Lý Chấn Thiên ôm Hiểu Hàm lên xe rồi một đường đi thằng đến nhà anh, mặc dù biết nhà Hiểu Ham cũng không cách nhà anh bao xa nhưng anh không yên tâm để cô ấy một mình.
Nhìn người con gái đang ngủ thiếp trên xe củ mình lòng anh có ẩn ẩn đau lòng. Anh cũng không biết vì sao nữa. Có thể vì sự trùng hợp kia chăng? Hay là sự giống nhau về tính cách kia. Anh thật sự sắp không phân biệt được nữa rồi.
Xe dừng trước biệt thự không xa.
Hiểu Hàm ngủ một giấc thật yên bình, biến cố xảy ra nhưng không hiểu vì sao lòng cô lại yên tâm như thế này. Chẳng lẽ vì bên cạnh người đàn ông này sao? Khẽ cười nhạt về ý nghĩ đó. Vì sao cô còn tin chuyện tình cảm này, một lần chết vạn lần khó tin vào ai. Sao cô lại luôn tin tưởng người này chứ.
Cô nhìn lại quần áo không nguyện vẹn của mình, lòng cô lại dâng lên từng trận hàn ý. Hai đóa hoa sen độc ác này cô chưa tìm họ thì họ đã tự chạy tới thì đừng trách cô vô tình. Vốn dĩ cô còn ý nghĩ niệm tình Triệu Hiểu Vân là chị của Triệu Hiểu Hàm mà lui một bước thế nhưng cô ta không an phận, còn Hứa Thanh Mỹ cũng đã đến lúc dạy dỗ cô ta rồi.
Nhanh chóng bước ra xe. Cô rất muốn hỏi vì sao Lý Chấn Thiên đưa cô về nhà anh ấy. Nhưng cô mệt mỏi đến mức không còn sức để hỏi nữa.
Lý Chấn Thiên đưa cô vào phòng của anh, mặc dù nhà anh rất nhiều phòng nhưng anh chỉ sống một mình không trang bị gì cả nên chỉ có thể đưa cô đến phòng mình thôi.
Anh thấy không khí quá mức im lặng liền lên tiếng:
-Em cảm thấy như thế nào, có không khỏe hay không?
Hiểu Hàm bất giác đưa mắt nhìn anh.
Nhìn anh như thế này có một cảm xúc lạ len lói trong tim cô. Đã từ lâu rồi chưa có ai có một ánh mắt quan tâm cô như người trước mắt này vậy. Cô cảm thấy có một hơi ấm lan tỏa vào trong trái tim mình.
Khẽ ngoảnh mặt đi.
Sau đó cô nhanh trả lời:
-Tôi không sao. Tôi muốn đi tắm.
Nghe Hiểu Hàm nói thế Chấn Thiên nhanh chóng đưa cho Hiểu Hàm chiếc áo sơ mi mặc tạm. Sau đó anh liền gọi điện nhờ Lục Thiếu mua đồ đem lại nhà anh cho cô.
Chấn Thiên vừa xoay người ra ngoài, Hiểu Hàm liền nhanh chóng vào phòng tắm rửa sạch những thứ dơ bẩn trên người mình.
Tắm xong cô liền nhanh chóng gọi điện cho Alex nhờ anh xử lí vài chuyện:
Đầu giây bên kia, Alex nhanh chóng bắt máy:
-Hiểu Hàm tôi nghe đây.
Hiểu Hàm trầm giọng nói:
-Alex tôi có chuyện muốn nhờ anh giúp.
Alex nghe cô trầm giọng biết chuyện hệ trọng liền nhanh chóng đáp:
-Chuyện gì cô cứ nói đi. Tôi sẽ giúp cô.
Hiểu Hàm liền nói:
-Gậy ông đập lưng ông, Alex tôi nhờ anh nhanh chóng tung clip hôm trước chúng ta điều tra được.
Không nghĩ ngợi lâu Alex liền đồng ý.
Sau đó hai người nói về chuyện cổ phần Lâm Thị, rồi cúp máy.
Hiểu Hàm nhìn xung quanh không thấy Chấn Thiên đâu. Cô liền quan sát xung quanh phòng.
Căn phòng của Chấn Thiên được trang trí màu xám nhạt. Trong phòng có một cửa sổ hướng ra ngoài vườn. Những vật dụng xung quanh phòng điều được xếp ngăn nắp, nhưng không thiếu đi vẻ nam tính vốn có của chủ nhân căn phòng này. Bên cạnh đó phòng có treo một bức tranh nhìn rất giống trẻ con vẽ. Điều thu hút cô là nó nhìn rất quen mắt, nhưng lại không nhớ ra là đã thấy ở đâu.
Cô nhìn nó thật lâu, đến khi có tiếng gõ cửa mới làm cô thôi nhìn.
Chấn Thiên nhìn người con gái mặc áo sơ mi mà mình đưa, gần như không che được bao nhiêu. Anh nhanh chóng đưa cho cô đồ để thay, sau đó dặn dò cô:
-Em thay xong đồ rồi lên giường nghỉ ngơi đi, đừng nghĩ ngợi nhiều quá.
Sau đó anh nhìn thân thể gầy gò của cô, bất giác dang tay ra ôm lấy.
Giọng nói thì thầm:
-Hiểu Hàm, Có phải là em không?
Hiểu Hàm nghe đến đây thì thân chợt run, câu hỏi này rất giống người đàn ông đêm đó cùng cô một chỗ. Nghe như là đang hỏi một câu hỏi nhảm, nhưng với cô nó giống như sự xác nhận vậy.
Cô ngước mặt nhìn anh thật lâu. Như muốn như không hỏi lại: Tại sao anh hỏi thế?
Nhưng lời không thể nào cất lên được, giống như một sự sợ sệt vậy. Xác nhận đúng hay sai thì cô liệu có thể làm gì đây, thù mới hận cũ, gia đình bị hại, công ty bị cướp. Liệu cô có thể tin nữa không?
Chấn Thiên thì sự phân vận, mờ mịt trong mắt cô. Mới ý thức được mình xúc động quá. Nhanh chóng buông cô ra để cô đi thay đồ.
Anh là người tính tình lạnh lùng, nhưng duy chỉ có cô và người con gái đã mất kia làm cho anh mất đi sự bình tĩnh. Khẽ lắc đầu: Anh đang hy vọng điều gì đây?
Hiểu Hàm sau khi thay đồ ra thì không thấy Chấn Thiên trong phòng nữa. Vội đi tìm anh, cô muốn hỏi anh cô ngủ ở nơi nao?
Nhưng cô tìm mãi không thấy. Cả căn nhà lớn như thế này, cô không biết tìm anh ở đâu.
Chợt nghe âm thanh ở phía vườn. Cô liền nhanh chân theo tiếng động đó.
Phía trước cô chỉ thấy Lý Chấn Thiên đang uống rượu một mình. Nhìn anh có một nét ưu thương.
Cô không hiểu sao cô lại nhớ đến lời anh nói. Có lẽ anh đang nhớ thương người con gái kia. Cô không hiểu sao trong lòng lại có một chút buồn. Vội trấn định lại. Cô nhanh chóng tiến về phía trước.
Chấn Thiên nghe tiếng bước chân. Liền xoay người lại. Thấy cô anh vội hỏi:
-Sao em lại ra đây? Em nghỉ ngơi đi ngoài này gió lạnh.
Hiểu Hàm nghe giọng anh chớm hơi men, liền đáp lại:
-Tôi không biết ngủ nơi nào. Nên ra đây hỏi anh. Anh cũng nên vào trong nhà đi.
Nghe Hiểu Hàm quan tâm mình, không hiểu sao Chấn Thiên rất vui lòng.
Anh không nhiều lời liền đáp:
-Em cứ ngủ phòng tôi đi, tôi ngủ sô pha, vậy chúng ta nên đi vào thôi.
Hiểu Hàm liền gật đầu sau đó, hai bóng dáng song song đi vào.
Vào đến nhà, Chấn Thiên nhanh chóng đưa Hiểu Hàm lên phòng. Rồi đi đến ghế trong phòng nằm.
Cả hai im lặng không nói gì. Thấy không khí yên ắng quá Hiểu Hàm liền lên tiếng:
-Bức tranh này là anh vẽ phải không?
Nghe Hiểu Hàm hỏi Chấn Thiên liền nhìn hướng bức tranh cô nói. Anh giật mình khi cô hỏi bức tranh này. Có một sự xúc động, anh liền đến trước mặt cô hỏi:
-Em thấy nó quen phải không?
Nhìn người con gái đang ngủ thiếp trên xe củ mình lòng anh có ẩn ẩn đau lòng. Anh cũng không biết vì sao nữa. Có thể vì sự trùng hợp kia chăng? Hay là sự giống nhau về tính cách kia. Anh thật sự sắp không phân biệt được nữa rồi.
Xe dừng trước biệt thự không xa.
Hiểu Hàm ngủ một giấc thật yên bình, biến cố xảy ra nhưng không hiểu vì sao lòng cô lại yên tâm như thế này. Chẳng lẽ vì bên cạnh người đàn ông này sao? Khẽ cười nhạt về ý nghĩ đó. Vì sao cô còn tin chuyện tình cảm này, một lần chết vạn lần khó tin vào ai. Sao cô lại luôn tin tưởng người này chứ.
Cô nhìn lại quần áo không nguyện vẹn của mình, lòng cô lại dâng lên từng trận hàn ý. Hai đóa hoa sen độc ác này cô chưa tìm họ thì họ đã tự chạy tới thì đừng trách cô vô tình. Vốn dĩ cô còn ý nghĩ niệm tình Triệu Hiểu Vân là chị của Triệu Hiểu Hàm mà lui một bước thế nhưng cô ta không an phận, còn Hứa Thanh Mỹ cũng đã đến lúc dạy dỗ cô ta rồi.
Nhanh chóng bước ra xe. Cô rất muốn hỏi vì sao Lý Chấn Thiên đưa cô về nhà anh ấy. Nhưng cô mệt mỏi đến mức không còn sức để hỏi nữa.
Lý Chấn Thiên đưa cô vào phòng của anh, mặc dù nhà anh rất nhiều phòng nhưng anh chỉ sống một mình không trang bị gì cả nên chỉ có thể đưa cô đến phòng mình thôi.
Anh thấy không khí quá mức im lặng liền lên tiếng:
-Em cảm thấy như thế nào, có không khỏe hay không?
Hiểu Hàm bất giác đưa mắt nhìn anh.
Nhìn anh như thế này có một cảm xúc lạ len lói trong tim cô. Đã từ lâu rồi chưa có ai có một ánh mắt quan tâm cô như người trước mắt này vậy. Cô cảm thấy có một hơi ấm lan tỏa vào trong trái tim mình.
Khẽ ngoảnh mặt đi.
Sau đó cô nhanh trả lời:
-Tôi không sao. Tôi muốn đi tắm.
Nghe Hiểu Hàm nói thế Chấn Thiên nhanh chóng đưa cho Hiểu Hàm chiếc áo sơ mi mặc tạm. Sau đó anh liền gọi điện nhờ Lục Thiếu mua đồ đem lại nhà anh cho cô.
Chấn Thiên vừa xoay người ra ngoài, Hiểu Hàm liền nhanh chóng vào phòng tắm rửa sạch những thứ dơ bẩn trên người mình.
Tắm xong cô liền nhanh chóng gọi điện cho Alex nhờ anh xử lí vài chuyện:
Đầu giây bên kia, Alex nhanh chóng bắt máy:
-Hiểu Hàm tôi nghe đây.
Hiểu Hàm trầm giọng nói:
-Alex tôi có chuyện muốn nhờ anh giúp.
Alex nghe cô trầm giọng biết chuyện hệ trọng liền nhanh chóng đáp:
-Chuyện gì cô cứ nói đi. Tôi sẽ giúp cô.
Hiểu Hàm liền nói:
-Gậy ông đập lưng ông, Alex tôi nhờ anh nhanh chóng tung clip hôm trước chúng ta điều tra được.
Không nghĩ ngợi lâu Alex liền đồng ý.
Sau đó hai người nói về chuyện cổ phần Lâm Thị, rồi cúp máy.
Hiểu Hàm nhìn xung quanh không thấy Chấn Thiên đâu. Cô liền quan sát xung quanh phòng.
Căn phòng của Chấn Thiên được trang trí màu xám nhạt. Trong phòng có một cửa sổ hướng ra ngoài vườn. Những vật dụng xung quanh phòng điều được xếp ngăn nắp, nhưng không thiếu đi vẻ nam tính vốn có của chủ nhân căn phòng này. Bên cạnh đó phòng có treo một bức tranh nhìn rất giống trẻ con vẽ. Điều thu hút cô là nó nhìn rất quen mắt, nhưng lại không nhớ ra là đã thấy ở đâu.
Cô nhìn nó thật lâu, đến khi có tiếng gõ cửa mới làm cô thôi nhìn.
Chấn Thiên nhìn người con gái mặc áo sơ mi mà mình đưa, gần như không che được bao nhiêu. Anh nhanh chóng đưa cho cô đồ để thay, sau đó dặn dò cô:
-Em thay xong đồ rồi lên giường nghỉ ngơi đi, đừng nghĩ ngợi nhiều quá.
Sau đó anh nhìn thân thể gầy gò của cô, bất giác dang tay ra ôm lấy.
Giọng nói thì thầm:
-Hiểu Hàm, Có phải là em không?
Hiểu Hàm nghe đến đây thì thân chợt run, câu hỏi này rất giống người đàn ông đêm đó cùng cô một chỗ. Nghe như là đang hỏi một câu hỏi nhảm, nhưng với cô nó giống như sự xác nhận vậy.
Cô ngước mặt nhìn anh thật lâu. Như muốn như không hỏi lại: Tại sao anh hỏi thế?
Nhưng lời không thể nào cất lên được, giống như một sự sợ sệt vậy. Xác nhận đúng hay sai thì cô liệu có thể làm gì đây, thù mới hận cũ, gia đình bị hại, công ty bị cướp. Liệu cô có thể tin nữa không?
Chấn Thiên thì sự phân vận, mờ mịt trong mắt cô. Mới ý thức được mình xúc động quá. Nhanh chóng buông cô ra để cô đi thay đồ.
Anh là người tính tình lạnh lùng, nhưng duy chỉ có cô và người con gái đã mất kia làm cho anh mất đi sự bình tĩnh. Khẽ lắc đầu: Anh đang hy vọng điều gì đây?
Hiểu Hàm sau khi thay đồ ra thì không thấy Chấn Thiên trong phòng nữa. Vội đi tìm anh, cô muốn hỏi anh cô ngủ ở nơi nao?
Nhưng cô tìm mãi không thấy. Cả căn nhà lớn như thế này, cô không biết tìm anh ở đâu.
Chợt nghe âm thanh ở phía vườn. Cô liền nhanh chân theo tiếng động đó.
Phía trước cô chỉ thấy Lý Chấn Thiên đang uống rượu một mình. Nhìn anh có một nét ưu thương.
Cô không hiểu sao cô lại nhớ đến lời anh nói. Có lẽ anh đang nhớ thương người con gái kia. Cô không hiểu sao trong lòng lại có một chút buồn. Vội trấn định lại. Cô nhanh chóng tiến về phía trước.
Chấn Thiên nghe tiếng bước chân. Liền xoay người lại. Thấy cô anh vội hỏi:
-Sao em lại ra đây? Em nghỉ ngơi đi ngoài này gió lạnh.
Hiểu Hàm nghe giọng anh chớm hơi men, liền đáp lại:
-Tôi không biết ngủ nơi nào. Nên ra đây hỏi anh. Anh cũng nên vào trong nhà đi.
Nghe Hiểu Hàm quan tâm mình, không hiểu sao Chấn Thiên rất vui lòng.
Anh không nhiều lời liền đáp:
-Em cứ ngủ phòng tôi đi, tôi ngủ sô pha, vậy chúng ta nên đi vào thôi.
Hiểu Hàm liền gật đầu sau đó, hai bóng dáng song song đi vào.
Vào đến nhà, Chấn Thiên nhanh chóng đưa Hiểu Hàm lên phòng. Rồi đi đến ghế trong phòng nằm.
Cả hai im lặng không nói gì. Thấy không khí yên ắng quá Hiểu Hàm liền lên tiếng:
-Bức tranh này là anh vẽ phải không?
Nghe Hiểu Hàm hỏi Chấn Thiên liền nhìn hướng bức tranh cô nói. Anh giật mình khi cô hỏi bức tranh này. Có một sự xúc động, anh liền đến trước mặt cô hỏi:
-Em thấy nó quen phải không?
/20
|