Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 1363: Anh thích trời mưa

/1475


Hạ Thiên nhìn Hoàng Tĩnh Di ngã xuống mặt đất mà duỗi lưng một cái, hắn cảm khái nói:

- Hôm nay thời tiết rất tốt, đúng là rất tốt để xử lý kẻ khác, tôi thích trời mưa.

- Bây giờ đâm cô em vài châm cũng không muộn.

Hạ Thiên lấy ra vài cây ngân châm, định làm những gì mình đang nghĩ, nhưng hắn chợt vội vàng ôm lấy Hoàng Tĩnh Di lên rồi lui ra phía sau. Lúc này một người đàn ông mặc áo trắng chợt xuất hiện từ trên không, lại là trò Chỉ Xích Thiên Nhai, đúng là Bạch Vân Sơn.

- Lúc này thật sự là phiền toái lớn.

Hạ Thiên thì thào nói, sau đó hắn nói một câu:

- Này, Bạch Vân Sơn kia, chú em đừng đến đây, nếu không anh sẽ xử lý Hoàng Tĩnh Di ngu ngốc này.

Dù bây giờ tu vi của Hạ Thiên đã tăng lên khá nhiều nhưng nếu so sánh với Bạch Vân Sơn thì vẫn rất chênh lệch, hơn nữa điều quan trọng là Bạch Vân Sơn có bộ pháp Chỉ Xích Thiên Nhai thật sự quỷ dị, bắt buộc Hạ Thiên phải kiêng kỵ, vì Phiêu Miểu Bộ của hắn căn bản không thể có tốc độ như Chỉ Xích Thiên Nhai.

- Ta đã từng nói, lần sau gặp mặt sẽ giết ngươi, hôm nay ngươi chết chắc rồi.

Bạch Vân Sơn lạnh lùng nói, hắn lại tiến ra một bước, đột nhiên xuất hiện trước mặt Hạ Thiên, lại vung chưởng nhanh như chớp, khí thế hùng mạnh bùng ra. Lúc này mưa lớn chợt ngừng lại, thiên địa cũng giống như bất động trong khoảnh khắc, chỉ còn lại một chưởng của Bạch Vân Sơn là hoạt động mà thôi.

Hạ Thiên cũng ngây người, cũng không phải vì hắn không kịp phản ứng, nguyên nhân vì một chưởng của Bạch Vân Sơn không phải hướng về phía hắn, lại bổ về phía Hoàng Tĩnh Di.

Đến khi Hạ Thiên ý thức được một chưởng của Bạch Vân Sơn làm muốn ép Hoàng Tĩnh Di vào chỗ chết, đừng nói là hắn không muốn cứu Hoàng Tĩnh Di, dù hắn thật sự muốn cứu nàng thì cũng không còn kịp. Lúc này một chưởng cực mạnh của Bạch Vân Sơn đã dùng khí thế khó thể ngăn cản để phóng lên người của Hoàng Tĩnh Di.

Hạ Thiên lúc này chỉ còn có thể buông Hoàng Tĩnh Di ra, sau đó đứng trách sang một bên.

Một chưởng của Bạch Vân Sơn trúng ngực của Hoàng Tĩnh Di, nàng chỉ có thể kêu lên một tiếng thảm thiết ngắn ngủi, sau đó xương ngực vỡ vụn, thất khiếu chảy máu, hoàn toàn không còn một tiếng động. Hạ Thiên biết người phụ nữ ngu ngốc kia đã chết, chính hắn cũng không thể nào cứu sống được nàng.

- Anh nói không sai, đám đồng môn các người sẽ huynh đệ tương tàn.

Hạ Thiên lầm bầm nói.

- Hoàng Tĩnh Di cố gắng mưu sát Nguyệt sư tỷ, tất nhiên chết chưa hết tội.

Bạch Vân Sơn cũng không lập tức ra tay với Hạ Thiên, hắn lạnh lùng giải thích cái chết của Hoàng Tĩnh Di, sau đó dùng ánh mắt chết người nhìn Hạ Thiên:

- Còn ngươi, dám khinh nhờn Nguyệt sư tỷ, tội càng đáng chết trăm lần.

- Chẳng muốn giải thích với đám người có bệnh này.

Hạ Thiên tỏ ra không thèm quan tâm:

- Muốn giết anh đây cũng không dễ như vậy đâu, vài ngày trước có thể dùng một đấm đánh bay chú em, hôm nay anh cũng có thể làm như vậy, chú em ngon thì liều mạng với anh ba chưởng.

- Hạ Thiên, Hoàng Tĩnh Di thật sự không sai, ngươi thật sự rất ngu xuẩn, cũng cùng một phương pháp mà ngươi muốn sử dụng lại nhiều lần, ngươi cho rằng còn có thể dùng phương pháp như với Hoàng Tĩnh Di vừa rồi sao? Tiếp tục hạ độc ta sao?

Bạch Vân Sơn dùng ánh mắt miệt thị nhìn Hạ Thiên, trong giọng nói tràn đầy trào phúng.

- Cô em vừa nói anh ngu xuẩn đã xong hàng rồi, chú sẽ là kẻ kế tiếp.

Hạ Thiên lười biếng nói:

- Thật ra chú cũng có thể yên tâm, anh sẽ không hạ độc, lần này anh muốn dùng thực lực chân chính của mình để xử lý chú. Tất nhiên nếu chú không dám thì thôi, nhưng chú quá nhát gan, không có tư cách tranh đoạt thần tiên tỷ tỷ với anh.

- Được, ta sẽ tiếp với ngươi ba chưởng.

Bạch Vân Sơn hừ lạnh một tiếng, sau đó đánh ra một chưởng:

- Trước tiên tiếp chưởng đầu tiên của ta.

Bạch Vân Sơn đánh ra chưởng này cũng không có gì quá khó tưởng nhưng là toàn lực, mà Hạ Thiên cũng không tránh né, hắn cũng vung chưởng nghênh tiếp.

- Bùm!

Hai chưởng giao nhau lại phát ra tiếng nổ trầm đục, rất nhiều chân khí bùng ra khắp bốn phía, cuốn đi những giọt nước ở bên cạnh. Nếu có cao thủ ở sát bên sẽ thấy hai chưởng của Bạch Vân Sơn và Hạ Thiên cũng không trực tiếp va chạm vào nhau, giữa hai chưởng có sự ngăn cách bằng một tầng không khí khá mỏng, rõ ràng đó là Bạch Vân Sơn cố ý, hắn không muốn làn da của mình lại bị Hạ Thiên hạ độc, cũng không muốn bị Hạ Thiên dùng kim đâm vào tay, hắn thầm nghĩ chỉ một chưởng sẽ đánh chết đối phương.

- Á!

Hạ Thiên kêu lên một tiếng đau đớn, hắn bay ngược ra phía sau, sau khi bay đi gần mười mét mới miễn cưỡng rơi xuống đất, cơ thể lay động vài lượt mới miễn cưỡng đứng vững. Hắn há miệng muốn phun máu tươi nhưng lại lấy tay giữ lại, miễn cưỡng nuốt ngụm máu xuống bụng.

- Ngươi tiến bộ rất nhanh, đáng tiếc đứng trước mặt ta cũng không thể nào chịu được một đòn.

Bạch Vân Sơn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Hạ Thiên.

Hạ Thiên lau vệt máu trên khóe miệng, sau đó hắn đứng vững, vẫn không cho là đúng:

- Tiếp tục đi, còn hai chưởng nữa.

- Không đến hai chưởng.

Bạch Vân Sơn vẫn dùng giọng lạnh băng noi:

- Chỉ cần một chưởng cũng đủ cho ngươi quy thiên rồi.

Sau khi nói xong, Bạch Vân Sơn đánh ra một chưởng, khí thế khủng bố, vẫn là toàn lực.

Hạ Thiên vẫn không né tránh mà tiếp tục vung tay tiếp đón.

- Ầm!

Lại là một âm thanh khủng bố.

Lúc này Hạ Thiên lại không bị đánh bay, hắn đứng yên tại chỗ, cơ thể lay động vài lượt. Nhưng cuối cùng hắn cũng không thể khống chế được, hắn há miệng phun ra nửa ngụm máu tươi, một nửa còn lại được hắn cố gắng dùng tay chặn lại, sau đó nuốt xuống.

Tình huống của Bạch Vân Sơn lần này thật sự không khá cho lắm, cơ thể hắn khẽ lay động, vẻ mặt chợt có hơi đỏ tươi, không thể ngờ lực lượng của hai người một chưởng vừa rồi là ngang nhau.

- Muốn cướp vợ ta, chú em cũng phải tiếp của anh một chưởng.

Hạ Thiên lúc này chủ động vung chưởng, hắn vung tay, nhìn thì có vẻ khá bay bổng, không có bao nhiêu lực lượng.

Trong mắt Bạch Vân Sơn chợt lóe lên chút kinh hoảng, nhưng hắn vẫn không do dự mà đưa tay lên đón đỡ, hai chưởng lại chạm vào nhau. Khoảnh khắc khi hai chưởng tiếp xúc, Bạch Vân Sơn chợt cảm thấy trên tay Hạ Thiên căn bản không có lực lượng gì, khi hắn cho rằng đối phương sẽ chết, đúng lúc này lòng bàn tay của tên kia lại bùng ra một luồng chân khí cực mạnh, luồng chân khí này không chỉ mạnh mà còn cực kỳ bá đạo, chỉ sau nháy mắt đã ào vào phóng vào kinh mạch của Bạch Vân Sơn.

- Á...

Bạch Vân Sơn rên thảm một tiếng, cơ thể phóng ngược ra phía sau, phun ra một ngụm máu từ trên không, sau đó nặng nề ngã xuống đất, bùn nhão văng khắp nơi. Lúc này bộ quần áo trắng đã cực kỳ dơ bẩn, nhìn qua có vẻ cực kỳ khốn khổ.

- Điều này sao có thể?

Bạch Vân Sơn gian nan bò lên khỏi mặt đất, vẻ mặt tràn đầy khó tin, hắn dù thế nào cũng không ngờ, vì sao mình liều mạng lại thua Hạ Thiên.

- Anh đã nói rồi, tất cả đều có thể.

Hạ Thiên dùng giọng không chút hoang mang nói:

- Vừa rồi anh đã nói sẽ dùng thực lực thật sự để xử lý chú, với loại người như chú mà muốn cướp vợ anh, đúng là không biết sống chết.

- Ta giết tên phàm nhân hèn hạ ngươi.

Bạch Vân Sơn cực kỳ phẫn nộ, hắn bước ra nhưng lúc này lại không thể nào xuất hiện trước mặt Hạ Thiên, lại đột nhiên xuất hiện giữa không trung mà ngã nhào xuống đất.

- Thật ra nếu có cơ hội thì anh cũng thích hạ độc hơn.

Hạ Thiên nhìn Bạch Vân Sơn ngã trên đất mà có chút cảm khái:

- Anh thật sự rất thích trời mưa.

Bạch Vân Sơn khốn khổ bò lên, đáng tiếc là lúc này toàn thân hắn không còn chút sức lực, tính mạng giống như dần trôi qua, cuối cùng chỉ có thể ngồi dậy mà thôi.

- Ta...Ta không tin, ta không trúng độc.

Bạch Vân Sơn ngẩng đầu nhìn Hạ Thiên:

- Nói cho ta biết, ngươi...Rốt cuộc ngươi đánh bại ta như thế nào? Nếu không ta chết cũng không cam lòng.

- Thật ra chú chết có cam lòng hay không cũng không liên quan gì đến anh.

Hạ Thiên lấy trên người ra một viên thuốc rồi nhét vào miệng:

- Nhưng bây giờ anh đang khá vui vẻ, vì vậy anh nói cho chú biết, vừa rồi chú không trúng độc, chỉ là anh ăn vào của chút độc dược mà thôi. À, thứ này tương đối đặc biệt, chỉ trong thời gian ngắn có thể đẩy mạnh tu vi của một người, vì vậy anh có thể đánh chú bị thương, lại nhân cơ hội chú bị thương để hạ độc, vì vậy mà bây giờ chú là thế này, bây giờ chú có thể đi chết được rồi.

Không đợi Bạch Vân Sơn trả lời, Hạ Thiên vung cước giẫm đối phương dẹp lép.

Hạ Thiên nhìn hai thi thể trên mặt đất mà có chút ngây người, sau đó hắn nhanh chóng có hành động, hắn lấy ra chút thuốc bột rắc lên, một lát sau tất cả biến mất, mưa lớn gột rửa không còn chút dấu vết, giống như chưa từng có thứ gì phát sinh.

- Đại lục Tiên Vân quả nhiên có nhiều thằng ngu, nhưng may mà bọn họ đều ngu, nếu không thì mình phiền chết.

Hạ Thiên lầm bầm, cơ thể hắn chợt lay động, sau đó cảm giác suy yếu chợt bùng lên, vẻ mặt chợt mát lạnh, cơn mưa lần đầu tiên vã vào mặt hắn.

- Không xong, tác dụng phụ của thuốc này là quá lớn.

Hạ Thiên thì thào nói, trong lòng cầu nguyện:

- Em Chân Dài, hôm nay cô nhất định phải nhìn chằm chằm vào tình nhân cũ của mình, nếu hắn đuổi đến đây thì tôi chết chắc rồi.

Trong cơn mưa mù mịt, Hạ Thiên chợt thấy một chiếc xe chạy đến, hắn cố nén cảm giác mệt mỏi, đứng giữa đường vẫy vẫy tay.

Chưa đến một phút sau thì chiếc xe dừng lại trước mặt Hạ Thiên, sau đó hắn không hỏi xe đi đâu mà trực tiếp lên xe, hắn thấy chỗ trống thì ngồi xuống. Một giây sau hắn nhanh chóng tiến vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê cực kỳ quái dị.

- Này, cậu không sao chứ?

Trong mông lung thì Hạ Thiên mơ hồ thấy có người gọi mình, còn có người đẩy đẩy hắn, lúc này hắn muốn nói gì đó nhưng tất cả đều không nên lời.


/1475

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status