Một cái chăn ấp áp đang được đặt nhẹ nhàng lên người tôi,dù có nhắm mắt như đang ngủ,tôi vẫn có thể nhận thức được xung quanh.Chỉ là giả vờ nhưng được nằm xuống cũng thấy khá hơn rồi.Tôi không nên trở nên yếu đuối trước mọi hoàn cảnh,bọn họ sẽ càng khinh thường tôi.Tiếng nhạc ấy là cơ hội tốt,cảm ơn anh.Bỗng chân tôi bị nâng lên,có vẻ như anh Minh đã phát hiện ra chân tôi vừa bị cái gì đó đâm phải.Lúc đó nó cũng chỉ nhói thôi nhưng bây giờ tôi mới thấy nó đau thật.Anh Minh đang đi lục lục cái đồ gì đó rồi đặt gần chân tôi,anh ấy lại nâng chân tôi lên và có cái gì chạm vào vết thương ở chân tôi khiến tôi xót xa, đau quá,ahuhu T_T.Mà cái mềm mềm đang chạm chân tôi nó khiến tôi buồn,rõ là đau nhưng mà buồn,không biết khóc hay cười nữa.Anh ấy đặt chân tôi xuống và cứ để vậy,chắc anh ấy chỉ muốn sát trùng nó thôi,có lẽ miệng vết thương nhỏ lắm,một cây đinh chăng?Một cây dinh do đám người hầu kia dải ở đó,mình có thể đi qua bất cứ lúc nào.Lúc nào cũng có nguy hiểm rình rập hết,tôi chỉ là bạn của hắn thôi mà,xung quanh cậu lắm người…độc ác thật.Quen cậu tôi khổ lắm,tôi mệt lắm,tôi đau lắm…Cổ họng tôi bắt đầu nghẹn ứ lại,nước mắt bắt đầu tuôn ra,có lẽ đã đến giới hạn của bản thân tôi.Nhưng người như tôi thì không bao giờ muốn khóc trước mặt người khác,hay nói đúng hơn là không muốn người khác nhìn thấy mình khóc.Anh Minh đang ở đây,vậy nên tôi đã nhịn,ngăn cản lại những giọt nước mặn chát rơi xuống.Nhắm chặt mắt lại,nghiến răng nhưng nó vẫn cứ tuôn.Biết không,mỗi khi khóc thì cái cổ họng đau lắm,bụng thì như co thắt lại,nước mũi nước miếc chảy ra không sao thở nổi.Tôi trùm kín chăn lại,tại sao phải khóc vì mấy chuyện cỏn con này…Phải mạnh mẽ lên,mạnh mẽ lên!
“Tú! Em sao vậy?”
“…”
Anh Minh cố vạch chăn ra.Mắt tôi đang nhắm tịt lại nên không biết anh Minh đang nghĩ thế nào.Anh ấy chạm lên má tôi rồi dùng ngón cái lau đi nước mắt.Bàn tay ấm áp,khiến tôi bình tĩnh hơn.
“Đau lắm hả?”
Không,không đau chút nào,vết thương bé tý ấy làm sao mà khiến con người em yếu đuối như này.Một thứ còn to lớn hơn,một thứ khác đau đớn hơn do nhiều thứ khác độc ác tập trung lại.Anh làm gì đó đi,hôn em chẳng hạn…haha.
“Để tôi đưa em đến bệnh viện.”
Không cần,em không đau gì mà cần đến bệnh viện.Bác sĩ không chữa nổi đâu,nếu người bác sĩ ấy là thánh thì may ra…trừng trị họ,tốt hơn không - Những người rảnh nợ méo có gì để làm, đáng ghét đáng ghét!!!Anh ấy bế tôi lên,tôi lại trùm kín chăn lại.Hơi ấm của chăn cùng với hơi ấm của người ấy,dần dần khiến tôi bình tĩnh hơn,dù chỉ là một chút.Bỗng tôi nghe cánh cửa mở toang cái rầm,cùng với đó là tiếng hét mang tên tôi.
“Minh!Tú đâu rồi?Có đây không?”
“Chuyện gì vậy Ân?”
“Anh đang bế ai đấy hả?Tú phải không?Tưởng vậy mà trốn được hả,mau đưa cậu ta cho tôi!!”
Hắn ta chạy tới và kéo lấy tôi,anh Minh vẫn vững vàng để giữ lấy tôi. Đừng buông ra, đừng đưa em cho hắn ta.Cậu để tôi yên đi, đi mà nói chuyện với cô bạn thuở thơ ấu của cậu đi,không có gì để nói đâu.
“Đừng có bế cậu ta mãi nữa,mau đặt xuống!!”
“Em ấy bị mảnh sành cắm phải chân,không đi được đâu,bộ em không thấy máu của Tú,vương vãi khắp nơi hả?”
M…mảnh sành?Không phải cây đinh sao?Và tôi đã chảy máu rất nhiều?Tôi không cảm thấy đau chút gì ở chân hết,không chút cảm giác sau vết nhói ấy.Thì ra nó cũng đã hoà quyện cùng với nỗi đau khác của tôi,một nhân tố trong nhiều nhân tố khác.Cậu không thể thương tôi chút nào hả,Thiện Ân?
“Em ấy đang rất đau nên tôi phải mang đến bệnh viện,em đừng làm gì khiến Tú đau hơn!”
“Để tôi đưa cậu ta đi,anh mau đưa cô ấy đây!”
“Anh không biết chuyện gì xảy ra nhưng em đừng hành động như vậy nữa!!”
Tôi với tay ra đằng sau lưng anh Minh và cầm chặt lấy áo của anh ấy. Mong anh ấy hiểu rằng đừng đưa tôi cho hắn ta,tôi đang níu anh ấy lại đây.
“T..Tú!?”
“Để tôi yên,Thiện Ân!”
Một phút trôi đi,tôi không nghe tiếng hắn nữa,có lẽ hắn ta đã đi rồi.Tôi nghe anh Minh thở dài một tiếng,xin lỗi vì đã kéo anh vào chuyện này…
“Anh thả em xuống…”
“Nhưng em phải đi bệnh viện!”
“Không sao mà anh!!”
Anh ấy từ từ đặt tôi xuống ghế,tôi thò đầu ra ngoài để thở.Trong cái chăn ấy ngột ngạt dễ sợ nhưng bên trong ấy rất ấm áp. Nếu có thể được vào lại bên trong ấy một lần nữa mình cũng muốn nhưng,phải là trong hạnh phúc.Anh Minh kéo ghế ra trước mặt tôi, để lộ khuôn mặt có vẻ nghiêm trọng lắm.
“Rốt cuộc hai em có chuyện gì vậy?”
“Chuyện dài lắm…”
“Kể đi tôi nghe,bao nhiêu lần tôi tâm sự với em mà em không chịu tâm sự lại với tôi.”
Tôi lặng im ngẫm nghĩ một lúc rồi cuối cùng cũng chịu kể cho anh ấy nghe hết câu chuyện từ a-z,lúc kể bản thân tôi lại thấy buồn và tức giận. Đúng là không chịu được mà,muốn nhai đầu con nhỏ đó ghê,cả hắn ta nữa!!Rốt cuộc đối với hắn tôi không quan trọng gì cả,hắn ta không hiểu tôi một chút gì hết.Hmm…dù gì thì cô ta cũng là bạn thuở nhỏ với hắn,tôi chỉ là bạn cùng lớp.Hắn ta nói là muốn nói chuyện với tôi nhưng cứ gào hết lên vậy,như kiểu muốn mắng tôi vậy đấy,sao tôi không trốn hắn.Mọi chuyện từ giờ,sẽ khó xử lắm đây.
“Vậy là cô Linh nghĩ em thích Ân nên mới chơi xỏ em.”
“Vâng,rõ ràng là em không có thích hắn một chút nào hết!!Một tí cũng không,ghét ghét ghét ghét!!!”
“Em chỉ cần nói với cô ấy là em không thích Ân là được rồi mà…”
“Liệu cô ta có chịu hiểu không chứ…lại nói em sợ cô ta…”
“Em cứ thử đi!”
Tôi cúi đầu không đáp,im lặng suy nghĩ.Anh Minh nói cũng có lý.Mọi chuyện xảy ra là do tình cảm rắc rối của tôi với hắn,nhưng tôi cũng đâu có thích hắn.Giải thích rõ cho cô ta hiểu thì chắc cô ta sẽ buông tha cho mình?Không thể đoán được lòng dạ của cô ta,mệt quá đi…Thôi cứ thử rồi biết,cầu mong anh Minh nói đúng.Tôi ngẩng mặt lên nhìn anh ấy,cái mặt của anh ấy nhìn có chút hài lòng?Thái độ gì vậy Ô__Ô…
“S..sao anh trông vui quá vậy,em đang buồn đó, đang buồn đó!!”
“Hahaha…xin lỗi,xin lỗi.”
“Anh với Thiện Ân không khác gì nhau hết…hức hức..”
“Xin lỗi xin lỗi mà…haha!!Mà…hm…à.. ừm…”
“G…gì vậy anh…?”
“Em thích…ai chưa?”
Thịch…tại sao anh ấy lại hỏi như vậy?Anh ấy biết mình thích anh ấy rồi sao,bây giờ anh ấy muốn điều tra??Phải trả lời sao,trả lời sao…Nói không hả?Rõ ràng là mình thích anh ấy mà…Nói có thì sẽ có manh mối cho anh ấy mất…@@
“Này,nghĩ gì thế?”
“A.. à không…ahaha---“
“Nhìn cái mặt là biết có rồi,nói tôi nghe là ai,tôi tò mò lắm *v*”
Mắt của anh ấy sáng rực lên,tôi tưởng anh ấy không ưa mấy chuyện tình cảm này cho lắm…Chắc anh ấy đang trả thù tôi vì tôi biết nhiều thứ về anh ấy hơn là anh ấy biết về tôi.Mà khoan…anh ấy tò mò người tôi thích,còn ai vào đây nữa…>////^////<.Tôi cảm thấy mặt mình đang nóng ran lên,nãy giờ chưa nói gì nên anh ấy không biết đâu.Anh ấy không đọc được suy nghĩ của mình đâu…Bình tĩnh,bĩnh tĩnh.
“Thôi thôi,tôi đùa vậy.”
“Ặc ặc…”
Tôi chợt mỉm cười.Cười vì một trò đùa nhạt nhẽo của anh ấy sao? Đúng rồi!Nó chẳng có gì vui hết nhưng nhìn thấy anh ấy,cũng đã rất vui và lại còn được nói chuyện,tâm sự với anh ấy nữa.Lên tiên ###!!!.Cứ tiếp tục như vậy,tôi hầu như đã quên hết được cái đau đớn hồi nãy,những giọt nước mắt mặn chát hồi nãy.Nhưng thỉnh thoảng,tôi lại nghĩ về hắn.Nghĩ đến cái lúc mà hắn làm ầm cái thư viện này lên vì tôi,vì thấy người hầu của hắn đang trong tay “kẻ thù”.Hm…dù sao chuyện này cũng tại tôi…quá-gần-hắn.Ngồi nói chuyện với anh Minh một hồi mà quên giờ giấc,lúc nhớ ra thì mới luống cuống hỏi giờ và đã 23h kém rồi.Shit…
“M..muộn quá rồi,em phải về đây!”
“Đợi đã, để tôi băng lại cho em, đi đường dễ bị nhiễm trùng lắm!”
“V..vâng!”
Anh Minh vội lấy hộp y tế để lấy băng băng lại cho tôi.Anh ấy nâng bàn chân tôi lên nhẹ nhàng,mọi cử chỉ đều rất dịu dàng,anh ấy làm tôi cảm thấy thoải mái và yên bình.
“Chân này về được không? Để tôi đưa em về…”
“Không sao?Em vẫn đi được mà…”
“Thôi!Tôi đưa về,em đợi chút.”
Anh Minh chạy vào một căn phòng,chắc để thay quần áo.Tôi thật sự cũng không muốn làm phiền anh ấy nữa,nãy giờ nói chuyện với anh ấy hoài nên cũng làm mất thời gian của anh ấy quá nhiều rồi.Nghĩ vậy nên tôi đành lẳng lặng đi ra khỏi phòng.Vừa bám tường vừa nhảy lò cò đi,mệt thấy dễ sợ.Chắc giờ đám người hầu kia về hết rồi,thấy toà lâu đài này mới yên bình.
“Tội nghiệp chưa kìa?”
Một giọng nói khay kháy cất lên phía trước,tôi ngẩng mặt lên thì nguyên cái bản mặt đáng ghét của cô bạn thuở ấu của cậu chủ kia đập vào mặt.Chậc…nhỏ khùng!Tôi cứ mặc kệ mà đi tiếp nhưng cô ta vẫn không chịu đi.
“Đó là hình phạt cho việc tính cướp mất Thiện Ân của tôi, đồ ngu à!”
“Thiện Ân của cô hả?Mấy việc dở hơi dở hám đó tôi không rảnh để làm. Tôi xin chốt lại nhé,tôi không thích hắn,vậy nên làm ơn để tôi yên. ”
“Không thích?Hử..Cô tính lừa được ai?”
“Tin hay không tuỳ!”
Tôi không muốn lằng nhằng với cô ta nhiều làm chi cho mệt nên cố nhảy thật nhanh. Đúng lúc đó anh Minh cũng chạy tới và cằn nhằn.
“Đã bảo đợi tôi cơ mà!Chân như này đi đứng gì?”
Anh ấy ra trước tôi rồi quỳ xuống, đưa tấm lưng gầy của anh ấy về phía tôi.Tôi lặng im nhìn tấm lưng ấy một lúc,nghĩ vớ vẩn rồi cũng leo lên.Thật dễ chịu,hạnh phúc thiệc…Tôi ngả đầu xuống vai anh ấy và cảm nhận,mệt mỏi này xua tan hết đi.Ngày hôm nay tuy khó quên nhưng chắc chắn mình sẽ vượt qua được nó nhờ anh Minh.Cảm ơn anh nhiều lắm…Tôi xíu ngủ quên trên đôi vai gầy của anh ấy,nhưng anh ấy bỗng đứng sững lại làm tôi tỉnh.Tôi mệt mỏi ngẩng mặt lên thì thấy tên Thiện Ân đứng trước cửa chính cùng với chiếc xe máy của hắn.Hắn nhìn chúng tôi bằng đôi mắt đẫm buồn,tôi như có cảm giác mình có lỗi hơn ấy.Chuyện này làm hắn buồn sao?
“Mượn nhỏ đó chút, được không?”
“Nhưng chân em ấy đang đau lắm!”
“Mượn,rồi tiện đưa về.”
Hắn nói bằng cái giọng cực nhỏ nhẹ.Hắn dùng từ “mượn tôi” đối với anh ấy,như kiểu là hắn không thể giành lại tôi từ tay anh Minh một lần nào nữa,hắn nghĩ tôi đã thuộc về anh ấy.Vậy nên,hắn đã dùng từ “mượn”.Tôi xin lỗi,Thiện Ân.Một lần nữa tôi lại làm quan hệ giữa cậu và anh Minh ngày càng tồi tệ.Anh Minh lại lấy được một “thứ” khác từ tay cậu,hẳn là cậu thấy suy sụp lắm.Nhưng tôi không xứng để được duyệt vào danh sách “họ” của cậu,danh sách chứa những người mà cậu tin tưởng và muốn họ tin tưởng - chị và bố cậu. Do đó cậu cũng đừng buồn mà,làm ơn…
“Ổn mà…anh đưa em lên xe hắn…”
“Đ...được không?”
Tôi gật nhẹ đầu.Cầu mong đây là một quyết định đúng, đi cùng hắn,tôi sẽ an ủi hắn.Anh Minh đặt nhẹ nhàng tôi lên yên xe.Hắn đưa tôi cái mũ bảo hiểm rồi cũng lên xe và gạt chân trống.Chiếc xe đứng vững lên làm tôi tý ngã xuống,vội vàng bám chặt lấy hắn,hừ…ngã lần nữa là banh cái đầu..T^T.Hắn nổ máy và phóng xe đi luôn,không cần cảm ơn với anh Minh dù anh ấy đã cho hắn “mượn” tôi.Chà ~ Hắn lúc nào cũng giữ được phong thái đó trong mọi hoàn cảnh.Hắn không chở tôi về nhà mà lại chở tôi ra công viên, chắc chắn tôi sẽ được nghe một bài ca,một bài ca…”cảm động” về cái chuyện tối nay.Hắn đặt tôi lên một chiếc ghế trong công viên và chạy đi đâu mất.Tên đáng ghét ấy…Gần đêm rồi chứ có sớm muộn gì đâu mà để lại tôi một mình ở đây - một đứa con gái.Mặc dù có võ nhưng chân thế này đánh đấm được ai?Mà đêm nay cũng lạnh thật,hình như tất tần tật mọi thứ trên người mình hồi sáng đều để hết ở nhà hắn.Rồi bây giờ mang theo cái áo sơ mi trắng toàn mùi của hắn này,mỏng dính này lạnh chết…T^T.Hắn đi một lúc rồi về,cầm theo một cái túi gì đó hắn ném phịch một cái cho tôi.
“Cầm lấy,cậu chưa ăn gì phải không?”
“Ư…ừ..nhỉ..?”
Nhắc mới nhớ tối giờ chưa ăn gì,sao bụng tôi không có kêu gì hết vậy?Chắc đồ ăn hồi trưa vẫn còn,bữa ăn mừng chiến thắng của anh tôi.Cầm lấy cái túi ấm áp,mở ra thì thấy 5 cái bánh khoai với ngô thơm phức,còn nóng.Bây giờ mới bắt đầu thấy đói đây.Tôi cầm một cái lên và gặm phập một cái.Nhai nhai và cảm nhận vị ngon của nó mà quên mất hắn đang ở đây,hình như hắn đang nhìn tôi. Ánh mắt nhìn thèm thuồng lắm..haha.
“Cậu…muốn ăn cùng hả?”
“Không!!”
“Vậy sao nhìn tôi bằng anh mắt thèm thuồng ấy!!”
“Thèm thuồng cái gì? Đấy là ánh mắt thương hại,thương hại đấy!!”
“T..thương hại??”
Hắn thở dài một cái rồi từ từ kể cho tôi nghe,chuyện mà hắn đã nghe được từ bà quản lý.Bà quản lý bảo hắn rằng trong lúc xem xét chân của nhỏ Linh thì vết thương chẳng đáng để gây đau đớn gì,nhưng cô ta vẫn bảo rằng hãy băng lại cho cô ta.Và lúc bà ta đi xem xét ngôi nhà thì thấy cô ta đang đặt cái gì đấy lên sàn nhà chỗ hành lang phòng hắn.Tất cả,tất cả những cái đau này đều do cô ta gây ra sao?Mọi thứ đều nằm đúng kế hoạch của cô ta,tôi thật quá sơ suất,cứ nghĩ rằng đã cẩn thận lắm.Và cô ta cũng thật quá tàn nhẫn,hay nói đúng hơn thứ điều khiển cô ta tàn nhẫn – tình yêu đó.Nó làm con người ta có thể làm hại bất cứ ai,dù sẵn ghét hay rất yêu quý,nó đều có thể điều khiển con người làm bất cứ cái gì.Miễn, là được thoả mãn.Thật đáng sợ…
“Tôi xin lỗi!”
“H..hả?”
“Tất cả là lỗi tại tôi!Tại tôi hết…”
Hắn..xin lỗi sao?Người như hắn thì rất ít khi xin lỗi với bất kỳ ai,vậy mà…vậy mà…Chuyện này có lẽ hắn nghĩ
rằng lỗi của hắn lớn lắm,nếu như hắn không xuất hiện thì tôi đã không phải chịu những đau đớn này?Không sao đâu,cũng đâu phải lỗi hoàn toàn do cậu.Tại tôi phải không,tại tôi đã quá thân thiết với cậu,tôi mới là đứa đáng trách.
“Tôi ổn mà!Cậu không phải lo, đừng đổ hết lỗi lên đầu mình như thế!Tôi khoẻ dã man!!”
“Kể từ giờ cậu phải làm việc ở chỗ thư viện,chờ đến khi kỳ nghỉ đông của Linh kết thúc Linh sẽ về Nhật và cậu mới được quay lại,hiểu chứ?”
“Mới được quay lại?Cậu cứ làm như tôi thích làm việc hầu cho cậu lắm ấy =.=..”
Hắn quay phắt mặt ra phía tôi nhìn với ánh mắt hầm hừ.Hắn làm tôi nhớ lại cái lúc hắn giằng co với tôi trước phòng để đồ,và nó làm tôi sợ.
“Đ.. được rồi!Tôi sẽ quay lại…”
“…Biết vậy là tốt!Cậu biết là tôi không thể sống nếu thiếu cậu mà.”
Hắn ta cần tôi lắm…Hắn ta rất cần tôi…Hắn ta…Cứ nghĩ ngợi lung tung về câu nói đó của hắn làm tôi cảm thấy ngại và luống cuống.Tại sao?Tôi đã nghe câu này một lần mà có ngại ngùng gì đâu…
“Đ…đồ khùng!”
“Gì thế? Ủa?Mặt đỏ vậy…Ốm à?”
“Không!!!!!”
“Điên…-.-.Mau ăn đi rồi còn về!!”
Lại là cái cảm giác lạ ấy,hình như nó còn mãnh liệt hơn.Tôi cảm thấy,cái cảm giác lạ này gần như là quen thuộc với tôi,và tôi đã từng trải qua một lần.Hức hức…Lúc sau,hắn chở tôi về nhà.Bố mẹ với anh Hải cứ liên tục hỏi chân tôi có vấn đề gì,họ đã rất lo lắng cho tôi. Được mọi người lo lắng cho vậy là tôi đã quá may mắn rồi,chỉ cần cẩn thận với nhỏ kia chút nữa là có thể sống an bình.
“Tú! Em sao vậy?”
“…”
Anh Minh cố vạch chăn ra.Mắt tôi đang nhắm tịt lại nên không biết anh Minh đang nghĩ thế nào.Anh ấy chạm lên má tôi rồi dùng ngón cái lau đi nước mắt.Bàn tay ấm áp,khiến tôi bình tĩnh hơn.
“Đau lắm hả?”
Không,không đau chút nào,vết thương bé tý ấy làm sao mà khiến con người em yếu đuối như này.Một thứ còn to lớn hơn,một thứ khác đau đớn hơn do nhiều thứ khác độc ác tập trung lại.Anh làm gì đó đi,hôn em chẳng hạn…haha.
“Để tôi đưa em đến bệnh viện.”
Không cần,em không đau gì mà cần đến bệnh viện.Bác sĩ không chữa nổi đâu,nếu người bác sĩ ấy là thánh thì may ra…trừng trị họ,tốt hơn không - Những người rảnh nợ méo có gì để làm, đáng ghét đáng ghét!!!Anh ấy bế tôi lên,tôi lại trùm kín chăn lại.Hơi ấm của chăn cùng với hơi ấm của người ấy,dần dần khiến tôi bình tĩnh hơn,dù chỉ là một chút.Bỗng tôi nghe cánh cửa mở toang cái rầm,cùng với đó là tiếng hét mang tên tôi.
“Minh!Tú đâu rồi?Có đây không?”
“Chuyện gì vậy Ân?”
“Anh đang bế ai đấy hả?Tú phải không?Tưởng vậy mà trốn được hả,mau đưa cậu ta cho tôi!!”
Hắn ta chạy tới và kéo lấy tôi,anh Minh vẫn vững vàng để giữ lấy tôi. Đừng buông ra, đừng đưa em cho hắn ta.Cậu để tôi yên đi, đi mà nói chuyện với cô bạn thuở thơ ấu của cậu đi,không có gì để nói đâu.
“Đừng có bế cậu ta mãi nữa,mau đặt xuống!!”
“Em ấy bị mảnh sành cắm phải chân,không đi được đâu,bộ em không thấy máu của Tú,vương vãi khắp nơi hả?”
M…mảnh sành?Không phải cây đinh sao?Và tôi đã chảy máu rất nhiều?Tôi không cảm thấy đau chút gì ở chân hết,không chút cảm giác sau vết nhói ấy.Thì ra nó cũng đã hoà quyện cùng với nỗi đau khác của tôi,một nhân tố trong nhiều nhân tố khác.Cậu không thể thương tôi chút nào hả,Thiện Ân?
“Em ấy đang rất đau nên tôi phải mang đến bệnh viện,em đừng làm gì khiến Tú đau hơn!”
“Để tôi đưa cậu ta đi,anh mau đưa cô ấy đây!”
“Anh không biết chuyện gì xảy ra nhưng em đừng hành động như vậy nữa!!”
Tôi với tay ra đằng sau lưng anh Minh và cầm chặt lấy áo của anh ấy. Mong anh ấy hiểu rằng đừng đưa tôi cho hắn ta,tôi đang níu anh ấy lại đây.
“T..Tú!?”
“Để tôi yên,Thiện Ân!”
Một phút trôi đi,tôi không nghe tiếng hắn nữa,có lẽ hắn ta đã đi rồi.Tôi nghe anh Minh thở dài một tiếng,xin lỗi vì đã kéo anh vào chuyện này…
“Anh thả em xuống…”
“Nhưng em phải đi bệnh viện!”
“Không sao mà anh!!”
Anh ấy từ từ đặt tôi xuống ghế,tôi thò đầu ra ngoài để thở.Trong cái chăn ấy ngột ngạt dễ sợ nhưng bên trong ấy rất ấm áp. Nếu có thể được vào lại bên trong ấy một lần nữa mình cũng muốn nhưng,phải là trong hạnh phúc.Anh Minh kéo ghế ra trước mặt tôi, để lộ khuôn mặt có vẻ nghiêm trọng lắm.
“Rốt cuộc hai em có chuyện gì vậy?”
“Chuyện dài lắm…”
“Kể đi tôi nghe,bao nhiêu lần tôi tâm sự với em mà em không chịu tâm sự lại với tôi.”
Tôi lặng im ngẫm nghĩ một lúc rồi cuối cùng cũng chịu kể cho anh ấy nghe hết câu chuyện từ a-z,lúc kể bản thân tôi lại thấy buồn và tức giận. Đúng là không chịu được mà,muốn nhai đầu con nhỏ đó ghê,cả hắn ta nữa!!Rốt cuộc đối với hắn tôi không quan trọng gì cả,hắn ta không hiểu tôi một chút gì hết.Hmm…dù gì thì cô ta cũng là bạn thuở nhỏ với hắn,tôi chỉ là bạn cùng lớp.Hắn ta nói là muốn nói chuyện với tôi nhưng cứ gào hết lên vậy,như kiểu muốn mắng tôi vậy đấy,sao tôi không trốn hắn.Mọi chuyện từ giờ,sẽ khó xử lắm đây.
“Vậy là cô Linh nghĩ em thích Ân nên mới chơi xỏ em.”
“Vâng,rõ ràng là em không có thích hắn một chút nào hết!!Một tí cũng không,ghét ghét ghét ghét!!!”
“Em chỉ cần nói với cô ấy là em không thích Ân là được rồi mà…”
“Liệu cô ta có chịu hiểu không chứ…lại nói em sợ cô ta…”
“Em cứ thử đi!”
Tôi cúi đầu không đáp,im lặng suy nghĩ.Anh Minh nói cũng có lý.Mọi chuyện xảy ra là do tình cảm rắc rối của tôi với hắn,nhưng tôi cũng đâu có thích hắn.Giải thích rõ cho cô ta hiểu thì chắc cô ta sẽ buông tha cho mình?Không thể đoán được lòng dạ của cô ta,mệt quá đi…Thôi cứ thử rồi biết,cầu mong anh Minh nói đúng.Tôi ngẩng mặt lên nhìn anh ấy,cái mặt của anh ấy nhìn có chút hài lòng?Thái độ gì vậy Ô__Ô…
“S..sao anh trông vui quá vậy,em đang buồn đó, đang buồn đó!!”
“Hahaha…xin lỗi,xin lỗi.”
“Anh với Thiện Ân không khác gì nhau hết…hức hức..”
“Xin lỗi xin lỗi mà…haha!!Mà…hm…à.. ừm…”
“G…gì vậy anh…?”
“Em thích…ai chưa?”
Thịch…tại sao anh ấy lại hỏi như vậy?Anh ấy biết mình thích anh ấy rồi sao,bây giờ anh ấy muốn điều tra??Phải trả lời sao,trả lời sao…Nói không hả?Rõ ràng là mình thích anh ấy mà…Nói có thì sẽ có manh mối cho anh ấy mất…@@
“Này,nghĩ gì thế?”
“A.. à không…ahaha---“
“Nhìn cái mặt là biết có rồi,nói tôi nghe là ai,tôi tò mò lắm *v*”
Mắt của anh ấy sáng rực lên,tôi tưởng anh ấy không ưa mấy chuyện tình cảm này cho lắm…Chắc anh ấy đang trả thù tôi vì tôi biết nhiều thứ về anh ấy hơn là anh ấy biết về tôi.Mà khoan…anh ấy tò mò người tôi thích,còn ai vào đây nữa…>////^////<.Tôi cảm thấy mặt mình đang nóng ran lên,nãy giờ chưa nói gì nên anh ấy không biết đâu.Anh ấy không đọc được suy nghĩ của mình đâu…Bình tĩnh,bĩnh tĩnh.
“Thôi thôi,tôi đùa vậy.”
“Ặc ặc…”
Tôi chợt mỉm cười.Cười vì một trò đùa nhạt nhẽo của anh ấy sao? Đúng rồi!Nó chẳng có gì vui hết nhưng nhìn thấy anh ấy,cũng đã rất vui và lại còn được nói chuyện,tâm sự với anh ấy nữa.Lên tiên ###!!!.Cứ tiếp tục như vậy,tôi hầu như đã quên hết được cái đau đớn hồi nãy,những giọt nước mắt mặn chát hồi nãy.Nhưng thỉnh thoảng,tôi lại nghĩ về hắn.Nghĩ đến cái lúc mà hắn làm ầm cái thư viện này lên vì tôi,vì thấy người hầu của hắn đang trong tay “kẻ thù”.Hm…dù sao chuyện này cũng tại tôi…quá-gần-hắn.Ngồi nói chuyện với anh Minh một hồi mà quên giờ giấc,lúc nhớ ra thì mới luống cuống hỏi giờ và đã 23h kém rồi.Shit…
“M..muộn quá rồi,em phải về đây!”
“Đợi đã, để tôi băng lại cho em, đi đường dễ bị nhiễm trùng lắm!”
“V..vâng!”
Anh Minh vội lấy hộp y tế để lấy băng băng lại cho tôi.Anh ấy nâng bàn chân tôi lên nhẹ nhàng,mọi cử chỉ đều rất dịu dàng,anh ấy làm tôi cảm thấy thoải mái và yên bình.
“Chân này về được không? Để tôi đưa em về…”
“Không sao?Em vẫn đi được mà…”
“Thôi!Tôi đưa về,em đợi chút.”
Anh Minh chạy vào một căn phòng,chắc để thay quần áo.Tôi thật sự cũng không muốn làm phiền anh ấy nữa,nãy giờ nói chuyện với anh ấy hoài nên cũng làm mất thời gian của anh ấy quá nhiều rồi.Nghĩ vậy nên tôi đành lẳng lặng đi ra khỏi phòng.Vừa bám tường vừa nhảy lò cò đi,mệt thấy dễ sợ.Chắc giờ đám người hầu kia về hết rồi,thấy toà lâu đài này mới yên bình.
“Tội nghiệp chưa kìa?”
Một giọng nói khay kháy cất lên phía trước,tôi ngẩng mặt lên thì nguyên cái bản mặt đáng ghét của cô bạn thuở ấu của cậu chủ kia đập vào mặt.Chậc…nhỏ khùng!Tôi cứ mặc kệ mà đi tiếp nhưng cô ta vẫn không chịu đi.
“Đó là hình phạt cho việc tính cướp mất Thiện Ân của tôi, đồ ngu à!”
“Thiện Ân của cô hả?Mấy việc dở hơi dở hám đó tôi không rảnh để làm. Tôi xin chốt lại nhé,tôi không thích hắn,vậy nên làm ơn để tôi yên. ”
“Không thích?Hử..Cô tính lừa được ai?”
“Tin hay không tuỳ!”
Tôi không muốn lằng nhằng với cô ta nhiều làm chi cho mệt nên cố nhảy thật nhanh. Đúng lúc đó anh Minh cũng chạy tới và cằn nhằn.
“Đã bảo đợi tôi cơ mà!Chân như này đi đứng gì?”
Anh ấy ra trước tôi rồi quỳ xuống, đưa tấm lưng gầy của anh ấy về phía tôi.Tôi lặng im nhìn tấm lưng ấy một lúc,nghĩ vớ vẩn rồi cũng leo lên.Thật dễ chịu,hạnh phúc thiệc…Tôi ngả đầu xuống vai anh ấy và cảm nhận,mệt mỏi này xua tan hết đi.Ngày hôm nay tuy khó quên nhưng chắc chắn mình sẽ vượt qua được nó nhờ anh Minh.Cảm ơn anh nhiều lắm…Tôi xíu ngủ quên trên đôi vai gầy của anh ấy,nhưng anh ấy bỗng đứng sững lại làm tôi tỉnh.Tôi mệt mỏi ngẩng mặt lên thì thấy tên Thiện Ân đứng trước cửa chính cùng với chiếc xe máy của hắn.Hắn nhìn chúng tôi bằng đôi mắt đẫm buồn,tôi như có cảm giác mình có lỗi hơn ấy.Chuyện này làm hắn buồn sao?
“Mượn nhỏ đó chút, được không?”
“Nhưng chân em ấy đang đau lắm!”
“Mượn,rồi tiện đưa về.”
Hắn nói bằng cái giọng cực nhỏ nhẹ.Hắn dùng từ “mượn tôi” đối với anh ấy,như kiểu là hắn không thể giành lại tôi từ tay anh Minh một lần nào nữa,hắn nghĩ tôi đã thuộc về anh ấy.Vậy nên,hắn đã dùng từ “mượn”.Tôi xin lỗi,Thiện Ân.Một lần nữa tôi lại làm quan hệ giữa cậu và anh Minh ngày càng tồi tệ.Anh Minh lại lấy được một “thứ” khác từ tay cậu,hẳn là cậu thấy suy sụp lắm.Nhưng tôi không xứng để được duyệt vào danh sách “họ” của cậu,danh sách chứa những người mà cậu tin tưởng và muốn họ tin tưởng - chị và bố cậu. Do đó cậu cũng đừng buồn mà,làm ơn…
“Ổn mà…anh đưa em lên xe hắn…”
“Đ...được không?”
Tôi gật nhẹ đầu.Cầu mong đây là một quyết định đúng, đi cùng hắn,tôi sẽ an ủi hắn.Anh Minh đặt nhẹ nhàng tôi lên yên xe.Hắn đưa tôi cái mũ bảo hiểm rồi cũng lên xe và gạt chân trống.Chiếc xe đứng vững lên làm tôi tý ngã xuống,vội vàng bám chặt lấy hắn,hừ…ngã lần nữa là banh cái đầu..T^T.Hắn nổ máy và phóng xe đi luôn,không cần cảm ơn với anh Minh dù anh ấy đã cho hắn “mượn” tôi.Chà ~ Hắn lúc nào cũng giữ được phong thái đó trong mọi hoàn cảnh.Hắn không chở tôi về nhà mà lại chở tôi ra công viên, chắc chắn tôi sẽ được nghe một bài ca,một bài ca…”cảm động” về cái chuyện tối nay.Hắn đặt tôi lên một chiếc ghế trong công viên và chạy đi đâu mất.Tên đáng ghét ấy…Gần đêm rồi chứ có sớm muộn gì đâu mà để lại tôi một mình ở đây - một đứa con gái.Mặc dù có võ nhưng chân thế này đánh đấm được ai?Mà đêm nay cũng lạnh thật,hình như tất tần tật mọi thứ trên người mình hồi sáng đều để hết ở nhà hắn.Rồi bây giờ mang theo cái áo sơ mi trắng toàn mùi của hắn này,mỏng dính này lạnh chết…T^T.Hắn đi một lúc rồi về,cầm theo một cái túi gì đó hắn ném phịch một cái cho tôi.
“Cầm lấy,cậu chưa ăn gì phải không?”
“Ư…ừ..nhỉ..?”
Nhắc mới nhớ tối giờ chưa ăn gì,sao bụng tôi không có kêu gì hết vậy?Chắc đồ ăn hồi trưa vẫn còn,bữa ăn mừng chiến thắng của anh tôi.Cầm lấy cái túi ấm áp,mở ra thì thấy 5 cái bánh khoai với ngô thơm phức,còn nóng.Bây giờ mới bắt đầu thấy đói đây.Tôi cầm một cái lên và gặm phập một cái.Nhai nhai và cảm nhận vị ngon của nó mà quên mất hắn đang ở đây,hình như hắn đang nhìn tôi. Ánh mắt nhìn thèm thuồng lắm..haha.
“Cậu…muốn ăn cùng hả?”
“Không!!”
“Vậy sao nhìn tôi bằng anh mắt thèm thuồng ấy!!”
“Thèm thuồng cái gì? Đấy là ánh mắt thương hại,thương hại đấy!!”
“T..thương hại??”
Hắn thở dài một cái rồi từ từ kể cho tôi nghe,chuyện mà hắn đã nghe được từ bà quản lý.Bà quản lý bảo hắn rằng trong lúc xem xét chân của nhỏ Linh thì vết thương chẳng đáng để gây đau đớn gì,nhưng cô ta vẫn bảo rằng hãy băng lại cho cô ta.Và lúc bà ta đi xem xét ngôi nhà thì thấy cô ta đang đặt cái gì đấy lên sàn nhà chỗ hành lang phòng hắn.Tất cả,tất cả những cái đau này đều do cô ta gây ra sao?Mọi thứ đều nằm đúng kế hoạch của cô ta,tôi thật quá sơ suất,cứ nghĩ rằng đã cẩn thận lắm.Và cô ta cũng thật quá tàn nhẫn,hay nói đúng hơn thứ điều khiển cô ta tàn nhẫn – tình yêu đó.Nó làm con người ta có thể làm hại bất cứ ai,dù sẵn ghét hay rất yêu quý,nó đều có thể điều khiển con người làm bất cứ cái gì.Miễn, là được thoả mãn.Thật đáng sợ…
“Tôi xin lỗi!”
“H..hả?”
“Tất cả là lỗi tại tôi!Tại tôi hết…”
Hắn..xin lỗi sao?Người như hắn thì rất ít khi xin lỗi với bất kỳ ai,vậy mà…vậy mà…Chuyện này có lẽ hắn nghĩ
rằng lỗi của hắn lớn lắm,nếu như hắn không xuất hiện thì tôi đã không phải chịu những đau đớn này?Không sao đâu,cũng đâu phải lỗi hoàn toàn do cậu.Tại tôi phải không,tại tôi đã quá thân thiết với cậu,tôi mới là đứa đáng trách.
“Tôi ổn mà!Cậu không phải lo, đừng đổ hết lỗi lên đầu mình như thế!Tôi khoẻ dã man!!”
“Kể từ giờ cậu phải làm việc ở chỗ thư viện,chờ đến khi kỳ nghỉ đông của Linh kết thúc Linh sẽ về Nhật và cậu mới được quay lại,hiểu chứ?”
“Mới được quay lại?Cậu cứ làm như tôi thích làm việc hầu cho cậu lắm ấy =.=..”
Hắn quay phắt mặt ra phía tôi nhìn với ánh mắt hầm hừ.Hắn làm tôi nhớ lại cái lúc hắn giằng co với tôi trước phòng để đồ,và nó làm tôi sợ.
“Đ.. được rồi!Tôi sẽ quay lại…”
“…Biết vậy là tốt!Cậu biết là tôi không thể sống nếu thiếu cậu mà.”
Hắn ta cần tôi lắm…Hắn ta rất cần tôi…Hắn ta…Cứ nghĩ ngợi lung tung về câu nói đó của hắn làm tôi cảm thấy ngại và luống cuống.Tại sao?Tôi đã nghe câu này một lần mà có ngại ngùng gì đâu…
“Đ…đồ khùng!”
“Gì thế? Ủa?Mặt đỏ vậy…Ốm à?”
“Không!!!!!”
“Điên…-.-.Mau ăn đi rồi còn về!!”
Lại là cái cảm giác lạ ấy,hình như nó còn mãnh liệt hơn.Tôi cảm thấy,cái cảm giác lạ này gần như là quen thuộc với tôi,và tôi đã từng trải qua một lần.Hức hức…Lúc sau,hắn chở tôi về nhà.Bố mẹ với anh Hải cứ liên tục hỏi chân tôi có vấn đề gì,họ đã rất lo lắng cho tôi. Được mọi người lo lắng cho vậy là tôi đã quá may mắn rồi,chỉ cần cẩn thận với nhỏ kia chút nữa là có thể sống an bình.
/68
|