Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 442: Yến tiệc.

/1475


Hạ Thiên cuối cùng cũng tìm được số điện thoại của Isabella, đáng tiếc lúc gọi qua thì số điện thoại đó đã không có người sử dụng, rất rõ ràng, Isabella lại đổi số rồi, còn về phần Ngải Vi Nhi, Hạ Thiên càng không biết nàng ở đâu, đến lúc này tạm thời hắn cũng không thể nào liên lạc với người của đoàn Ám Ảnh. Đương nhiên cũng chẳng biết có phải đoàn Ám Ảnh đã ngừng việc truy sát Kiều Tiểu Kiều hay không nữa.

Chỉ có điều lúc này Hà Thiên cũng chẳng còn lòng dạ nào mà đi quản mấy thứ này, hắn phải đi dỗ dành Liễu Mộng đang giận dỗi đó trước đã.

- Chị Mộng!

- Tôi đang hát, tôi mặc kệ cậu!

- Chị Mộng, vậy tôi nghe chị hát.

- Cậu là tên khốn xấu xa, tôi không thèm hát cho cậu nghe đâu.

- Chị Mộng, vậy tôi đi chơi cùng chị có được không?

- Không được, tôi thà chơi với hổ còn hơn, chơi với hổ vẫn là tốt nhất, tôi bảo nó chơi cùng tôi nó liền chơi cùng tôi, đâu có giống ai kia, toàn nói không giữ lời!

Khoảng thời gian tức giận lần này của Liễu Mộng tương đối dài, cũng phải được mười phút nàng mới vui vẻ kéo tay Hà Thiên đi xuống lầu sau khi Hà Thiên chịu đồng ý với điều kiện ở cùng cô từ hôm nay cho tới ngày mai, sau đó hai người lại cùng nhau dày vò con hổ tội nghiệp kia.

Con hổ tội nghiệp đó bị hai tiểu tử này dày dò hành hạ nguyên cả buổi chiều mãi đến khoảng hơn sáu giờ mới xem là có người đến cứu nó. Nếu như con hổ này mà biết nói nó nhất định sẽ quỳ lạy cảm tạ hai vị nữ thần đã cứu nó.

- Chồng à, Chị Mộng.

Giọng của Kiều Tiểu Kiều vọng lại, Hà Thiên và Liễu Mộng tạm thời dừng việc hành hạ con hổ đó lại chạy đến bên lan can.

- Tiểu Kiều, sao em lại tới đây? Em cũng muốn chơi cùng hổ sao?

Liễu Mộng có vẻ hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Kiều Tiểu Kiều.

- Chị Mộng, lát nữa em phải đi tham gia một bữa yến tiệc từ thiện, chị muốn đi không?

Kiều Tiểu Kiều thản nhiên cười, nàng đương nhiên không phải muốn chơi con hổ đó rồi, nàng không có năng lực đó cũng như không có sở thích đó.

Liễu Mộng chớp chớp hai mắt:

- Ngươi muốn dẫn tên khốn đó đi phải không?

Liễu Mộng tuy có chút bản tính trẻ con nhưng điều này không nói lên rằng nàng ngốc nghếch, nàng lập tức hiểu ra rằng Kiều Tiểu Kiều thực ra là muốn cùng đi với Hà Thiên.

- Đúng vậy, Chị Mộng, đại ca nói buổi yến tiệc từ thiện này rất đông người, bên đó cũng chẳng có thiết bị an toàn đặc biệt nào, vì thế mà có chút không an tâm.

Kiều Tiểu Kiều khẽ gật đầu, thực ra không chỉ là vấn đề thiết bị bảo an, chủ yếu là do Kiều Đông Hải vừa mới dùng chút thủ đoạn với mẫu thân của Phương Dĩnh, hắn lo lắng đối phương chó cùng rứt giậu, vì thế nên trước khi nhận được tin tức từ phía đoàn Ám Ảnh, Kiều Đông Hải vẫn hy vọng Kiều Tiểu Kiều có thể dẫn Hà Thiên đi cùng.

- À, tên khốn đó đã đồng ý phải ở bên chị từ tối nay cho tới ngày mai, nếu như hắn muốn đi thì chị cũng đi!

Liễu Mộng nói.

Trước khi đi, Liễu Mộng chào con hổ:

- Hổ à, lần sau ta sẽ chơi cùng ngươi nữa, chúng ta đi trước đây!

Con hổ đáng thương đó nước mắt nước mũi ròng ròng nhìn Kiều Tiểu Kiều, nữ thần cứu nó đã đi khỏi, đồng thời cũng cầu nguyện trong lòng, cầu mong cho nữ thần của nó sau này xuất hiện nhiều nhiều, như vậy nó không phải bị ma nữ đó hành hạ nữa.

Địa điểm của buổi yến tiệc từ thiện đối Hạ Thiên mà nói cũng không xa lạ gì, chính là nơi đã cho hắn có được hồi ức đẹp đẽ, khách sạn lớn Khải Duyệt.

Tầng hai của khách sạn lớn Khải Duyệt là đại sảnh chuyên dùng để tổ chức yến tiệc, và buổi yến tiệc từ thiện tối nay lại được tổ chức ở đây, còn các loại đồ ăn thức uống cho bữa tiệc đều được khách sạn lớn Khải Duyệt tài trợ miễn phí, tất cả cũng chỉ là vì chủ nhân của buổi yến tiệc tối nay chính là Triệu Chí Hùng.

Thiệu Chí Hùng chính là nhà từ thiện tương đối nổi tiếng trong nước, Thiệu Chí Hùng năm nay hơn năm mươi tuổi, sự từng trải của ông cũng có chút sắc thái truyền kỳ.

Ba mươi năm trước, Thiệu Chí Hùng chỉ là một giáo viên vùng núi bình thường, những nơi mà ông dạy học trên cơ bản đều nghèo khó, có rất nhiều đứa trẻ không thể đi học được, thế là ông bèn dùng chút đồng lương ít ỏi của mình trợ giúp, cố gắng để mỗi đứa trẻ đều có thể đến trường, nhưng ông chợt hiểu ra, chút tiền lương nhỏ mọn đó của ông vốn không đủ để giải quyết vấn đề.

Sau một hồi suy nghĩ, ông đã từ chức công việc giáo viên của mình, bắt đầu lưu lạc đến thành phố Giang Hải, ông có một đầu óc kinh doanh tương đối khá. Chính trong những năm bắt đầu mở cửa, ông mau chóng kiếm được không ít tiền, và cuối cùng ông cũng đã mãn nguyện khi những đứa trẻ ở vùng núi đó đều được đến trường.

Và trong thời gian hai mươi năm sau đó, ông vừa tích cực làm ăn buôn bán của mình vừa mở rộng phạm vi quỹ tài trợ cho các nhi đồng ở vùng núi nghèo khó, nhưng dần dần ông lại phát hiện ra một điều, cho dù ông có kiếm được nhiều tiền hơn đi chăng nữa thì so với vô số nhi đồng nghèo khó trên toàn quốc mà nói thì vẫn còn kém xa không đủ được, thế là bắt đầu từ mười năm trước ông đã giao việc làm ăn cho người khác quản lý, thành lập nên quỹ từ thiện Thiệu Chí Hùng, bắt đầu cho hành trình toàn tâm toàn ý làm từ thiện.

Mấy năm nay quỹ từ thiện của Thiệu Chí Hùng phát triển rất nhanh, còn Thiệu Chí Hùng ban đầu cũng chỉ đơn thuần là trợ giúp nhi đồng thất học được đến trường giờ đã phát triển đến toàn hệ thống giáo dục, sau đó mở rộng ra các lĩnh vực khác, có điều giáo dục trước sau vẫn là cái quan trọng nhất đối với quỹ từ thiện của ông.

Thiệu Chí Hùng mỗi năm đều tổ chức yến tiệc từ thiện ở thành phố Giang Hải, thời gian trên cơ bản đều giống nhau cả, đó chính là ngày này hằng năm, ngày nhà giáo mùng mười tháng chín.

Khác với rất nhiều buổi yến tiệc từ thiện tổ chức bán đấu giá, buổi yến tiệc từ thiện lần này vốn sẽ không có chương trình bán đấu giá, chỉ có buổi yến tiệc lần này thôi, đương nhiên việc quyên tiền là quan trọng nhất, không thể thiếu được.

Đối tương được mời trong buổi yến tiệc này đa số đều là các danh nhân và người giàu có, thân là thiếu nữ thiên tài có tiếng nhất ở thành phố Giang Hải, Kiều Tiểu Kiều được mời là điều hiển nhiên không có gì lạ, trên thực tế đây cũng chẳng phải là lần đầu tiên Kiều Tiểu Kiều tham dự buổi tiệc từ thiện của Thiệu Chí Hùng, mà mỗi lần số tiền mà nàng quyên góp không hề nhỏ, chí ít cũng phải hơn một triệu.

Đương nhiên Kiều gia nhận được lời mời không chỉ có mình Kiều Tiểu Kiều, Kiều Đông Hải cũng nhận được lời mời, có điều hắn không có đi cùng Kiều Tiểu Kiều mà là chia ra người đến trước kẻ đến sau.

Tuy buổi yến tiệc từ thiện tám giờ tối mới bắt đầu nhưng giờ vừa mới bảy giờ mà đại sảnh tầng hai của khách sạn lớn Khải Duyệt đã đầy ắp người, Thiệu Chí Hùng có mối quan hệ tương đối tốt với giới thương nhân thành phố Giang Hải, rất nhiều người đã nể mặt ông mà nhận lời mời, tuy biết rằng tối nay phải bỏ chút tiền ra nhưng trên cơ bản mọi người cũng đều vui vẻ tham dự.

Là người tổ chức buổi yến tiệc này, Thiệu Chí Hùng đương nhiên là phải đến sớm rồi, tướng mạo của Thiệu Chí Hùng quá đỗi bình thường, ngữ khí hài hòa, với bất kỳ ai cũng nở nụ cười trên mặt, rất dễ khiến cho người ta nảy sinh hảo cảm, và lúc này Thiệu Chí Hùng đang cùng với vợ ông Lưu Tiểu Vân chia nhau chào hỏi những người đến tham dự buổi tiệc sớm, tiện thể giao lưu vài câu ngắn gọn.

Lúc này lại có một nam một nữ xuất hiện ở cổng đại sảnh bữa tiệc, Thiệu Chí Hùng vội vàng dắt phu nhân cùng bước tới, tướng mạo người đàn ông thì bình thường, cô gái nhìn dáng vẻ cũng chỉ có hơn hai mươi ba tuổi, cách ăn mặc cũng giống như một tiểu công chúa vậy, đã thu hút được mọi sự chú ý.

- Bối Bối, cháu đến rồi.

Thiệu Chí Hùng rất thân mật chào hỏi cô gái đó, sau đó quay qua người đàn ông nhất thời có chút ngạc nhiên.

- Đây, cậu là…

- Khì khì!

Cô gái đó cười thành tiếng.

- Bác Thiệu, bác không quen đại ca à?


/1475

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status