây khó dễ Mộ Vân của anh mà thôi.
Khi Tạ Thiên Duật vẫn còn đắm chìm trong những suy nghĩ của mình, thì đúng lúc này Thẩm Tư Niệm đã từ phía sau vòng cánh tay ra ôm lấy eo của anh.Vòng một gợi cảm đầy đặn của cô lập tức cọ vào lưng anh.
Cả người Tạ Thiên Duật run lên,anh định đẩy cô ta ra.Nhưng lại bị cô ta xoay người lại.
Thẩm Tư Niệm kiễng chân hôn nhẹ lên môi anh, khẽ nói.
“Em muốn anh hãy điều tra Dịch Chung Linh và làm quen với cô ta”.
“Sao chứ?”.Tạ Thiên Duật nghi hoặc.
Thẩm Tư Niệm khẽ cười.
“Hơn hết em còn muốn anh hãy tiếp cận cô ta…Thậm chí gieo tình cảm với cô ta”.
“Cô nói gì?” Tạ Thiên Duật kinh hãi, trợn tròn mắt, cuối cùng liền phun ra một câu chửi mắng cô ta “Cô có bị điên không? Dịch Chung Linh sắp tới sẽ làm vợ của Tịch Đình Kiên.Mà hình như cô quên một điều, cô gái đó trước đây cũng từng là vợ của Tịch Duy An.”
“Đúng vậy!”
Tâm trạng Thẩm Tư Niệm trở nên kích động.Cảm xúc của cô giờ đây đều trở nên đố kỵ và ganh ghét.Người khiến cô căm phẫn nhất lúc này chính là Dịch Chung Linh.Cô muốn hủy hoại con nhỏ đó.
“Chính vì cô ta là người đứng giữa cả hai người đàn ông của em.Cho nên em muốn cô ta đều mất hết tất cả. Em căm ghét cô ta …”
Tạ Thiên Duật cảm thấy thái độ của Thẩm Tư Niệm khi nói về Dịch Chung Linh rất là khó hiểu.Từ trước đến giờ anh cũng chưa từng thấy ánh mắt tràn đầy sát khí của cô đã thể hiện sự độc ác đến như vậy.Anh cũng không hiểu tại sao cô lại căm ghét Chung Linh, rốt cuộc là có chuyện gì đã xảy ra.
“Vì điều gì…? Cô là đang lo lắng việc Chung Linh sẽ cưới Tịch Đình Kiên…Hay là cô đang sợ Tịch Duy An sẽ nối lại tình cảm với cô ấy.”
Từ lâu anh cũng biết Thẩm Tư Niệm sau lưng Tịch Duy An cũng đã lén lút qua lại với Tịch Đình Kiên.Đây cũng là lần tình cờ,anh nhìn thấy cả hai người họ đưa Mẫn Nhi đến trường.
Nghe anh hỏi,Thẩm Tư Niệm khẽ nhếch môi cười khẩy.
“Tịch Duy An sao? Anh nghĩ anh ta sẽ kết hôn với em sao? Từ lâu em đã biết anh ta không hề quan tâm gì đến em.Cả Mẫn Nhi là con gái của anh ta, mà anh ta cũng bỏ mặc… Thì anh nghĩ xem, em và Tịch Duy An có thể trở thành vợ chồng không?”
Tạ Thiên Duật ngẫm nghĩ rất lâu,sau đó cất giọng không do dự liền từ chối.
“Chuyện này tôi không giúp được cô,mời cô nhờ người khác”.
Thẩm Tư Niệm kéo tay anh,ánh mắt giận dữ.
“Tại sao? Anh sợ Tịch Khả Hinh hay là Mộ Vân”
“Cô đừng lôi hai người họ vào chuyện này.Họ không hề liên quan”.
“Hức… không liên quan sao?”
Thẩm Tư Niệm cười lạnh.
Cô xoay người,bước đến chiếc màn hình ti vi, rồi lấy ra một vật nhỏ giống như một camera giấu kín.Sau đó từng bước đến trước mặt anh.
Cô giơ vật đó lên trước mặt anh, cất giọng uy hiếp.
“Tạ Thiên Duật! Nếu anh không làm theo, tôi sẽ đưa đoạn phim làm tình của hai chúng ta cho cả hai người phụ nữ đó biết.Để họ biết anh là một người đàn ông khốn nạn như thế nào… Là một người dùng phụ nữ làm bàn đạp, để xem họ có còn xem anh là một quân tử nữa không…”
Câu nói hâm doạ của cô ta,ban đầu Tạ Thiên Duật có sự sững sốt kinh hãi trong lòng.Nhưng chỉ vài giây sau,nội tâm anh đã nhanh chóng trở lại.
Anh nhìn cô rất lâu, rồi phá lên cười lớn.
“Thẩm Tư Niệm! Tôi không ngờ sẽ có một ngày tôi nhận ra…Cô là loại phụ nữ thấp kém như vậy…Cô uy hiếp tôi, vậy không sợ thân thể của mình được trình diễn trước mặt bọn họ sao?”
Thẩm Tư Niệm hiểu ý anh nói.
Ai nói cô không sợ chứ, cô rất sợ là đằng khác…Nhưng cô không còn cách nào khác.
Nếu như có thể khiến Dịch Chung Linh biến mất, chuyện gì cô cũng có thể đánh đổi.
“Cho dù cô có uy hiếp, tôi cũng sẽ không làm …” Tạ Thiên Duật hít một hơi thật sâu, nhìn cô khẽ nói.
Thẩm Tư Niệm bất chợt ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Anh …”
Tạ Thiên Duật lắc đầu.
“Chung Linh không phải một người đơn giản.Tôi không muốn dính dáng vào cô ấy”.
Làm việc với Chung Linh chỉ được gần một tháng.Nhưng anh có thể cảm nhận được, ở cô gái trẻ đó luôn toát ra sự kỳ lạ rất khó hiểu.Mỗi lần anh lại gần cô ấy, thì tâm trạng anh như đứng ngồi không yên.Cũng không thể hiểu được tại sao cơ thể anh lại có thể phản ứng như thế.Thậm chí khi đó trái tim anh còn đập rất nhanh, nhưng anh chắc chắn một điều đó không phải là rung động giữa nam và nữ.Dường như anh cảm nhận được sự bất an trong lòng.Ngay cả mùi hương trên người cô ấy cũng rất lạ, luôn làm cho anh cảm thấy rất đau đầu…
Cứ như thế,Tạ Thiên Duật không nói gì thêm nữa, liền thu xếp quần áo rời khỏi phòng.
“Khi nào anh nhận lại bố của mình vậy?”
Nhưng vào lúc anh định đi, thì lúc này giọng nói của Thẩm Tư Niệm cất lên một câu khiến cho cả người Tạ Thiên Duật chết điếng.
Gương mặt anh tái mét chợt sững sốt quay đầu lại nhìn Thẩm Tư Niệm.
“Cô nói như vậy là có ý gì?”
Thẩm Tư Niệm nhếch mép cười khẩy, bước chân nhẹ nhàng đi về phía giường, liền ngồi xuống vắt chéo chân nhìn anh.
“Tôi thật tình không ngờ… Tịch Duy An cũng còn một người em trai”
Chiếc túi trên tay anh bỗng chốc rớt xuống nền nhà, cả người bất động không còn nhúc nhích…
/118
|