Hiuhiu... Yêu Cậu Mất Rồi!!

Chương 34: Hẹn Hò Đơn Phương

/68


Từ lúc đi cắm trại ở núi Hàm Lợn về là người tôi cứ thơ thẩn ra.Cầm cái chổi mà nhìn căn phòng hắn,chẳng cử động gì.Một cục giấy bay tới đầu tôi nhưng tôi mặc kệ.Cho đến khi một cái cốc nhựa bay thẳng tới đầu tôi.Nãy giờ hắn cứ ném mấy đồ linh tinh vào tôi hoài.

“Dọn nhà đi!Nhìn gì thế!!”

“Ư…ừm…”

Bây giờ thì tôi lại muốn thở dài.Cứ nghĩ đến chuyện của Nguyên là lại thấy chán.Và cứ nghĩ đến những lời Nguyên nói thì lại thấy lo. Những cái cảm giác khó chịu nhất của đời người cứ bám chặt lấy tôi.

“Trời ơi!Bây giờ cậu lại nhả khí CO2 ra đầy phòng tôi đấy à?”

“Tôi đang chán đời đây…”

“Sao?”

“À…không…”

Mặt hắn tỏ ra như tôi rất khó hiểu.Mà hắn có hỏi thì tôi sẽ không biết nên nói như thế nào…Ah!Thật đúng là phiền phức.

“Thế cậu có quét nổi phòng này không?”

“Tôi không biết ;;^;;”

“Thế cậu bê mấy quyển sách lớp 11 của tôi xuống thư viện đi!Nhỏ phiền phức!”

“Thư viện á?Ahihi..”

Hắn nhếch miệng lên cười.Chẳng thích nụ cười ấy chút nào nhưng cũng phải cảm ơn hắn.Cơ mà hắn bắt con gái yếu đuối bê chồng sách cao to như này ư?Tôi cố luồn tay xuống quyển sách cuối cùng và bê nó lên,nó còn cao hơn cả đầu tôi ý.Tôi đi từng bước thật chậm chạp để nó không thể bị rơi xuống.Nhưng tôi không thấy mệt mỏi gì đâu vì nơi tôi ghé đến là thư viện mà ^v^.Chắc bây giờ anh ý đang vắt chéo chân mà đọc sách.Ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào mắt kính anh ấy >v<.Nghĩ tới mà ấm cả người =v=.Do không thể nhìn thấy gì và đang mơ mộng lung tung nên bị đâm sầm vào cánh cửa.Hình như đến thư viện rồi.Tôi cố ấn cái tay cửa xuống nhưng không được,nặng quá đi.Thôi thì đành đặt đống này xuống rồi mở cho lành.Nhưng tôi chưa kịp nắm lấy tay cầm thì nó đã bị ấn xuống.Tôi giật mình rụt tay lại,anh Minh đã mở cánh cửa ra và bất ngờ khi nhìn thấy tôi.

“Ủa Tú!Đến đây có gì à?”

“E…em mang sách của cậu chủ đến…”

“À!Rồi!Em mang vào đi!Để ở hàng sách cuối cùng ấy!”

“Vâng!”

Tôi bê từng nửa chồng đi một rồi xếp lên giá.Anh Minh giúp tôi nên công việc có nhanh hơn.Thỉnh thoảng mắt tôi lại đưa sang chỗ anh ấy.Hix,làm việc không được tập trung gì hết.Bỗng tôi lướt qua một hàng sách thấy cạnh của một quyển sách có chữ album to đùng.Tôi tò mò mở ra xem.Ôi!Toàn ảnh hắn ngày xưa,dễ thương quá.Tôi vừa xem vừa cười khúc khích.

“Em xem gì thế?”

“Hí hí..”

Tôi lật từng trang và ngắm nghía.Đến giữa quyển thì bắt đầu xuất hiện một cậu bé lạ.Lạ thì lạ thật nhưng mà thấy cái mặt quen quen.Tôi nhìn thật kĩ,cái kiểu tóc này…là anh Minh.Tôi ngẩng mặt lên nhìn anh ấy,đúng là giống mà.

“Đây là anh à?”

“Em sinh đôi của tôi đấy!!”

“Chém gió….”

“Haha đúng là không thể qua mắt Tú mà…”

Tôi cười rồi lại lật từng trang để xem tiếp.Bây giờ nhân vật chính tôi xem không phải là hắn nữa mà là anh Minh.Anh ấy dễ thương đâu kém gì,dáng nhỏ nhỏ xinh xinh.Đặc biệt nhất là ảnh hồi cấp III của anh ấy,ngầu chết <3.Có một bức ảnh anh ấy đang chơi guitar điện,tôi trơ mắt ra nhìn.

“Anh…biết chơi guitar à?”

“Ừ!”

“Tuyệt vời ông mặt trời!!Khi nào anh chơi cho em nghe đi!!”

“Tôi không biết tôi để nó ở đâu rồi ấy…”

“Chán ghê…”

Những bức ảnh này chứng tỏ quan hệ giữa anh Minh và nhà hắn rất tốt,nhưng giờ sao hắn lại có thái độ như thế?

Tôi đứng xem hết quyển album đó thì mới chịu đi.Nhưng mới đi đến cửa thì được anh Minh gọi lại.

“Em có thích đi xem phim rạp không?”

“Dạ có…”

“Vậy cho em hai cái vé này,đi với ai thì đi nhé!!”

“Anh cho em thật à?”

“Ừ!!Thằng bạn tôi cho nhưng tôi không có ai đi cùng…”

“Vậy cảm ơn anh!!”

Nhân cơ hội này tôi sẽ rủ Nguyên đi cùng cho vui.Dạo này thấy Nguyên không được vui cho lắm.Tôi rút điện thoại ra và gọi cho Nguyên.Tút….tút…

#Alô!!

#Alô Nguyên à?Nguyên rảnh không?Đi xem phim với Tú nhé!!?

#Xin lỗi Tú…Nguyên có hẹn với Ân rồi…

#V…vậy hả?Thế Nguyên đi vui vẻ nha…ÔvÔ

#Ừm…

Tôi tắt máy.Cái tên này nhanh thật đấy,một việc không thể lường trước.

“Hix…hết người để đi cùng rồi ;;^;;”

“Thế còn Ân?”

“Hắn có hẹn rồi…”

“Em có mỗi người bạn thôi sao?”

“Còn có anh nữa..anh đi cùng em đi…”

Tôi cố nài nỉ anh ấy.Thật sự là muốn được đi chơi cùng anh ấy,cực muốn luôn dù chỉ trong mối quan hệ bạn bè.Nhưng tình yêu đơn phương mà,chỉ muốn được ở gần bên người đó.

“Thôi được rồi…em chuẩn bị đi!Sắp tới giờ chiếu rồi đấy!!”

“Vâng…”

Tôi cố kiềm chế bản thân và từ từ đi ra khỏi phòng.Nhưng vừa mới đóng cửa lại thì tôi chạy bén đi,trong lòng không thể ngăn cản lại niềm sung sướng.Như muốn hét lên nhưng mà đang chiều,phải giữ im lặng không thì bà quản lý mắng chết.Tôi chạy tới tấp đến phòng hắn,muốn khoe với hắn.

“Ê Thiện Ân!!”

“Cấm nhìn!!”

Chậc,tôi vào đúng lúc hắn đang thay quần áo Ô///^///Ô,vội vàng quay ngoắt mặt đi.Bình thường cậu ta khóa cửa mà.Chắc tại cuống đi chơi cùng Nguyên nên quên đây mà.Ahaha!!!

“Hí hí!!”

“Còn cười à?Vô duyên!!”

“Tôi không cười vì cái đấy!!”

“Vậy cười gì?”

“Tôi được đi chơi với anh Minh đấy!!”

“Ừ!!”

“Cậu…làm tôi buồn đấy…”

Tôi giả vờ làm mặt buồn nhưng mặt hắn chẳng rung động gì.Muốn nhai đầu hắn ghê,tôi lao tới tóm cổ hắn lắc qua lắc lại.

“Thái độ gì vậy hả?Ít nhất cũng phải mừng cho tôi chứ!!! >__<”

“Ừ ừ!!Chúc mừng chúc mừng!! @@”

Tôi thả hắn ra và để tay kiểu ok.Tôi chạy đi lấy quần áo ở phòng nghỉ của người hầu và thay đi bộ đồng phục hầu.Anh Minh đã đứng trước cửa phòng hắn để đợi tôi.

“Anh đợi lâu không?”

“Không!Đi thôi!!”

“Đi bằng gì vậy anh?”

“Xe máy chứ bằng gì…”

Xe máy…anh ấy cũng có xe máy sao?Anh ấy đưa tôi ra gara,một cái xe đua màu đỏ xanh và trắng.Trước giờ anh ấy để đây sao tôi không biết?Lại còn là xe đua..Ôi thật bất ngờ…Ô^Ô.Anh ấy dắt xe ra và đợi tôi trèo lên,nhưng tôi lại lưỡng lự.Anh ấy đi cũng giống như hắn thì sao Ó~Ò…Ực ực.

“Sao thế?”

“Anh…đi chậm được không?”

“Xe này đi nhanh mới vui!!”

“…”

“Anh không đánh võng giống cậu chủ đâu…^v^”

“Ực..vâng..”

Bỗng hắn lướt qua tôi và không kháy một cái thì không chịu được hay sao đấy.

“Con nhỏ nhát gan!!Đi trước nhá đồ rùa!!”

“Rùa con khỉ!! Ò^Ó”

Tôi tức tối nhìn theo hắn.Nhưng thật lạ,một cảm giác khác đang lấn áp đi cơn tức giận của tôi – Một cảm giác chẳng lành…

“Tú!!!”

“D…dạ!!”

“Đi thôi.”

Tôi trèo lên xe.Đúng là anh ấy phóng nhanh thật nhưng không lượn lờ giống hắn.Ngược lại,tôi có cảm giác thích đi xe này hơn,rất thoải mái.

“Ám ặt ào đi!!”

“Dạ >^<…”

Những cái lúc ai đó chở tôi bằng cái xe này mà đội mũ bảo hiểm bịt kín đầu rồi nói là tôi chẳng nghe được gì hết!!Gió còn thổi vào tai nữa chứ!!Mong là không phải chuyện quan trọng.Nhưng mong muốn của tôi có bao giờ thành sự thật.Khi mà anh ấy đột ngột dừng lại thì tôi bị đập mặt vào lưng anh ấy.

“Tôi bảo bám chặt vào mà!!”

“Bám chặt ý ạ…?”

“Ôm!!”

Ô..ôm á?Không không Ô///^///Ô…Nhưng mà anh ấy tự nguyện mà,mà không được…bạn bè với nhau ôm ẻo gì chứ.Nhưng mà mình muốn… >__<.Bỗng anh ấy lại tăng tốc,tôi giật mình tý nữa ngã ngửa ra may là ôm được anh ấy.Ôm rồi…ah Ô///~///Ô.Hơi ấm từ người anh ấy toát ra,ấm thật đấy =v=.Thình thịch…thình thịch,mong là anh ấy không cảm nhận được nhịp đập từ trái tim mình.Nó đang đập mạnh và nhanh quá…X|.Nhưng mà muốn cái khoảnh khắc này,kéo dài mãi mãi.Chiếc xe dừng lại,khoảnh khắc đó cũng dừng lại.Ôi!Đã đến nơi rồi ư?Rạp chiếu phim đang ở trước mắt tôi.Mặc dù không phải lần đầu tiên nhìn thấy nó nhưng đây là lần đầu tiên được bước hẳn vào đây.Có cả quầy bắp rang bơ và nước ngọt nữa kìa.

“Anh đợi em chút nhé!!”

“Em mới là người cần đợi..”

“Dạ…”

Anh ấy như đọc được suy nghĩ của tôi nên đã chạy vào quầy bán đồ ăn và đi ra với hai cốc nước và hai hộp bắp rang bơ.

“Để em cầm giúp anh…”

“Thì của em mà…”

“A…a…vâng…Em cảm ơn.”

Trời ơi con nhỏ ngốc,anh ấy đã ga lăng vậy rồi mà…phải đóng cùng anh ấy chứ.Mỗi người một gói bắp,chứ không phải hai người chung một gói. Giống trong phim thì hai người sẽ mò mò rồi chạm phải tay nhau.Phụt…sến súa..nhưng mà..nhưng mà…Rốt cuộc thì cũng là hai gói bắp thôi,không lằng nhằng gì hết.Chẳng hiểu sao hôm nay thiếu quyết đoán quá,nhìn mình õng a õng ẹo,không thích dẹo như này đâu.Tú..Tú,trở về con người thật của mày đi!!

Tôi theo anh ấy đến phòng chiếu phim.Tôi định ngồi ghế gần nhất nhưng mà anh ấy lại dễ tăng độ nên ngồi có hơi xa màn chiếu.Mà không phải là hơi đâu,ngồi tận hàng cuối cùng ý.

“Xem phim gì ý nhỉ?”

“Gấu của tôi thì phải.”

“Mà hình như lắm trẻ con nhỉ?”

“Ừ…trẻ con cũng thích xem mấy thể loại phim này hả?”

“Em tưởng chúng chỉ xem phim hoạt hình….”

Tôi chưa kịp nói dứt câu thì một cảnh đứa bé với con gấu chơi đùa với nhau được vẽ bằng nét hoạt hình.Tôi sững lại,đây là phim hoạt hình thật đấy hả?Này này…Tôi quay sang anh Minh thì bắt gặp được khuôn mặt sửng sốt của anh ấy.

“A..anh Minh…”

“Ra khỏi đây thôi B|”

Anh ấy bỏ ra ngoài khiến tôi phải đi theo.Rút điện ra khỏi túi,anh ấy tới tấp ấn phím số.

“Thằng con Cạp kia!Mày đưa vé phim gì cho tao đấy hả?.....Bĩnh tĩnh cái gì!!....Tao cấm mày cười!!!...”

Anh Minh đang tức giận kìa,lần đầu tiên trông thấy đấy.Chắc anh ấy bị bạn thân chơi khăm rồi..ahaha.Tôi nhớ lại cái mặt lúc anh ấy trơ ra thấy buồn cười ghê.Cả cách anh ấy tức giận nữa…ahaha >V<.

“Em cười gì thế?Em cũng là nạn nhân mà…”

“Em không biết…ahahaha”

“…Thôi đi…-3-“

Anh ấy để cái mặt vừa cười vừa mếu nữa,thấy ngộ quá!! ^____^

“Để xin vì đã làm phí thời gian của em…anh sẽ bù đắp!”

“Dạ…không cần đâu ạ!!”

Dù tôi đã nói thế nhưng anh Minh vẫn đưa tôi đến khu trò chơi.Vui lắm,anh ấy còn gắp cho tôi một con cá sấu bông nữa.Tôi thề sẽ giữ nó suốt đời,thích ghê cơ.Vậy là có thể vượt qua mùa đông này nhờ con gấu rồi!!^v^. Anh ấy chở tôi về tầm 5h30’.

“Em cảm ơn vì ngày hôm nay!!”

“Vui không?”

“Có ạ!! ^v^”

“Vậy tốt rồi.Em vào nhà đi!”

Tôi đi từ từ vào nhà.Vậy là thoải mái rồi nhưng còn chưa dọn phòng cho hắn nữa,thể nào hắn cũng cằn nhằn.Mà giờ này hắn còn chưa về sao?Nguyên đâu phải là người hay về muộn.Tôi dọn phòng xong rồi dọn cơm ra đợi hắn,đợi và đợi.


/68

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status