Hắn bất tỉnh suốt hai tiếng,mất hai tiết học của tôi.Mà không được..mạng người quan trọng hơn.Cô y tế nói hắn chỉ bị thương nhẹ thôi,cơ mà sao bất tỉnh kinh vậy?Tôi ngồi nhìn hắn,làn da trắng,lông mày dày,lông mi dài.Tóc cạo hai bên,vàng chóe.Tôi nuốt nước bọt ực ực. Vẻ đẹp của chàng hotboy làm tôi không thể rời mắt,d..dù gì tôi cũng con gái mà :) hơ hơ.Nhưng tôi cũng sờ sợ…đưa tay vào mũi hắn xem có thở không?Ừm…có chút hơi ấm bay ra,hết hồn.Bỗng có cái gì nắm chặt cổ tay tôi..H..hắn tỉnh rồi.Cậu ta mở tròn con mắt,con ngươi của hắn thì bé lại.Hắn trợn ngược mắt nhìn tôi,như ma..Shiệttt…Tôi giật mình nhảy lên cố mà hất tay hắn ra.Tôi sực nhớ ra...hắn tỉnh rồi nhỉ..đầu hắn có bị gì không?
“Ê,còn nhớ cậu là ai không đấy?”
“Tôi…là..”
Hắn trả lời như vậy thì dù có tỉnh thì tôi cũng chẳng yên tâm hơn được..Tỉnh rồi nhưng mà bị mất trí nhớ nữa thì phải gọi là....đắng :(((....Bây giờ tôi còn tái hơn.
“Tôi là Thiên Ân,đẹp trai học giỏi công tử bột,gái theo ầm ầm phải không?”
“Ơ..ờ..chắc vậy.”
Tôi thấy buồn nôn _^_ quá trời.Con trai gì mà tự đắc trong mọi hoàn cảnh.Dù sao thì hắn cũng bình thường rồi.Tôi cũng phải chuồn đi trước khi hắn đòi đền tiền cho cái đầu của hắn <(“”)
“M…may quá,thôi thì tôi lên lớp nhé,cậu cứ ở dưới này đi”
“Đền.”
Vãi..
“Đ..đền cái gì?”
“Cậu vừa làm mất một mảnh trong cục vàng vô giá của ba mẹ tôi đấy,5 triệu”
“C..cái gì?5 triệu á?Cái vết thương này bé tý..đàn bà vừa thôi”
“Đau..”
Lông mày hắn co lại,mắt của hắn lóng la lóng lánh.Nhìn hắn mà trái tim tôi muốn sụp đổ.Sao hắn lại có cái tuyệt kỹ “mỹ nam kế” này.
“Đau..”
Tôi muốn gục hẳn xuống,trái tim tôi không đổ nữa mà chuyển sang tan chảy.Không..không,đứng vững lên nào.Hắn có tuyệt chiêu riêng mình cũng phải có,cho hắn xem.Tôi vớ lấy cái bình xịt giảm đau rồi xịt hẳn vào trán hắn.
“Đau nữa đê…><”
Bỗng Thảo Nguyên bước vào,mặt rạng rỡ.
“Nguyên đổi được cái thẻ nhớ của camera rồi,Tú”
“Mừng quá ^-^”
Tôi vui mừng,vậy là chuyện sẽ không bị xé to ra.Thảo Nguyên là con gái nhưng rành mấy thứ này lắm.Ước mơ cậu ấy là kỹ sư máy tính.Nhưng chuyện vẫn chưa thể ngừng lại.Hắn nghe thấy vậy,mắt hắn sáng lên.
“Tôi hiểu rồi,vậy thì nếu cô không đền cho tôi thì tôi sẽ cho cả thế giới này biết về vụ việc này.Các cậu sẽ bị tẩy chay cho xem”
“T..tẩy chay..?”
Nếu như tôi không đền cho hắn thì chắc chắn hắn sẽ làm Nguyên bị mất mặt mất.Tôi thì quan trọng gì,quan trọng là Nguyên của tôi.
“Đền hả,Tú làm sao bây giờ?”
“Thôi được rồi,tôi sẽ đền.Nhưng mà hơi lâu chút,cậu nhất định phải giữ lời hứa đấy.Nam tử hán!!”
“Được rồi,được rồi.”
Miệng hắn vẫn cứ nhếch lên như thế..trông như…tật.Hắn bước xuống giường,đeo giày vào rồi đi qua chúng tôi.Hắn vẫn còn khỏe lắm,ngủ suốt hai tiết còn gì.Thảo Nguyên bám chặt lấy tấm lưng gầy của tôi part 2,tôi cũng chuẩn bị tư thế để không bị mất cảnh giác.Hắn liếc qua Thảo Nguyên,nháy mắt một cái.
“Cưng vẫn chưa thoát khỏi anh đâu.”
Lại cái miệng tật ấy,trông chỉ muốn đạp cho một cái _^_.Tay Nguyên bám càng ngày càng đau.Tôi quay sang nhìn nhỏ,mặt nhỏ đỏ bừng,lông mày cau lại,trông dễ thương quá trời.Tôi che miệng lại cười.
“Tú cười cái gì chớ?”
“Hehe..”
Tôi và Nguyên về lớp.Lúc đi,Nguyên cứ nhìn chằm chằm vào cái thẻ nhớ.Không biết Nguyên đang nghĩ gì.Hay là không biết xử lý như thế nào với cái thẻ nhớ đó.Sao mà phải lằng ngoằng...
“Nguyên bẻ rồi vứt quách đi cho xong.”
“Nhưng mà nhiều GB lắm..phí…”
“GB là cái gì vậy Nguyên?”
“Khó giải thích lắm.Có lẽ Nguyên mang về rồi xóa cái video đi…vậy là cái thẻ nhớ này là của Nguyên.Ahihi….-^v^-“
Nguyên cười sung sướng.Tôi thì vẫn cứ thắc mắc GB là cái gì?Mà kệ…có thể đó là thuật ngữ của ngành kỹ sư.Lúc tan học,vừa về nhà thì tôi cầm cặp vứt cái phịch xuống giường rồi lăn ra,nghĩ về cái ngày trời đánh hôm nay.Cái cảm giác rùng mình đó vẫn chưa hết,đó là điềm báo gàn dở gì vậy.Phải chăng còn rất nhiều điều kinh khủng và cực rắc rối sẽ xảy đến với tôi...Giác quan thứ 6...nó làm tôi càng ngày càng không muốn tôi thay đổi cuộc sống nhàn hạ của mình.Chà…giờ tôi nói là nhàn hạ cơ đấy.
__Hết chương 2__
“Ê,còn nhớ cậu là ai không đấy?”
“Tôi…là..”
Hắn trả lời như vậy thì dù có tỉnh thì tôi cũng chẳng yên tâm hơn được..Tỉnh rồi nhưng mà bị mất trí nhớ nữa thì phải gọi là....đắng :(((....Bây giờ tôi còn tái hơn.
“Tôi là Thiên Ân,đẹp trai học giỏi công tử bột,gái theo ầm ầm phải không?”
“Ơ..ờ..chắc vậy.”
Tôi thấy buồn nôn _^_ quá trời.Con trai gì mà tự đắc trong mọi hoàn cảnh.Dù sao thì hắn cũng bình thường rồi.Tôi cũng phải chuồn đi trước khi hắn đòi đền tiền cho cái đầu của hắn <(“”)
“M…may quá,thôi thì tôi lên lớp nhé,cậu cứ ở dưới này đi”
“Đền.”
Vãi..
“Đ..đền cái gì?”
“Cậu vừa làm mất một mảnh trong cục vàng vô giá của ba mẹ tôi đấy,5 triệu”
“C..cái gì?5 triệu á?Cái vết thương này bé tý..đàn bà vừa thôi”
“Đau..”
Lông mày hắn co lại,mắt của hắn lóng la lóng lánh.Nhìn hắn mà trái tim tôi muốn sụp đổ.Sao hắn lại có cái tuyệt kỹ “mỹ nam kế” này.
“Đau..”
Tôi muốn gục hẳn xuống,trái tim tôi không đổ nữa mà chuyển sang tan chảy.Không..không,đứng vững lên nào.Hắn có tuyệt chiêu riêng mình cũng phải có,cho hắn xem.Tôi vớ lấy cái bình xịt giảm đau rồi xịt hẳn vào trán hắn.
“Đau nữa đê…><”
Bỗng Thảo Nguyên bước vào,mặt rạng rỡ.
“Nguyên đổi được cái thẻ nhớ của camera rồi,Tú”
“Mừng quá ^-^”
Tôi vui mừng,vậy là chuyện sẽ không bị xé to ra.Thảo Nguyên là con gái nhưng rành mấy thứ này lắm.Ước mơ cậu ấy là kỹ sư máy tính.Nhưng chuyện vẫn chưa thể ngừng lại.Hắn nghe thấy vậy,mắt hắn sáng lên.
“Tôi hiểu rồi,vậy thì nếu cô không đền cho tôi thì tôi sẽ cho cả thế giới này biết về vụ việc này.Các cậu sẽ bị tẩy chay cho xem”
“T..tẩy chay..?”
Nếu như tôi không đền cho hắn thì chắc chắn hắn sẽ làm Nguyên bị mất mặt mất.Tôi thì quan trọng gì,quan trọng là Nguyên của tôi.
“Đền hả,Tú làm sao bây giờ?”
“Thôi được rồi,tôi sẽ đền.Nhưng mà hơi lâu chút,cậu nhất định phải giữ lời hứa đấy.Nam tử hán!!”
“Được rồi,được rồi.”
Miệng hắn vẫn cứ nhếch lên như thế..trông như…tật.Hắn bước xuống giường,đeo giày vào rồi đi qua chúng tôi.Hắn vẫn còn khỏe lắm,ngủ suốt hai tiết còn gì.Thảo Nguyên bám chặt lấy tấm lưng gầy của tôi part 2,tôi cũng chuẩn bị tư thế để không bị mất cảnh giác.Hắn liếc qua Thảo Nguyên,nháy mắt một cái.
“Cưng vẫn chưa thoát khỏi anh đâu.”
Lại cái miệng tật ấy,trông chỉ muốn đạp cho một cái _^_.Tay Nguyên bám càng ngày càng đau.Tôi quay sang nhìn nhỏ,mặt nhỏ đỏ bừng,lông mày cau lại,trông dễ thương quá trời.Tôi che miệng lại cười.
“Tú cười cái gì chớ?”
“Hehe..”
Tôi và Nguyên về lớp.Lúc đi,Nguyên cứ nhìn chằm chằm vào cái thẻ nhớ.Không biết Nguyên đang nghĩ gì.Hay là không biết xử lý như thế nào với cái thẻ nhớ đó.Sao mà phải lằng ngoằng...
“Nguyên bẻ rồi vứt quách đi cho xong.”
“Nhưng mà nhiều GB lắm..phí…”
“GB là cái gì vậy Nguyên?”
“Khó giải thích lắm.Có lẽ Nguyên mang về rồi xóa cái video đi…vậy là cái thẻ nhớ này là của Nguyên.Ahihi….-^v^-“
Nguyên cười sung sướng.Tôi thì vẫn cứ thắc mắc GB là cái gì?Mà kệ…có thể đó là thuật ngữ của ngành kỹ sư.Lúc tan học,vừa về nhà thì tôi cầm cặp vứt cái phịch xuống giường rồi lăn ra,nghĩ về cái ngày trời đánh hôm nay.Cái cảm giác rùng mình đó vẫn chưa hết,đó là điềm báo gàn dở gì vậy.Phải chăng còn rất nhiều điều kinh khủng và cực rắc rối sẽ xảy đến với tôi...Giác quan thứ 6...nó làm tôi càng ngày càng không muốn tôi thay đổi cuộc sống nhàn hạ của mình.Chà…giờ tôi nói là nhàn hạ cơ đấy.
__Hết chương 2__
/68
|