Khi ta chạy tới điện Từ Dương, trước cửa điện đã tụ tập rất nhiều người. Đại nội thị vệ vây quanh điện Từ Dương tạo thành một bức tường người hơn năm mươi trượng, ngăn cản những người không liên quan tới việc cứu hỏa đi vào. Đông đảo nội thị trong cung ở dưới sự chỉ huy của Dịch Đình lệnh Hà đại nhân, lấy nước từ vại Thái Bình, không ngừng múc nước dập lửa. Mười mấy chiếc xe bò liên tục qua lại giữa điện Từ Dương và sông đào bảo vệ thành, lần thứ hai lấy nước về đổ đầy vại Thái Bình đã cạn tới đáy. Dừng lại thở hổn hển, ta ngẩng đầu nhìn về phía ánh lửa trong điện Từ Dương, ngọn lửa điên cuồng liếm song cửa lan ra, luồng khí nóng rực phả vào mặt, khiến cho ta dù đứng đằng xa vẫn cảm thấy khó thở và choáng váng. Điện Từ Dương rộng lớn đã hoàn toàn bị ngọn lửa khổng lồ nuốt chửng, nóc nhà cao chót vót cũng đều bị nhấn chìm trong ngọn lửa bốc lên ngùn ngụt, khói bụi mịt mù tràn ngập khắp nơi, lại thêm tiếng kêu khóc sợ hãi của các cung nữ xung quanh, đáng sợ tựa như địa ngục trần gian.
Toàn bộ bầu trời bị ngọn lửa nhuộm thành màu đỏ dữ tợn như sắc máu. Bởi vì ngọn lửa vẫn không có dấu hiệu dập tắt, nội thị cứu hỏa không thể không vừa dội nước vừa lui ra phía ngoài. So với lượng nước cần dùng để dập tắt trận đại hỏa hoạn này, nước bên trong vại Thái Bình thực sự chỉ như muối bỏ bể. Nhìn tình hình này, bọn họ hẳn là chuẩn bị từ bỏ việc cứu hỏa, may là trong hậu cung, mỗi cung điện đều xây dựng biệt lập, nên ngọn lửa sẽ không lan ra ngoài.
Ta nhìn xung quanh, bóng người xung quanh không ngừng di động, làn khói hun khiến mắt ta không mở ra được. Khắp nơi đều không tìm thấy bóng dáng của biểu cô, trong lòng ta lúc này đã hoảng loạn đến cực điểm. “Biểu cô cô” ta khàn giọng gọi to, bởi vì căng thẳng, âm thanh chói tai dị thường, tựa như có người đang kẹp lấy yết hầu của ta. Đúng lúc này, không biết ai ở phía sau ta đột nhiên nói: “Sau khi ngọn lửa bốc lên hình như vẫn không thấy Thái hậu nương nương”. Một câu này lập tức rút đi toàn bộ khí lực còn lại trên người ta, hai chân ta mềm nhũn, cả người đã đổ xuống. “Biểu cô cô!”. Toàn bộ hậu cung trong nháy mắt yên tĩnh lại, chỉ có tiếng gọi tan nát cõi lòng của ta vang vọng trong bóng đêm mịt mùng.
Lời còn chưa dứt, đã thấy một đôi bàn tay to lớn xuyên qua dưới cánh tay ta, bế ta lên. Không cần suy đoán, ta cũng biết người tới là Thượng Quan Bùi. Hắn vẫn mặc chiếc áo trong màu trắng khi nãy, khoác trên vai một chiếc áo bào màu vàng. Giọng nói uy nghiêm của hắn từ trên đỉnh đầu truyền tới, một câu ngắn ngủi lại có thể khiến cho người ta cảm thấy an tâm: “Giờ trẫm đưa nương nương tới điện Tử Dương nghỉ ngơi. Hà đại nhân và Phó Thống lĩnh xử lí xong chuyện ở đây thì tới điện Tử Dương báo cáo”. Hắn cúi đầu nhìn ta một chút, thấp giọng hỏi: “Hoàng hậu, không sao chứ?” rồi ôm ta vội vã đi về hướng điện Tử Dương gần nơi này nhất. Thị vệ bên cạnh vội vàng muốn tiến lên hỗ trợ, hắn chỉ lạnh lùng nói: “Không cần!”. Ta vẫn bị hắn ôm thật chặt trong lòng.
Tuy rằng ôm ta, hắn đi đứng cũng không có vẻ gì là vất vả, bước chân vững vàng, hơi thở cũng không chút thay đổi. Ta tựa sát vào trong lồng ngực hắn, nhớ tới biểu cô có khả năng đã gặp chuyện bất trắc, trái tim tựa như bị ai đó bóp chặt, đau đớn từ mỗi lỗ chân lông thẩm thấu ra ngoài.
Thế nhưng ta không thể khóc, muốn khóc cũng tuyệt đối không phải là lúc này, bởi vì hiện tại không phải thời điểm để thương tâm. Cho dù có thế nào, ta cũng phải tra ra chân tướng của sự việc, vì biểu cô báo thù rửa hận. Nhưng vào lúc nào, những đau đớn đè nén trong lòng tựa như vạn tiễn xuyên tâm, tựa như muốn nuốt chửng lấy ta. Ta chỉ có thể dùng sức nắm chặt vạt áo trước của hắn, mặc cho móng tay xuyên qua lớp tơ lụa mềm mại, đâm sâu vào lòng bàn tay của chính mình. Có những khi, chỉ có nỗi đau thể xác mới xoa dịu bớt nỗi đau tinh thần. Vừa đi được mấy bước, phía sau đột nhiên vang lên một tiếng “oành” thật lớn, sau đó tiếng la hét chói tai của những người xung quanh xuyên thẳng vào màng nhĩ của ta. Thượng Quan Bùi cũng không khỏi sững sờ, ôm ta chậm rãi xoay người lại. Phía sau, tro bụi tung bay tứ phía, một cây xà ngang rơi xuống bậc thang trước chính điện điện Từ Dương, khiến cho những phần chưa sụp đổ cũng rung lên. Cùng với tiếng động ầm ầm không dứt bên tai, điện Từ Dương tinh xảo hoa lệ một thời rốt cuộc không chống đỡ nổi ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, sụp đổ rầm rầm. Điện Từ Dương, cung điện các đời Thái hậu Tư Đồ gia an hưởng tuổi già, tượng trưng cho vinh quang vô hạn của Từ Đồ gia, chỉ trong một đêm đã không còn tồn tại nữa. Mà ta dù là Hoàng hậu Tư Đồ gia, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn điện Từ Dướng trước mặt hóa thành tro bụi, mà không thể làm gì được.
Lẽ nào, đây là điềm báo trước? Trong điện Tử Dương đã đốt lò sưởi, nhưng ta vẫn cảm thấy lạnh lẽo, cả người không ngừng run rẩy. Ta không nói một lời, lặng lẽ uống trà trấn an nỗi kinh hãi, chờ đợi hai vị đại nhân tới báo tin tức xấu nhất có thể xảy ra. Cho tới tận bây giờ, vẫn chưa có người nào hồi bẩm, nói là nhìn thấy Thái hậu và Phùng cô cô, xem ra đúng là lành ít dữ nhiều. Thượng Quan Bùi ngồi bên cạnh ta, cũng không lên tiếng, chỉ thỉnh thoảng quay đầu nhìn qua ta một thoáng. Mà khi ta cảm giác được hắn chăm chú nhìn mình, ngẩng đầu lên nhìn lại, thì hắn lại như biết trước đã sớm quay đầu đi. “Đinh Phu nhân đến!” cung nữ ngoài điện cao giọng thông báo. Đang lúc nói chuyện, Đinh Phu nhân mặc một thân y phục màu hồng cánh sen đã chậm rãi tiến vào đại điện, nhìn thấy hai người chúng ta liền hạ người hành lễ. Thượng Quan Bùi bước nhanh tới đón, đỡ nàng đứng lên.
“Muộn như vậy, nàng đang mang thai, không cần phải tới đây”. Ngữ khí Thượng Quan Bùi tràn đầy lo lắng. “Xảy ra chuyện lớn như vậy, thần thiếp cũng lo cho Hoàng thượng”. Giọng nói của Đinh Phu nhân vẫn dịu dàng trước sau như một, ngay cả ta nghe xong, trong lòng cũng không khỏi rung động. Bóng lưng cao lớn của Thượng Quan Bùi che khuất tầm mắt của ta, nên ta không nhìn thấy cử chỉ thân mật của hai người bọn họ. May là không nhìn thấy, bởi vì tâm tình bây giờ của ta đã đủ tệ hại rồi. Nhân lúc đó, ta liếc nhìn nàng ta. Gương mặt trắng thuần của Đinh Phu nhân sau khi tẩy bỏ lớp trang điểm, lộ ra sắc mặt tái nhợt, tóc chỉ búi lên đơn giản, năm tháng đã lưu lại dấu tích trên khuôn mặt nàng. Sáu tháng mang thai khiến cho bụng dưới của nàng đã nhô lên thấy rõ, nàng ta đặt một tay che trước phần bụng dưới.
Đúng lúc này, Đinh Phu nhân đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nhìn về phía ta bật thốt lên: “Sao không nhìn thấy Thái hậu nương nương?”. Nàng ta vừa nói ra câu này, trái tim ta tựa như bị ai đó đánh mạnh vào, chực rơi thẳng xuống. Ta quay đầu đi, không để ý tới nàng, tiếp tục uống trà. Nàng ta cũng ý thức được mình vừa lỡ lời, dịu dàng cúi thấp đầu xuống, chăm chú vặn xoắn chiếc khăn trong tay. Nội thị đi vào bẩm báo: “Dịch Đình lệnh Hà đại nhân và Thống lĩnh thị vệ Lý đại nhân đã tới”. Hai vị đại nhân hiển nhiên là mới từ đám cháy trở về, cả người đầy mùi cháy khét. Ống tay áo của Hà đại nhân cũng bị cháy mất một nửa, còn trên khuôn mặt Lý đại nhân bị khói ám xám đen. “Vi thần tham kiến bệ hạ và Hoàng hậu nương nương, bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế. Tham kiến Đinh Phu nhân, Đinh Phu nhân vạn phúc”. Hai người họ tuy là một thân chật vật, nhưng lễ nghi vẫn hết sức chu toàn. “Đã dập được lửa chưa?” Thượng Quan Bùi sốt ruột hỏi. “Hồi Hoàng thượng, đã khống chế được ngọn lửa. Chỉ có vài nơi vẫn còn lửa nhỏ, bọn thị vệ đang tận lực dập tắt”. Lý đại nhân vội vàng đáp lời.
“Có nhìn thấy Thái hậu nương nương hay không?”. Ta cướp lời hỏi, nước trà trong chén bị rung lắc rớt ra ngoài cũng không hay biết. Nhìn thấy hai vị đại nhân trao đổi ánh mắt, trong lòng ta liền thầm kêu không ổn. Quả nhiên Lý đại nhân mở miệng nói: “Hồi nương nương, vi thần đã phái người đi tìm kiếm, nhưng cho tới bây giờ vẫn không thấy bóng dáng của Thái hậu nương nương”. Giọng nói của hắn hơi run run, ai cũng không muốn tự mình nói ra tin xấu đó. Thượng Quan Bùi lo lắng nhìn ta một chút, rồi mới tiếp tục hỏi: “Đang yên lành sao lại có hỏa hoạn nổi lên?”. Ta có thể cảm giác được ngữ khí của hắn hòa hoãn hơn nhiều so với khi nãy. “Chuyện này…” Lý đại nhân có chút ấp úng, quay đầu nhìn Hà đại nhân, Hà đại nhân hiểu ý, tiếp lời: “Căn cứ vào các dấu vết tìm được, hẳn là có người có ý định phóng hỏa”. “Cái gì?” Thượng Quan Bùi cao giọng, để lộ ra sự tức giận. Hắn vỗ lên bàn một cái, khiến cả nắp trà đều bị trấn động nảy lên.
“Theo lời khai báo của thị vệ trực tại điện Từ Dương, trước khi hỏa hoạn xảy ra có nhìn thấy một bóng người lén lén lút lút trong điện. Khi đi tới xem xét cẩn thận, thì bóng người kia thân thủ nhanh nhẹn, đã không thấy tăm hơi. Thị vệ chỉ nhìn thấy trước điện có không ít sợ bông ngâm dầu đã bắt lửa, cháy bùng lên. Sợi bông nhanh chóng thiêu cháy rèm trong điện, lan ra ngoài. Gió đêm nay rất lớn, vì thế toàn bộ điện Từ Dương chỉ trong chốc lát đã…” Hà đại nhân không nói tiếp nữa, nhưng phần sau chúng ta đều đã biết. “Thực sự là cả gan làm loạn. Trong hậu cung của trẫm cũng có người dám phóng hỏa”. Tay phải của hắn đè mạnh xuống bàn, đầu ngón tay dần dần trắng bệnh. Chiếc áo bào khoác trên vai bởi vì động tác kịch liệt của hắn cũng bị tuột xuống. “Thông báo cho Lễ bộ Thượng thư Chu đại nhân, để cho hắn hậu mệnh đi”.
Câu nói sau cùng của hắn khiến ta phải liếc mắt nhìn sang. Để Lễ bộ Thượng thư hậu mệnh? Đơn giản là ám chỉ quốc tang của Thái hậu. Hiện tại Thái hậu sống chết còn chưa rõ, hắn tại sao lại có thể để Chu đại nhân hậu mệnh? Trừ phi… trừ phi hắn đã xác định, Thái hậu không có hi vọng sống sót. Ta nâng mắt, cẩn thận quan sát vẻ mặt của hắn, trong lòng không khỏi nổi lên nghi ngờ. Tại sao tất cả lại trùng hợp như vậy, ban ngày Thái hậu vừa trách phạt Mạc Phu nhân, đuổi bà ta ra khỏi điện Từ Dương, đêm nay hắn liền tới điện Chiêu Dương lâm hạnh ta, sau đó điện Từ Dương không sớm không muộn, ngay tại đêm nay bị thiêu rụi. Đường đường là thâm cung cấm uyển, ngoại trừ người trong hậu cung, còn ai có thể vào trong điện Từ Dương phóng hỏa giết người. Lẽ nào…
Nghĩ tới đây, trong lòng ta đột nhiên chấn động quay cuồng, ngàn vạn lời chất vấn đều bị chặn lại bên miệng, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể thoát ra như ngựa hoang dứt dây cương lao đi. Thế nhưng hiện tại ta không thể đánh rắn động cỏ, việc này phải kéo tơ bóc kén [1], chậm rãi tra xét. Nếu như tất cả những gì phát sinh đêm nay đều là vở kịch mẫu tử bọn họ sắp xếp, vậy thì ta nhất định sẽ khiến cho các ngươi nợ máu trả bằng máu. “Lý Thống lĩnh, đêm nay ngươi tăng cường nhân thủ, cẩn thận tuần tra phòng vệ. Nếu như lại có chỗ nào sơ xuất, ngươi lập tức mang đầu tới gặp trẫm!”. Lời nói của hắn ác liệt tới mức Lý Thống lĩnh lập tức kinh hãi quỳ xuống lĩnh mệnh. Đúng lúc này, bên ngoài điện truyền đến tiếng ồn ào. Ngay sau đó, một nội thị đi vào báo lại, hắn hiển nhiên cũng bị dọa cho sợ hãi, nói chuyện đứt quãng: “Hồi Hoàng thượng và nương nương, thị vệ phát hiện Thái hậu đang hôn mê ở Ngự hà phía sau điện Từ Dương, Phùng cô cô cũng ở đó, có điều hình như cũng bị thương nhẹ”. Nghe thấy lời này, bên tai ta bỗng vang lên tiếng ong ong. Mặt sau điện Từ Dương đối diện với Ngự hà, nhưng từ bệ cửa sổ nhảy xuống, cách mặt sông cũng tới ba, bốn trượng. Hiển nhiên là vì bảo toàn mạng sống, biểu cô mới không còn cách nào khác, phải nhảy từ cửa sổ cao như thế xuống Ngự hà.
——[1] Kéo tơ bóc kén: Ý nói phải chậm rãi, từ từ từng bước một, không thể nóng vội——
Nội thị kia lại tiếp tục: “Thái hậu và Phùng cô cô đang trên đường đưa tới điện Tử Dương, Trịnh Thái y cũng đã chạy tới đó”.
Ta không đợi hắn nói xong đã kích động đứng dậy, lao ra ngoài điện. Ông trời có mắt, biểu cô phúc lớn mạng lớn, các người muốn hại bà, nhưng sẽ không thể nào đạt được ý nguyện. “Hoàng hậu” Thượng Quan Bùi kêu lên phía sau lưng ta. Nhưng lần này ta không dừng lại, ta phải nhanh chóng chạy tới bên cạnh biểu cô, để xem còn ai dám hại bà ngay trước mặt ta. Dưới ánh nến, gương mặt biểu cô lấm lem đầy tro bụi, mái tóc rối bù, bên thái dương còn có một vết thương lớn, tuy rằng Trịnh Thái y đã băng bó lại giúp bà, nhưng vẫn thấy máu thấm qua băng gạc. Bà còn chưa tỉnh lại, nhưng theo như Trịnh Thái y chẩn đoán, hẳn là không thương tổn tới kinh mạch, chỉ bị thương trên trán, cộng thêm việc bị kinh hãi. Nghe xong lời này, ta mới chậm rãi thở phào một tiếng.
Bên cạnh có người thấp giọng khóc thút thít, ta quay đầu nhìn lại, là Phùng cô cô. Tay trái của bà quấn băng, xem ra là bị gãy tay khi nhảy xuống, vẻ mặt bà hốt hoảng, đôi mắt chăm chút nhìn biểu cô đang ngủ say trên giường. Ta có thể lí giải tâm tình của bà, bà đã theo hầu hạ biểu cô của ta gần ba mươi năm, giữa bọn họ từ lâu đã vượt qua mối quan hệ chủ tớ. “Phùng cô cô” ta muốn an ủi bà vài câu, rồi lại nhất thời không biết phải nói sao. Thượng Quan Bùi đứng ở phía sau ta, khuôn mặt u ám, từ khi biểu cô được cứu trở về, hắn vẫn chưa nói lời nào. Phùng cô cô đột nhiên quỳ xuống trước mặt ta, lệ rơi đầy mặt: “Nương nương, người phải làm chủ cho Thái hậu!” vừa nói, bà vừa giơ tay phải lên đưa cho ta một thứ: “Ta nửa đêm rời giường đi nhà xí, phát hiện có một bóng người quanh quẩn trong điện, vừa định đi tới kiểm tra, thì kẻ đó đẩy ngã ta, sau đó liền biến mất. Trong lúc xô xát, trên người hắn rớt xuống vật này”.
Thứ bà cầm trong tay, sáng loáng đến chói mắt. Ta nhận ra, là lệnh bài thông hành hậu cung. Trong hậu cung, một khi đã lên đèn, thì tất cả các cửa cung đều khóa lại, chỉ người có lệnh bài mới có thể đi qua. Trên lệnh bài này viết ba chữ: “Điện Phần Dương”. “Ai là chủ nhân của điện Phần Dương?”. Ta lớn tiếng hỏi, hai mắt đảo qua tất cả mọi người trong điện. Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, ta thậm chí có thể nghe thấy cả tiếng tim mình đập. Không có ai trả lớn, tất cả mọi người đều cúi đầu, nhìn xuống đất, ngoại trừ Thượng Quan Bùi, hắn ngẩn người nhìn Phùng cô cô giơ cao lệnh bài trên đỉnh đầu, sắc mặt lại càng thêm u ám. “Chủ nhân của điện Phần Dương là ai?”. Thanh âm của ta lại càng cao hơn, “Bàng Kinh, không nghe thấy bổn cung hỏi gì sao?”. Hai mắt ta nheo lại, lạnh lẽo nhìn bóng người đứng một mình bên cửa điện. “Hồi nương nương”, Bàng Tổng quản ngừng lại, cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân mình, do dự, lại đưa tay áo lên lau mồ hôi trên trán. “Trả lời ta!” Ta tức giận. “Hồi nương nương, chủ nhân của điện Phần Dương là…” Tiếng nuốt nước bọt của Bàng Kinh ta cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
“Là Mạc Phu nhân!”.
Toàn bộ bầu trời bị ngọn lửa nhuộm thành màu đỏ dữ tợn như sắc máu. Bởi vì ngọn lửa vẫn không có dấu hiệu dập tắt, nội thị cứu hỏa không thể không vừa dội nước vừa lui ra phía ngoài. So với lượng nước cần dùng để dập tắt trận đại hỏa hoạn này, nước bên trong vại Thái Bình thực sự chỉ như muối bỏ bể. Nhìn tình hình này, bọn họ hẳn là chuẩn bị từ bỏ việc cứu hỏa, may là trong hậu cung, mỗi cung điện đều xây dựng biệt lập, nên ngọn lửa sẽ không lan ra ngoài.
Ta nhìn xung quanh, bóng người xung quanh không ngừng di động, làn khói hun khiến mắt ta không mở ra được. Khắp nơi đều không tìm thấy bóng dáng của biểu cô, trong lòng ta lúc này đã hoảng loạn đến cực điểm. “Biểu cô cô” ta khàn giọng gọi to, bởi vì căng thẳng, âm thanh chói tai dị thường, tựa như có người đang kẹp lấy yết hầu của ta. Đúng lúc này, không biết ai ở phía sau ta đột nhiên nói: “Sau khi ngọn lửa bốc lên hình như vẫn không thấy Thái hậu nương nương”. Một câu này lập tức rút đi toàn bộ khí lực còn lại trên người ta, hai chân ta mềm nhũn, cả người đã đổ xuống. “Biểu cô cô!”. Toàn bộ hậu cung trong nháy mắt yên tĩnh lại, chỉ có tiếng gọi tan nát cõi lòng của ta vang vọng trong bóng đêm mịt mùng.
Lời còn chưa dứt, đã thấy một đôi bàn tay to lớn xuyên qua dưới cánh tay ta, bế ta lên. Không cần suy đoán, ta cũng biết người tới là Thượng Quan Bùi. Hắn vẫn mặc chiếc áo trong màu trắng khi nãy, khoác trên vai một chiếc áo bào màu vàng. Giọng nói uy nghiêm của hắn từ trên đỉnh đầu truyền tới, một câu ngắn ngủi lại có thể khiến cho người ta cảm thấy an tâm: “Giờ trẫm đưa nương nương tới điện Tử Dương nghỉ ngơi. Hà đại nhân và Phó Thống lĩnh xử lí xong chuyện ở đây thì tới điện Tử Dương báo cáo”. Hắn cúi đầu nhìn ta một chút, thấp giọng hỏi: “Hoàng hậu, không sao chứ?” rồi ôm ta vội vã đi về hướng điện Tử Dương gần nơi này nhất. Thị vệ bên cạnh vội vàng muốn tiến lên hỗ trợ, hắn chỉ lạnh lùng nói: “Không cần!”. Ta vẫn bị hắn ôm thật chặt trong lòng.
Tuy rằng ôm ta, hắn đi đứng cũng không có vẻ gì là vất vả, bước chân vững vàng, hơi thở cũng không chút thay đổi. Ta tựa sát vào trong lồng ngực hắn, nhớ tới biểu cô có khả năng đã gặp chuyện bất trắc, trái tim tựa như bị ai đó bóp chặt, đau đớn từ mỗi lỗ chân lông thẩm thấu ra ngoài.
Thế nhưng ta không thể khóc, muốn khóc cũng tuyệt đối không phải là lúc này, bởi vì hiện tại không phải thời điểm để thương tâm. Cho dù có thế nào, ta cũng phải tra ra chân tướng của sự việc, vì biểu cô báo thù rửa hận. Nhưng vào lúc nào, những đau đớn đè nén trong lòng tựa như vạn tiễn xuyên tâm, tựa như muốn nuốt chửng lấy ta. Ta chỉ có thể dùng sức nắm chặt vạt áo trước của hắn, mặc cho móng tay xuyên qua lớp tơ lụa mềm mại, đâm sâu vào lòng bàn tay của chính mình. Có những khi, chỉ có nỗi đau thể xác mới xoa dịu bớt nỗi đau tinh thần. Vừa đi được mấy bước, phía sau đột nhiên vang lên một tiếng “oành” thật lớn, sau đó tiếng la hét chói tai của những người xung quanh xuyên thẳng vào màng nhĩ của ta. Thượng Quan Bùi cũng không khỏi sững sờ, ôm ta chậm rãi xoay người lại. Phía sau, tro bụi tung bay tứ phía, một cây xà ngang rơi xuống bậc thang trước chính điện điện Từ Dương, khiến cho những phần chưa sụp đổ cũng rung lên. Cùng với tiếng động ầm ầm không dứt bên tai, điện Từ Dương tinh xảo hoa lệ một thời rốt cuộc không chống đỡ nổi ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, sụp đổ rầm rầm. Điện Từ Dương, cung điện các đời Thái hậu Tư Đồ gia an hưởng tuổi già, tượng trưng cho vinh quang vô hạn của Từ Đồ gia, chỉ trong một đêm đã không còn tồn tại nữa. Mà ta dù là Hoàng hậu Tư Đồ gia, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn điện Từ Dướng trước mặt hóa thành tro bụi, mà không thể làm gì được.
Lẽ nào, đây là điềm báo trước? Trong điện Tử Dương đã đốt lò sưởi, nhưng ta vẫn cảm thấy lạnh lẽo, cả người không ngừng run rẩy. Ta không nói một lời, lặng lẽ uống trà trấn an nỗi kinh hãi, chờ đợi hai vị đại nhân tới báo tin tức xấu nhất có thể xảy ra. Cho tới tận bây giờ, vẫn chưa có người nào hồi bẩm, nói là nhìn thấy Thái hậu và Phùng cô cô, xem ra đúng là lành ít dữ nhiều. Thượng Quan Bùi ngồi bên cạnh ta, cũng không lên tiếng, chỉ thỉnh thoảng quay đầu nhìn qua ta một thoáng. Mà khi ta cảm giác được hắn chăm chú nhìn mình, ngẩng đầu lên nhìn lại, thì hắn lại như biết trước đã sớm quay đầu đi. “Đinh Phu nhân đến!” cung nữ ngoài điện cao giọng thông báo. Đang lúc nói chuyện, Đinh Phu nhân mặc một thân y phục màu hồng cánh sen đã chậm rãi tiến vào đại điện, nhìn thấy hai người chúng ta liền hạ người hành lễ. Thượng Quan Bùi bước nhanh tới đón, đỡ nàng đứng lên.
“Muộn như vậy, nàng đang mang thai, không cần phải tới đây”. Ngữ khí Thượng Quan Bùi tràn đầy lo lắng. “Xảy ra chuyện lớn như vậy, thần thiếp cũng lo cho Hoàng thượng”. Giọng nói của Đinh Phu nhân vẫn dịu dàng trước sau như một, ngay cả ta nghe xong, trong lòng cũng không khỏi rung động. Bóng lưng cao lớn của Thượng Quan Bùi che khuất tầm mắt của ta, nên ta không nhìn thấy cử chỉ thân mật của hai người bọn họ. May là không nhìn thấy, bởi vì tâm tình bây giờ của ta đã đủ tệ hại rồi. Nhân lúc đó, ta liếc nhìn nàng ta. Gương mặt trắng thuần của Đinh Phu nhân sau khi tẩy bỏ lớp trang điểm, lộ ra sắc mặt tái nhợt, tóc chỉ búi lên đơn giản, năm tháng đã lưu lại dấu tích trên khuôn mặt nàng. Sáu tháng mang thai khiến cho bụng dưới của nàng đã nhô lên thấy rõ, nàng ta đặt một tay che trước phần bụng dưới.
Đúng lúc này, Đinh Phu nhân đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nhìn về phía ta bật thốt lên: “Sao không nhìn thấy Thái hậu nương nương?”. Nàng ta vừa nói ra câu này, trái tim ta tựa như bị ai đó đánh mạnh vào, chực rơi thẳng xuống. Ta quay đầu đi, không để ý tới nàng, tiếp tục uống trà. Nàng ta cũng ý thức được mình vừa lỡ lời, dịu dàng cúi thấp đầu xuống, chăm chú vặn xoắn chiếc khăn trong tay. Nội thị đi vào bẩm báo: “Dịch Đình lệnh Hà đại nhân và Thống lĩnh thị vệ Lý đại nhân đã tới”. Hai vị đại nhân hiển nhiên là mới từ đám cháy trở về, cả người đầy mùi cháy khét. Ống tay áo của Hà đại nhân cũng bị cháy mất một nửa, còn trên khuôn mặt Lý đại nhân bị khói ám xám đen. “Vi thần tham kiến bệ hạ và Hoàng hậu nương nương, bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế. Tham kiến Đinh Phu nhân, Đinh Phu nhân vạn phúc”. Hai người họ tuy là một thân chật vật, nhưng lễ nghi vẫn hết sức chu toàn. “Đã dập được lửa chưa?” Thượng Quan Bùi sốt ruột hỏi. “Hồi Hoàng thượng, đã khống chế được ngọn lửa. Chỉ có vài nơi vẫn còn lửa nhỏ, bọn thị vệ đang tận lực dập tắt”. Lý đại nhân vội vàng đáp lời.
“Có nhìn thấy Thái hậu nương nương hay không?”. Ta cướp lời hỏi, nước trà trong chén bị rung lắc rớt ra ngoài cũng không hay biết. Nhìn thấy hai vị đại nhân trao đổi ánh mắt, trong lòng ta liền thầm kêu không ổn. Quả nhiên Lý đại nhân mở miệng nói: “Hồi nương nương, vi thần đã phái người đi tìm kiếm, nhưng cho tới bây giờ vẫn không thấy bóng dáng của Thái hậu nương nương”. Giọng nói của hắn hơi run run, ai cũng không muốn tự mình nói ra tin xấu đó. Thượng Quan Bùi lo lắng nhìn ta một chút, rồi mới tiếp tục hỏi: “Đang yên lành sao lại có hỏa hoạn nổi lên?”. Ta có thể cảm giác được ngữ khí của hắn hòa hoãn hơn nhiều so với khi nãy. “Chuyện này…” Lý đại nhân có chút ấp úng, quay đầu nhìn Hà đại nhân, Hà đại nhân hiểu ý, tiếp lời: “Căn cứ vào các dấu vết tìm được, hẳn là có người có ý định phóng hỏa”. “Cái gì?” Thượng Quan Bùi cao giọng, để lộ ra sự tức giận. Hắn vỗ lên bàn một cái, khiến cả nắp trà đều bị trấn động nảy lên.
“Theo lời khai báo của thị vệ trực tại điện Từ Dương, trước khi hỏa hoạn xảy ra có nhìn thấy một bóng người lén lén lút lút trong điện. Khi đi tới xem xét cẩn thận, thì bóng người kia thân thủ nhanh nhẹn, đã không thấy tăm hơi. Thị vệ chỉ nhìn thấy trước điện có không ít sợ bông ngâm dầu đã bắt lửa, cháy bùng lên. Sợi bông nhanh chóng thiêu cháy rèm trong điện, lan ra ngoài. Gió đêm nay rất lớn, vì thế toàn bộ điện Từ Dương chỉ trong chốc lát đã…” Hà đại nhân không nói tiếp nữa, nhưng phần sau chúng ta đều đã biết. “Thực sự là cả gan làm loạn. Trong hậu cung của trẫm cũng có người dám phóng hỏa”. Tay phải của hắn đè mạnh xuống bàn, đầu ngón tay dần dần trắng bệnh. Chiếc áo bào khoác trên vai bởi vì động tác kịch liệt của hắn cũng bị tuột xuống. “Thông báo cho Lễ bộ Thượng thư Chu đại nhân, để cho hắn hậu mệnh đi”.
Câu nói sau cùng của hắn khiến ta phải liếc mắt nhìn sang. Để Lễ bộ Thượng thư hậu mệnh? Đơn giản là ám chỉ quốc tang của Thái hậu. Hiện tại Thái hậu sống chết còn chưa rõ, hắn tại sao lại có thể để Chu đại nhân hậu mệnh? Trừ phi… trừ phi hắn đã xác định, Thái hậu không có hi vọng sống sót. Ta nâng mắt, cẩn thận quan sát vẻ mặt của hắn, trong lòng không khỏi nổi lên nghi ngờ. Tại sao tất cả lại trùng hợp như vậy, ban ngày Thái hậu vừa trách phạt Mạc Phu nhân, đuổi bà ta ra khỏi điện Từ Dương, đêm nay hắn liền tới điện Chiêu Dương lâm hạnh ta, sau đó điện Từ Dương không sớm không muộn, ngay tại đêm nay bị thiêu rụi. Đường đường là thâm cung cấm uyển, ngoại trừ người trong hậu cung, còn ai có thể vào trong điện Từ Dương phóng hỏa giết người. Lẽ nào…
Nghĩ tới đây, trong lòng ta đột nhiên chấn động quay cuồng, ngàn vạn lời chất vấn đều bị chặn lại bên miệng, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể thoát ra như ngựa hoang dứt dây cương lao đi. Thế nhưng hiện tại ta không thể đánh rắn động cỏ, việc này phải kéo tơ bóc kén [1], chậm rãi tra xét. Nếu như tất cả những gì phát sinh đêm nay đều là vở kịch mẫu tử bọn họ sắp xếp, vậy thì ta nhất định sẽ khiến cho các ngươi nợ máu trả bằng máu. “Lý Thống lĩnh, đêm nay ngươi tăng cường nhân thủ, cẩn thận tuần tra phòng vệ. Nếu như lại có chỗ nào sơ xuất, ngươi lập tức mang đầu tới gặp trẫm!”. Lời nói của hắn ác liệt tới mức Lý Thống lĩnh lập tức kinh hãi quỳ xuống lĩnh mệnh. Đúng lúc này, bên ngoài điện truyền đến tiếng ồn ào. Ngay sau đó, một nội thị đi vào báo lại, hắn hiển nhiên cũng bị dọa cho sợ hãi, nói chuyện đứt quãng: “Hồi Hoàng thượng và nương nương, thị vệ phát hiện Thái hậu đang hôn mê ở Ngự hà phía sau điện Từ Dương, Phùng cô cô cũng ở đó, có điều hình như cũng bị thương nhẹ”. Nghe thấy lời này, bên tai ta bỗng vang lên tiếng ong ong. Mặt sau điện Từ Dương đối diện với Ngự hà, nhưng từ bệ cửa sổ nhảy xuống, cách mặt sông cũng tới ba, bốn trượng. Hiển nhiên là vì bảo toàn mạng sống, biểu cô mới không còn cách nào khác, phải nhảy từ cửa sổ cao như thế xuống Ngự hà.
——[1] Kéo tơ bóc kén: Ý nói phải chậm rãi, từ từ từng bước một, không thể nóng vội——
Nội thị kia lại tiếp tục: “Thái hậu và Phùng cô cô đang trên đường đưa tới điện Tử Dương, Trịnh Thái y cũng đã chạy tới đó”.
Ta không đợi hắn nói xong đã kích động đứng dậy, lao ra ngoài điện. Ông trời có mắt, biểu cô phúc lớn mạng lớn, các người muốn hại bà, nhưng sẽ không thể nào đạt được ý nguyện. “Hoàng hậu” Thượng Quan Bùi kêu lên phía sau lưng ta. Nhưng lần này ta không dừng lại, ta phải nhanh chóng chạy tới bên cạnh biểu cô, để xem còn ai dám hại bà ngay trước mặt ta. Dưới ánh nến, gương mặt biểu cô lấm lem đầy tro bụi, mái tóc rối bù, bên thái dương còn có một vết thương lớn, tuy rằng Trịnh Thái y đã băng bó lại giúp bà, nhưng vẫn thấy máu thấm qua băng gạc. Bà còn chưa tỉnh lại, nhưng theo như Trịnh Thái y chẩn đoán, hẳn là không thương tổn tới kinh mạch, chỉ bị thương trên trán, cộng thêm việc bị kinh hãi. Nghe xong lời này, ta mới chậm rãi thở phào một tiếng.
Bên cạnh có người thấp giọng khóc thút thít, ta quay đầu nhìn lại, là Phùng cô cô. Tay trái của bà quấn băng, xem ra là bị gãy tay khi nhảy xuống, vẻ mặt bà hốt hoảng, đôi mắt chăm chút nhìn biểu cô đang ngủ say trên giường. Ta có thể lí giải tâm tình của bà, bà đã theo hầu hạ biểu cô của ta gần ba mươi năm, giữa bọn họ từ lâu đã vượt qua mối quan hệ chủ tớ. “Phùng cô cô” ta muốn an ủi bà vài câu, rồi lại nhất thời không biết phải nói sao. Thượng Quan Bùi đứng ở phía sau ta, khuôn mặt u ám, từ khi biểu cô được cứu trở về, hắn vẫn chưa nói lời nào. Phùng cô cô đột nhiên quỳ xuống trước mặt ta, lệ rơi đầy mặt: “Nương nương, người phải làm chủ cho Thái hậu!” vừa nói, bà vừa giơ tay phải lên đưa cho ta một thứ: “Ta nửa đêm rời giường đi nhà xí, phát hiện có một bóng người quanh quẩn trong điện, vừa định đi tới kiểm tra, thì kẻ đó đẩy ngã ta, sau đó liền biến mất. Trong lúc xô xát, trên người hắn rớt xuống vật này”.
Thứ bà cầm trong tay, sáng loáng đến chói mắt. Ta nhận ra, là lệnh bài thông hành hậu cung. Trong hậu cung, một khi đã lên đèn, thì tất cả các cửa cung đều khóa lại, chỉ người có lệnh bài mới có thể đi qua. Trên lệnh bài này viết ba chữ: “Điện Phần Dương”. “Ai là chủ nhân của điện Phần Dương?”. Ta lớn tiếng hỏi, hai mắt đảo qua tất cả mọi người trong điện. Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, ta thậm chí có thể nghe thấy cả tiếng tim mình đập. Không có ai trả lớn, tất cả mọi người đều cúi đầu, nhìn xuống đất, ngoại trừ Thượng Quan Bùi, hắn ngẩn người nhìn Phùng cô cô giơ cao lệnh bài trên đỉnh đầu, sắc mặt lại càng thêm u ám. “Chủ nhân của điện Phần Dương là ai?”. Thanh âm của ta lại càng cao hơn, “Bàng Kinh, không nghe thấy bổn cung hỏi gì sao?”. Hai mắt ta nheo lại, lạnh lẽo nhìn bóng người đứng một mình bên cửa điện. “Hồi nương nương”, Bàng Tổng quản ngừng lại, cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân mình, do dự, lại đưa tay áo lên lau mồ hôi trên trán. “Trả lời ta!” Ta tức giận. “Hồi nương nương, chủ nhân của điện Phần Dương là…” Tiếng nuốt nước bọt của Bàng Kinh ta cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
“Là Mạc Phu nhân!”.
/48
|