Hộ Hoa Cao Thủ

Chương 1375 : Cướp bóc quá phận

/1475



Sáng sớm hôm sau những vầng hào quang xuyên qua cánh rừng chiếu lên gương mặt tái nhợt của Hạ Thiên.

Lúc này Hạ Thiên còn sống, người cũng tỉnh táo nhưng hai mắt lại vô thần, hắn nằm trên mặt đất nhìn bầu trời, cảm giác bức bối thật sự khó nói cho rõ.

Thật ra nửa giờ trước đó Hạ Thiên cũng không tính là bức bối, dù không phải hắn tình nguyện nhưng cơ thể hoàn mỹ của Cơ Thanh Ảnh vẫn làm cho hắn có được niềm vui thú rất lớn, nhưng sau đó sự việc làm hắn bức bối đã xảy ra.

Sự kiện đầu tiên làm Hạ Thiên cảm thấy bực bội chính là Cơ Thanh Ảnh ép khô người mình, không phải chỉ đơn giản là ép khô tinh lực, thậm chí còn ép khô cả chân khí. Hắn cũng không biết Cơ Thanh Ảnh dùng phương pháp gì, chỉ biết nữa giờ trước đó Cơ Thanh Ảnh chợt giải khai cấm chế với cơ thể của hắn, nhưng khoảnh khắc đó hắn chợt phát hiện tinh hoa tính mạng của mình và băng hỏa linh khí đều tuôn ào vào người nàng, một lát sau hắn đã mất sạch, chẳng còn gì.

- Đây mà là tiên nữ cái quái gì, đây mới thật sự là yêu nữ, đúng là hấp tinh đại pháp.

Hạ Thiên lúc đó còn cảm thấy không bức bối, vì người phụ nữ biến thái kia chắc chắn sẽ cho hắn một kiếm, nếu hắn cuối cùng cũng phải chết thì bị nàng hút sạch chân khí cũng chẳng sao.

Nhưng điều làm cho Hạ Thiên cảm thấy bực bội chình là sự kiện thứ hai lại xảy ra, Cơ Thanh Ảnh cũng không cho hắn một kiếm, cũng không động thủ trả thù, thậm chí cũng không mắng hắn, nàng ta chỉ cướp sạch mọi thứ của hắn rồi vứt lắc Hạ Thiên ở đây, không quan tâm.

- Nữ cướp cũng không quá phận như cô.

Hạ Thiên thầm mắng Cơ Thanh Ảnh, người phụ nữ này quá độc ác, nàng cướp sạch tất cả ngân châm độc dược xuân dược và mê dược của hắn, ngay cả quần áo cũng cướp đi, vì vậy bây giờ hắn thật sự không còn gì.

Điện thoại bị cướp đi, đồng hồ trên tay thì trước đó đã bị Cơ Thanh Ảnh đánh hư, bây giờ cũng bị cướp đi, mà lúc này hắn không những chỉ là không mảnh vải che thân, thậm chí còn là trắng tay. Hắn nghĩ đến chút ít chân khí bị hút đi mà chợt phát hiện ra một vấn đề, người phụ nữ kia ngoài giữ lại cái mạng nhỏ của mình, hầu như lại cướp đi tất cả, có thể nói là một nữ cướp thật sự quá phận.

Không có quần áo, không có công lực, lại còn bị thương, tuy đã sớm cầm máu nhưng trước đó công lực bị chế ngự, bây giờ trong người lại không có băng hỏa linh khí, vì vậy mà những vết thương này cũng khó thể lập tức khôi phục. Hạ Thiên phát hiện người phụ nữ này quyết định cho mình chết tươi trong rừng rậm này, vì hắn muốn đi ra khỏi rừng thì thật sự khó khăn, không riêng gì vấn đề về sức khỏe, còn có một vấn đề lớn hơn, đó chính là hắn không biết đây là nơi nào, vì thế hắn rất có thể bị lạc đường.

- Phiền toái này đúng là quá lớn.

Hạ Thiên càng thêm cảm thấy khó hiểu chính là người phụ nữ Cơ Thanh Ảnh kia ép khô mình, công lực sẽ càng mạnh hơn, đến lúc đó nếu hắn muốn đánh bại nàng thì càng khó. Hơn nữa dưới tình huống này hắn muốn khôi phục lại công lực chỉ sợ còn mất rất nhiều thời gian.

Điều đáng an ủi duy nhất chính là Hạ Thiên cũng không cần luyện lại từ đầu, vì lúc này viên Băng Hỏa Linh Đan trong người vẫn còn, Băng Hỏa Linh Đan chính là do Băng hỏa linh khí tạo thành, nếu nói theo lý thì nếu Băng Hỏa Linh Đan bị vỡ thì mới có thể lại sinh ra băng hỏa linh khí. Tất nhiên hắn bây giờ cũng không làm như vậy, vì hắn là một người băng hỏa linh thể trời sinh, băng hỏa linh khí sẽ tự động sinh ra theo thời gian, sau khi băng hỏa linh khí này tiến vào Băng Hỏa Linh Đan thì sẽ càng sản sinh ra nhiều băng hỏa linh khí tiến vào trong kinh mạch, sau đó hắn nếu luyện chế chút đan dược để sử dụng thì chuyện khôi phục lại công lực cũng chẳng mấy khó khăn.

- Cơ Thanh Ảnh yêu nữ chết tiệt, muốn hút khô ta sao, không dễ vậy đâu.

Hạ Thiên thì thào mắng, ngay sau đó lại buồn bực, mình sao có thể đi ra ngoài đây?

Bây giờ hắn thật sự như một người thường, nếu nói có điểm khác thì đó chính là trên người không có chút quần áo nào.

- Trước tiên phải tìm thứ gì mặc lên người cái đã.

Hạ Thiên cuối cùng cũng đứng lên, dù hắn rất bức bối nhưng vẫn phải nghĩ biện pháp rời khỏi chỗ này, hắn còn nhiều việc cần làm, đây cũng không phải lần đầu tiên hắn khốn khổ thế này.

Hình ảnh một yêu nữ mặc cung trang xanh biếc chợt lóe lên trong mắt Hạ Thiên, hắn chợt nhớ đến tình cảnh một mỹ nữ da thịt trắng nõn, vòng eo mềm mại điên cuồng trên người mình.

- Em Chân Dài, chúc mừng chị, cuối cùng chị không còn là người mà tôi muốn đánh nhất.

Hạ Thiên thì thào nói, bây giờ hắn đã xếp Dạ Ngọc Mị xuống vị trí người phụ nữ cần đánh thứ hai.

...

Thủ đô.

Căn cứ Ám tổ.

Hai cô gái xinh đẹp khêu gợi đang đứng song song với nhau, trên mặt người nào cũng có vài phần sầu lo.

- Chỉ sau một đêm mà không còn chút tin tức nào, tôi thấy mình nên đi một chuyến.

Mỹ nữ mặc áo đa màu đen mở miệng nói.

- Mị Nhi, bây giờ cô đi cũng không kịp, thôi thì an tâm chờ tin tức đi.

Mỹ nữ tóc vàng lắc đầu:

- Chuyện lần này không quá tầm thường, chồng cũng không nói rõ ràng, nhưng xem ra thật sự có vài người tu tiên có thể uy hiếp được cậu ấy. Nhưng tôi cảm thấy chồng đang ở Nhạc Nam chợt quay về Giang Hải, bây giờ lại đến tỉnh Tây Xuyên, không biết đang làm gì?

- Có lẽ đang truy tung một người tu tiên.

Mỹ nữ mặc đồ đen là Mị Nhi, nàng suy nghĩ một lát rồi nói:

- Bây giờ tôi lo lắng nhất chính là đồng hồ của cậu ấy đã ngừng hoạt động, tuy biểu hiện vị trí cuối cùng của đồng hồ chính là dãy núi Tứ Cô Nương, nhưng đó đã là chuyện tối qua, cậu ấy sợ rằng đã đi ra ngoài ngàn dặm mất rồi, như vậy nếu người của chúng ta đến truy tùng cũng không tìm thấy.

- Tín hiệu điện thoại của chồng cũng mất đi, không biết cậu ấy xảy ra chuyện gì?

Người đẹp tóc vàng là Mộc Hàm, giọng điệu của nàng rất lo lắng.

- Trong dãy núi Tứ Cô Nương không có tín hiệu điện thoại là bình thường.

Mị Nhi lắc đầu, sau đó nàng có chút trầm ngâm rồi nói:

- Chờ chút, nếu ngày mai không có tin tức thì tôi sẽ tự mình đi xem.

- Hy vọng cô không cần tự mình đi đến đó.

Mộc Hàm khẽ nói.

Mị Nhi cũng không nói gì thêm, trong lòng thầm nghĩ, trên đời thật sự còn khó khăn mà tên khốn kia không giải quyết được sao?

...

Thành phố Giang Hải.

Biệt thự của Kiều Tiểu Kiều.

Kiều Tiểu Kiều đang ngồi trên ghế sa lông trong phòng khách, vẻ mặt sầu lo, chuyện Hạ Thiên mất tích thì nàng đã biết, tuy nàng biết Mộc Hàm sẽ phái người đi tìm nhưng vẫn có chút cảm giác lo lắng. Những ngày gần đây chồng có hành động khác thường, trước đó nàng không quan tâm, bây giờ những biểu hiện của hắn làm nàng ý thức được có một kẻ thù cực mạnh.

- Phượng Nhi, số điện thoại của chị Mộng gọi không được sao?

Kiều Tiểu Kiều nhìn Kiều Phượng Nhi đang liên tục gọi điện thoại mà khẽ hỏi một câu.

- Đúng vậy, không liên lạc được, cũng không biết có chuyện gì xảy ra.

Kiều Phượng Nhi thật sự lo lắng.

- Chị Tiểu Kiều, chị Tiểu Kiều.

Tiểu Yêu Tinh chợt từ trên lầu chạy xuống:

- Em đã liên lạc được với chị Hàm Sương, chị ấy nói tối hôm qua chồng và một người phụ nữ cực kỳ lợi hại bỏ đi, chị ấy luôn đi theo bọn họ nhưng căn bản không kịp. Khi nhận được điện thoại của em thì chị ấy đang ở thành phố Thục Đô, bây giờ đang đi về phía dãy núi Tứ Cô Nương.

- Cô ấy có nói người phụ nữ lợi hại kia tên gì không?

Một âm thanh như tiếng trời chợt vang lên.

Khi nhìn lại theo âm thanh thì tất cả mọi người trong phòng chợt ngây ra, một người phụ nữ áo bào trắng chợt xuất hiện không chút dấu hiệu nào, trong phòng vốn đầy mỹ nữ tuyệt sắc nhưng nàng vừa xuất hiện đã làm cho mọi người phải sinh ra ý nghĩ tự ti mặc cảm. Dù các nàng có là sao sáng thì người phụ nữ áo bào trắng mới thật sự là trăng sáng, có thể lấn át tất cả.

- Chị Nguyệt, chị đến rồi à?

Kiều Tiểu Kiều lần đầu tiên là sững sờ, sau đó thì vui mừng như điên. Người phụ nữ áo bào trắng này chính là Nguyệt Thanh Nhã, lúc này nàng vừa để cho Kiều Phượng Nhi liên lạc với Liễu Mộng chính là vì muốn Liễu Mộng liên lạc với Nguyệt Thanh Nhã. Vì nàng chợt sinh ra cảm giác, ngoài Nguyệt Thanh Nhã ra sẽ không còn ai có thể giúp đỡ được Hạ Thiên.

- Tiểu bại hoại thật sự gặp phải chuyện không may sao?

Một âm thanh có chút lo lắng truyền đến, đó chính là Liễu Mộng. Đi theo Nguyệt Thanh Nhã ngoài Liễu Mộng thì còn có một mỹ nữ cổ trang khác, chính là Tống Ngọc Mị.

- Ôi, chị chính là thần tiên tỷ tỷ mà chồng hay nhắc đến sao?

Tiểu Yêu Tinh chợt trở nên khoa trương:

- Đúng là giống hệt như tiên nữ, em cuối cùng cũng cảm thấy làm vợ của chồng là không chút thiệt thòi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

- Em là Yêu Yêu sao?

Nguyệt Thanh Nhã nở nụ cười dịu dàng:

- Hàm Sương có nói cho em biết người phụ nữ lợi hại kia tên là gì không? Có phải là Dạ Ngọc Mị?

- Chị Nguyệt, không phải rồi, vì Dạ Ngọc Mị còn đang ở thành phố Nhạc Nam.

Kiều Tiểu Kiều trả lời.

- Tiểu Mị còn đang ở thành phố Nhạc Nam?

Nguyệt Thanh Nhã khẽ nhíu mày:

- Vậy sao Tiểu Thiên lại về Giang Hải rồi?

- À, thần tiên tỷ tỷ, chị Hàm Sương nói người phụ nữ lợi hại kia tên là Cơ Thanh Ảnh, hình như là sư muội của chị. Đúng rồi, chị Hàm Sương còn nói, Cơ Thanh Ảnh kia đã bị chồng lừa, chồng nói mình là đồ đệ của chị, anh ấy đưa Cơ Thanh Ảnh đi tìm chị, nhưng chồng đưa Cơ Thanh Ảnh đi đâu thì chị Hàm Sương cũng không biết.

Tiểu Yêu Tinh lúc này nhanh chóng nói.

- Cơ Thanh Ảnh?

Nguyệt Thanh Nhã khẽ lắc đầu:

- Chị cũng không biết cô ấy, có lẽ là sư muội gia nhập môn phái sau khi chị rời khỏi sư môn, nhưng vì sao Tiểu Thiên không đưa cô ấy đến tìm tôi? Lại lừa đi?

- Chị Nguyệt, em nhớ chị đã nói, chị luôn cảm thấy chồng không an toàn, vậy chị bây giờ có biết anh ấy có vấn đề gì không?

Kiều Tiểu Kiều lúc này hỏi.

Nguyệt Thanh Nhã trầm mặc một lúc rồi lắc đầu:

- Chị cũng không cảm giác được cậu ấy.

- Sao?

Vẻ mặt Kiều Tiểu Kiều chợt biến đổi, vẻ mặt những người phụ nữ khác cũng trắng bệch.

- Chị Nguyệt, chị nói tiểu bại hoại đã chết rồi sao?

Liễu Mộng thật sự muốn khóc:

- Cậu ấy chết thì tôi làm sao bây giờ?


/1475

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status