Hộ Hoa Cao Thủ

Chương 18: Tên bệnh thần kinh của cục cảnh sát

/1475



Thân là đại đội trưởng của chi đội hình cảnh thứ sáu thuộc cục công an thành phố, Lãnh Băng Băng chính là danh cảnh hoa xứng đáng nhất trong tất cả hệ thống cảnh sát của thành phố Giang Hải, chỉ là ai cũng biết, gai trên thân của đóa cảnh hoa này không phải sắc bén bình thường, đã có vô số người bị nàng "đâm" cho bể đầu chảy máu, nhưng cho dù là như vậy thì vẫn y nguyên có vô số nam nhân theo sau "Tre già măng mọc", vọng tưởng muốn mang đóa danh hoa cảnh cục này về trong nhà để "nuôi dưỡng".

Họ Lãnh cũng xem là bình thường, còn muốn gọi là Băng Băng, chỉ riêng cái danh tự này cũng đủ để khiến cho người khác cảm giác đến một cỗ lạnh lẽo, nhưng trên đời này sự tình kỳ quái lại có rất nhiều, nữ nhân càng lạnh lùng, ngược lại càng dễ kích phát dục vọng muốn chinh phục của nam nhân, càng không cần nói đến vóc người kia của Lãnh Băng Băng cũng đủ để khiến bất kì một nam nhân nào đều phải điên cuồng, đừng nói nàng chỉ gọi là Lãnh Băng Băng, cho dù nàng có thật là một khối băng, chỉ sợ cũng có vô số người lúc ngủ cũng muốn ôm lấy nàng.

Thực ra trên đời này nữ nhân vừa đẹp vừa lạnh lùng không ít, nhưng lạnh đến như Lãnh Băng Băng thật ra cũng không có nhiều, mà lại có thế lực cường hãn như Lãnh Băng Băng thì đúng là có một không hai, vô số nam nhân có lai lịch không tầm thường nhưng đều đã bị Lãnh Băng Băng cho ăn bạt tai, chính là bởi vì bọn họ đều dâm đãng nhìn vào nàng, mà có tin đồn việc cường hãn nhất mà Lãnh Băng Băng từng làm qua chính là tại trước mặt công chúng đã thẳng mặt bạt tai một vị phó thị trưởng nào đó của thành phố Giang Hải, mà sau đó Lãnh Băng Băng lại vẫn bình an vô sự, không chỉ không bị người nào gây khó dễ, ngược lại là từ phó đội trưởng của đại đội hình cảnh thăng lên đội trưởng.

Rất nhiều người nói Lãnh Băng Băng có được hậu đài rất vững chắc, nhưng ai cũng không biết hậu đài của nàng đến cùng là người nào, trong tất cả các nhân vật đứng đầu thành phố Giang Hải, dường như cũng không có ai họ Lãnh, nhưng vấn đề ở chỗ nếu như nàng không có hậu đài thì làm sao gây ra việc lớn như vậy mà vẫn bình an vô sự? Mà rất nhiều người còn phát hiện, cho dù là cục trưởng cục công an thành phố trong ngày thường nhìn thấy Lãnh Băng Băng cũng rất là khách khí.

- Tiểu lưu manh đáng chết, ngươi cứ đợi ở đó cho ta!

Lúc này Lãnh Băng Băng chính đang thở hổn hển đi tới đi lui trong phòng làm việc, mà những cảnh sát khác trong phòng đều rất ăn ý với nhau một lời không nói, ai lúc này cũng không dám đứng ra chịu trận.

Chỉ là không khí trong phòng lúc này có chút ít trở lên là lạ, khiến cho người ta có loại cảm giác bị đè nén.

- Băng Băng!

Đột nhiên một nam nhân cao lớn xông vào phá tan bầu không khí yên lặng trong phòng làm việc.

Nam nhân này trông cũng khá anh tuấn, chỉ là nhìn đến người này thì sắc mặt của mỗi cảnh sát đều có chút cổ quái.

- Ngươi lại đến làm gì?

Nhìn đến nam nhân này, sự bực tức của Lãnh Băng Băng cũng không biết phát đến nơi nào.

- Băng Băng, anh nhớ em, cho nên mới đến xem em mà!

Nam nhân cao lớn đi tới trước mặt Lãnh Băng Băng, dùng một loại ánh mắt khác thường nhìn vào nàng.

Lãnh Băng Băng vốn đang có bụng lửa giận, lại gặp cái tên này, tâm tình càng thêm giận giữ, trực tiếp hướng vào mặt của hắn gào to một chữ:

- Cút!!!

Nghe đến cái chữ này, tất cả sắc mặt mọi người trong cảnh cục đều biến đổi, mà sắc mặt của nam nhân cao lớn kia đột nhiên biến thành dị thường khủng bố, hắn nhìn vào Lãnh Băng Băng mà dường như không thể tin nổi:

- Băng Băng, em...em nói cái gì?

- Ta bảo ngươi cút đi, đừng đến quấy rầy ta!

Lãnh Băng Băng bộ mặt không nén nổi phiền hà.

- Băng Băng, em...em sao có thể đối với anh như vậy? Tình cảm của chúng ta nhiều năm như vậy, em...em chẳng lẽ đều quên hết rồi sao?

Khuôn mặt nam nhân cao lớn méo mó, giọng nói có chút run rẩy.

- Đủ rồi, Hoàng An Bình, ai có cảm tình nhiều năm với ngươi?

Lãnh Băng Băng hiển nhiên vô cùng tức giận:

- Giữa chúng ta từ trước đến nay đều không có bất cứ quan hệ gì, đầu của ngươi có vấn đề luôn nghĩ sự tình đều lung tung rối loạn, ta thấy ngươi đáng thương nên không muốn cùng ngươi so đo, ngươi lại còn không cho là đủ, ta nói cho ngươi biết, ta chịu đựng đủ rồi!

- Em... Em lại nói đầu anh có vấn đề!

Hoàng An Bình đôi mắt đỏ bừng.

- Vốn là đầu ngươi có vấn đề mà!

Lãnh Băng Băng bực bội nói:

- Nhanh vào bệnh viện tâm thần đi!

- Em... Em... Băng Băng... Em......

Hoàng An Bình chỉ vào Lãnh Băng Băng, ánh mắt dần dần biến trở lên điên cuồng.

- Em cái gì mà em? Mau đi ra, đừng có ảnh hưởng đến ta làm việc!

Lãnh Băng Băng nói xong lời này liền quay người muốn đi vào phòng thẩm vấn.

Đột nhiên cảm giác thấy giữa eo nhẹ đi, Lãnh Băng Băng sắc mặt đại biến, một tay mò xuống eo, đồng thời cũng nhanh chóng quay người, nhưng đã trễ mất rồi, một họng súng đen ngòm đang chĩa thẳng vào nàng, mà khẩu súng lục vốn chính ở trên eo của nàng thì hiện tại lại đang nằm trên tay của Hoàng An Bình.

"A..." Bốn phía đều hoảng hốt, trong nhất thời cảnh cục đã đại loạn.

- Hoàng An Bình, thả súng xuống!

Có hai cảnh sát trong chốc lát đã rút súng ra chĩa vào Hoàng An Bình.

- Hoàng đội, đừng xung động!

Còn mấy người cảnh sát khác thì vội vàng hô to lên.

- Nhanh gọi điện thoại cho cục trưởng!

Có người đã bắt đầu bấm số điện thoại.

- Ta đi tìm cục trưởng!

Một người liền trực tiếp xông đi ra ngoài.

So sánh với mọi người đều đang hoảng loạn, Lãnh Băng Băng thân là người trong cuộc lại rất nhanh tỉnh táo lại, nàng hướng hai người cảnh sát đang dùng súng chĩa vào Hoàng An Bình trừng mắt một cái, lạnh giọng quát:

- Làm cái gì vậy? Nhanh thu súng lại?

- Nhưng là... Đội trưởng....

Một người trong đó muốn nói cái gì đó.

- Nhưng là cái gì? Chẳng lẽ các ngươi không biết hắn...

Lãnh Băng Băng không nói tiếp nhưng chúng nhân cũng đã hiểu ý tứ của nàng, hai người kia rất nhanh thu súng lại, bởi vì bọn họ biết cái đó căn bản dùng cũng không được.

Bởi vì, Hoàng An Bình có hai thân phận rất đặc thù, đầu tiên, hắn là con trai của cục trưởng Hoàng Hải Đào, cái thân phận này khiến cho bọn họ không dám tùy tiện nổ súng, cũng chính là nói bọn họ rút súng ra cũng chỉ là dọa người mà thôi, nếu bọn họ thật nổ súng bắn chết Hoàng An Bình thì coi như đời sau của bọn họ cũng đi đứt.

Chẳng qua càng trọng yếu hơn chính là Hoàng An Bình còn có một cái thân phận khác, đó chính là, hắn là một kẻ điên.

Lời Lãnh Băng Băng vừa mới nói vừa rồi cũng không phải mắng Hoàng An Bình mà là sự thực, đầu của Hoàng An Bình thực sự có vấn đề, đối với một người mà đầu có vấn đề thì việc dùng súng chĩa vào đầu của hắn có lẽ chẳng những không khiến cho hắn sợ hãi, mà ngược lại sẽ khiến hắn nổ súng trước, điều này cũng có nghĩa là dùng súng chỉ vào hắn căn bản không có gì uy hiếp mà ngược lại sẽ gây ra phản hiệu quả, ở trong tình huống này thì tất nhiên Lãnh Băng Băng sẽ ra lệnh cho bọn họ rút súng về.

- Hoàng An Bình, ngươi muốn làm cái gì vậy?

Lãnh Băng Băng dùng ánh mắt mỹ lệ của nàng lành lạnh nhìn vào Hoàng An Bình, một chút cũng không sợ hãi.

- Băng Băng, em... Em nói cho anh biết, vì cái gì em muốn thay lòng đổi dạ?

Hoàng An Bình cắn răng nghiến lợi, sắc mặt cảm giác có vài phần dữ tợn.

- Hoàng An Bình, giữa chúng ta chưa bao giờ có bất cứ quan hệ gì, tất cả những thứ kia đều là ngươi hoang tưởng mà thôi!

Lãnh Băng Băng hừ nhẹ một tiếng:

- Ngươi nên tỉnh lại đi!

Mọi người đều rất buồn bực, đại tỷ à, cô đều rõ ràng đầu người ta có vấn đề, còn muốn giải thích gì với hắn? Cô không thể lừa hắn, khiến cho hắn bỏ súng xuống trước rồi lại nói không được sao?

- Không... Không có khả năng, em đã đồng ý với anh, chúng ta cuối năm nay sẽ kết hôn mà!

Hoàng An Bình giọng khàn khàn gầm lên:

- Có phải em đã thích người đàn ông khác rồi phải hay không? Nói đi, là ai?

Tiếng bước chân gấp rút từ bên ngoài truyền tới, rất nhanh, một trung niên nam nhân hơn bốn mươi tuổi xuất hiện ở cửa vào, bộ mặt chữ quốc (国) rất là uy nghiêm, chỉ là hiện tại trên mặt của hắn hiển ra có chút hoảng hốt.

- Hoàng cục trưởng!

Nhìn thấy hắn đến, mọi người liền nhanh chóng chào hỏi, có mấy người cũng thở dài một hơi, người này chính là Hoàng Hải Đào cục trưởng cục công an thành phố Giang Hải, nếu như hắn đã tự thân đến đây, đến lúc đó bất luận có xảy ra việc gì đi nữa thì cũng có vị cục trưởng này gánh vác, cho dù là Hoàng An Bình chết ở chỗ này thì cũng không thể trách được bọn họ.

- Tiểu An, con làm gì vậy? Nhanh thả súng xuống!

Hoàng Hải Đào vội vàng đi tới chỗ Hoàng An Bình, lạnh giọng quát mắng.

Nghe thấy tiếng quát mắng của Hoàng Hải Đào, trong mắt Hoàng An Bình dường như xuất hiện một tia sợ sệt, từ nhỏ đến lớn, Hoàng Hải Đào luôn một mực rất nghiêm khắc với hắn, ở trong tâm lý của hắn vẫn lưu lại một chút bóng mờ, cho nên hiện tại đầu không được bình thường nhưng cảm giác sợ sệt ở sâu trong nội tâm lại dường như cũng không có tan biến.

Hoàng Hải Đào nhạy bén quan sát thấy biến hóa trên sắc mặt của Hoàng An Bình, tâm lý không khỏi thả lỏng một chút, xem ra tình hình cũng không đến mức quá gay go, đứa con trai này tuy hiện tại thần trí không rõ ràng nhưng vẫn còn như trước kia đều rất nghe lời hắn.

- Tiểu An, đến đây, đưa súng cho ta. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com

Giọng nói của Hoàng Hải Đào biến thành nhu hòa một chút, hắn đi hướng tới Hoàng An Bình, đồng thời đưa tay ra.

- Đứng lại, ông đừng qua đây!

Hoàng An Bình lại đột nhiên quát to một tiếng:

- Còn đi qua ta sẽ nổ súng!

Sắc mặt của Hoàng Hải Đào lập tức trở lên âm trầm, sự tình đã thoát khỏi khống chế của hắn, đứa con trai này của hắn tuy vẫn đối với hắn có một chút sợ sệt, nhưng đã không còn đối với hắn nói gì nghe nấy nữa rồi.

- Tiểu An, đến cùng con muốn làm cái gì?

Thanh âm Hoàng Hải Đào càng hòa hoãn:

- Con cầm súng chĩa vào Băng Băng làm gì? Con thật sự muốn nổ súng bắn nàng? Con không phải thích nhất là nàng sao? Bắn thương nàng, chẳng lẽ con không đau lòng sao?

- Băng Băng đã thay lòng, nàng không còn thích ta nữa, nàng đã có người đàn ông khác rồi!

Hoàng An Bình có chút điên cuồng kêu lên:

- Nàng đã đáp ứng gả cho ta! Ta sẽ không để cho nàng rời bỏ ta!

Hoàng Hải Đào cảm thấy rất đau đầu, tuy hắn không biết cụ thể đã phát sinh việc gì, cũng biết được có thể là Lãnh Băng Băng kích thích đến Hoàng An Bình, nhưng hắn cũng không có ý tứ muốn trách Lãnh Băng Băng, trong lòng hắn rất rõ ràng, Lãnh Băng Băng cùng đứa con trai bảo bối của hắn vốn là không có bất kỳ quan hệ gì, cho dù là Lãnh Băng Băng có nam nhân khác cũng không liên quan đến Hoàng An Bình, đương nhiên hắn cũng có chút buồn bực, vị Lãnh Băng Băng này đã thành danh Lãnh mỹ nhân thật có bạn trai? Nếu điều đó là thật thì đây chính là tin tức mới nhất trong năm nay của cục công an thành phố.

- Tiểu An à, con có phải hiểu lầm cái gì hay không?

Hoàng Hải Đào một bên khuyên nhủ con trai một bên nháy mắt với Lãnh Băng Băng:

- Băng Băng làm sao có thể thay lòng được chứ? Khẳng định là con sai rồi.

Hoàng Hải Đào hy vọng Lãnh Băng Băng có thể nhanh chóng giải thích một cái, nhưng là hắn lại rất buồn bực khi phát hiện Lãnh Băng Băng dường như không thấy được ám thị trong ánh mắt của hắn, cứ đứng ở chỗ kia một chút phản ứng cũng không có.

- Ta không hiểu lầm!

Hoàng An Bình kêu lên:

- Băng Băng nói đầu của ta có vấn đề, nói nàng với ta không có quan hệ, nàng còn bắt ta cút đi, điều này còn không phải là thay lòng sao? Khẳng định nàng đã có người đàn ông khác!

Hoàng Hải Đào có chút bất mãn nhìn Lãnh Băng Băng một cái, cho dù con trai của hắn bị bệnh thần kinh thật thì cũng không nên nói thẳng với hắn như vậy chứ!

Bất mãn thì bất mãn, ngược lại hắn không có biểu hiện ra trên mặt, chỉ là hòa nhã đối với Lãnh Băng Băng nói:

- Băng Băng à, cô cũng nên giải thích một cái với Tiểu An đi mà, cô cũng biết hiện tại Tiểu An đang trong trạng thái kích động, vạn nhất... Vạn nhất xảy ra cái kia thì làm sao, chịu thiệt vẫn chính là cô mà!


/1475

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status