Hộ Hoa Cao Thủ

Chương 243: Triệu Thanh Thanh muốn bỏ trốn.

/1475



Động tác của Đồng Giang có thể nói là rất liên tục, tự nhiên, mà Dương Phi thì choáng váng, điều này...Có gì xảy ra?

- Chú Đồng, sao chú bắt cháu?

Dương Phi dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Đồng Giang, hắn hỏi bằng giọng khó tin.

Đồng Phỉ cũng rất kỳ quái:

- Cha, sao cha lại bắt Dương Phi, phải bắt Liễu Cương mới đúng chứ?

Liễu Cương cũng sững sờ, tuy hắn biết anh rể rất thần kỳ, nhưng thế này cũng quá thần kỳ. Anh rể vừa mới xuất hiện thì Đồng Giang cha của Đồng Phỉ đã bắt Dương Phi, đúng là quá sức tưởng tượng.

- Dương Phi, cậu cưỡng dâm con gái tôi, tôi không bắt cậu thì bắt ai?

Đồng Giang lạnh lùng nói.

Dương Phi chợt choáng váng, hắn không phải hãm hại Liễu Cương sao? Sao bây giờ mình lại rơi vào?

Đồng Phỉ vội vàng hô lớn:

- Cha, cha nghĩ sai rồi, không phải... ....

- Câm mồm.

Đồng Giang không cho con gái cơ hội mở miệng, lão đột nhiên quát lên:

- Con có vấn đề rồi sao? Rõ ràng là Dương Phi ức hiếp mình, Liễu Cương đến thấy việc nghĩa ra tay cứu giúp, bây giờ con lại nói Liễu Cương ức hiếp mình. Dù con có bị kích thích thì cũng không được nói lung tung, nói lung tung sẽ bị pháp luật trừng phạt, con có hiểu không? Nếu con vu cáo Liễu Cương, dù con là con gái của cha thì cũng phải bắt lại.

Đồng Phỉ chợt ngây người, nàng không biết nói gì cho phải.

Đồng Giang quay đầu nhìn Liễu Cương, cuối cùng nói:

- Liễu Cương, hôm nay cám ơn cháu cứu con gái tôi, nếu cậu không tới kịp thì con tôi đã bị tên súc sinh này gây họa.

Liễu Cương há hốc mồm, sự việc quá "kịch tính", hắn không biết nói gì cho phải.

- Xem ra không có gì xảy ra, chúng ta đi thôi.

Hạ Thiên lười biếng nói, hắn tất nhiên sẽ không chữa bệnh cho Đồng Phỉ có vấn đề kia, cứ để nàng bị kinh nguyệt hoành hành đi.

- Chú Đồng, chú cũng không thể hãm hại cháu được.

Dương Phi tức giận gào lên.

- Tôi không hại cậu, chính cậu muốn chết.

Đồng Giang lạnh lùng nói.

- Đồng Giang, ông dám làm vậy với tôi, ông sẽ hối hận.

Dương Phi hổn hển nói.

Đồng Giang có chút khinh thường:

- Dương Phi, cha cậu trúng gió ở bệnh viện, tiền trong nhà đều bị con đàn bà Viên Mẫn lấy sạch, bây giờ Viên Mẫn không biết tung tích, cậu đã trắng tay, ngay cả tiền thuốc cho cha cũng khó thể kiếm ra, cậu còn bản lĩnh gì?

- Ông, sao ông biết?

Vẻ mặt Dương Phi có chút tái nhợt.

- Liễu Cương, cậu theo tôi đến cục cảnh sát làm khẩu cung, cậu là nhân chứng, nếu không có căn cứ chính xác thì không được.

Đồng Giang không quan tâm đến Dương Phi, lão quay sang nói với Liễu Cương.

- Anh rể lớn, em có nên đi không?

Liễu Cương khẽ hỏi.

- Tùy cậu, anh cảm thấy chẳng sao cả.

Hạ Thiên thuận miệng nói.

Liễu Cương nhìn Dương Phi, hắn nhớ đến những gì đối phương đã làm, lại nghĩ đến những chuyện mà tên khốn này làm với em gái mình, hơn nữa vừa rồi thiếu chút nữa đã hãm hại mình vào tội cưỡng hiếp, vì vậy mà trong lòng vô tình bùng lên hận ý.

- Được, chúng Đồng, cháu theo chú đến cục cảnh sát.

Liễu Cương cuối cùng cũng có quyến định, hắn muốn ép tên khốn Dương Phi này vào tội cưỡng gian và ném vào nhà tù. Không phải thằng khốn này muốn hãm hại mình sao? Bây giờ hắn dùng gậy ông đập lưng ông.

- Chúng tôi đi trước.

Hạ Thiên cảm thấy nhàn chán, những năm nay quá đẹp trai cũng sai lầm, hắn chỉ vừa xuất hiện nhưng người ta đã giải quyết mọi chuyện rất tốt đẹp, làm hại hắn không có cơ hội ra tay.

Hạ Thiên nói xong những lời này thì khẽ buông bàn tay non mịn của Mộc Hàm và rời khỏi Đồng gia, còn chuyện Liễu Cương và Đồng Giang phải làm sao để lấy cung hãm hại Liễu Cương, hắn không muốn quan tâm.

Phân cục công an quận Đông thành phố Giang Hải, Lãnh Băng Băng đang ngồi trong phòng làm việc xem báo cáo. Sau khi được đưa lên làm phó cục trưởng thì nàng có rất nhiều việc, vì có rất nhiều vụ án không cần phó cục trưởng phải tự mình đi làm, đối với rất nhiều người thì đây là chuyện tốt nhưng đối với Lãnh Băng Băng thì lại không thích ứng, nàng rất thích cảm giác tự mình đến hiện trường phá án.

Hôm nay vụ nổ phát sinh ở Kiều gia, vì Kiều gia muón an phận, hơn nữa sát thủ đã nổ chết ngay tại chỗ, vì thế vụ án chỉ cần làm vài công văn báo cáo mà thôi. Trước kia khi còn ở cục cảnh sát thành phố thì có những công văn nàng cần đích thân làm, nhưng bây giờ nàng chỉ việc xem báo cáo mà chẳng làm gì cả.

Sau khi xem xong báo cáo, Lãnh Băng Băng ký vài chữ rồi dẹp sang một bên, trong lòng có chút cảm giác vắng vẻ. Nàng thích hợp với một cảnh sát bình thường, điều này nàng khó thể tự khống chế, người ta muốn thăng chức không được nhưng nàng thì căn bản không ngờ mình lại đột nhiên được thăng chức.

Hơn nữa khi Lãnh Băng Băng nhận được tin tức làm phó cục trưởng thì biết ngay đây chỉ là đặt ván qua cầu, không lâu sau nàng sẽ về cục công an thành phố, như vậy chức vụ sẽ cao hơn một bậc.

Nghe nói tất cả những thứ này đều có liên quan đến Lôi gia, lúc này Lôi gia đang âm thầm vì Lãnh Băng Băng mà hoạt động, nhưng nàng cũng không có thời gian giải thích tin đồn. Những năm gần đây càng giải thích càng rối, không giải thích thì còn tốt hơn.

Nhưng Lãnh Băng Băng cũng không tự giác được mà nhớ đến Hạ Thiên, tất cả những biến cố phát sinh trên người nàng trong những ngày qua hình như còn nhiều hơn những gì xảy ra trong hơn hai mươi năm qua. Nàng đã nhiều lần rơi vào vũng bùn mà người khác nghĩ rằng không thể nào kéo ra, nhưng Hạ Thiên lại có nhiều lần kéo nàng ra ngoài, làm nàng không chút tổn thương.

- Đời này sợ rằng mình sẽ khó thoát khỏi lưu manh... ....

Lãnh Băng Băng suy nghĩ, trong lòng chợt xuất hiện câu nói này.

Chuông điện thoại chợt vang lên dồn dập kéo Lãnh Băng Băng từ trong suy nghĩ về lại hiện thực, nàng cầm điện thoại lên xem, nàng nhìn số rồi có chút do dự, cuối cùng nàng cũng nhận điện thoại, giọng nói rất dịu dàng:

- Thanh Thanh, tìm chị có chuyện gì?

Dù tối qua có sự việc không thoải mái ở Triệu gia, Lãnh Băng Băng và Triệu Bỉnh Lương có vết rách, nhưng Lãnh Băng Băng không có bất mãn với Triệu Thanh Thanh. Tuy nàng biết rõ đối phương không phải là em gái ruột của mình, nhưng nàng vẫn đối đãi với đối phương như em gái ruột.

- Hu hu hu...Chị Băng Băng, em bị bế quan, chị có thể đến cứu em không?

Trong giọng nói của Triệu Thanh Thanh có chút nức nở:

- Tối qua đến giờ em còn chưa được ra khỏi cửa, sắp buồn chết rồi.

Lãnh Băng Băng trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng nàng bất đắc dĩ nói:

- Băng Băng, chỉ sợ chị không giúp được em, chú Triệu...Cha của em sợ rằng không thích nhìn thấy chị, nếu chị đến nhà em cũng không giúp được gì.

- Hu hu hu...Chị Băng Băng, không cần quan tâm đến cha em, lúc này em muốn ra ngoài, chị có thể nghĩ biện pháp cho em được không?

Triệu Thanh Thanh năn nỉ trong điện thoại:

- Đúng rồi, chị Băng Băng, hay chị tìm sư phụ hỗ trợ đi, anh ấy lợi hại như vậy, chắc chắn có biện pháp lén đưa em đi.

- Như vậy cũng không tốt lắm đâu, dù cậu ấy có đưa em ra thật, sau đó cha em biết được, cũng rất phiền.

Lãnh Băng Băng có chút do dự, nàng tin Hạ Thiên có thể lén đưa Triệu Thanh Thanh ra ngoài.

- Chị Băng Băng, đừng quan tâm nhiều thứ như vậy, chị giúp em cầu sư phụ đi, em thật sự muốn ra ngoài.

Triệu Thanh Thanh tiếp tục năn nỉ.

Lãnh Băng Băng cuối cùng cũng không chống được những gì Triệu Thanh Thanh năn nỉ, nàng chần chừ một lúc rồi cũng đồng ý:

- Được rồi, trước tiên chị sẽ điện thoại cho Hạ Thiên, hỏi xem cậu ấy có biện pháp nào không.

- Cám ơn chị Băng Băng, em cúp điện thoại đây, chờ tin tốt của chị.

Triệu Thanh Thanh lập tức vui vẻ, nàng nói xong thì cúp điện thoại. Nguyên nhân rất đơn giản, nếu nàng không cúp điện thoại thì Lãnh Băng Băng sao có thể điện thoại cho Hạ Thiên?

... ....

Hạ Thiên vừa rời khỏi Đồng gia thì nghĩ xem nên làm sao để kéo Mộc Hàm về nhà, khi đó sẽ để nàng mặc bikini cho hắn xem, đúng lúc này thì nhận được điện thoại của Lãnh Băng Băng.

- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, nhớ em phải không?

Hạ Thiên nhận được điện thoại mà trong lòng vẫn suy nghĩ, nếu Lãnh Băng Băng mặc bikini, như vậy sẽ thế nào?

Nghĩ một lúc lâu, cuối cùng Hạ Thiên cũng không nghĩ ra được, vì vậy hắn quyết định sẽ tìm cơ hội để Lãnh Băng Băng mặc bikini cho mình ngắm, như vậy hắn mới biết nàng sẽ có bộ dạng quyến rũ cở nào.

- Thanh Thanh bị nhốt trong nhà, cậu có biện pháp nào lén đưa cô ấy ra không?

Lãnh Băng Băng không trả lời câu hỏi nhàm chán của Hạ Thiên, nàng hỏi rất trực tiếp.

- Tất nhiên là có biện pháp.

Hạ Thiên trả lời không chút nghĩ ngợi, dù bị nhốt trong nhà tù thì hắn cũng có thể cứu ra, huống gì Triệu Thanh Thanh chỉ bị nhốt trong nhà.

- Tốt lắm, bây giờ cậu đến khu nhà thị ủy, tôi cũng đến đó, chúng ta gặp nhau thì cứu Thanh Thanh ra.

Lãnh Băng Băng cũng không muốn lòng vòng, vì vậy nàng lập tức có quyết định.

Lãnh Băng Băng cũng không cho Hạ Thiên nhiều cơ hội nói chuyện, nàng nói xong thì lập tức cúp điện thoại.

- Vợ, chúng ta đến khu thị ủy.

Hạ Thiên có chút khó hiểu, cảnh sát tỷ tỷ này mỗi lần đều vô trách nhiệm như vậy, cúp điện thoại nhanh thế làm gì?

Hạ Thiên và Mộc Hàm chạy xe đến bên ngoài khu thị ủy thì Lãnh Băng Băng cũng vừa đến, khi Lãnh Băng Băng phát hiện Hạ Thiên và Mộc Hàm ở cùng một chỗ với nhau thì không khỏi có chút kinh ngạc. Mộc Hàm không phải đã đi từ lúc sáng sớm rồi à? Sao bây giờ đã trở lại rồi?

Lãnh Băng Băng nhớ khi Mộc Hàm và Yêu Yêu đi thì Hạ Thiên đã từng nói sẽ có một người quay về, mà bây giờ Mộc Hàm đã thật sự trở lại, điều này làm cho Lãnh Băng Băng có chút hoài nghi, chẳng lẽ Mộc Hàm và Hạ Thiên đã sớm thương lượng với nhau? Nếu không sao hắn biết rõ ràng như vậy?

Tuy trong lòng đầy nghi ngờ nhưng Lãnh Băng Băng cũng không muốn hỏi nhiều, nàng tiến vào trong chiếc Audi A7 của Mộc Hàm rồi hỏi:

- Cậu định đưa Thanh Thanh ra ngoài thế nào?

- Cứ như vậy mà đi vào, sau đó đưa cô ấy đi ra, dù sao cũng không có ai ngăn được tôi.

Hạ Thiên hời hợt nói.

- Như vậy không được, chúng ta phải lén mang đi.

Lãnh Băng Băng lập tức bác bỏ ý kiến của Hạ Thiên.

- Tôi sẽ vào. Nguồn: http://truyenyy.com

Mộc Hàm mở miệng nói:

- Tôi nói có chuyện cần gặp Thanh Thanh, nhất định sẽ đưa nàng đi.

Lãnh Băng Băng không khỏi gật đầu:

- Biện pháp này rất tốt.

Đúng lúc này có một chiếc Rolls-Royce Phantom chạy vào khu nhà thị ủy không một tiếng động, sau đó xe dừng lại, cửa xe mở ra, một người đàn ông cao lớn từ bên trong bước xuống. Khi thấy mặt người đàn ông kia thì vẻ mặt Mộc Hàm không khỏi biến đổi, nàng khẽ hô lên một tiếng:

- Lý Minh Nhân.


/1475

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status