Chị ấy dẫn tôi vào một căn phòng khác,nó tràn ngập mùi hương của chị ấy.Có lẽ đây là phòng của cô chủ rồi,sao chị ấy lại dẫn mình tới đây.Chị ấy thở dài rồi nằm phụp xuống giường.
“Xin lỗi em nha,mẹ chị là thế đấy.Lúc nào cũng đổ tội cho người khác!”
“Dạ không sao ạ…”
Chắc chị cũng phải chịu nhiều lắm nhỉ,bảo sao hắn nói mình phải cẩn thận.
“Tối nay em cứ ngủ đây với chị đi.”
“Đ..được không ạ…”
“Được chứ!!Từ mai em ít gặp chị hơn đấy,ngắm cho kỹ vào ^v<”
Chị ấy nháy mắt với tôi một cái.Mai là đám cưới của chị ấy rồi,hức hức.Không được khóc,là ngày vui mà.Cái ngày long trọng,cái lễ cưới mà mình mong muốn được tham gia.Nhưng liệu là mình muốn tham gia thật không.Mình đã rất buồn khi nghe tới việc chị ấy đám cưới mà.Tôi thở dài dằng dặc một cái rồi ngó linh tinh.Tôi thấy một cái miếng vải đỏ được treo dang rộng ra,trông cũng giống cái áo.
“Cái gì đây chị?”
“Áo cưới của chị.”
“Áo cưới hả?Kỳ vậy…”
“Haha!!Nó được gọi là kimono,trang phục truyền thống của Nhật đấy!!”
“Hmm…Vậy mai chị mặc cái này hả?”
“Ừ,hơi khó chịu chút…”
Không biết chị ấy mặc nó sẽ như thế nào,mình thấy nóng lòng quá.Có lẽ người hồi hộp nhất bây giờ không phải là chú rể hay ai khác mà là…anh Minh chăng.Không biết cái mặt anh ấy sẽ như thế nào,sẽ trơ ra nhìn chị ấy chăng =0?Ahaha…Đến khi nào anh ấy sẽ nhìn mình kiểu như vậy,bao giờ mình mới nói được tình cảm thầm kín này.
Chị ấy rủ tôi tắm chung,ngại chết.Tôi có thể nhìn rõ mồn một ngoại hình cực chuẩn của chị ấy.Đem so ngực của chị ấy với ngực của tôi thì thấy khác hoàn toàn.Tại sao ngực mình lại bé vậy nhỉ?Mà thôi,ao ước nó to làm gì.Đi lại vướng víu chết,đỡ tốn xà phòng nữa,ahihi.Tôi được ngủ chung giường với cô chủ,cảm nhận được mùi hương của chị ấy rất rõ.Cái mùi ấy khiến tôi mê muội và chìm vào giấc ngủ một cách dễ dàng.Nhưng hạnh phúc chưa được bấy lâu thì đã bị chị ấy đạp ra khỏi chăn luôn rồi.
Tôi đang lơ mơ ngủ thì rất nhiều tiếng động khiến tôi tỉnh dậy.Cửa sổ mở toang,ánh sáng tràn đầy vào phòng.Tôi ngó nghiêng lung tung,rồi chợt thấy một người con gái áo đỏ nơ hồng to to.Một người thì đang trang điểm,một người thì đang làm tóc.Hả?Tôi bất giác bật phắt dậy.
“Tú,em dậy rồi hả?”
“C..cô chủ?”
P…phải rồi,mình quên mất hôm nay là đám cưới.Chết rồi,mấy giờ rồi…Mình phải làm gì bây giờ @@.Bình tĩnh nào,phải vào phòng tắm để rửa mặt mũi đã.Tôi làm vệ sinh cá nhân một cách thần tốc,chải tóc cho nó mượt,may mà nó ngắn chứ không thì thật thốn.Mình cũng phải chuẩn bị,quần áo của mình vẫn để bên phòng hắn.Chậc…không biết từ qua đến giờ hắn đỡ hơn chưa nữa.Tôi cúi chào cô chủ rồi định đi thì bỗng chị ấy gọi lại.Chị ấy thủ thỉ cái gì đó với người trang điểm rồi họ bỗng quay sang nhìn tôi.Cái ánh mắt ấy thật quen thuộc,họ lôi tôi vô ghế rồi chát đống phấn lên mặt tôi.Mỗi khi nhìn thấy những đôi mắt ấy là mình lại bị lôi vào trang điểm,không chát mấy thứ bụi bụi này vô không được à ;;^;;.Ai phát minh ra mấy cái phấn này không biết.
“Cô chủ tha em…”
“Không được,đám cưới chị mà không làm đẹp cẩn thận là chị dỗi đấy!!”
“Hơ hơ…”
Mọi thứ khi đã hoàn tất,họ cho tôi mặc một cái áo rộng thùng thình nhưng ngắn,áo trong sơ vin váy đen dài đến đầu gối.Tóc tôi được tết gọn gàng,cài hoa các thứ.Nhưng nhìn chẳng hợp với tôi gì hết…
“Xinh hơn cô dâu thế này chết dở không??”
“Em sao xinh hơn chị được ≥^≤..”
Chị ấy trang điểm khá đậm : mắt kẻ đỏ,son đỏ chót,mắt bôi phấn trắng bệch,tóc được búi theo từng tầng một.Chị ấy khoác lên người một bộ áo tay rộng,bên trong gồm nhiều lớp,phần dưới bó chân chị ấy lại,thắt lưng là một cái nơ hồng.Bộ áo này nhìn cũng đẹp nhưng trang điểm kỳ cục.Đây là kiểu truyền thống của Nhật à…Tuy nhiên,nó lại rất hợp với chị ấy.Tôn len sự trẻ đẹp,duyên dáng của gái Việt,chị ấy là một niềm tự hào của dân tộ.Trời,mình thật tự hào ;;v;;.Bỗng có tiếng gõ cửa,tôi chạy ra mở.Một anh chàng áo vest đen đeo khẩu trang đang đứng ho hụ hụ.
“Ai vậy?”
“Tôi đây -___-“
“Ủa?Thiện Ân đấy à?Sao cậu qua đây?”
“Tôi qua đón cậu chứ gì…”
Hắn đẩy tôi qua một bên rồi đi vào phòng.Tưởng hắn đón mình là quan tâm mình lắm chứ,đẩy người ta ậy đấy hả?
“Chị chuẩn bị xong chưa?”
“Ừ!Xong rồi,thấy thế nào?”
Chị ấy dang tay ra,xoay một vòng rồi cười.Nhìn chị ấy nhí nhảnh,cute dễ sợ.Vậy mà hắn không tỏ ra cái gì cả mà kéo tôi đi luôn.
“Đi thôi!”
“Thái độ gì thế >.<”
“Chị biết thừa là em sẽ trả lời như thế nào mà…”
“Chị vẫn thích nghe cơ >v<”
Hắn không nói gì mà chỉ để nắm tay lên trước miệng rồi ho.Ốm vậy mà vẫn chuẩn bị trang trọng để dự đám cưới chị gái,tình chị em thật cao cả.Hắn đeo khẩu trang trắng,áo vest đen rồi cứ ho vậy nhìn thật ngầu.Tự dưng chị ấy xà lại chỗ hắn rồi cầm vật gì đó viết lên cái khẩu trang.
“Chị làm cái quái gì thế >.<”
“Đẹp rồi!!”
Chị ấy nhìn hắn rồi cười ha hả.Tôi kéo vai hắn ra,một cái hình trái tim đỏ lừ trên cái khẩu trang đập vào mắt tôi rõ mồn một.Tôi lăn đùng ra cười.Hắn dang hai tay ra rồi cộc mỗi bên một cái vào đầu hai chị em tôi.Trông cái hình trái tim nằm ở đó thấy hợp dễ sợ,ahaha >v<.Hắn lôi tôi ra khỏi cửa,tự dưng hôm nay đi ra mà còn quay đầu lại đóng cửa cơ đấy.
“Anh rể sắp đến rồi đấy!!”
“Ồ vậy hả?? ^v^”
“Hôm nay….chị xinh lắm!”
Tôi giật mình trước câu nói đó của hắn.Hắn đang đeo khẩu trang nên chẳng biết hắn đang cười hay như thế nào nữa.Chị ấy nghe xong cũng bất ngờ giống tôi,cuối cùng,chị ấy nở một nụ cười thật tươi và định lao vào hắn.Hắn nhanh tay đóng sầm cửa lại,phũ vãi…Hắn chạy đi trước,ngại kìa.Tôi đi theo hắn mà cứ tủm tỉm cười không ngừng,dễ thương quá.
“Im đi!!”
“Tôi không nhịn được! >v<”
Hắn thở dài một cái rồi quay lại nhìn tôi.Hắn nhìn chằm chằm ấy,thấy lạ khi mình mặc như thế này à?
“Bộ quần áo ấy…có dễ cử động không?”
Tôi làm mấy động tác xem bộ trang phục này có dễ cử động không.Tay áo rộng với váy dài nên cũng hơi dễ,không biết có đá lên được không?Tôi giơ chân sút cao một cái,mặt hắn tái mét lại.
“Cẩn thận…-___-“
“Ừm,dễ lắm.Cậu hỏi làm gì?”
“Cậu phải bám sát theo tôi vì là vệ sĩ.Không phải là được nghỉ ngơi đi chơi đâu!!”
“Lại làm…”
Làm công ăn lương của người ta mà,khổ thiệc.Nhỡ đâu sẽ có một anh chàng hâm mộ chị ấy rồi phản đối đám cưới lại.Lúc đó vệ sĩ chúng tôi sẽ phải ngăn người đó.Haha…Cầu mong người đó sẽ không phải là anh Minh,anh ý phải giữ được bình tĩnh.Tôi với hắn định xuống sân,người hầu mở cánh cửa gỗ ở phòng khách ra,một thiên đường hiện lên.Đường đi thẳng trước mặt được trải thảm đỏ,vòng hoa vắt từ bên này sang bên kia.Hàng ngàn người đang đứng đông đủ ở hai bên đường,trai đen,nữ váy hồng trắng.Cổng nhà như là cánh cửa của thiên đường ngọt lịm,tràn đầy hạnh phúc.Bên ngoài đường cũng đầy ắp người đứng lại xem.Trẻ con không chịu đứng yên mà chạy nô đùa qua lại.Tuyêt vời…như đám cưới trong phim.Mình cũng muốn có một đám cưới như thế này.Bỗng nhạc ở đâu đó phát lên,không khí trở nên rộn rã như giao thừa năm mới.Một chiếc xe trắng tinh được trang trí bằng hoa đi dần đến trước cổng.
“Đến rồi,đi thôi!!”
Hắn kéo tôi vào trở lại nhà.Nãy giờ không để ý rất nhiều người nhà của hắn đã có mặt đông đủ chờ ngay trước cửa.Có mấy người áo đen,đeo kính râm đứng trang nghiêm ở đó.Anh Minh cũng đứng cạnh đó,với một vẻ mặt tiếc nuối.Thấy vậy tôi cũng bị buồn lây.Làm ơn…đừng dùng tâm trạng đó để dự đám cưới này.Anh phải mỉm cười trước cuộc sống này để nó thấy anh mạnh mẽ như thế nào.Nó sẽ không làm gì được anh nữa đâu.Tôi muốn nói với anh ấy những điều đó nhưng nó có lẽ sẽ chỉ làm anh ấy buồn thêm thôi.Thêm dầu vào lửa hả…không bao giờ.Vậy thì mình phải an ủi anh ấy như thế nào đây?
Tiếng pháo nổ,hàng ngàn giấy pháo rơi xuống.Cô dâu trong bộ trang phục truyền thống bước ra.Mọi người ồ lên rồi vỗ tay hào hứng,nhưng chỉ riêng một người cứ mãi lặng im nhìn người ấy trong bộ trang phục đỏ điềm đạm đó.Một người đàn ông khoác tay cô ấy đi,không phải tiến về phía anh ấy mà là phía có trải thảm đỏ kia cơ.Tất cả mọi chuyện này,sẽ chỉ khiến anh ấy mỉm cười trong đau khổ thôi.Cười ư,mình nhầm rồi,anh ấy không tài nào cười nổi một nụ cười đúng nghĩa đâu.Hắn và anh ấy đi cùng hàng,tôi và những người vệ sĩ khác theo sau.Tôi đã nín thở,mọi người đang nhìn tôi,chẳng thích chút nào.Một chàng trai mặc trang phục khá giống với cô chủ bước ra xe.Anh chàng đó từ từ đón lấy cô chủ,đón lấy người thương.Đó là một người điển trai,cao và gầy.Và có một nụ cười tỏa nắng.Không khí hạnh phúc xuất phát từ nơi đó.Nó làm tan chảy đi cái giá lạnh này,mình ngưỡng mộ họ.Họ đi lên chiếc xe trắng đó,rồi nó cũng từ từ tiến lên.Một chiếc xe khác cũng tiến lên dần dần,nó đón hắn và anh Minh.Tôi cứ ngơ ra không biết có được lên hay không nên hắn phải gọi vào,trông mình như con ngố T^T.Vừa vào được xe tôi thở gấp,toát mồ hôi và tim đập thình thịch.Sao con đường thảm đỏ đó làm mình căng thẳng vậy,mình có phải cô dâu đâu.
“Làm gì mà thở kinh vậy?”
“Nín thở nãy giờ…”
“Sợ vậy cơ à?”
“Ừ…bao nhiêu ánh mắt soi rọi tim..ặc @@”
Hắn cười lớn.Cậu ta quen cái việc này rồi nên mới “khích lệ” mình như vậy đây.Mà hình như anh Minh cũng cùng đi cái xe này.Anh ấy đang ngồi ghế trước.Tôi ngó ngó lên thử xem,anh ấy đang đưa đôi mắt xa xăm nhìn về phía trước,nơi chiếc xe ô tô chính đang đi.Xì,nãy giờ anh ấy cứ như vậy,mình ghen tỵ với chị ấy quá.Cũng muốn được anh ấy nhìn mình với ánh mắt ấy.Tôi thở dài một cái,không được rồi,phải vui lên.Hôm nay là đám cưới của cô chủ mà,đừng vì mấy chuyện nhỏ nhặt như này rồi buồn,mọi chuyện giải quyết sau cũng được…Đoàn xe dừng lại ở trước một căn nhà có cánh cửa gỗ khá to,đang được mở toang ra.Căn nhà đó cũng hơi giống nhà sàn nước mình nhưng hình như có cửa kéo.Xung quanh là cây và có cả một khu vườn đá mà cát vòng vòng qua.Đây đúng là một căn nhà truyền thống chuẩn mực rồi.Người ta đã chờ cô dâu và chú rể ở đây,họ đưa trà cho rồi chị ấy cùng người thương dâng trà cho bố mẹ chồng.Tôi cứ ngơ ngác nhìn xung quanh,lần đầu tiên được trông thấy một ngôi nhà kiểu Nhật mà.Mọi người chuẩn bị vào nhà,hầu như toàn họ hàng nên tôi không biết có được vào hay không?Thấy mấy ông vệ sĩ đứng ngoài,chắc mình cũng phải đứng ngoài thật rồi.Hắn quay lại nhìn tôi vì thấy tôi không theo hắn nữa.
“Sao đứng đấy?”
“Tôi vào sao được…”
“Sao không?”
“Nó phải đứng ngoài,làm gì có quyền mà bước vào căn nhà này!!”
Bỗng mẹ hắn lên tiếng,mặt bà ta cau có hết lại.Mấy vết nhăn trên trán xô lại với nhau,ánh mắt như căm thù tôi lắm ấy.Làm sứt cục vàng của ba mẹ cậu ta quả là có tội tày trời,biết thế lúc đó mình đầu thú luôn để người ta giải quyết cho mình sớm ;;^;;.Hắn cầm chặt lấy tay tôi rồi kéo đi,cậu ta định làm gì vậy?
“Cậu ta là của con,con muốn cậu ta làm gì là quyền của con!”
“Con nói vậy mà được à!!!”
C…của cậu á,tôi là của cậu bao giờ Ô///^///Ô.Thì đúng là tôi là osin của cậu,là vệ sĩ của cậu,là bạn của cậu,nhưng cậu nói lửng lơ vậy người ta hiểu nhầm ấy.Tên ngốc!! >___<
“T…Thiện Ân…Cậu..”
“Im!”
Hắn càng ngày càng nắm chặt tay tôi và quay phắt mặt đi.Thái độ gì thế,tôi mới là người phải tức giận chứ >A<. Hắn ấn đầu tôi xuống để ép tôi ngồi.Tự dưng cứ lôi người ta đi rồi làm mấy trò bạo lực như vậy,cậu có phải đàn ông không??
“Quỳ xuống,cấm ngồi gác chân lên đấy!!”
Tôi ngồi gác chân lên bao giờ…Hắn đặt hai đầu gối dần dần xuống tấm đệm rồi ngồi nghiêm trang.Đến hắn cũng phải ngồi vậy mình chắc chắn cũng phải ngồi giống hắn.Tôi ổn định lại rồi nhìn xung quanh và thấy mọi người cùng bàn đang nhìn tôi.Ặc…tim tôi cảm giác như muốn ngừng đập rồi tan chảy luôn ấy.Nhìn cách họ ăn mặc là thấy họ quyền quý biết chừng nào.Hắn không thấy ngại khi mang tôi vô đây à.Cốc trà được đặt trước mặt tôi nhưng tôi không hề dám động lấy một ngụm.Sự căng thẳng đè ép làm tôi chẳng dám làm gì.Chân tôi bắt đầu thấy tê,ngồi kiểu này đau chân thấy mồ,dù có đệm đi chăng nữa.Chết rồi,các ngón chân bắt đầu không cảm nhận được gì,nó cứ…ặc ặc >~<.Bỗng cơn đau bắt đầu nhói lên làm tôi điếng người.
“A,tôi xin lỗi!!”
“K…k…không…không sao..”
Một người phục vụ đã lỡ dẫm vào chân tôi.Giết tôi đi T__T.Mọi người bắt đầu tan dần để đi đâu đó,hắn cũng đứng lên.Hắn đứng một cách vững vàng,bộ chân hắn không có dây thần kinh à.Tôi cố đứng dậy rồi duỗi chân ra,cơn đau tái tê lòng người cuối cùng cũng được dập tắt sau bấy năm.Sao người ta cứ ngồi xong rồi đứng dậy mà như không có gì xảy ra được vậy?Chúng tôi lại lên xe để tiếp tục đi đâu đó.Hắn trên xe ho liên tục khiến tôi trở nên lo lắng,ốm vậy rồi…
“Cậu ổn không?Về nhà nhé?”
“K..hụ hụ..không sao..Nãy giờ nhịn nên phải giải phóng!Hụ hụ…”
“Cậu giống tôi nhỉ -v-“
Dù sao hắn cũng là người biết giữ lịch sự,ho chỗ đông người là không đúng.Vậy mà lúc nào muốn là mình cứ ho sặc sụa mà chẳng để ý người xung quanh T^T,mình còn phải học tập hắn chán.Đoàn xe lại dừng trước một nơi khác tuyệt đẹp – nhà thờ.Đám cưới ở nhà thờ,nói thế nào nhỉ,đó có phải là nơi mà cô gái nào cũng muốn tổ chức đám cưới?Mặc váy cưới rồi đi trên con đường thủy tinh,hai bên là hai hàng ghế.Trao nhẫn và nụ hôn với người thương,rồi tung bay bó hoa cho mọi người.Đơn giản mà đẹp.Hắn cứ rủ anh Minh đi chung,mỗi lần hắn nói vậy là thấy mùi hắc ám tỏa ra,vậy mà anh ấy vẫn đi cùng được thật.Mặt anh ấy lúc nào cũng tỏ ra thờ ơ,lạnh lùng cả sáng đến giờ.Ba chúng tôi ngồi chung một hàng ghế,và dĩ nhiên,để cái mùi hắc ám ấy giảm đi tôi đã ngồi giữa.Thật ra thì cũng muốn ngồi cạnh anh ấy,ahihi.
Cả nhà thờ đang xôn xao,bỗng cánh cửa nhà thờ được mở ra,mọi người xung quanh im lặng đi.Chị ấy đã khoác trên người một bộ váy cưới trắng tinh,trang điểm và cài hoa trên đầu.Lúc này chị ấy còn lung linh hơn trước,Mặt Trời của tòa lâu đài đang tỏa ánh nắng sáng chói.Mọi người mở tròn đôi mắt ra nhìn,miệng há hốc.Mặt ann Minh đỏ dần lên,ú ù u ú ù…T^T.Chị ấy cùng bố bước vào,tiến dần tiến dần về phía cha xứ.Cô dâu và chú rể trao nhẫn và môi,ánh sáng mặt trời như đã đến cực điểm,soi thẳng vào trong nhà thờ.Không ngại ngần gì nữa,cuối cùng chị ấy ném bó hoa đi.Mấy cô gái nhao nhao lên nhưng không đỡ được.Bó hoa rơi thẳng đến chỗ anh Minh,tại sao lại là ảnh..@@.Tự dưng tôi nghĩ đến mấy việc không đâu giữa tôi và anh ấy,không phải tôi không phải tôi..>///^///<.
“Chưa chắc đã là cậu đâu..ahaha!!”
“Im ngay…”
Hắn nói đểu tôi kìa,tức thiệc.Nhưng đúng là mình có chút tưởng bở…hiuhiu.Chị ấy cùng chồng chạy ra khỏi nhà thờ.Chạy đi rồi,hai người họ.Mọi người chạy xô ra theo,chen chúc không nổi.Tôi chỉ nghe thấy tiếng ồ một cái từ đám đông rồi thấy cái gì trắng trắng nó bay lên.Hình như là váy cưới,cái gì chứ!!!Chỉ trong vài giây đám đông đã chạy hết ra ngoài,chỉ còn ba chúng tôi ở lại.Chuyện quái gì xảy ra thế…@@.
“Chị Mỹ…Anh…_^_”
“Chị ấy vừa làm gì vậy..?”
“Xé váy và chạy lên ván trượt…”
“Ván trượt á…O0O…Cái quái…”
Đùa à…Hình tượng cô dâu lần đầu tiên mình thấy.Buồn cười thật,ahaha.Rốt cuộc thì vẫn là cô chủ đó thôi,nhiều trò thật,ahaha.Anh Minh cười lớn,cuối cùng thì anh ấy cũng cười.Chỉ có chị ấy thôi,đó là lý do,anh ấy đã vượt qua ranh giới tình yêu.
“Em lấy không?”
“Dạ..?”
Anh ấy đưa tôi bó hoa mà anh ấy vừa bắt được.Cho tôi á…tại sao lại cho tôi..?Chẳng lẽ…không thể nào,đừng nghĩ linh tinh.Anh ấy không có ý gì đâu..
“Tôi giữ nó cũng chẳng để làm gì,em thích không tôi cho?”
“Dạ,thích!”
Tôi nhẹ nhàng cầm lấy bó hoa.Anh ấy cho mà,làm gì có ý gì sâu xa đâu TvT.Nhưng chính anh ấy đã đưa cho mình,mình thích lắm.Anh ấy xỏ tay vô túi rồi đi,tôi lặng im nhìn anh ấy từ sau.Em thích anh…
“Con nhỏ khùng!!”
Hắn bỗng mắng tôi rồi cũng đi luôn.Trước khi đi hắn còn đá tôi một cái rõ đau,tôi đã làm gì hắn đâu.Nhận hoa của anh ấy hắn cũng không cho à,tên đáng ghét!!
“Xin lỗi em nha,mẹ chị là thế đấy.Lúc nào cũng đổ tội cho người khác!”
“Dạ không sao ạ…”
Chắc chị cũng phải chịu nhiều lắm nhỉ,bảo sao hắn nói mình phải cẩn thận.
“Tối nay em cứ ngủ đây với chị đi.”
“Đ..được không ạ…”
“Được chứ!!Từ mai em ít gặp chị hơn đấy,ngắm cho kỹ vào ^v<”
Chị ấy nháy mắt với tôi một cái.Mai là đám cưới của chị ấy rồi,hức hức.Không được khóc,là ngày vui mà.Cái ngày long trọng,cái lễ cưới mà mình mong muốn được tham gia.Nhưng liệu là mình muốn tham gia thật không.Mình đã rất buồn khi nghe tới việc chị ấy đám cưới mà.Tôi thở dài dằng dặc một cái rồi ngó linh tinh.Tôi thấy một cái miếng vải đỏ được treo dang rộng ra,trông cũng giống cái áo.
“Cái gì đây chị?”
“Áo cưới của chị.”
“Áo cưới hả?Kỳ vậy…”
“Haha!!Nó được gọi là kimono,trang phục truyền thống của Nhật đấy!!”
“Hmm…Vậy mai chị mặc cái này hả?”
“Ừ,hơi khó chịu chút…”
Không biết chị ấy mặc nó sẽ như thế nào,mình thấy nóng lòng quá.Có lẽ người hồi hộp nhất bây giờ không phải là chú rể hay ai khác mà là…anh Minh chăng.Không biết cái mặt anh ấy sẽ như thế nào,sẽ trơ ra nhìn chị ấy chăng =0?Ahaha…Đến khi nào anh ấy sẽ nhìn mình kiểu như vậy,bao giờ mình mới nói được tình cảm thầm kín này.
Chị ấy rủ tôi tắm chung,ngại chết.Tôi có thể nhìn rõ mồn một ngoại hình cực chuẩn của chị ấy.Đem so ngực của chị ấy với ngực của tôi thì thấy khác hoàn toàn.Tại sao ngực mình lại bé vậy nhỉ?Mà thôi,ao ước nó to làm gì.Đi lại vướng víu chết,đỡ tốn xà phòng nữa,ahihi.Tôi được ngủ chung giường với cô chủ,cảm nhận được mùi hương của chị ấy rất rõ.Cái mùi ấy khiến tôi mê muội và chìm vào giấc ngủ một cách dễ dàng.Nhưng hạnh phúc chưa được bấy lâu thì đã bị chị ấy đạp ra khỏi chăn luôn rồi.
Tôi đang lơ mơ ngủ thì rất nhiều tiếng động khiến tôi tỉnh dậy.Cửa sổ mở toang,ánh sáng tràn đầy vào phòng.Tôi ngó nghiêng lung tung,rồi chợt thấy một người con gái áo đỏ nơ hồng to to.Một người thì đang trang điểm,một người thì đang làm tóc.Hả?Tôi bất giác bật phắt dậy.
“Tú,em dậy rồi hả?”
“C..cô chủ?”
P…phải rồi,mình quên mất hôm nay là đám cưới.Chết rồi,mấy giờ rồi…Mình phải làm gì bây giờ @@.Bình tĩnh nào,phải vào phòng tắm để rửa mặt mũi đã.Tôi làm vệ sinh cá nhân một cách thần tốc,chải tóc cho nó mượt,may mà nó ngắn chứ không thì thật thốn.Mình cũng phải chuẩn bị,quần áo của mình vẫn để bên phòng hắn.Chậc…không biết từ qua đến giờ hắn đỡ hơn chưa nữa.Tôi cúi chào cô chủ rồi định đi thì bỗng chị ấy gọi lại.Chị ấy thủ thỉ cái gì đó với người trang điểm rồi họ bỗng quay sang nhìn tôi.Cái ánh mắt ấy thật quen thuộc,họ lôi tôi vô ghế rồi chát đống phấn lên mặt tôi.Mỗi khi nhìn thấy những đôi mắt ấy là mình lại bị lôi vào trang điểm,không chát mấy thứ bụi bụi này vô không được à ;;^;;.Ai phát minh ra mấy cái phấn này không biết.
“Cô chủ tha em…”
“Không được,đám cưới chị mà không làm đẹp cẩn thận là chị dỗi đấy!!”
“Hơ hơ…”
Mọi thứ khi đã hoàn tất,họ cho tôi mặc một cái áo rộng thùng thình nhưng ngắn,áo trong sơ vin váy đen dài đến đầu gối.Tóc tôi được tết gọn gàng,cài hoa các thứ.Nhưng nhìn chẳng hợp với tôi gì hết…
“Xinh hơn cô dâu thế này chết dở không??”
“Em sao xinh hơn chị được ≥^≤..”
Chị ấy trang điểm khá đậm : mắt kẻ đỏ,son đỏ chót,mắt bôi phấn trắng bệch,tóc được búi theo từng tầng một.Chị ấy khoác lên người một bộ áo tay rộng,bên trong gồm nhiều lớp,phần dưới bó chân chị ấy lại,thắt lưng là một cái nơ hồng.Bộ áo này nhìn cũng đẹp nhưng trang điểm kỳ cục.Đây là kiểu truyền thống của Nhật à…Tuy nhiên,nó lại rất hợp với chị ấy.Tôn len sự trẻ đẹp,duyên dáng của gái Việt,chị ấy là một niềm tự hào của dân tộ.Trời,mình thật tự hào ;;v;;.Bỗng có tiếng gõ cửa,tôi chạy ra mở.Một anh chàng áo vest đen đeo khẩu trang đang đứng ho hụ hụ.
“Ai vậy?”
“Tôi đây -___-“
“Ủa?Thiện Ân đấy à?Sao cậu qua đây?”
“Tôi qua đón cậu chứ gì…”
Hắn đẩy tôi qua một bên rồi đi vào phòng.Tưởng hắn đón mình là quan tâm mình lắm chứ,đẩy người ta ậy đấy hả?
“Chị chuẩn bị xong chưa?”
“Ừ!Xong rồi,thấy thế nào?”
Chị ấy dang tay ra,xoay một vòng rồi cười.Nhìn chị ấy nhí nhảnh,cute dễ sợ.Vậy mà hắn không tỏ ra cái gì cả mà kéo tôi đi luôn.
“Đi thôi!”
“Thái độ gì thế >.<”
“Chị biết thừa là em sẽ trả lời như thế nào mà…”
“Chị vẫn thích nghe cơ >v<”
Hắn không nói gì mà chỉ để nắm tay lên trước miệng rồi ho.Ốm vậy mà vẫn chuẩn bị trang trọng để dự đám cưới chị gái,tình chị em thật cao cả.Hắn đeo khẩu trang trắng,áo vest đen rồi cứ ho vậy nhìn thật ngầu.Tự dưng chị ấy xà lại chỗ hắn rồi cầm vật gì đó viết lên cái khẩu trang.
“Chị làm cái quái gì thế >.<”
“Đẹp rồi!!”
Chị ấy nhìn hắn rồi cười ha hả.Tôi kéo vai hắn ra,một cái hình trái tim đỏ lừ trên cái khẩu trang đập vào mắt tôi rõ mồn một.Tôi lăn đùng ra cười.Hắn dang hai tay ra rồi cộc mỗi bên một cái vào đầu hai chị em tôi.Trông cái hình trái tim nằm ở đó thấy hợp dễ sợ,ahaha >v<.Hắn lôi tôi ra khỏi cửa,tự dưng hôm nay đi ra mà còn quay đầu lại đóng cửa cơ đấy.
“Anh rể sắp đến rồi đấy!!”
“Ồ vậy hả?? ^v^”
“Hôm nay….chị xinh lắm!”
Tôi giật mình trước câu nói đó của hắn.Hắn đang đeo khẩu trang nên chẳng biết hắn đang cười hay như thế nào nữa.Chị ấy nghe xong cũng bất ngờ giống tôi,cuối cùng,chị ấy nở một nụ cười thật tươi và định lao vào hắn.Hắn nhanh tay đóng sầm cửa lại,phũ vãi…Hắn chạy đi trước,ngại kìa.Tôi đi theo hắn mà cứ tủm tỉm cười không ngừng,dễ thương quá.
“Im đi!!”
“Tôi không nhịn được! >v<”
Hắn thở dài một cái rồi quay lại nhìn tôi.Hắn nhìn chằm chằm ấy,thấy lạ khi mình mặc như thế này à?
“Bộ quần áo ấy…có dễ cử động không?”
Tôi làm mấy động tác xem bộ trang phục này có dễ cử động không.Tay áo rộng với váy dài nên cũng hơi dễ,không biết có đá lên được không?Tôi giơ chân sút cao một cái,mặt hắn tái mét lại.
“Cẩn thận…-___-“
“Ừm,dễ lắm.Cậu hỏi làm gì?”
“Cậu phải bám sát theo tôi vì là vệ sĩ.Không phải là được nghỉ ngơi đi chơi đâu!!”
“Lại làm…”
Làm công ăn lương của người ta mà,khổ thiệc.Nhỡ đâu sẽ có một anh chàng hâm mộ chị ấy rồi phản đối đám cưới lại.Lúc đó vệ sĩ chúng tôi sẽ phải ngăn người đó.Haha…Cầu mong người đó sẽ không phải là anh Minh,anh ý phải giữ được bình tĩnh.Tôi với hắn định xuống sân,người hầu mở cánh cửa gỗ ở phòng khách ra,một thiên đường hiện lên.Đường đi thẳng trước mặt được trải thảm đỏ,vòng hoa vắt từ bên này sang bên kia.Hàng ngàn người đang đứng đông đủ ở hai bên đường,trai đen,nữ váy hồng trắng.Cổng nhà như là cánh cửa của thiên đường ngọt lịm,tràn đầy hạnh phúc.Bên ngoài đường cũng đầy ắp người đứng lại xem.Trẻ con không chịu đứng yên mà chạy nô đùa qua lại.Tuyêt vời…như đám cưới trong phim.Mình cũng muốn có một đám cưới như thế này.Bỗng nhạc ở đâu đó phát lên,không khí trở nên rộn rã như giao thừa năm mới.Một chiếc xe trắng tinh được trang trí bằng hoa đi dần đến trước cổng.
“Đến rồi,đi thôi!!”
Hắn kéo tôi vào trở lại nhà.Nãy giờ không để ý rất nhiều người nhà của hắn đã có mặt đông đủ chờ ngay trước cửa.Có mấy người áo đen,đeo kính râm đứng trang nghiêm ở đó.Anh Minh cũng đứng cạnh đó,với một vẻ mặt tiếc nuối.Thấy vậy tôi cũng bị buồn lây.Làm ơn…đừng dùng tâm trạng đó để dự đám cưới này.Anh phải mỉm cười trước cuộc sống này để nó thấy anh mạnh mẽ như thế nào.Nó sẽ không làm gì được anh nữa đâu.Tôi muốn nói với anh ấy những điều đó nhưng nó có lẽ sẽ chỉ làm anh ấy buồn thêm thôi.Thêm dầu vào lửa hả…không bao giờ.Vậy thì mình phải an ủi anh ấy như thế nào đây?
Tiếng pháo nổ,hàng ngàn giấy pháo rơi xuống.Cô dâu trong bộ trang phục truyền thống bước ra.Mọi người ồ lên rồi vỗ tay hào hứng,nhưng chỉ riêng một người cứ mãi lặng im nhìn người ấy trong bộ trang phục đỏ điềm đạm đó.Một người đàn ông khoác tay cô ấy đi,không phải tiến về phía anh ấy mà là phía có trải thảm đỏ kia cơ.Tất cả mọi chuyện này,sẽ chỉ khiến anh ấy mỉm cười trong đau khổ thôi.Cười ư,mình nhầm rồi,anh ấy không tài nào cười nổi một nụ cười đúng nghĩa đâu.Hắn và anh ấy đi cùng hàng,tôi và những người vệ sĩ khác theo sau.Tôi đã nín thở,mọi người đang nhìn tôi,chẳng thích chút nào.Một chàng trai mặc trang phục khá giống với cô chủ bước ra xe.Anh chàng đó từ từ đón lấy cô chủ,đón lấy người thương.Đó là một người điển trai,cao và gầy.Và có một nụ cười tỏa nắng.Không khí hạnh phúc xuất phát từ nơi đó.Nó làm tan chảy đi cái giá lạnh này,mình ngưỡng mộ họ.Họ đi lên chiếc xe trắng đó,rồi nó cũng từ từ tiến lên.Một chiếc xe khác cũng tiến lên dần dần,nó đón hắn và anh Minh.Tôi cứ ngơ ra không biết có được lên hay không nên hắn phải gọi vào,trông mình như con ngố T^T.Vừa vào được xe tôi thở gấp,toát mồ hôi và tim đập thình thịch.Sao con đường thảm đỏ đó làm mình căng thẳng vậy,mình có phải cô dâu đâu.
“Làm gì mà thở kinh vậy?”
“Nín thở nãy giờ…”
“Sợ vậy cơ à?”
“Ừ…bao nhiêu ánh mắt soi rọi tim..ặc @@”
Hắn cười lớn.Cậu ta quen cái việc này rồi nên mới “khích lệ” mình như vậy đây.Mà hình như anh Minh cũng cùng đi cái xe này.Anh ấy đang ngồi ghế trước.Tôi ngó ngó lên thử xem,anh ấy đang đưa đôi mắt xa xăm nhìn về phía trước,nơi chiếc xe ô tô chính đang đi.Xì,nãy giờ anh ấy cứ như vậy,mình ghen tỵ với chị ấy quá.Cũng muốn được anh ấy nhìn mình với ánh mắt ấy.Tôi thở dài một cái,không được rồi,phải vui lên.Hôm nay là đám cưới của cô chủ mà,đừng vì mấy chuyện nhỏ nhặt như này rồi buồn,mọi chuyện giải quyết sau cũng được…Đoàn xe dừng lại ở trước một căn nhà có cánh cửa gỗ khá to,đang được mở toang ra.Căn nhà đó cũng hơi giống nhà sàn nước mình nhưng hình như có cửa kéo.Xung quanh là cây và có cả một khu vườn đá mà cát vòng vòng qua.Đây đúng là một căn nhà truyền thống chuẩn mực rồi.Người ta đã chờ cô dâu và chú rể ở đây,họ đưa trà cho rồi chị ấy cùng người thương dâng trà cho bố mẹ chồng.Tôi cứ ngơ ngác nhìn xung quanh,lần đầu tiên được trông thấy một ngôi nhà kiểu Nhật mà.Mọi người chuẩn bị vào nhà,hầu như toàn họ hàng nên tôi không biết có được vào hay không?Thấy mấy ông vệ sĩ đứng ngoài,chắc mình cũng phải đứng ngoài thật rồi.Hắn quay lại nhìn tôi vì thấy tôi không theo hắn nữa.
“Sao đứng đấy?”
“Tôi vào sao được…”
“Sao không?”
“Nó phải đứng ngoài,làm gì có quyền mà bước vào căn nhà này!!”
Bỗng mẹ hắn lên tiếng,mặt bà ta cau có hết lại.Mấy vết nhăn trên trán xô lại với nhau,ánh mắt như căm thù tôi lắm ấy.Làm sứt cục vàng của ba mẹ cậu ta quả là có tội tày trời,biết thế lúc đó mình đầu thú luôn để người ta giải quyết cho mình sớm ;;^;;.Hắn cầm chặt lấy tay tôi rồi kéo đi,cậu ta định làm gì vậy?
“Cậu ta là của con,con muốn cậu ta làm gì là quyền của con!”
“Con nói vậy mà được à!!!”
C…của cậu á,tôi là của cậu bao giờ Ô///^///Ô.Thì đúng là tôi là osin của cậu,là vệ sĩ của cậu,là bạn của cậu,nhưng cậu nói lửng lơ vậy người ta hiểu nhầm ấy.Tên ngốc!! >___<
“T…Thiện Ân…Cậu..”
“Im!”
Hắn càng ngày càng nắm chặt tay tôi và quay phắt mặt đi.Thái độ gì thế,tôi mới là người phải tức giận chứ >A<. Hắn ấn đầu tôi xuống để ép tôi ngồi.Tự dưng cứ lôi người ta đi rồi làm mấy trò bạo lực như vậy,cậu có phải đàn ông không??
“Quỳ xuống,cấm ngồi gác chân lên đấy!!”
Tôi ngồi gác chân lên bao giờ…Hắn đặt hai đầu gối dần dần xuống tấm đệm rồi ngồi nghiêm trang.Đến hắn cũng phải ngồi vậy mình chắc chắn cũng phải ngồi giống hắn.Tôi ổn định lại rồi nhìn xung quanh và thấy mọi người cùng bàn đang nhìn tôi.Ặc…tim tôi cảm giác như muốn ngừng đập rồi tan chảy luôn ấy.Nhìn cách họ ăn mặc là thấy họ quyền quý biết chừng nào.Hắn không thấy ngại khi mang tôi vô đây à.Cốc trà được đặt trước mặt tôi nhưng tôi không hề dám động lấy một ngụm.Sự căng thẳng đè ép làm tôi chẳng dám làm gì.Chân tôi bắt đầu thấy tê,ngồi kiểu này đau chân thấy mồ,dù có đệm đi chăng nữa.Chết rồi,các ngón chân bắt đầu không cảm nhận được gì,nó cứ…ặc ặc >~<.Bỗng cơn đau bắt đầu nhói lên làm tôi điếng người.
“A,tôi xin lỗi!!”
“K…k…không…không sao..”
Một người phục vụ đã lỡ dẫm vào chân tôi.Giết tôi đi T__T.Mọi người bắt đầu tan dần để đi đâu đó,hắn cũng đứng lên.Hắn đứng một cách vững vàng,bộ chân hắn không có dây thần kinh à.Tôi cố đứng dậy rồi duỗi chân ra,cơn đau tái tê lòng người cuối cùng cũng được dập tắt sau bấy năm.Sao người ta cứ ngồi xong rồi đứng dậy mà như không có gì xảy ra được vậy?Chúng tôi lại lên xe để tiếp tục đi đâu đó.Hắn trên xe ho liên tục khiến tôi trở nên lo lắng,ốm vậy rồi…
“Cậu ổn không?Về nhà nhé?”
“K..hụ hụ..không sao..Nãy giờ nhịn nên phải giải phóng!Hụ hụ…”
“Cậu giống tôi nhỉ -v-“
Dù sao hắn cũng là người biết giữ lịch sự,ho chỗ đông người là không đúng.Vậy mà lúc nào muốn là mình cứ ho sặc sụa mà chẳng để ý người xung quanh T^T,mình còn phải học tập hắn chán.Đoàn xe lại dừng trước một nơi khác tuyệt đẹp – nhà thờ.Đám cưới ở nhà thờ,nói thế nào nhỉ,đó có phải là nơi mà cô gái nào cũng muốn tổ chức đám cưới?Mặc váy cưới rồi đi trên con đường thủy tinh,hai bên là hai hàng ghế.Trao nhẫn và nụ hôn với người thương,rồi tung bay bó hoa cho mọi người.Đơn giản mà đẹp.Hắn cứ rủ anh Minh đi chung,mỗi lần hắn nói vậy là thấy mùi hắc ám tỏa ra,vậy mà anh ấy vẫn đi cùng được thật.Mặt anh ấy lúc nào cũng tỏ ra thờ ơ,lạnh lùng cả sáng đến giờ.Ba chúng tôi ngồi chung một hàng ghế,và dĩ nhiên,để cái mùi hắc ám ấy giảm đi tôi đã ngồi giữa.Thật ra thì cũng muốn ngồi cạnh anh ấy,ahihi.
Cả nhà thờ đang xôn xao,bỗng cánh cửa nhà thờ được mở ra,mọi người xung quanh im lặng đi.Chị ấy đã khoác trên người một bộ váy cưới trắng tinh,trang điểm và cài hoa trên đầu.Lúc này chị ấy còn lung linh hơn trước,Mặt Trời của tòa lâu đài đang tỏa ánh nắng sáng chói.Mọi người mở tròn đôi mắt ra nhìn,miệng há hốc.Mặt ann Minh đỏ dần lên,ú ù u ú ù…T^T.Chị ấy cùng bố bước vào,tiến dần tiến dần về phía cha xứ.Cô dâu và chú rể trao nhẫn và môi,ánh sáng mặt trời như đã đến cực điểm,soi thẳng vào trong nhà thờ.Không ngại ngần gì nữa,cuối cùng chị ấy ném bó hoa đi.Mấy cô gái nhao nhao lên nhưng không đỡ được.Bó hoa rơi thẳng đến chỗ anh Minh,tại sao lại là ảnh..@@.Tự dưng tôi nghĩ đến mấy việc không đâu giữa tôi và anh ấy,không phải tôi không phải tôi..>///^///<.
“Chưa chắc đã là cậu đâu..ahaha!!”
“Im ngay…”
Hắn nói đểu tôi kìa,tức thiệc.Nhưng đúng là mình có chút tưởng bở…hiuhiu.Chị ấy cùng chồng chạy ra khỏi nhà thờ.Chạy đi rồi,hai người họ.Mọi người chạy xô ra theo,chen chúc không nổi.Tôi chỉ nghe thấy tiếng ồ một cái từ đám đông rồi thấy cái gì trắng trắng nó bay lên.Hình như là váy cưới,cái gì chứ!!!Chỉ trong vài giây đám đông đã chạy hết ra ngoài,chỉ còn ba chúng tôi ở lại.Chuyện quái gì xảy ra thế…@@.
“Chị Mỹ…Anh…_^_”
“Chị ấy vừa làm gì vậy..?”
“Xé váy và chạy lên ván trượt…”
“Ván trượt á…O0O…Cái quái…”
Đùa à…Hình tượng cô dâu lần đầu tiên mình thấy.Buồn cười thật,ahaha.Rốt cuộc thì vẫn là cô chủ đó thôi,nhiều trò thật,ahaha.Anh Minh cười lớn,cuối cùng thì anh ấy cũng cười.Chỉ có chị ấy thôi,đó là lý do,anh ấy đã vượt qua ranh giới tình yêu.
“Em lấy không?”
“Dạ..?”
Anh ấy đưa tôi bó hoa mà anh ấy vừa bắt được.Cho tôi á…tại sao lại cho tôi..?Chẳng lẽ…không thể nào,đừng nghĩ linh tinh.Anh ấy không có ý gì đâu..
“Tôi giữ nó cũng chẳng để làm gì,em thích không tôi cho?”
“Dạ,thích!”
Tôi nhẹ nhàng cầm lấy bó hoa.Anh ấy cho mà,làm gì có ý gì sâu xa đâu TvT.Nhưng chính anh ấy đã đưa cho mình,mình thích lắm.Anh ấy xỏ tay vô túi rồi đi,tôi lặng im nhìn anh ấy từ sau.Em thích anh…
“Con nhỏ khùng!!”
Hắn bỗng mắng tôi rồi cũng đi luôn.Trước khi đi hắn còn đá tôi một cái rõ đau,tôi đã làm gì hắn đâu.Nhận hoa của anh ấy hắn cũng không cho à,tên đáng ghét!!
/68
|