- Thằng ngu này.
Khoảnh khắc này hầu như tất cả mọi người đều mắng Hạ Thiên, ngoài Tôn Hinh Hinh, vì Tôn Hinh Hinh biết rõ Hạ Thiên thật sự không sợ bọn cướp này.
Nhưng tiếng súng đã nổ, đến khi đám người ngước mắt nhìn lên thì phát hiện Hạ Thiên và Tôn Hinh Hinh vẫn còn đứng nơi đó, người phát ra tiếng kêu thảm thiết lại chính là bọn cướp. Súng vốn cũng không nằm trên tay nhưng bây giờ lại đến tay Hạ Thiên, nhìn qua cũng thấy người vừa nổ súng vừa rồi có lẽ cũng là hắn, vì trên đùi tên cướp kia có một vết thương, máu tươi đang chảy ra.
- Cái quái gì vậy, trình độ kém quá.
Hạ Thiên bắt đầu múa súng.
Hai tên cướp còn lại cuối cùng cũng kịp phản ứng, khi đanh định hành động thì Hạ Thiên đã chĩa súng đến:
- Này, hai đứa chúng mày muốn cướp cũng không liên quan gì đến tao, đừng chọc thì tao sẽ đi, hiểu không?
Khi thấy khẩu súng chỉa vào mình thì hai tên cướp thiếu chút nữa đã vứt vũ khí đầu hàng, nhưng khi Hạ Thiên nói như vậy thì chợt sinh ra cảm giác trời sập.
- Hiểu, người anh em, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, chúng tao tiếp tục, còn mày thì tùy ý.
Một tên cướp nhanh chóng nói, sau đó hắn dùng súng đập lên cửa sổ:
- Nhanh lên cho tao.
Nhân viên ngân hàng vốn nghĩ rằng có người ra tay nghĩa hiệp, đang rất vui sướng, không ngờ người kia không thu phục bọn cướp, căn bản là mặc kệ. Vì vậy mà nàng còn chưa kịp lên thiên đường đã bị kéo xuống địa ngục, cũng chỉ còn biện pháp ngoan ngoãn lấy tiền cho bọn cướp.
Nhưng lúc này còn có Hạ Thiên nên hai tên cướp còn lại cũng rất kiêng kỵ. Khi hai tên cướp thấy đã đủ tiền thì vội vàng cầm lấy chạy đi, nhưng hai tên này cũng không nghĩ đến tình anh em, tên cướp bị thương cũng bị ném lại. Khi hai tên cướp nà vừa đi thì bảo vệ ngân hàng lập tức trổ tài năng bắt tên cướp đáng thương này lại.
Cảnh sát đến rất nhanh, vì vậy Hạ Thiên còn chưa kịp đi thì đã bị một đám cảnh sát vây lại trong ngân hàng.
Có người cướp ngân hàng, đây tất nhiên là án lớn, những năm gần đây cướp ngân hàng cũng không nhiều, trước tiên là có cướp cũng không được bao nhiêu tiền, hơn nữa mức độ nguy hiểm cũng quá cao, cướp ngân hàng không bằng đi cướp những ông chủ bất động sản.
- Cảnh sát, bọn họ cũng là cướp.
Đột nhiên có người nói một câu, vì vậy hơn mười ánh mắt nhìn về phía Hạ Thiên.
- Chú ý, trên tay hắn có súng.
Một tên cảnh sát trợn mắt, hắn vội vàng quát.
Vì vậy có hơn mười cảnh sát đồng thời rút súng chĩa vào Hạ Thiên, trong đó một người quát lên nghiêm nghị:
- Mau buông súng.
Bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng, Hạ Thiên lại cực kỳ khó chịu, người nói hắn cũng là cướp chính là cô nhân viên mà trước đó không chịu làm thẻ. Chưa tính vấn đề cô gái kia không làm thẻ cho hắn, bây giờ còn vu oan cho người không có tội, đúng là buồn cười.
- Sao cô lại đổ oan cho người ta như vậy?
Tôn Hinh Hinh rất tức giận:
- Cướp do chồng tôi bắt, sao lại nói chồng tôi cũng là cướp, đầu óc các người có vấn đề à?
- Đúng vậy, nó cùng đi với chúng tao.
Tên cướp không được mang đi cũng nói ra một câu như vậy, người này căm tức Hạ Thiên nên quyết định ném đá xuống giếng.
- Buông súng, đưa tay ra sau đầu, ngồi xổm xuống.
Khi nghe thấy tên cướp nói như vậy thì viên cảnh sát đầu lĩnh càng thêm căng thẳng, hắn tiếp tục quát lên rất nghiêm trang.
- Các người mới phải buông súng, nếu không tao đánh cho một trận bây giờ.
Hạ Thiên bắt đầu bị chọc tức, ngân hàng này đúng là khốn kiếp, làm một cái thẻ cũng cực kỳ phiền phức, bây giờ còn vu oan hắn cướp ngân hàng. Mà bây giờ đám cảnh sát cũng đang chĩa súng vào hắn, sao dễ dàng như vậy?
- Hạ Thiên, đừng như vậy, buông súng đi, đợi chút nữa là rõ ràng thôi.
Tôn Hinh Hinh dùng giọng có chút lo lắng nói, trước mặt là cả chục khẩu súng, dù Hạ Thiên rất gỏi cũng chưa chắc thoát thân khi có nhiều người cùng nổ súng.
Tôn Hinh Hinh dù sao cũng biết Hạ Thiên có quen biết với Hoàng Hải Đào, đến lúc đó chỉ cần điện thoại cho ông ta thì chuyện này có thể được giải quyết.
Nhưng Hạ Thiên lại không nghĩ như vậy, hắn có thể buông súng nhưng điều kiện tiên quyết là chính bản thân hắn muốn mà không phải bị đám người kia ép phải thực hiện.
- Cuối tôi cảnh cáo anh, buông súng ngay, nếu không chúng tôi sẽ nổ súng.
Viên cảnh sát đầu lĩnh quá lên rất nghiêm nghị. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
- Keng!
Hạ Thiên khẽ buông tay, súng rơi xuống đất. Đám cảnh sát và Tôn Hinh Hinh ở bên cạnh Hạ Thiên thở phào một hơi, nhưng đúng lúc này Hạ Thiên lại vung tay, hơn mười điểm sáng phóng đi.
Những tiếng rên vang lên liên tiếp, sau đó là những âm thanh keng keng, mỗi cảnh sát đều cảm thấy cổ tay truyền đến cảm giác đau đớn dữ dội, ai cũng không tự chủ được phải buông súng, vì vậy khoảnh khắc này có hơn mười khẩu súng rơi xuống đất.
Hạ Thiên phón đến như gió lốc, hắn liên tục đấm đá, chỉ nghe thấy những âm thanh bốp bốp vang lên, kèm theo đó là những tiếng kêu đau đớn, tất cả cảnh sát đều bị đánh ngã.
Hạ Thiên nhìn đám cảnh sát ngã lăn trên nền đất mà thở phì phò nói:
- Tao ghét nhất là người khác chĩa súng vào người, đám chúng mày có súng thì giỏi sao? Chúng mày đúng là ngu ngốc, người khác nói tao là cướp thì cũng tin, tao nói chúng mày ngu, chúng mày có tin không?
Hạ Thiên mắng đám cảnh sát xong thì quay sang đá vào bụng tên cướp:
- Mày đúng là thằng ngu, mày có thể nói tao cướp ngân hàng nhưng cũng đừng nói tao chung bậc với bọn cướp chúng mày, tao với chúng mày mà chung bọn sao? Đúng là mất mặt.
Hạ Thiên vừa mắng vừa đá tên cướp:
- Tao muốn cướp ngân hàng mà phải cùng đi với bọn mày sao? Tao không biết tự mình làm việc à?
Hạ Thiên mắng xong thì tiếp tục đá, tên cướp kêu thảm một tiếng rồi trực tiếp hôn mê.
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, người này đúng là quá mạnh, quá trâu bò, nếu nói hắn là cướp thì rõ ràng vừa rồi hắn bắn ngã tên cướp, nói hắn là cảnh sát thì vừa rồi đánh ngã hơn mười cảnh sát.
Tôn Hinh Hinh day đầu, nàng có chút choáng váng, người đàn ông nàng yêu thích gây chuyện, lại thích chuyện nhỏ xé ra to, không có ngày nào không gây chuyện được sao?
Mà Hạ Thiên rõ ràng còn chưa phát tiết đủ, hắn xoay người đi về phía người đầu sỏ.
Nữ nhân viên ngân hàng trợn mắt há mồm nhìn Hạ Thiên đi về phía mình, nàng không tự chủ được phải lui về phía sau, giọng nói run rẩy:
- Anh...Anh muốn gì?
- Bốp!
Hạ Thiên đột nhiên cho nữ nhân viên ngân hàng một tát, một dấu bàn tay đỏ chói xuất hiện trên má nàng.
- Anh...Anh đánh tôi?
Nữ nhân viên dùng giọng khó tin nói.
- Bốp!
Hạ Thiên lại vung một tát:
- Ngực cô không lớn thì rõ ràng không phải ngu, không làm thẻ cho tôi cũng không sao, còn vu oan tôi là cướp, ngân hàng khốn nạn này đáng để tôi cướp sao?
Hạ Thiên càng nói càng tức, hắn vung tay định cho nữ nhân viên thêm một tát thì ngoài cửa có người gầm lên:
- Dừng tay.
Một nữ cảnh sát chân dài cực kỳ gợi cảm xuất hiện trong ngân hàng, nàng đi về phía Hạ Thiên, vẻ mặt nén giận:
- Có phải cậu một ngày không gây chuyện thì không được tự nhiên à?
Nữ cảnh sát này chính là Lãnh Băng Băng, ngân hàng bị cướp, đội cảnh sát hình sự cục công an phải tiếp nhận, mà Lãnh Băng Băng vừa vặn là người phụ trách vụ án đặc biệt này.
- Cảnh sát tỷ tỷ, là bọn họ chọc giận tôi trước.
Hạ Thiên có chút không phục, hắn chỉ đến đây làm thẻ mà thôi.
- Cảnh sát, người này đi cùng bọn cướp, chị mau bắt hắn lại.
Nữ nhân viên dùng giọng tức giận tố cáo Hạ Thiên.
- Đi, theo tôi về đồn.
Lãnh Băng Băng quát lên với Hạ Thiên, tuy nàng không tin hắn đi cướp ngân hàng nhưng vẫn cảm thấy nên bắt về rồi nói sau.
Hạ Thiên không có ý kiến gì với vấn đề này, hắn rất thích được ở cùng cảnh sát tỷ tỷ trong đồn.
Hắn đi về phía đám cảnh sát đang nằm trên mặt đất:
- Này, vươn tay phải ra.
- Cậu còn định làm gì?
Lãnh Băng Băng tức giận chất vấn.
Hạ Thiên dùng ánh mắt vô tội nhìn Lãnh Băng Băng:
- Cảnh sát tỷ tỷ, ngân châm của tôi trên tay bọn họ.
- Ngân châm gì?
Lãnh Băng Băng cảm thấy khó hiểu.
Hạ Thiên trực tiếp nhấc tay phải một cảnh sát lên, sau đó Lãnh Băng Băng phát hiện trên cổ tay người này có một cây ngân châm cắm vào, mà đám người bên ngoài cũng nhìn Hạ Thiên bằng ánh mắt nhìn quái vật, thì ra người này dùng ngân châm đánh ngã cảnh sát.
Hạ Thiên nhanh chóng thu lại ngân châm dưới ánh mắt không tưởng của mọi người. Đây là thứ tốt, có thể chữa bệnh, cũng có thể giết người, đây chính là thần khí chuẩn bị để đánh những tên có gan cướp vợ hắn.
- Lý Bình, anh phụ trách ở đây, người bị thương đưa đến bệnh viện, không bị thương thì lấy lời khai, phái thêm hai người canh chừng tên cướp kia ở bệnh viện.
Lãnh Băng Băng nói một câu, sau đó dẫn Tôn Hinh Hinh và Hạ Thiên rời khỏi ngân hàng.
Lý Bình nhìn mười tên cảnh sát đang tức giận mà lắc đầu, sau đó hắn đi về phía tên đầu lĩnh:
- Thảo Quốc, các anh làm gì vậy, sao lại xung đột với Hạ Thiên?
Người này chính là đội trưởng phân cục cảnh sát hình sự quận Đông, tên là Trương Thảo Quốc, có quan hệ cá nhân rất tốt với Lý Bình.
- Tiểu tử kia là Hạ Thiên sao?
Trương Thảo Quốc vẫn còn bụm lấy cổ tay phải, chỗ đó vẫn còn đau:
- Bình ca, anh biết hắn sao?
- Tất nhiên, là người quen của cục cảnh sát!
Lý Bình lắc đầu:
- Thảo Quốc, các anh quá xui xẻo rồi, không chọc ai lại chọc cậu ấy, coi như xong.
- Cái gì? Sao lại coi như xong?
Trương Thảo Quốc có chút tức giận:
- Bình ca, như vậy sao được? Dù tiểu tử kia không phải là cướp, nhưng vừa rồi đánh cảnh sát bị thương, cứ buông tha như vậy sao?
- Thảo Quốc, chưa nói đến vấn đề truy cứu trách nhiệm, anh nói tình huống xem nào, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Sao các anh lại gây náo loạn với Hạ Thiên?
Lý Bình có chút mơ hồ, có người cướp ngân hàng, sao lại để Hạ Thiên náo loạn với cảnh sát?
Mười phút sau thì Lý Bình cuối cùng cũng biết rõ sự việc, sau đó hắn dùng ánh mắt căm tức nhìn nữ nhân viên ngân hàng:
- Cô là Đỗ Ngọc Tinh sao? Cô có biết vu cáo người khác cũng phạm tội không?
- Tôi không vu cáo, anh ta không cùng bọn với đám cướp, sao không ngăn cản?
Đỗ Ngọc Tinh chống chế.
- Đầu cô có vấn đề sao?
Lý Bình tức giận nói:
- Người ta đến đây làm thẻ, cô không làm, cậu ta dựa vào điều gì để giúp cô bắt cướp? Cậu ta không làm, hơn nữa cũng không dư tiền gửi ở đây, ngân hàng này có gì ra hồn.
- Anh...Anh là cảnh sát mà nói vậy sao? Rõ ràng nói chuyện cho phạm nhân.
Đỗ Ngọc Tinh rất tức giận.
/1475
|