Đến gần Tết là ai cũng muốn thời gian trôi qua thật nhanh.Nghỉ tết rồi quây quần bên gia đình thích bỏ xừ.Nhưng trước tiên,mọi người phải qua thử thách dọn dẹp đã.Học sinh thì phải dọn lớp học và giúp cả mẹ dọn nhà nữa.Mệt nhưng mà cũng vui mà,phải không?Hắn thì sướng bỏ xừ,trên lớp thì được mấy tụi con gái chiều chuộng quá thể.Ở nhà thì có cả một đám người hầu dọn cả tòa lâu đài này còn gì nữa.Bà quản lý đứng một bên chỉ tay năm ngón hướng dẫn cho đám người hầu chúng tôi.Vừa làm chúng tôi vừa thở dài,muốn vùi dập cái suy nghĩ tiêu cực rằng sẽ chẳng bao giờ dọn sạch được cái ngôi nhà này nhưng nào được.Ai mà nghĩ tích cực cho nổi,cái ngóc ngách nào cũng phải có ít bụi,càng cao càng nhiều.Ôi chết mất thôi~…Làm ơn cứu tôi ra khỏi đây đi!!Tôi vừa nghĩ đến chuyện đó thì một vị anh hùng hảo hán đã xuất hiện.Anh Minh đã mượn tôi từ tay bà quản lý.Bà ấy cũng vui vẻ cho anh ấy mượn,tôi có ở đấy thì cũng chẳng giúp được bà ta gì nhiều,ahihi.Con nhỏ Tinh Tú vô dụng chết!!Vừa đi theo anh Minh tôi vừa lải nhải cảm ơn,nhưng rốt cuộc thì vẫn thế.Tôi vẫn phải dọn dẹp,hơn nữa là cả cái thư viện nhà hắn này.Tôi với anh ấy cùng nhau lôi hết đống sách ra để quét cho sạch bụi.Mệt hả,tôi thấy sự hạnh phúc nó đang tràn ngập thì hơn.
Một đống sách đang được đặt ở nơi nóc giá sách.Tôi vốn lùn tịt nên chẳng thể nào với tới.Tôi đã cố gắng nhảy lên để làm rơi chúng xuống nhưng không nổi.Bỗng có cả một tấm thân ấm áp đè lên lưng tôi,đang cố gắng lấy chồng sách trên kia.Tôi tò mò ngước lên nhìn,là anh Minh.Ngày gì mà đỏ chót như cánh hoa trạng nguyên vậy nè..-///v///-.Anh ấy có thể với tới đống sách đó,nhưng tiếc thay,lại không thể bê nổi chồng sách đó xuống.Nó bị đổ và rơi,tôi nhắm mắt nhắm mũi lại chịu đau.Tuy nhiên,chẳng có cái cảm giác đau đớn nào xuất hiện cả.Mọi quyển sách đã được anh Minh ngăn lại.Một đống bụi bay như khói,bám lên người hai chúng tôi.Tôi phì cười,tưởng thế nào…^v^
“Thật ngại quá…^^”
Đúng là lắm bụi thật đấy,chúng bay lả tả trong không khí khiến tôi bị hắt hơi liên tục.Bao giờ mới hết đây,sao cái thư viện cũng xây to làm gì không biết.Bố của hắn với anh Minh bị cuồng sách chăng?Ở trong góc căn phòng,tôi thấy có một cái túi hình dạng kỳ lạ,trông như quả hồ lô đang được để lên một cái giá sách ít người đụng tới.
“Anh Minh!!”
“Gì?”
“Cái gì đây?”
Anh ấy lại gần rồi lôi cái túi đó xuống.Anh ấy nhìn nó một lúc rồi cười mỉm.
“Cây ghi-ta của tôi.”
“Thật hả?Em xem được không?”
Anh ấy kéo khóa xuống và lôi ra một cây đàn màu đỏ rực lửa.Trông nó rất đẹp nhưng để lâu không dùng đến nên bị gỉ sét nặng nề.
“Nó thành đồ cổ rồi…”
“Dùng được nữa không anh?”
“Không!Cất nó đi.”
“Ơ..anh hứa chơi cho em nghe một lần mà T^T”
“Vậy em nghe tạm cái giai điệu ‘gỉ sét’ này nhé?”
Anh ấy đeo cây đàn lên vai và vẩy tay một cái lên dây đàn.Giai điệu chẳng ra gì Ô^Ô…nhưng anh ấy vẫn đánh ra được một bản nhạc không lời.Có chút lệch lạc và thỉnh thoảng lại “tăng” một cái.
“Nhìn cái mặt em kìa…ahaha!!”
“Kinh khủng thiệt…O__O”
“Thôi,làm việc tiếp ^.^”
Anh ấy lại nhẹ nhàng đặt nó lên nóc giá sách.Tôi với anh ấy lại tiếp tục công việc.Tuy nhiên trong lúc đó tôi lại cảm thấy mơ hồ.Nhớ lại cái lúc mà anh ấy đeo cây đàn lên,cùng với trang phục quản gia,ngầu không chịu được.Muốn đập đầu vào tường quá!!Mà hình như,từ lúc anh ấy chôn đi những bức ảnh kia thì anh ấy cười nhiều với tôi hơn.Tôi cảm thấy rất hạnh phúc,mình ít ra cũng có thêm được một chút cơ hội.Công việc gần như được hoàn thành,tôi chân tay giã rời chẳng muốn cử động nữa.Tôi ngồi phịch xuống ghế,nắn tay nắn chân.
“Nước này!!”
Tự dưng có một lon nước từ đâu bay tới,theo phản xạ tôi đỡ lấy nó.Anh Minh đã lấy được lon nước này lúc nào mà tôi không hay,cứ thoắt ẩn thoắt hiện…
“Em cảm ơn…”
Đó là một lon nước coca,tôi cố dùng sức để bật cái nắp ra nhưng đuối quá chẳng mở nổi.Anh Minh giật lại và cũng cố mở nó ra.Cạnh...tức nước vỡ bờ…Những dòng bọt nước nâu tràn ra,nó bắn hết lên hai người chúng tôi.
“A xin lỗi,chắc nãy tôi lắc nó nhiều quá…”
“Anh lắc nó chi vậy…-__-“
“Ôi trời,em đừng nghĩ bậy…”
“Dạ?”
“Nước coca còn trên mặt em kìa…”
Anh Minh đưa tay lại gần mặt tôi.Tim tôi đập thình thịch,cứ tròn xoe đôi mắt ra nhìn.Bỗng cái rầm,cánh cửa mở tung ra.Hắn đứng đó hầm hừ nhìn hai chúng tôi.
“HOÀNG TINH TÚ!!”
“Gì?’
Hắn gào thét tên của tôi khiến tôi giật mình.Cậu ta lại bị làm sao nữa vậy??Hắn lao tới chỗ tôi rồi xách tay tôi kéo đi.Hắn lúc nào cũng dùng hành động thô bạo với tôi hết!!Tôi đã làm gì hắn đâu >.
“Hướng dẫn mấy người kia chuyển hàng cho tôi!!”
Tôi quay ra ngoài cửa,một hàng dài người áo xanh đang mang rất nhiều chiếc thùng màu đỏ đến.
“Để đâu ạ?”
“B..bếp…bếp…”
Tôi chỉ về phía đường đi đến nhà bếp của hắn.Họ đi theo hướng tay tôi,tôi thì cứ trơ mắt ra nhìn mà chẳng biết nên làm gì tiếp theo nữa.
“Chạy theo chỉ đường mau!!”
Hắn đứng đó khoanh tay nhìn tôi.Hắn hướng dẫn tôi để tôi hướng đẫn cho mấy người đó.Sao hắn không hướng dẫn họ xừ luôn đi,tên phiền phức!!Sau một hồi,cả đống thùng màu đỏ được xếp ngay ngắn ở một góc nhà bếp.Tôi xem thùng gì,trời ơi,cả một núi nước ngọt coca cola OOO
“Cậu lấy làm gì nhiều thế..??”
“Tôi thích!!”
“Hả?Uống nhiều sinh bệnh đấy!!”
“Sao cậu phải lo?”
“Thì cậu là bạn tôi,còn gì?”
“Bạn thôi à?”
“Ừ…À rồi,cậu chủ nữa ạ…”
Hắn tặc lưỡi một cái rồi lại gần đống coca kia.Hắn mở một lon rồi tu ực ực…Hình như càng nói thì hắn càng làm -___-.Hắn khà sảng khoái một cái rồi giơ lon coca về phía tôi.
“Uống không?”
“Cậu uống dở xong rồi bắt tôi uống à?Tôi thà uống lon coca dở vừa anh Minh mở cho tôi còn hơn!! >”<”
Hắn thả lon coca xuống đất,nước bên trong lan hết ra mặt sàn.Điên rồi,điên rồi…>.<
“Dọn!!”
“Không bao giờ!!Lúc nào cũng thích bày việc cho người khác hết,bộ vui lắm hả??”
“Mai mẹ tôi về đấy,tôi méc mẹ!!”
“T…tôi cũng bận dọn thư viện cho anh Minh rồi,cậu nhờ người khác đi!!”
Hắn bỗng chạy vèo một cái đến chỗ tôi.Mặt hắn nhìn hung dữ làm tôi chẳng nói năng được gì nữa.Có vậy mà cũng nổi điên lên,tôi sai hay hắn sai?Hắn bóp chặt hai má tôi lại làm tôi càng không nói được gì thêm.Đau lắm biết không hả tên đáng ghét!! >”<.
“Minh Minh Minh,trong đầu cậu chỉ có cái thằng đấy thôi hả?Cậu làm tôi bực đấy!!”
Chết rồi,hình như càng ngày tôi càng khiến hắn ghét anh ấy.Nhưng bình thường hắn cổ vũ cuồng nhiệt tôi với anh Minh cơ mà.Lần đi Nha Trang còn bảo tôi cố lên.Bây giờ thì quay ra xả vô mặt tôi như này đây.Hắn thả tôi ra rồi hằm hằm đi khỏi phòng bếp.
“Ồ ùng!!”
Ây da,hắn bóp hai má tôi mạnh quá bây giờ nó bị chuột rút rồi này.Không nói nổi,tôi đang muốn mắng hắn ta mà ra nông nỗi này đây!! >.<. Hắn là cái tên bất bình thường,không ai hiểu nổi,vừa đáng ghét vừa vô duyên,tên phá đám..geezzz.
Một đống sách đang được đặt ở nơi nóc giá sách.Tôi vốn lùn tịt nên chẳng thể nào với tới.Tôi đã cố gắng nhảy lên để làm rơi chúng xuống nhưng không nổi.Bỗng có cả một tấm thân ấm áp đè lên lưng tôi,đang cố gắng lấy chồng sách trên kia.Tôi tò mò ngước lên nhìn,là anh Minh.Ngày gì mà đỏ chót như cánh hoa trạng nguyên vậy nè..-///v///-.Anh ấy có thể với tới đống sách đó,nhưng tiếc thay,lại không thể bê nổi chồng sách đó xuống.Nó bị đổ và rơi,tôi nhắm mắt nhắm mũi lại chịu đau.Tuy nhiên,chẳng có cái cảm giác đau đớn nào xuất hiện cả.Mọi quyển sách đã được anh Minh ngăn lại.Một đống bụi bay như khói,bám lên người hai chúng tôi.Tôi phì cười,tưởng thế nào…^v^
“Thật ngại quá…^^”
Đúng là lắm bụi thật đấy,chúng bay lả tả trong không khí khiến tôi bị hắt hơi liên tục.Bao giờ mới hết đây,sao cái thư viện cũng xây to làm gì không biết.Bố của hắn với anh Minh bị cuồng sách chăng?Ở trong góc căn phòng,tôi thấy có một cái túi hình dạng kỳ lạ,trông như quả hồ lô đang được để lên một cái giá sách ít người đụng tới.
“Anh Minh!!”
“Gì?”
“Cái gì đây?”
Anh ấy lại gần rồi lôi cái túi đó xuống.Anh ấy nhìn nó một lúc rồi cười mỉm.
“Cây ghi-ta của tôi.”
“Thật hả?Em xem được không?”
Anh ấy kéo khóa xuống và lôi ra một cây đàn màu đỏ rực lửa.Trông nó rất đẹp nhưng để lâu không dùng đến nên bị gỉ sét nặng nề.
“Nó thành đồ cổ rồi…”
“Dùng được nữa không anh?”
“Không!Cất nó đi.”
“Ơ..anh hứa chơi cho em nghe một lần mà T^T”
“Vậy em nghe tạm cái giai điệu ‘gỉ sét’ này nhé?”
Anh ấy đeo cây đàn lên vai và vẩy tay một cái lên dây đàn.Giai điệu chẳng ra gì Ô^Ô…nhưng anh ấy vẫn đánh ra được một bản nhạc không lời.Có chút lệch lạc và thỉnh thoảng lại “tăng” một cái.
“Nhìn cái mặt em kìa…ahaha!!”
“Kinh khủng thiệt…O__O”
“Thôi,làm việc tiếp ^.^”
Anh ấy lại nhẹ nhàng đặt nó lên nóc giá sách.Tôi với anh ấy lại tiếp tục công việc.Tuy nhiên trong lúc đó tôi lại cảm thấy mơ hồ.Nhớ lại cái lúc mà anh ấy đeo cây đàn lên,cùng với trang phục quản gia,ngầu không chịu được.Muốn đập đầu vào tường quá!!Mà hình như,từ lúc anh ấy chôn đi những bức ảnh kia thì anh ấy cười nhiều với tôi hơn.Tôi cảm thấy rất hạnh phúc,mình ít ra cũng có thêm được một chút cơ hội.Công việc gần như được hoàn thành,tôi chân tay giã rời chẳng muốn cử động nữa.Tôi ngồi phịch xuống ghế,nắn tay nắn chân.
“Nước này!!”
Tự dưng có một lon nước từ đâu bay tới,theo phản xạ tôi đỡ lấy nó.Anh Minh đã lấy được lon nước này lúc nào mà tôi không hay,cứ thoắt ẩn thoắt hiện…
“Em cảm ơn…”
Đó là một lon nước coca,tôi cố dùng sức để bật cái nắp ra nhưng đuối quá chẳng mở nổi.Anh Minh giật lại và cũng cố mở nó ra.Cạnh...tức nước vỡ bờ…Những dòng bọt nước nâu tràn ra,nó bắn hết lên hai người chúng tôi.
“A xin lỗi,chắc nãy tôi lắc nó nhiều quá…”
“Anh lắc nó chi vậy…-__-“
“Ôi trời,em đừng nghĩ bậy…”
“Dạ?”
“Nước coca còn trên mặt em kìa…”
Anh Minh đưa tay lại gần mặt tôi.Tim tôi đập thình thịch,cứ tròn xoe đôi mắt ra nhìn.Bỗng cái rầm,cánh cửa mở tung ra.Hắn đứng đó hầm hừ nhìn hai chúng tôi.
“HOÀNG TINH TÚ!!”
“Gì?’
Hắn gào thét tên của tôi khiến tôi giật mình.Cậu ta lại bị làm sao nữa vậy??Hắn lao tới chỗ tôi rồi xách tay tôi kéo đi.Hắn lúc nào cũng dùng hành động thô bạo với tôi hết!!Tôi đã làm gì hắn đâu >.
“Hướng dẫn mấy người kia chuyển hàng cho tôi!!”
Tôi quay ra ngoài cửa,một hàng dài người áo xanh đang mang rất nhiều chiếc thùng màu đỏ đến.
“Để đâu ạ?”
“B..bếp…bếp…”
Tôi chỉ về phía đường đi đến nhà bếp của hắn.Họ đi theo hướng tay tôi,tôi thì cứ trơ mắt ra nhìn mà chẳng biết nên làm gì tiếp theo nữa.
“Chạy theo chỉ đường mau!!”
Hắn đứng đó khoanh tay nhìn tôi.Hắn hướng dẫn tôi để tôi hướng đẫn cho mấy người đó.Sao hắn không hướng dẫn họ xừ luôn đi,tên phiền phức!!Sau một hồi,cả đống thùng màu đỏ được xếp ngay ngắn ở một góc nhà bếp.Tôi xem thùng gì,trời ơi,cả một núi nước ngọt coca cola OOO
“Cậu lấy làm gì nhiều thế..??”
“Tôi thích!!”
“Hả?Uống nhiều sinh bệnh đấy!!”
“Sao cậu phải lo?”
“Thì cậu là bạn tôi,còn gì?”
“Bạn thôi à?”
“Ừ…À rồi,cậu chủ nữa ạ…”
Hắn tặc lưỡi một cái rồi lại gần đống coca kia.Hắn mở một lon rồi tu ực ực…Hình như càng nói thì hắn càng làm -___-.Hắn khà sảng khoái một cái rồi giơ lon coca về phía tôi.
“Uống không?”
“Cậu uống dở xong rồi bắt tôi uống à?Tôi thà uống lon coca dở vừa anh Minh mở cho tôi còn hơn!! >”<”
Hắn thả lon coca xuống đất,nước bên trong lan hết ra mặt sàn.Điên rồi,điên rồi…>.<
“Dọn!!”
“Không bao giờ!!Lúc nào cũng thích bày việc cho người khác hết,bộ vui lắm hả??”
“Mai mẹ tôi về đấy,tôi méc mẹ!!”
“T…tôi cũng bận dọn thư viện cho anh Minh rồi,cậu nhờ người khác đi!!”
Hắn bỗng chạy vèo một cái đến chỗ tôi.Mặt hắn nhìn hung dữ làm tôi chẳng nói năng được gì nữa.Có vậy mà cũng nổi điên lên,tôi sai hay hắn sai?Hắn bóp chặt hai má tôi lại làm tôi càng không nói được gì thêm.Đau lắm biết không hả tên đáng ghét!! >”<.
“Minh Minh Minh,trong đầu cậu chỉ có cái thằng đấy thôi hả?Cậu làm tôi bực đấy!!”
Chết rồi,hình như càng ngày tôi càng khiến hắn ghét anh ấy.Nhưng bình thường hắn cổ vũ cuồng nhiệt tôi với anh Minh cơ mà.Lần đi Nha Trang còn bảo tôi cố lên.Bây giờ thì quay ra xả vô mặt tôi như này đây.Hắn thả tôi ra rồi hằm hằm đi khỏi phòng bếp.
“Ồ ùng!!”
Ây da,hắn bóp hai má tôi mạnh quá bây giờ nó bị chuột rút rồi này.Không nói nổi,tôi đang muốn mắng hắn ta mà ra nông nỗi này đây!! >.<. Hắn là cái tên bất bình thường,không ai hiểu nổi,vừa đáng ghét vừa vô duyên,tên phá đám..geezzz.
/68
|