Tối đó dĩ nhiên là tôi đã rất vui và không tài nào ngủ nổi. Ánh trăng soi sáng qua khung cửa sổ cùng với những ngôi sao lấp lánh.Nhiều sao như vậy,hẳn mai trời nắng và đẹp lắm.Mắt tôi như miếng kim loại bị cả bầu trời ấy là nam châm hút lấy vậy.Nó không sao nhắm lại được cho tôi ngủ,chỉ nghiêng đồng tử về phía dải ngân hà. Đêm nay thật yên tĩnh và tôi thì tràn ngập niềm vui ở trong lòng.Mà bây giờ có con ma nó thò đầu lên thì tôi hết vui nhé, đêm cũng thật đáng sợ.Cũng nên đi ngủ thôi,phải ngủ thật sớm,mai dậy thật sớm để được gặp hắn. Đến trường để gặp người ấy,cũng là một lý do để có động lực đi học.Có khi một ngày học,thời gian trôi nhanh một cách kỳ lạ.Ngủ thôi…
À thì…đến sáng,do tối qua tôi thức cũng khá muộn,cũng chẳng biết khi nào tôi chìm vào giấc ngủ nữa,nên tôi dậy muộn thì phải nói. Ánh sáng chiếu vào căn phòng nhưng tôi chùm chăn lại, đồng hồ báo thức kêu thì tôi lại tắt đi.Tôi quên mất rằng muốn gặp hắn,thật lạ…giấc ngủ cũng thật đáng sợ.Hôm nay hắn ta không đến đón tôi,tại sao vậy nhỉ?Chẳng lẽ đến bây giờ hắn cũng chưa đi học sao?Buồn thật…Tôi chạy vội vàng đến trường,cũng chưa đến giờ vào lớp,may quá.Tôi bước vào cửa lớp thì thấy một đám bạn cùng lớp tôi đang túm năm tụm ba lại một chỗ,còn hắn thì đang đứng trên bàn nhảy múa.Hắn ta có đi học vậy sao không chịu đi rủ tôi chứ?Tên đáng ghét…Hắn nhìn thấy tôi thì hắn nhảy xuống,vượt qua đám bạn ấy và tiến về phía tôi.Tôi thấy hắn đang cười để lộ hai hàm răng trắng,trông hạnh phúc và ngầu lắm.Hắn khoác lấy vai tôi và cười tít mắt lại.
“Tôi tuyên bố,kể từ giờ, Tú với tôi là một cặp.”
Mọi người tròn xoe đôi mắt nhìn chúng tôi.Tôi cũng tròn xoe đôi mắt nhìn lại họ.Không gian lớp học im ắng lạ thường chỉ sau câu nói ấy của hắn.Họ bất ngờ vì hai chúng tôi,còn tôi,tôi bất ngờ vì hắn lại tuyên bố như vậy.Tôi cứ nghĩ,yêu phải một người kém hoàn hảo như tôi hắn sẽ không bao giờ để lộ chuyện này.Thế nhưng,hắn lại tuyên bố trước mọi người một cách nghiêm túc và không ngại ngùng gì như vậy…Điều đó làm tôi cảm thấy hạnh phúc lắm. Việc này có phải bằng chứng cho việc hắn đã thích tôi thật lòng không?Hay cũng chỉ là trò đùa tình cảm của hắn thôi?Thật sự, ở một phía trong đầu tôi, vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng hắn.Cũng có thể là do tôi sợ,một ngày nào đó hắn sẽ cười vào khuôn mặt ngốc nghếch của tôi đang yêu hắn rất nhiều.
Sau một hồi im ắng,cả lớp tôi mới ồ lên, đặc biệt là đám con trai.Họ lao về phía hai chúng tôi loi choi hỏi lia lịa.Toàn mấy câu hỏi không đâu khiến tôi cảm thấy xấu hổ.Tôi cố bon chen ra khỏi chỗ ấy,bọn họ cứ kéo tôi lại nên tôi phải vùng vằng mãi mới thoát ra được.Chuyện này,bắt đầu bị xé ra to hơn rồi.Bây giờ cứ mỗi khi đi qua những lớp khác thể nào cũng bị chỉ trỏ và soi mói.Tôi ước gì hắn cũng không hoàn hảo giống tôi, để chúng tôi chỉ là một cặp đôi bình thường.Như vậy có khi còn là một cặp hoàn hảo hơn,hạnh phúc và chân thật hơn,mọi người sẽ chẳng nói gì cả.Mãi tôi mới có thể ra khỏi cái đám ấy,bỏ mặc lại hắn ở trong,tôi về chỗ của mình. Đặt cặp sách xuống,tôi có nghe mấy đứa con gái lớp tôi bàn tán xì xào.Những đứa con gái ăn chơi đua đòi,lớp tôi thì cũng không thiếu,mục tiêu của họ là hắn.Vậy nên lúc mẹ hắn đến thì bọn chúng mới tỏ ra tăng động như vậy, à,là “năng động”.
“Thiện Ân nó lại có bạn gái rồi. Điên thật!”
“Mà lại là con bé chẳng có xinh đẹp hay giỏi giang gì mới tức.Tụi mình mà thua nó được.”
“Thảo Nguyên thì tao không nói,nhưng con bé ấy thì nhất định tao phải ra tay,không thể để nó lấy mất Thiện Ân được.”
Bọn họ nói nhỏ đi hơn làm tôi không nghe được gì nữa.Hm…yêu cậu,tôi khổ lắm cậu biết không.Xung quanh cậu nhiều người nguy hiểm thấy sợ.Tôi cần phải cẩn thận hơn,những người như nhỏ Linh thì nhiều lắm.Chút nữa vào lớp hắn ta ngồi cạnh tôi,tôi sẽ cho hắn một trận.Mà,nhắc tới Nguyên tôi mới nhận ra,nếu như Nguyên biết chuyện này nguyên sẽ buồn và sốc lắm.Ai mà tin được,sau khi đi,nhỏ bạn thân lại cướp luôn lấy người yêu của mình chứ.Chuyện này quan trọng như vậy mà lại không để ý tới,làm sao đây?Làm sao đây?...Nguyên chắc chắn sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi,chúng tôi chắc chắn sẽ không thể làm bạn được nữa.Bực mình thật…Đến khi vào lớp,tôi lại chẳng nói gì cả,rõ là muốn cho hắn một bài học mà.
__Ra chơi__
Tôi vẫn đang lụi hụi chép một đống chữ từ trên bảng xuống quyển vở của tôi.Gì mà nhiều mà khó hiểu thế,chẳng theo kịp nổi.Hmm…
“Này,sao không nói gì vậy?”
“…”
“Ủa? Ủa?Giận rồi hả?Giận gì thế?”
“Im đi…-.-“
“Cậu giận cái chuyện nãy hả?Sao phải giận?Công khai cũng được chứ sao,tôi không thích lén lút. Đã yêu là phải nói.”
“Zzzz…cậu sến sẩm quá đi.Thôi để tôi chép bài.”
“Chép chậm thế.”
Tôi mới chép được vài chữ thì hắn lại đập bàn làm chữ tôi méo xẹo đi.Cái tên trời đánh này…muốn chết hả??
“Này,không được xoá!! Để yên cho Tú chép!!”
Hắn đã đứng dậy và đang chỉ thằng lên trên bảng,nơi có một bạn nữ đang xoá bảng đi vì phải trực nhật.Nhưng mà…sao hắn cứ phải làm quá lên như vậy.Cần gì mà phải gào lên như thế chứ,chỉ thích gây sự chú ý.Xấu hổ chết…=////.////+.Tôi cúi gằm mặt xuống và không dám nhìn lên.Chắc chắn mọi ánh mắt đang dồn về phía hai chúng tôi,và cả ánh mắt tội nghiệp của bạn nữ làm nhiệm vụ của mình mà bị mắng nữa.Hắn ngồi phịch xuống và nở một nụ cười tinh quái với tôi.
“Tôi ghét cậu!!”
“Tôi cũng ghét cậu.”
Hắn nói vậy nhưng vẫn nở cái nụ cười ranh ma ấy.Hắn làm tôi cảm thấy buồn cười.Mặc dù hắn nói ghét tôi như vậy tôi vẫn cảm thấy vui,có phải là ghét yêu không?Hihi…Tôi nói nhỏ với hắn.
“Tối nay đến nhà tôi nhé,bố mẹ tôi muốn gặp cậu!”
“…Thôi bỏ mẹ rồi…”
Hắn xoay người lại, đan tay vào nhau đặt lên bàn và để lộ rõ khuôn mặt đang lo lắng toát cả mồ hôi kia.Trông hắn tội nghiệp lắm…Chắc hẳn đây là tâm lý của tụi con trai khi ra mắt bố mẹ người yêu.Trước hắn nhìn bố mẹ tôi vẫn cười và thản nhiên lắm,nhưng bây giờ khác rồi. Đây là bài học cho cậu vì dám kéo tôi vào những rắc rối khác đấy,Thiện Ân yêu dấu!Tâm trạng của hắn cứ như vậy suốt cả những tiết học sau,cả giờ ăn trưa,hắn cũng đan tay vào nhau như thể đang nghĩ cái gì đ thật kỹ càng.Những lúc hắn nghĩ ngợi thì trông hắn có ngầu thật,nhưng lúc này hắn chỉ đang giả bộ thôi.Tôi biết bây giờ hắn đang sợ sệt lắm.Mạnh mẽ lên,cậu chủ.
Hôm nay tôi cũng chưa đi làm ở nhà hắn,thay vào đó tôi đã về sớm để dọn dẹp ngôi nhà.Tôi dọn nhà thật cẩn thận như đầu năm mới vậy,từng chỗ từng chỗ một tôi dọn hết.Tôi không cảm thấy mệt mà lại còn cảm thấy rất hạnh phúc nữa,tôi cũng rất hồi hộp buổi tối nay.Không biết hắn,có thể khiến bố tôi đồng ý hay không?Hắn bảo sẽ đến sau bữa ăn tối,vậy nên bữa ăn tối của nhà tôi vẫn không có nhiều món gì ngon cả.Mẹ tôi chỉ tập trung vào đống hoa quả mấy cân mấy cân một,thật kinh khủng.Tôi không nghĩ nhà mình có đủ tiền để mua nhiều hoa quả như vậy : dưa hấu,lê, ổi,táo,măng cụt,… Ôi,gọt muốn rơi cả bàn tay xuống sàn.Hắn ta có ăn hết nổi đâu mà mẹ mua nhiều vậy cơ chứ -.-.Phải công nhận,mẹ tôi thật sự rất quý hắn.
Gần đến giờ,tôi cũng muốn mình hoàn hảo thêm một chút nên đã thử chỉnh chang lại bản thân.Quần áo tôi cũng khá nhiều, đầy cả một tủ nhưng tôi lại không mặc mấy nên nhiều khi bị mẹ cằn nhằn là mua về nhưng không mặc.Haha..Tôi mặc áo phông trắng,quần đùi jeans,tất dài đen và áo khoác bóng chày.Mẹ tôi đã phối cho tôi đấy,còn bảo là mẹ ra ngoài đường thấy mấy đứa teen mặc đẹp lắm.Có lẽ vì vậy nên mẹ mới hớn hở mua về cho tôi mà tôi lại không chịu mặc nên mẹ mới hay cằn nhằn,haha…Kính coong~,chuông cửa nhà tôi vang lên tận căn phòng của tôi trên tầng hai,hay cũng có thể do tôi đang tập chung nghe cái tiếng ấy từ rất lâu.Tôi chỉnh lại mái tóc một chút rồi chạy vèo xuống cầu thang.Xuống tầng một,tôi đã thấy mẹ tôi mở cửa cho hắn và hắn đang tặng cho mẹ tôi một bó hoa hồng rất đẹp.Uầy,hình như đây không phải lần đầu tiên tên này ra mắt người yêu,gì mà biết nịnh nọt gớm thế.Hắn nhìn thấy tôi thì đưa tay lên và nở một nụ cười nghịch ngợm.
“Yo~.”
Tôi chỉ cười mỉm một cách ngại ngùng.Không ngờ cũng có lúc tôi trở nên nữ tính đến vậy.
“Chà,hôm nay biết diện đồ cơ.”
.///_///. Đấy có phải lời khen không thế?Mẹ tôi che miệng lại cười một cách tự hào lắm.Tự hào vì đây là đồ mẹ chọn và mẹ phối,chứ không phải tôi mặc đẹp hay không ;;^;;.Mẹ tôi hớn hở chạy vào trong phòng bếp để tìm bố tôi khoe bó hoa mà hắn mới tặng.
“Anh à,Thiện Ân nó mới tặng bó hoa này nè. Đẹp không?”
“Đẹp cái gì mà….À, ừ, đẹp, đẹp.”
Nghe cái giọng của bố tôi là biết bố vừa bị mẹ ăn hiếp rồi.Hỏi “Đẹp không?” nhưng chắc chắn và nói là “đẹp”.Tôi tiến về phía hắn để mời hắn vào nhà.
“Mà,thằng Hải đâu rồi?”
“Đang trên phòng chơi game…”
Tôi vừa dứt lời thì bỗng trên tầng hai có tiếng bước chân chạy rầm rầm xuống cầu thang.Anh tôi chạy như điên,dang hai tay như thể muốn ôm ai đó về phía hai chúng tôi.
“Em rể!!!”
Tôi may mắn né kịp khỏi đường chạy của anh ta.Anh ta nhào tới ôm tới tấp,ghì đầu, vỗ vỗ lưng hắn,cái mặt hắn nhìn là thấy đang khó chịu rồi.Nhưng cũng thấy hai bên má của hắn cũng đo đỏ,bị thằng bạn thân gọi là “em rể” thì xấu hổ thật mà.Bố tôi từ trong bước ra với dáng vẻ nghiêm túc và oai phong.Nếu không phải hắn mà khi nào tôi đưa một người khác ra mắt mà bố cũng như thế này thì tụi nó chạy mất dép.Bình thường bố có thế này đâu, đến tối nay gặp hắn mới tỏ ra ngầu vậy chứ.Tôi thấy buồn cười ghê.
“Chú!”
Hắn chào bố tôi bằng một từ như thường lệ,bố tôi cũng chẳng nói gì khác ngoài “Ừ!” để ra vẻ. Ôi con lạy…bố của những ngày trước đâu rồi T^T!!
“Sao lại gọi bằng chú!Phải là ‘bố vợ’.”
“Mày im đi cho tao!!”
“Ngại cái gì?Em-rể!!”
Anh họ tôi vẫn cứ nhây nhây như vậy,anh ta nãy giờ cứ trêu hắn ta thôi.Mặt hắn lúc tỏ ra khó chịu nhìn cũng hay hay và đáng yêu mà.Chính vì lẽ đó nên tôi cũng rất thích trêu hay nói khay kháy hắn.Bố tôi nghiêm nghị mời cả nhà tôi ngồi xuống.Tôi bê mấy đĩa hoa quả ở trong tủ lạnh mà hồi chiều tôi gọt đến xưng tay ra ngoài cho hắn. Đến khi tôi ngồi xuống để chuẩn bị lắng nghe những lời bố nói,tôi mới có thể cảm nhận được không khí căng thẳng bao trùm lấy căn phòng khách. À,ngoại trừ mẹ và anh họ tôi,hai thành phần vui vẻ đến lạ. Hắn ngồi im như tượng,lưng thẳng và tay thì chỉ đặt trên đùi mà không dám với lấy thức ăn đang có sẵn trên bàn.Tôi thì chỉ nhìn và lo lắng cho hắn,trong khi bố tôi cứ nhìn chằm chằm hắn như vậy.
“E hèm…”
Tiếng chỉnh lại cổ họng của bố tôi khiến hắn với tôi giật mình.Mọi người hướng vế phía bố tôi để sẵn sang lắng nghe những lời bố tôi chuẩn bị nói.
“Thằng nhóc,ta biết chú mày đã nói thích con gái ta.”
“Vâng!”
“Có thật là vậy không?”
“Thật…ạ!”
“Thật mà nói chẳng có chút mạch lạc gì vậy à?”
“Thật ạ!!”
“Thật lòng ấy!”
“Vâng!Cháu yêu cậu ta thật lòng!”
Những câu trả lời của hắn thật ngắn gọn,hắn còn chẳng muốn nói gì nữa để giải thích cho bố tôi biết sao?Tất cả những gì bố tôi hỏi, đều là những điều tôi vốn thắc mắc từ khi biết tình cảm của hắn.Nhưng,nói thì đâu ai biết là có phải sự thật hay không?Ai biết được người đó đang nghĩ gì dù họ có trả lời thế nào.Thiện Ân,xin cậu hãy đưa ra một câu trả lời thuyết phục nhất đi.
“Chứng minh.”
Đây rồi.Hãy chứng minh đi,những lời nói của cậu là thật.Hắn ngại ngần nhìn bố tôi một lúc rồi quay sang tôi.
“Cháu xin phép!!”
Hắn dùng tay đẩy cằm tôi lên và đưa mặt lại gần tôi.H..hôn sao?
“Không phải là hôn!!Chú mày thì hôn ai mà chẳng được,kể cả thằng Hải chú mày cũng làm được!!”
“D..dạ!!Không!! O///^///+.”
Anh tôi đang nhai miếng xoài ngọt lịm thì ngơ ngẩn quay sang bố tôi.Sau vài giây,anh ta mới hiểu được lời nói của bố tôi và gào lên.
“C..chú nói linh tinh cái gì vậy!! Đời nào cháu hôn nó chứ!!Cháu có bạn gái rồi!!!”
“Hử?”
Bố tôi đưa ánh mắt sắc bén và lạnh lùng về phía anh tôi.Thôi chết anh ta chưa,cái miệng hại cái thân nhé…
“Tý nữa chú sẽ nói chuyện với mày.”
“Cho mày chết!Ahihi…”
Hắn không hề bỏ qua cơ hội để kháy đểu anh tôi.Và bây giờ anh tôi cũng không còn là thành phần vui vẻ như vừa nãy nữa,anh ta ngồi co dúm người lại,chuẩn bị tinh thần cho cuộc đàm phán tiếp theo.Bố tôi lại quay về phía hắn và găm mắt nhìn hắn.Hắn cúi mặt xuống,lo lắng đến toát cả mồ hôi.Cậu đang nghĩ gì Thiện Ân?Cậu đang nghĩ làm cách nào để chứng minh hay là nghĩ rằng cậu không hề yêu tôi thật lòng, đến đây là được rồi?Tôi đang chờ cậu…tôi đang ngồi đây để chờ đợi câu trả lời của cậu.Tôi một phần đang rất muốn tin tưởng cậu,nhưng phần kia lại khác.Tôi cũng là một người đa nghi,xin lỗi cậu.Từ tận sâu trong trái tim cậu,có thật là luôn có tôi ở đấy không?
Tôi đang lo lắng còn hơn cả hắn nữa.Tôi cũng chỉ cúi mặt xuống và nắm chặt lấy hai tay lại.Tôi biết hắn đang nhìn tôi,nhưng tôi lại giả bộ không để ý.Tôi nghĩ hắn sẽ buồn nếu biết tôi không tin tưởng hắn,nhưng cũng không hẳn là tôi không tin tưởng,mà là tôi đang đặt hết hy vọng của tôi vào câu trả lời của hắn.HOPE,như bốn chữ hắn đã từng viết lên mặt tôi vậy.
“Tú,tôi sẽ vứt bỏ cả con người tôi để cho cậu biết sự thật!!”
“H..hả?”
Tôi bất ngờ trước câu nói của hắn.Vứt bỏ cả con người của cậu ư?B..bằng cách nào?Hắn nghiêng mình về phía bố tôi nói với giọng kiên quyết và thẳng thắn.Khuôn mặt của hắn để lộ rõ sự nghiêm túc.
“Chú,chú có nghĩ cháu là thằng con trai ngạo mạn không?”
“Chứ còn gì nữa!!”
Hắn bỗng đứng phắt dậy khiến gia đình tôi phải giật mình.Hắn đang tính làm gì,khi hỏi một câu như thế…?
“Và đứa ngạo mạn sẽ không bao giờ làm như thế này đâu!!!”
Hắn đi ra khỏi bàn và đứng trước bố tôi,hắn quỳ xuống.Mọi người lại bất ngờ vì hành động của hắn một lần nữa, đặc biệt là tôi.Cậu sẽ vứt bỏ cả con người của cậu…ư?Hắn đặt trán của hắn xuống đất,hai bàn tay duỗi thẳng và đặt thành hình chữ V đặt trên sàn nhà.Tôi bất ngờ quá nên đứng phắt dậy,tính lao về phía hắn nhưng chân tôi lại ngăn lại,vì dù gì,tôi cũng muốn biết hắn tính làm gì nữa.
“Xin chú,hãy tin rằng cháu yêu con chú thật lòng.Hãy tin tưởng giao con gái của chú cho cháu,cháu nguyện chăm sóc cô ấy cả đời này,mãi mãi về sau cháu chỉ yêu cô ấy thôi.Cháu là nam tử hán,nói lời là giữ lấy lời!!!!!!”
Từ cuối cùng,hắn nói to và ngân dài.Như vậy là được rồi,như vậy là đủ rồi,tôi hiểu rồi.Tôi đã biết câu trả lời rồi.Tôi tin cậu,tôi tin những gì cậu nói là sự thật,rằng cậu yêu tôi thật lòng,rằng mãi mãi về sau,cậu chỉ yêu mình tôi,yêu tôi đến hết kiếp này của cậu.Hắn đã vứt bỏ con người hắn,bỏ mặc cái tôi to lớn của hắn để quỳ xuống trước bố tôi thế kia,việc mà hắn sẽ không bao giờ chịu làm.Người như hắn,không có chuyện phải quỳ gục trước ai cả.Vậy mà giờ,vậy mà giờ..vì tôi,vì chứng minh tình cảm của hắn,hắn đã làm vậy.Tất cả những hoài nghi trong tôi đều tan biến hết.Tôi hạnh phúc lắm,vui lắm,…không,không có gì có thể diễn tả cảm xúc của tôi lúc này cả.
“Chú mày…quỳ xuống và nói như vậy thì khác nào cầu xin?”
“Bố!!!Cậu ta đã mặc cho ánh mắt của mọi người sẽ thay đổi khi hắn làm điều này,hắn đã quỳ xuống trước bố như vậy tại sao bố vẫn chưa tin?!!Con tin tưởng cậu ta,rất tin!!”
“Con gái…con để yên, đừng nói gì cả.”
Cái tính bảo thủ của bố khiến tôi tức giận muốn phát khóc.Biết là muốn cho con gái mình một thằng con trai đứng đắn,nhưng bố cũng phải quan tâm đến ý kiến của tôi một chút chứ.Làm như…tôi không liên quan vậy.Hắn vẫn cái tư thế ấy,vẫn quỳ trước mặt bố tôi,nhưng hai bàn tay của hắn không duỗi thẳng nữa,chúng đang nắm chặt lại thành những nắm đấm.Thiện Ân…
“Hm…được rồi, đứng dậy đi.Ta tin chú mày!!”
Câu nói của bố tôi lại khiến cả nhà bất ngờ nhìn về phía bố một lần nữa.Hắn ngẩng đầu dậy,mặt của hắn vừa mếu vừa cười,trông đểu lắm.Và,trông hắn cũng đang rất hạnh phúc.Thiện Ân,thành công rồi,cậu tuyệt lắm!!Tôi vui mừng nhảy bổ vào người hắn.Hai chúng tôi lăn quay ra sàn.Tôi ôm chặt lấy cổ của hắn,khóc không thành tiếng.Hắn thì nhẹ nhàng ôm lấy tôi,hắn cũng cười hạnh phúc nhưng hình như tôi có thấy lông mi của hắn ướt đẫm.Chắc là khi nghe thấy bố tôi nói hắn làm vậy khác nào cầu xin,hắn đã nghĩ rằng mình thất bại.Cái lúc hắn nắm chặt tay lại,có phải là hắn đang ngăn nước mắt chảy xuống?
“Hai cái đứa này,làm gì vậy hả?Mau đứng dậy!!”
Thôi chết,thể hiện tình cảm trước mặt bố mẹ là không nên.Cũng tại không kiềm chế được cảm xúc của bản thân.Tôi với hắn lọ mọ ngồi dậy,quay người về phía bố.
“Bố cho đứa yêu nhau,nhưng mà Tú,con không được ôm,hôn,nắm tay,chạm vào người nó cũng không được.Không nhớ ngày xưa bố bảo là chạm vào con trai là có bầu à??”
…Gì kỳ vậy -.-.Con học lớp 12,sắp lên đại học tới nơi rồi mà bố nói vậy sao con tin được.Sinh học lớp 8 con biết hết rồi nhé,bố không phải giấu đâu,haha…^v^
“Ông cấm vậy thà cấm chúng nó không được yêu cho nhanh…”
“Cho yêu là tốt rồi!!”
Cả nhà tôi cười rầm rộ lên.Cuối cùng,hạnh phúc cũng chịu đến bên tôi.Sau bao nhiêu sự đau khổ,sự hạnh phúc đến rồi lại bay,sau bao nhiêu ý kiến của mọi người,cuối cùng tình yêu của hai chúng tôi đã chiến thắng.Hắn ta chính là đứa con trai đầu tiên và cũng là duy nhất làm rối loạn cuộc sống bình yên của tôi.Hắn cũng là người, mang hạnh phúc đến trái tim này.
À thì…đến sáng,do tối qua tôi thức cũng khá muộn,cũng chẳng biết khi nào tôi chìm vào giấc ngủ nữa,nên tôi dậy muộn thì phải nói. Ánh sáng chiếu vào căn phòng nhưng tôi chùm chăn lại, đồng hồ báo thức kêu thì tôi lại tắt đi.Tôi quên mất rằng muốn gặp hắn,thật lạ…giấc ngủ cũng thật đáng sợ.Hôm nay hắn ta không đến đón tôi,tại sao vậy nhỉ?Chẳng lẽ đến bây giờ hắn cũng chưa đi học sao?Buồn thật…Tôi chạy vội vàng đến trường,cũng chưa đến giờ vào lớp,may quá.Tôi bước vào cửa lớp thì thấy một đám bạn cùng lớp tôi đang túm năm tụm ba lại một chỗ,còn hắn thì đang đứng trên bàn nhảy múa.Hắn ta có đi học vậy sao không chịu đi rủ tôi chứ?Tên đáng ghét…Hắn nhìn thấy tôi thì hắn nhảy xuống,vượt qua đám bạn ấy và tiến về phía tôi.Tôi thấy hắn đang cười để lộ hai hàm răng trắng,trông hạnh phúc và ngầu lắm.Hắn khoác lấy vai tôi và cười tít mắt lại.
“Tôi tuyên bố,kể từ giờ, Tú với tôi là một cặp.”
Mọi người tròn xoe đôi mắt nhìn chúng tôi.Tôi cũng tròn xoe đôi mắt nhìn lại họ.Không gian lớp học im ắng lạ thường chỉ sau câu nói ấy của hắn.Họ bất ngờ vì hai chúng tôi,còn tôi,tôi bất ngờ vì hắn lại tuyên bố như vậy.Tôi cứ nghĩ,yêu phải một người kém hoàn hảo như tôi hắn sẽ không bao giờ để lộ chuyện này.Thế nhưng,hắn lại tuyên bố trước mọi người một cách nghiêm túc và không ngại ngùng gì như vậy…Điều đó làm tôi cảm thấy hạnh phúc lắm. Việc này có phải bằng chứng cho việc hắn đã thích tôi thật lòng không?Hay cũng chỉ là trò đùa tình cảm của hắn thôi?Thật sự, ở một phía trong đầu tôi, vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng hắn.Cũng có thể là do tôi sợ,một ngày nào đó hắn sẽ cười vào khuôn mặt ngốc nghếch của tôi đang yêu hắn rất nhiều.
Sau một hồi im ắng,cả lớp tôi mới ồ lên, đặc biệt là đám con trai.Họ lao về phía hai chúng tôi loi choi hỏi lia lịa.Toàn mấy câu hỏi không đâu khiến tôi cảm thấy xấu hổ.Tôi cố bon chen ra khỏi chỗ ấy,bọn họ cứ kéo tôi lại nên tôi phải vùng vằng mãi mới thoát ra được.Chuyện này,bắt đầu bị xé ra to hơn rồi.Bây giờ cứ mỗi khi đi qua những lớp khác thể nào cũng bị chỉ trỏ và soi mói.Tôi ước gì hắn cũng không hoàn hảo giống tôi, để chúng tôi chỉ là một cặp đôi bình thường.Như vậy có khi còn là một cặp hoàn hảo hơn,hạnh phúc và chân thật hơn,mọi người sẽ chẳng nói gì cả.Mãi tôi mới có thể ra khỏi cái đám ấy,bỏ mặc lại hắn ở trong,tôi về chỗ của mình. Đặt cặp sách xuống,tôi có nghe mấy đứa con gái lớp tôi bàn tán xì xào.Những đứa con gái ăn chơi đua đòi,lớp tôi thì cũng không thiếu,mục tiêu của họ là hắn.Vậy nên lúc mẹ hắn đến thì bọn chúng mới tỏ ra tăng động như vậy, à,là “năng động”.
“Thiện Ân nó lại có bạn gái rồi. Điên thật!”
“Mà lại là con bé chẳng có xinh đẹp hay giỏi giang gì mới tức.Tụi mình mà thua nó được.”
“Thảo Nguyên thì tao không nói,nhưng con bé ấy thì nhất định tao phải ra tay,không thể để nó lấy mất Thiện Ân được.”
Bọn họ nói nhỏ đi hơn làm tôi không nghe được gì nữa.Hm…yêu cậu,tôi khổ lắm cậu biết không.Xung quanh cậu nhiều người nguy hiểm thấy sợ.Tôi cần phải cẩn thận hơn,những người như nhỏ Linh thì nhiều lắm.Chút nữa vào lớp hắn ta ngồi cạnh tôi,tôi sẽ cho hắn một trận.Mà,nhắc tới Nguyên tôi mới nhận ra,nếu như Nguyên biết chuyện này nguyên sẽ buồn và sốc lắm.Ai mà tin được,sau khi đi,nhỏ bạn thân lại cướp luôn lấy người yêu của mình chứ.Chuyện này quan trọng như vậy mà lại không để ý tới,làm sao đây?Làm sao đây?...Nguyên chắc chắn sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi,chúng tôi chắc chắn sẽ không thể làm bạn được nữa.Bực mình thật…Đến khi vào lớp,tôi lại chẳng nói gì cả,rõ là muốn cho hắn một bài học mà.
__Ra chơi__
Tôi vẫn đang lụi hụi chép một đống chữ từ trên bảng xuống quyển vở của tôi.Gì mà nhiều mà khó hiểu thế,chẳng theo kịp nổi.Hmm…
“Này,sao không nói gì vậy?”
“…”
“Ủa? Ủa?Giận rồi hả?Giận gì thế?”
“Im đi…-.-“
“Cậu giận cái chuyện nãy hả?Sao phải giận?Công khai cũng được chứ sao,tôi không thích lén lút. Đã yêu là phải nói.”
“Zzzz…cậu sến sẩm quá đi.Thôi để tôi chép bài.”
“Chép chậm thế.”
Tôi mới chép được vài chữ thì hắn lại đập bàn làm chữ tôi méo xẹo đi.Cái tên trời đánh này…muốn chết hả??
“Này,không được xoá!! Để yên cho Tú chép!!”
Hắn đã đứng dậy và đang chỉ thằng lên trên bảng,nơi có một bạn nữ đang xoá bảng đi vì phải trực nhật.Nhưng mà…sao hắn cứ phải làm quá lên như vậy.Cần gì mà phải gào lên như thế chứ,chỉ thích gây sự chú ý.Xấu hổ chết…=////.////+.Tôi cúi gằm mặt xuống và không dám nhìn lên.Chắc chắn mọi ánh mắt đang dồn về phía hai chúng tôi,và cả ánh mắt tội nghiệp của bạn nữ làm nhiệm vụ của mình mà bị mắng nữa.Hắn ngồi phịch xuống và nở một nụ cười tinh quái với tôi.
“Tôi ghét cậu!!”
“Tôi cũng ghét cậu.”
Hắn nói vậy nhưng vẫn nở cái nụ cười ranh ma ấy.Hắn làm tôi cảm thấy buồn cười.Mặc dù hắn nói ghét tôi như vậy tôi vẫn cảm thấy vui,có phải là ghét yêu không?Hihi…Tôi nói nhỏ với hắn.
“Tối nay đến nhà tôi nhé,bố mẹ tôi muốn gặp cậu!”
“…Thôi bỏ mẹ rồi…”
Hắn xoay người lại, đan tay vào nhau đặt lên bàn và để lộ rõ khuôn mặt đang lo lắng toát cả mồ hôi kia.Trông hắn tội nghiệp lắm…Chắc hẳn đây là tâm lý của tụi con trai khi ra mắt bố mẹ người yêu.Trước hắn nhìn bố mẹ tôi vẫn cười và thản nhiên lắm,nhưng bây giờ khác rồi. Đây là bài học cho cậu vì dám kéo tôi vào những rắc rối khác đấy,Thiện Ân yêu dấu!Tâm trạng của hắn cứ như vậy suốt cả những tiết học sau,cả giờ ăn trưa,hắn cũng đan tay vào nhau như thể đang nghĩ cái gì đ thật kỹ càng.Những lúc hắn nghĩ ngợi thì trông hắn có ngầu thật,nhưng lúc này hắn chỉ đang giả bộ thôi.Tôi biết bây giờ hắn đang sợ sệt lắm.Mạnh mẽ lên,cậu chủ.
Hôm nay tôi cũng chưa đi làm ở nhà hắn,thay vào đó tôi đã về sớm để dọn dẹp ngôi nhà.Tôi dọn nhà thật cẩn thận như đầu năm mới vậy,từng chỗ từng chỗ một tôi dọn hết.Tôi không cảm thấy mệt mà lại còn cảm thấy rất hạnh phúc nữa,tôi cũng rất hồi hộp buổi tối nay.Không biết hắn,có thể khiến bố tôi đồng ý hay không?Hắn bảo sẽ đến sau bữa ăn tối,vậy nên bữa ăn tối của nhà tôi vẫn không có nhiều món gì ngon cả.Mẹ tôi chỉ tập trung vào đống hoa quả mấy cân mấy cân một,thật kinh khủng.Tôi không nghĩ nhà mình có đủ tiền để mua nhiều hoa quả như vậy : dưa hấu,lê, ổi,táo,măng cụt,… Ôi,gọt muốn rơi cả bàn tay xuống sàn.Hắn ta có ăn hết nổi đâu mà mẹ mua nhiều vậy cơ chứ -.-.Phải công nhận,mẹ tôi thật sự rất quý hắn.
Gần đến giờ,tôi cũng muốn mình hoàn hảo thêm một chút nên đã thử chỉnh chang lại bản thân.Quần áo tôi cũng khá nhiều, đầy cả một tủ nhưng tôi lại không mặc mấy nên nhiều khi bị mẹ cằn nhằn là mua về nhưng không mặc.Haha..Tôi mặc áo phông trắng,quần đùi jeans,tất dài đen và áo khoác bóng chày.Mẹ tôi đã phối cho tôi đấy,còn bảo là mẹ ra ngoài đường thấy mấy đứa teen mặc đẹp lắm.Có lẽ vì vậy nên mẹ mới hớn hở mua về cho tôi mà tôi lại không chịu mặc nên mẹ mới hay cằn nhằn,haha…Kính coong~,chuông cửa nhà tôi vang lên tận căn phòng của tôi trên tầng hai,hay cũng có thể do tôi đang tập chung nghe cái tiếng ấy từ rất lâu.Tôi chỉnh lại mái tóc một chút rồi chạy vèo xuống cầu thang.Xuống tầng một,tôi đã thấy mẹ tôi mở cửa cho hắn và hắn đang tặng cho mẹ tôi một bó hoa hồng rất đẹp.Uầy,hình như đây không phải lần đầu tiên tên này ra mắt người yêu,gì mà biết nịnh nọt gớm thế.Hắn nhìn thấy tôi thì đưa tay lên và nở một nụ cười nghịch ngợm.
“Yo~.”
Tôi chỉ cười mỉm một cách ngại ngùng.Không ngờ cũng có lúc tôi trở nên nữ tính đến vậy.
“Chà,hôm nay biết diện đồ cơ.”
.///_///. Đấy có phải lời khen không thế?Mẹ tôi che miệng lại cười một cách tự hào lắm.Tự hào vì đây là đồ mẹ chọn và mẹ phối,chứ không phải tôi mặc đẹp hay không ;;^;;.Mẹ tôi hớn hở chạy vào trong phòng bếp để tìm bố tôi khoe bó hoa mà hắn mới tặng.
“Anh à,Thiện Ân nó mới tặng bó hoa này nè. Đẹp không?”
“Đẹp cái gì mà….À, ừ, đẹp, đẹp.”
Nghe cái giọng của bố tôi là biết bố vừa bị mẹ ăn hiếp rồi.Hỏi “Đẹp không?” nhưng chắc chắn và nói là “đẹp”.Tôi tiến về phía hắn để mời hắn vào nhà.
“Mà,thằng Hải đâu rồi?”
“Đang trên phòng chơi game…”
Tôi vừa dứt lời thì bỗng trên tầng hai có tiếng bước chân chạy rầm rầm xuống cầu thang.Anh tôi chạy như điên,dang hai tay như thể muốn ôm ai đó về phía hai chúng tôi.
“Em rể!!!”
Tôi may mắn né kịp khỏi đường chạy của anh ta.Anh ta nhào tới ôm tới tấp,ghì đầu, vỗ vỗ lưng hắn,cái mặt hắn nhìn là thấy đang khó chịu rồi.Nhưng cũng thấy hai bên má của hắn cũng đo đỏ,bị thằng bạn thân gọi là “em rể” thì xấu hổ thật mà.Bố tôi từ trong bước ra với dáng vẻ nghiêm túc và oai phong.Nếu không phải hắn mà khi nào tôi đưa một người khác ra mắt mà bố cũng như thế này thì tụi nó chạy mất dép.Bình thường bố có thế này đâu, đến tối nay gặp hắn mới tỏ ra ngầu vậy chứ.Tôi thấy buồn cười ghê.
“Chú!”
Hắn chào bố tôi bằng một từ như thường lệ,bố tôi cũng chẳng nói gì khác ngoài “Ừ!” để ra vẻ. Ôi con lạy…bố của những ngày trước đâu rồi T^T!!
“Sao lại gọi bằng chú!Phải là ‘bố vợ’.”
“Mày im đi cho tao!!”
“Ngại cái gì?Em-rể!!”
Anh họ tôi vẫn cứ nhây nhây như vậy,anh ta nãy giờ cứ trêu hắn ta thôi.Mặt hắn lúc tỏ ra khó chịu nhìn cũng hay hay và đáng yêu mà.Chính vì lẽ đó nên tôi cũng rất thích trêu hay nói khay kháy hắn.Bố tôi nghiêm nghị mời cả nhà tôi ngồi xuống.Tôi bê mấy đĩa hoa quả ở trong tủ lạnh mà hồi chiều tôi gọt đến xưng tay ra ngoài cho hắn. Đến khi tôi ngồi xuống để chuẩn bị lắng nghe những lời bố nói,tôi mới có thể cảm nhận được không khí căng thẳng bao trùm lấy căn phòng khách. À,ngoại trừ mẹ và anh họ tôi,hai thành phần vui vẻ đến lạ. Hắn ngồi im như tượng,lưng thẳng và tay thì chỉ đặt trên đùi mà không dám với lấy thức ăn đang có sẵn trên bàn.Tôi thì chỉ nhìn và lo lắng cho hắn,trong khi bố tôi cứ nhìn chằm chằm hắn như vậy.
“E hèm…”
Tiếng chỉnh lại cổ họng của bố tôi khiến hắn với tôi giật mình.Mọi người hướng vế phía bố tôi để sẵn sang lắng nghe những lời bố tôi chuẩn bị nói.
“Thằng nhóc,ta biết chú mày đã nói thích con gái ta.”
“Vâng!”
“Có thật là vậy không?”
“Thật…ạ!”
“Thật mà nói chẳng có chút mạch lạc gì vậy à?”
“Thật ạ!!”
“Thật lòng ấy!”
“Vâng!Cháu yêu cậu ta thật lòng!”
Những câu trả lời của hắn thật ngắn gọn,hắn còn chẳng muốn nói gì nữa để giải thích cho bố tôi biết sao?Tất cả những gì bố tôi hỏi, đều là những điều tôi vốn thắc mắc từ khi biết tình cảm của hắn.Nhưng,nói thì đâu ai biết là có phải sự thật hay không?Ai biết được người đó đang nghĩ gì dù họ có trả lời thế nào.Thiện Ân,xin cậu hãy đưa ra một câu trả lời thuyết phục nhất đi.
“Chứng minh.”
Đây rồi.Hãy chứng minh đi,những lời nói của cậu là thật.Hắn ngại ngần nhìn bố tôi một lúc rồi quay sang tôi.
“Cháu xin phép!!”
Hắn dùng tay đẩy cằm tôi lên và đưa mặt lại gần tôi.H..hôn sao?
“Không phải là hôn!!Chú mày thì hôn ai mà chẳng được,kể cả thằng Hải chú mày cũng làm được!!”
“D..dạ!!Không!! O///^///+.”
Anh tôi đang nhai miếng xoài ngọt lịm thì ngơ ngẩn quay sang bố tôi.Sau vài giây,anh ta mới hiểu được lời nói của bố tôi và gào lên.
“C..chú nói linh tinh cái gì vậy!! Đời nào cháu hôn nó chứ!!Cháu có bạn gái rồi!!!”
“Hử?”
Bố tôi đưa ánh mắt sắc bén và lạnh lùng về phía anh tôi.Thôi chết anh ta chưa,cái miệng hại cái thân nhé…
“Tý nữa chú sẽ nói chuyện với mày.”
“Cho mày chết!Ahihi…”
Hắn không hề bỏ qua cơ hội để kháy đểu anh tôi.Và bây giờ anh tôi cũng không còn là thành phần vui vẻ như vừa nãy nữa,anh ta ngồi co dúm người lại,chuẩn bị tinh thần cho cuộc đàm phán tiếp theo.Bố tôi lại quay về phía hắn và găm mắt nhìn hắn.Hắn cúi mặt xuống,lo lắng đến toát cả mồ hôi.Cậu đang nghĩ gì Thiện Ân?Cậu đang nghĩ làm cách nào để chứng minh hay là nghĩ rằng cậu không hề yêu tôi thật lòng, đến đây là được rồi?Tôi đang chờ cậu…tôi đang ngồi đây để chờ đợi câu trả lời của cậu.Tôi một phần đang rất muốn tin tưởng cậu,nhưng phần kia lại khác.Tôi cũng là một người đa nghi,xin lỗi cậu.Từ tận sâu trong trái tim cậu,có thật là luôn có tôi ở đấy không?
Tôi đang lo lắng còn hơn cả hắn nữa.Tôi cũng chỉ cúi mặt xuống và nắm chặt lấy hai tay lại.Tôi biết hắn đang nhìn tôi,nhưng tôi lại giả bộ không để ý.Tôi nghĩ hắn sẽ buồn nếu biết tôi không tin tưởng hắn,nhưng cũng không hẳn là tôi không tin tưởng,mà là tôi đang đặt hết hy vọng của tôi vào câu trả lời của hắn.HOPE,như bốn chữ hắn đã từng viết lên mặt tôi vậy.
“Tú,tôi sẽ vứt bỏ cả con người tôi để cho cậu biết sự thật!!”
“H..hả?”
Tôi bất ngờ trước câu nói của hắn.Vứt bỏ cả con người của cậu ư?B..bằng cách nào?Hắn nghiêng mình về phía bố tôi nói với giọng kiên quyết và thẳng thắn.Khuôn mặt của hắn để lộ rõ sự nghiêm túc.
“Chú,chú có nghĩ cháu là thằng con trai ngạo mạn không?”
“Chứ còn gì nữa!!”
Hắn bỗng đứng phắt dậy khiến gia đình tôi phải giật mình.Hắn đang tính làm gì,khi hỏi một câu như thế…?
“Và đứa ngạo mạn sẽ không bao giờ làm như thế này đâu!!!”
Hắn đi ra khỏi bàn và đứng trước bố tôi,hắn quỳ xuống.Mọi người lại bất ngờ vì hành động của hắn một lần nữa, đặc biệt là tôi.Cậu sẽ vứt bỏ cả con người của cậu…ư?Hắn đặt trán của hắn xuống đất,hai bàn tay duỗi thẳng và đặt thành hình chữ V đặt trên sàn nhà.Tôi bất ngờ quá nên đứng phắt dậy,tính lao về phía hắn nhưng chân tôi lại ngăn lại,vì dù gì,tôi cũng muốn biết hắn tính làm gì nữa.
“Xin chú,hãy tin rằng cháu yêu con chú thật lòng.Hãy tin tưởng giao con gái của chú cho cháu,cháu nguyện chăm sóc cô ấy cả đời này,mãi mãi về sau cháu chỉ yêu cô ấy thôi.Cháu là nam tử hán,nói lời là giữ lấy lời!!!!!!”
Từ cuối cùng,hắn nói to và ngân dài.Như vậy là được rồi,như vậy là đủ rồi,tôi hiểu rồi.Tôi đã biết câu trả lời rồi.Tôi tin cậu,tôi tin những gì cậu nói là sự thật,rằng cậu yêu tôi thật lòng,rằng mãi mãi về sau,cậu chỉ yêu mình tôi,yêu tôi đến hết kiếp này của cậu.Hắn đã vứt bỏ con người hắn,bỏ mặc cái tôi to lớn của hắn để quỳ xuống trước bố tôi thế kia,việc mà hắn sẽ không bao giờ chịu làm.Người như hắn,không có chuyện phải quỳ gục trước ai cả.Vậy mà giờ,vậy mà giờ..vì tôi,vì chứng minh tình cảm của hắn,hắn đã làm vậy.Tất cả những hoài nghi trong tôi đều tan biến hết.Tôi hạnh phúc lắm,vui lắm,…không,không có gì có thể diễn tả cảm xúc của tôi lúc này cả.
“Chú mày…quỳ xuống và nói như vậy thì khác nào cầu xin?”
“Bố!!!Cậu ta đã mặc cho ánh mắt của mọi người sẽ thay đổi khi hắn làm điều này,hắn đã quỳ xuống trước bố như vậy tại sao bố vẫn chưa tin?!!Con tin tưởng cậu ta,rất tin!!”
“Con gái…con để yên, đừng nói gì cả.”
Cái tính bảo thủ của bố khiến tôi tức giận muốn phát khóc.Biết là muốn cho con gái mình một thằng con trai đứng đắn,nhưng bố cũng phải quan tâm đến ý kiến của tôi một chút chứ.Làm như…tôi không liên quan vậy.Hắn vẫn cái tư thế ấy,vẫn quỳ trước mặt bố tôi,nhưng hai bàn tay của hắn không duỗi thẳng nữa,chúng đang nắm chặt lại thành những nắm đấm.Thiện Ân…
“Hm…được rồi, đứng dậy đi.Ta tin chú mày!!”
Câu nói của bố tôi lại khiến cả nhà bất ngờ nhìn về phía bố một lần nữa.Hắn ngẩng đầu dậy,mặt của hắn vừa mếu vừa cười,trông đểu lắm.Và,trông hắn cũng đang rất hạnh phúc.Thiện Ân,thành công rồi,cậu tuyệt lắm!!Tôi vui mừng nhảy bổ vào người hắn.Hai chúng tôi lăn quay ra sàn.Tôi ôm chặt lấy cổ của hắn,khóc không thành tiếng.Hắn thì nhẹ nhàng ôm lấy tôi,hắn cũng cười hạnh phúc nhưng hình như tôi có thấy lông mi của hắn ướt đẫm.Chắc là khi nghe thấy bố tôi nói hắn làm vậy khác nào cầu xin,hắn đã nghĩ rằng mình thất bại.Cái lúc hắn nắm chặt tay lại,có phải là hắn đang ngăn nước mắt chảy xuống?
“Hai cái đứa này,làm gì vậy hả?Mau đứng dậy!!”
Thôi chết,thể hiện tình cảm trước mặt bố mẹ là không nên.Cũng tại không kiềm chế được cảm xúc của bản thân.Tôi với hắn lọ mọ ngồi dậy,quay người về phía bố.
“Bố cho đứa yêu nhau,nhưng mà Tú,con không được ôm,hôn,nắm tay,chạm vào người nó cũng không được.Không nhớ ngày xưa bố bảo là chạm vào con trai là có bầu à??”
…Gì kỳ vậy -.-.Con học lớp 12,sắp lên đại học tới nơi rồi mà bố nói vậy sao con tin được.Sinh học lớp 8 con biết hết rồi nhé,bố không phải giấu đâu,haha…^v^
“Ông cấm vậy thà cấm chúng nó không được yêu cho nhanh…”
“Cho yêu là tốt rồi!!”
Cả nhà tôi cười rầm rộ lên.Cuối cùng,hạnh phúc cũng chịu đến bên tôi.Sau bao nhiêu sự đau khổ,sự hạnh phúc đến rồi lại bay,sau bao nhiêu ý kiến của mọi người,cuối cùng tình yêu của hai chúng tôi đã chiến thắng.Hắn ta chính là đứa con trai đầu tiên và cũng là duy nhất làm rối loạn cuộc sống bình yên của tôi.Hắn cũng là người, mang hạnh phúc đến trái tim này.
/68
|