Trang Chí Quốc muốn lôi kéo tình cảm với Hạ Thiên, nhưng Hạ Thiên căn bản không muốn làm quen với lão, hắn không quan tâm, chỉ ôm Mộc Hàm đi về phía trước.
Trang Chí Quốc xấu hổ đứng đờ tại chỗ, lão cũng không tiếp tục đuổi theo thần y. Dù sao hắn cũng là giám đốc bệnh viện, cũng là người có thân phận, tất nhiên sẽ không muốn níu kéo người ta.
Có hai y tá từ phòng cấp cứu chạy ra, cả hai đều nhìn bóng lưng Hạ Thiên với ánh mắt sùng bái. Thần y đúng là thần y, quá lợi hại, ngay cả giám đốc cũng không thèm quan tâm.
Hạ Thiên và Mộc Hàm cũng không đi xa, cả hai đến một quán cơm đối diện bệnh viện. Quán cơm kinh doanh tốt, trong ngoài đều đầy người, có hương vị rất tốt.
Khi Hạ Thiên ngồi xuống thì nhận được điện thoại, người gọi là Hoàng An Bình. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
- Hạ Thiên, nghe nói cậu đang ở huyện Lâm Giang phải không?
Hoàng An Bình mở miệng thì hỏi ngay.
- Đúng vậy, sao anh biết?
Hạ Thiên có chút kỳ quái.
- Nghe cha tôi nói, mà cha tôi nghe Hà Minh nói, Hà Minh muốn tìm cậu hỗ trợ, vì vậy gọi điện thoại cho cha tôi xin số điện thoại của cậu.
Hoàng An Bình giải thích, sau đó hắn hỏi:
- Hạ Thiên, cậu chạy đến đó làm gì?
- Nhà chị Hinh ở đây, cha chị ấy sinh chuyện, vì vậy tôi phải đến.
Hạ Thiên có chút bất mãn:
- Anh hỏi nhiều như vậy làm gì?
- Khụ, Hạ Thiên đừng hiểu lầm, tôi không phải đang điều tra cậu, nhưng huyện Lâm Giang kia không an toàn, đặc biệt là người ngoài đến lại càng không an toàn, tôi chỉ muốn nhắc cậu phải cẩn thận.
Hoàng An Bình vội vàng giải thích.
Hạ Thiên không quan tâm:
- Người khác cẩn thận thì đúng, nhưng tôi thì không.
- À, điều này cũng đúng.
Hoàng An Bình cũng thấy đạo lý này rất đúng, dù ai gặp mặt Hạ Thiên thì cũng phải cẩn thận, không phải Hạ Thiên phải cẩn thận.
- Tôi phải ăn sáng.
Hạ Thiên không muốn tiếp tục nói chuyện trời ơi với hoàng an bình, hắn trực tiếp cắt điện thoại.
Đúng lúc này thì bên cạnh vang lên một âm thanh:
- Này anh bạn, xích người một chút.
Hạ Thiên quay đầu, hắn thấy một tên thanh niên ăn mặc lòe loẹt ngồi ở bàn bên cạnh, dù đối phương nói chuyện với hắn nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Mộc Hàm.
- Này anh bạn, sao lại chiếm chỗ của tôi?
Tên thanh niên kia tiếp tục nói.
- Tôi chiếm chỗ của anh khi nào?
Hạ Thiên rất mất hứng.
- Này anh bạn, bạn gái của tôi nói tôi đến đây.
Tên thanh niên dùng giọng cợt nhả nói.
Hạ Thiên có chút mơ hồ:
- Bạn gái của anh đâu?
- Ủa, đây không phải bạn gái tôi sao?
Tên thanh niên đột nhiên chỉ tay vào người Mộc Hàm.
- Bốp!
Hạ Thiên vung tay cho tên thanh niên một tát, sau đó hắn đạp đối phương ngã xuống đất rồi tức giận mắng:
- Con bà mày, dám đùa giỡn vợ tao à?
- Á... ....
Tên thanh niên hét lên thảm thiết, ngay sau đó hắn lăn trên nền đất và hô lớn:
- Có ai không, cứu mạng, đánh chết người rồi.
- Chết nhanh vậy sao?
Hạ Thiên rất bất mãn:
- Tao cho mày chết nhanh hơn.
Hạ Thiên nói đến đây thì tiếp tục đá vào người tên thanh niên, những tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tục.
- Này, dám đánh anh em của tao, ông đập chết mày.
Một tên thanh niên ăn mặc lòe loẹt từ bên ngoài phóng vào, trên tay hắn là một tô mì. Tên này nói xong thì ném tô mì về phía Hạ Thiên, nước mỳ tung tóe, tất cả đều ào vào người Hạ Thiên.
Hạ Thiên vung tay lên, trong không khí chợt xuất hiện một lực lượng không thể nhìn thấy được, lực lượng này bao quanh nước mỳ. Khoảnh khắc sau, tất cả đều phóng đến mặt tên thanh niên kia giống như có mắt.
- Á...Nóng quá... ....
Tên thanh niên kia gào lên thảm thiết, nước mỳ nóng bỏng dội lên mặt làm hắn muốn tìm một vại nước lạnh để nhảy vào. Nhưng nước mỳ từ trên mặt lại chảy xuống cổ thấm vào trong áo quần, hắn bị bỏng đến mức lăn lộn.
Quán ăn chợt rối loạn, đám khách đang ăn sáng phải vội vàng chạy ra xa.
- Tiểu tử, mày dám đánh anh em chúng tao, mày có biết đại ca chúng tao là ai không?
Tên thanh niên không bị bỏng đã đứng lên, hắn dùng ánh mắt ngoài mạnh trong yếu nhìn Hạ Thiên.
- Tao không cần quan tâm đại ca chúng mày là ai, nếu không nhanh chóng cút đi, tao sẽ cho cha mẹ không nhận ra chúng mày là ai.
Hạ Thiên dùng giọng mất kiên nhẫn nói.
- Tiểu tử, đại ca chúng tao là Thái Tử, con bà nó bây giờ mày phải dập đầu nhận sai, sau đó đưa bạn gái cho anh em chúng tao chơi...Á... ....
Tên thanh niên này vẫn còn tâm tư với Mộc Hàm, đáng tiếc là chưa nói dứt lời đã bị Hạ Thiên đá bay. Tên này trực tiếp bay ra đường cái, sau đó ngã xuống, trực tiếp hôn mê.
- Lại là Thái Tử kia sao?
Mộc Hàm không khỏi nhíu mày, ngày hôm qua đến bây giờ nàng đã nghe cái tên này rất nhiều lần.
- Thái Tử chó má, đừng để tao nhìn thấy, nếu không tao đánh thành thịt heo viên.
Hạ Thiên rất khó chịu, hình như từ khi vào huyện Lâm Giang này, tên khốn Thái Tử kia luôn làm phiền hắn.
Mộc Hàm cũng ngẩn ngơ, nàng cũng không biết đánh thành thịt heo viên là thế nào.
Mà đám khách đang đứng bên ngoài xem náo nhiệt cũng thầm lắc đầu, người này đúng là không biết sống chết, nếu thấy Thái Tử thì còn sống được sao?
- Tiểu tử, mày đừng quá kiêu ngạo, Thái Tử chỉ cần một ngón tay cũng có thể giết chết mày, có tin không?
Tên thanh niên bị bỏng dùng ánh mắt hung dữ nhìn Hạ Thiên.
- Không tin.
Hạ Thiên bĩu môi:
- Mày gọi thằng Thái Tử ngu ngốc đến đây, tao chỉ cần dùng một ngón tay cũng có thể giết nó.
- Tiểu tử, đây là mày nói, ngon thì cứ đứng chờ ở đây.
Tên thanh niên bị phỏng hét lên.
- Tốt, tao ở đây chờ, mày tranh thủ gọi thằng ngu Thái Tử ra đây.
Hạ Thiên đang muốn đánh con chó tên là Thái Tử, hắn ước sao tên khốn kia đến đây cho nhanh.
Hạ Thiên nói xong những lời này thì lại ngồi xuống vị trí của mình, đồng thời dùng giọng bất mãn hô lên với ông chủ quán:
- Này, sao còn chưa đưa lên?
Chủ quán là một cặp vợ chồng hơn bốn mươi, khi thấy Hạ Thiên vẫn còn muốn ăn sáng thì không khỏi đưa mắt nhìn nhau muốn nói gì đó. Nhưng khi cả hai nhìn thấy tên thanh niên bên ngoài đang gọi điện thoại thì cuối cùng không dám nói gì, chỉ nhanh chóng đưa bánh bao và sữa đậu nành đến cho Mộc Hàm và Hạ Thiên.
- Tiểu tử, ngon thì cứ đợi đấy.
Tên thanh niên kia gọi điện thoại xong thì lại chạy vào, hắn dùng ánh mắt đắc ý nhìn Hạ Thiên.
- Đáng ghét.
Hạ Thiên cầm lấy một chiếc đũa ném ra, chiếc đũa nện lên đầu tên thanh niên, người này trực tiếp hôn mê.
Khi nhìn thấy tên thanh niên kia hôn mê thì ông chủ quán vội vàng đến nhắc nhở:
- Tiểu tử, tranh thủ thời gian đưa bạn gái đi, những người này không thể trêu vào.
- Chú, cám ơn ý tốt của chú, nhưng chúng cháu cũng chỉ muốn ăn sáng mà thôi.
Mộc Hàm cười ngọt ngào, tất nhiên nàng biết ông chủ quán có lòng tốt, nhưng nàng biết chắc Hạ Thiên sẽ không đi.
- Khuê nữ, những người này không thể trêu vào, cô rất xinh đẹp, bọn họ sẽ không bỏ qua. Tôi nghe nói đắc tội với đám người này sẽ không có kết cục gì tốt, vì vậy nên nhẫn nhịn, hai người đi ngay đi, bây giờ vẫn còn kịp.
Ông chủ quán lại tiếp tục khuyên nhủ.
- Dám người dám tìm đến tôi thì chẳng ai có kết cục tốt.
Hạ Thiên dùng giọng mất hứng nói.
Hạ Thiên rất bực bội, người này rõ ràng xem thường mình? Nếu không phải đối phương có lòng tốt thì hắn đã cho ăn đòn từ lâu rồi.
Ông chủ quán cũng rất tức tối, lão có ý tốt nhắc nhở, vậy mà tên này không nghe. Đến lúc này lão cũng không nói thêm điều gì, chỉ dùng ánh mắt tiếc hận nhìn Mộc Hàm. Cô gái này xinh đẹp như ngôi sao, sao lại theo một tên đàn ông không biết trời cao đất rộng như vậy? Đúng là xui xẻo.
Ông chủ quán lắc đầu rồi thở dài, lão bắt chuyện với vợ, cả hai nhanh chóng rời khỏi quán. Vừa rồi có náo loạn, tất cả khách khứa đã bỏ đi, bây giờ hai vợ chồng cũng không muốn tai bay vạ gió, vì vậy trốn xa một chút sẽ tốt hơn.
Tất nhiên bọn họ cũng không trốn quá xa, chỉ đứng ở bên ngoài quan sát, đứng cùng chổ với đám người đến xem náo nhiệt. Tuy người nào cũng thấy cặp nam nữ đang ăn sáng kia sắp gặp xui xẻo, nhưng bọn họ muốn tập mắt xem đối phương rơi vào tình cảnh khốn khổ thế nào.
Tốc độ ăn của Hạ Thiên gần đây là rất nhanh, chưa đến năm phút hắn đã giải quyết xong bữa sáng. Sau khi xong xuôi nhưng đám người Thái Tử vẫn chưa đến, điều này làm hắn có chút khó chịu, hắn đi ra quán cơm rồi phàn nàn:
- Sao chậm vậy?
Vừa rồi đám người còn cho rằng Hạ Thiên cứng miệng nói bừa, nhiều lắm ăn xong bữa sáng sẽ bỏ chạy, nhưng bây giờ nghe thấy hắn nói như vậy thì ai cũng hiểu, thì ra tên này đang đợi đám người Thái Tử đi đến.
- Đúng là không biết sống chết, đây là người vùng khác mới đến sao?
- Có lẽ là vậy, không thấy bọn họ đều nói tiếng phổ thông sao?
- Đúng vậy, người địa phương sao dám động vào Thái Tử, đây không phải muốn chết sao?
Mọi người khẽ hạ giọng thảo luận, đúng lúc này một chiếc xe mười sáu chỗ chạy đến, mọi người đều vội vàng né tránh sợ bị xe cán lên. Khi xe chạy đến trước cửa quán thì lập tức thắng gấp, cửa xe mở ra, sáu bảy tên bước xuống.
- Ai làm?
Một người đàn ông cường tráng đi đến bên cạnh nhìn tên thanh niên đang bất tỉnh, sau đó hắn quát lớn:
- Bước ra cho ông.
- Này, chúng mày là ai, thằng ngu nào là Thái Tử?
Hạ Thiên hỏi một câu.
- Con bà mày, dám mắng Thái Tử ca sao? Muốn chết sao?
Tên đàn ông cường tráng phóng về phía Hạ Thiên.
Hạ Thiên đấm một quyền trúng mặt tên đàn ông cường tráng.
- Mày không phải là Thái Tử thì đừng làm lãng phí thời gian của tao.
Hạ Thiên đá văng tên đàn ông, sau đó hắn đi đến trước mắt đám người còn lại:
- Này, trong số chúng mày ai là thằng ngu Thái Tử?
Đám người đưa mắt nhìn nhau, Hạ Thiên vừa ra tay làm bọn họ chấn động.
Khi thấy không ai nói lời nào thì Hạ Thiên chụp lấy một tên:
- Mày là Thái Tử sao?
- Không...Không phải... ....
Đầu lưỡi của tên này có chút co rút.
- Không phải thì đến đây làm gì? Lãng phí thời gian của tao.
Hạ Thiên bất mãn ném người này ra ngoài, sau đó hắn chụp lấy một tên khác:
- Mày là Thái Tử sao?
/1475
|