-Bóng bowling lăn một nửa trên đường băng chợt quay ngoắt một vòng chín mươi độ cực kỳ quỷ dị, quả bóng chạy theo rìa đường băng, sau đó trực tiếp rơi xuống. Rõ ràng lúc này đừng nói là trúng tất cả, thậm chí căn bản không trúng một cây nào.
- A!
Tô Bối Bối nhảy dựng lên cực kỳ hưng phấn, thượng đế quả nhiên có mặt khắp nơi, đã nghe được lời cầu nguyện của nàng, đã làm cho đại sắc lang thất thủ, sau này nàng sẽ tin thượng đế.
Kiều Đông Hải, Tô Tiểu Xán và Tô Tuấn Phong cũng sững sờ, lúc bắt đầu bọn họ cũng không tin Hạ Thiên sẽ ném đổ tất cả trong mười lần liên tục, nhưng khi Hạ Thiên đánh đổ tất cả chín lần liên tiếp, bọn họ đều cho rằng lần thứ mười không phải là vấn đề. Tô Tiểu Xán còn đang suy xét phải như thế nào để thuyết phục Hạ Thiên đừng cho Tô Bối Bối ăn hết bowling?
Không ngờ lần thứ mười Hạ Thiên trực tiếp ném cầu ra bên rìa, điều này làm cho tất cả mọi người cảm thấy khó tưởng. Dù không muốn đánh đổ tất cả cũng không nên ném như vậy mới đúng chứ?
Kiều Đông Hải nhìn Tô Bối Bối xinh đẹp đáng yêu, hắn thầm nghĩ chẳng lẽ Hạ Thiên đã vừa ý cô bé này rồi sao? Nếu không sao lại buông tha cho nàng?
Thậm chí ngay cả Tô Tiểu Xán cũng nghi ngờ, chẳng phải Hạ Thiên đã vừa ý Bối Bối rồi đấy chứ? Nếu thật sự là như vậy thì cũng không biết là chuyện tốt hay xấu.
Tô Tiểu Xán thấy rất rõ, nếu Hạ Thiên vừa ý Tô Bối Bối, như vậy hắn có thể kéo quan hệ đến gần đối phương thêm một bước, như vậy là chuyện tốt. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ Hạ Thiên là một người lăng nhăng, nếu em gái hắn theo Hạ Thiên thì rõ ràng không có gì tốt.
- Ha ha, tôi thắng rồi, tôi thắng rồi!
Tô Bối Bối nhặt một quả bowling lên rồi chạy đến đưa cho Hạ Thiên:
- Đại sắc lang, nhanh lên, ăn hết bowling đi.
Hạ Thiên không quan tâm đến Tô Bối Bối, hắn trừng mắt nhìn một người khác:
- Này, sao cô lại muốn phá rối? Hại tôi không đánh trúng liên tiếp mười lần.
- Ai phá rối anh?
Tô Bối Bối rất bất mãn, nàng còn tưởng rằng Hạ Thiên đang nói mình:
- Này, đừng nói là anh không có chữ tín đấy nhé, có rất nhiều người làm chứng ở đây.
- Cậu ức hiếp cô gái nhỏ, không biết xấu hổ sao?
Một giọng nói lạnh lùng chợt vang lên sau lưng Tô Bối Bối, khi Tô Bối Bối nghe thấy âm thanh này thì không khỏi quay đầu, nàng chợt ngẩn ngơ, chị gái này đúng là rất giỏi, che kín người từ đầu đến chân.
Kiều Đông Hải và Tô Tuấn Phong cũng có chút kinh ngạc, người phụ nữ này che kín người không chừa một kẻ hở, thậm chí còn lợi hại hơn cả phụ nữ Hồi giáo.
Vẻ mặt Tô Tiểu Xán lại biến đổi, hắn đã gặp qua người phụ nữ này, nghe nói là Mị Nhi. Tuy hắn không biết người này có thân phận gì, nhưng hắn co thể dự đoán nàng có năng lượng rất lớn.
Hạ Thiên trừng mắt nhìn Mị Nhi, hắn cảm thấy có chút buồn bực, người khác không biết có chuyện gì xảy ra nhưng hắn biết rất rõ. Hắn vốn nắm chắc có thể đánh đổ tất cả trong mười lần liên tiếp nhưng Mị Nhi đột nhiên ném một hòn đá trúng bowling, vì vậy quả bowling chạy sang bên rìa đường băng.
- Tôi không cảm thấy như vậy, cô chơi xấu, bây giờ cô làm hại tôi, cô phải đền bù thế nào đây?
Hạ Thiên dùng giọng mất hứng nói.
- Cậu học được bản lĩnh để ức hiếp các cô gái nhỏ sao?
Mị Nhi hừ lạnh một tiếng.
- Nhị sư phụ nói, người sống trên đời, hoặc là bị người ức hiếp, hoặc là ức hiếp người, tôi không muốn bị người ta ức hiếp, như vậy chỉ còn cách ức hiếp người khác, có gì không đúng sao?
Hạ Thiên dùng ánh mắt mất hứng nhìn Mị Nhi:
- Cô nói mau, đền bù gì cho tôi, nếu không tôi sẽ ức hiếp cô.
- Này, các người làm gì đó? Đại sắc lang, tôi mặc kệ anh muốn ức hiếp ai, trước tiên anh ăn hết bowling rồi nói sau.
Tô Bối Bối thúc giục, nàng đã không chờ được phải bêu xấu Hạ Thiên.
- Cô ấy quấy rối, không tính.
Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn Tô Bối Bối.
- Này, anh có còn là đàn ông nữa không? Sao nói không giữ lời?
Tô Bối Bối lập tức bực bội:
- Dù là quấy rối thì anh cũng đâu đưa ra quy định không được quấy rối? Tóm lại anh không ném đổ tất cả mười lần liên tiếp, bây giờ ăn hết bowling.
Tô Bối Bối không đợi Hạ Thiên kịp mở lời, nàng uy hiếp ngay:
- Này, anh đã chơi xấu, nếu không thực hiện tôi sẽ nói với chị họ, sẽ bỏ anh.
- Mỹ nữ tỷ tỷ sẽ không nghe những lời này của em.
Hạ Thiên bĩu môi, hắn tất nhiên không lo lắng sự uy hiếp của Tô Bối Bối.
- Tóm lại anh phải thực hiện, nếu không thì chẳng phải là đàn ông.
Tô Bối Bối căm giận nói.
Tô Tiểu Xán nhịn không được phải khuyên nhủ:
- Bối Bối, bỏ đi, chỉ là vui đùa một chút mà thôi.
- Cái gì là vui đùa, em không vui đùa với đại sắc lang này, anh ta đã nói là ăn hết bowling, các anh cũng nghe thấy, đúng không?
Tô Bối Bối nhìn đám người Tô Tiểu Xán và Kiều Đông Hải.
Hạ Thiên nhìn Mị Nhi:
- Này, cô nói xem làm sao bây giờ? Cô hại tôi thua trận, nếu không thì cô ăn hết bowling đi.
- Tôi không thích ăn bowling.
Mị Nhi lạnh lùng trả lời.
Mị Nhi nói như vậy làm đám người không biết nên khóc hay cười, có ai thích ăn bowling?
- Tôi cũng không thích.
Hạ Thiên có chút bực bội, từ khi hắn xuống núi tham gia cá cược chưa từng thua, hôm nay chủ quan lại thua Tô Bối Bối, đúng là không có thiên lý.
- Cậu có thích hay không, chẳng liên quan đến tôi.
Mị Nhi hừ lạnh nói.
- Cô hại tôi phải ăn bowling, cô xem nên đền bù tổn thất thế nào?
Hạ Thiên cũng không muốn ăn hết bowling vô duyên vô cớ, như vậy rõ ràng là lỗ to.
- Bây giờ cậu còn chưa ăn bowling, khi nào cậu ăn hết thì hãy nói tôi hại cậu ăn bowling.
Mị Nhi vẫn rất lạnh lùng nhưng trong lời nói có thêm chút hương vị hả hê. Sau khi bị Hạ Thiên cưỡng chế tháo kính râm và bị nhìn thấy bộ mặt thật, Mị Nhi trước đó không có cảm giác đặc biệt gì với Hạ Thiên, nhưng bây giờ nàng đã có thêm chút oán giận.
- Đây là cô nói đấy nhé, nếu tôi ăn hết bowling, phải cho tôi nghiên cứu cơ thể của cô.
Hạ Thiên vẫn rất nhớ thân thể kỳ quái của Mị Nhi.
- Phì, đại lưu manh!
Tô Bối Bối nghe vậy thì không khỏi mắng một câu.
Mà lúc này vẻ mặt đám đàn ông Tô Tiểu Xán cũng không khỏi có chút mập mờ, người phụ nữ nhìn có vẻ rất đẹp này quả nhiên có quan hệ không tầm thường với Hạ Thiên.
Mị Nhi dù biết Hạ Thiên nghiên cứu thân thể mình là có ý gì, nhưng nàng vẫn không nhịn được phải nổi giận, nàng lạnh lùng nhìn Hạ Thiên:
- Chờ cậu ăn hết bowling rồi nói sau.
Mị Nhi thầm theo dõi Hạ Thiên được một thời gian rồi, tất nhiên nàng biết bản lĩnh phi phàm của đối phương, nàng cũng không cho rằng đối phương sẽ ăn hết bowling. Phải biết rằng bowling được làm từ sợi thủy tinh và cao su, một trái bowling cả chục kilogam sẽ không thể ăn được, nếu người này nuốt được bowling thì bao tử cũng không thể chống đở nổi.
- Được rồi, tôi ăn bowling.
Hạ Thiên cuối cùng cũng nhận lấy bowling trong tay Tô Bối Bối, sau đó hắn cứ cầm như vậy mà không cử động.
- Này, còn ngại ngùng gì, ăn đi cưng.
Khoảng một phút mà Hạ Thiên vẫn chưa nhúc nhích thì Tô Bối Bối mất kiên nhẫn, nàng bắt đầu thúc giục.
- Đúng vậy, ăn cho nóng.
- Nói lời phải giữ lời.
- Đừng gạt cô gái nhỏ chứ?
- Đúng vậy, dù bowling không ăn được thì cũng phải cắn hai cái cho vui chứ?
Nghe nói có người sẽ ăn bowling, đám người trong câu lạc bộ lập tức kéo đến xem náo nhiệt, lúc này bọn họ đã bắt đầu ồn ào.
- Gấp làm gì, tôi không muốn ăn sống, trước tiên phải cho bowling chín như thịt kho tàu đã chứ?
Hạ Thiên tức giận nói.
- Này, đại sắc lang, anh đừng kéo dài thời gian, tới nay tôi chưa nghe nói có người muốn nấu chín bowling như thịt kho tàu.
Tô Bối Bối bất mãn nói.
Đám người bên ngoài cũng cảm thấy rất buồn cười, người anh em này đúng là trâu chó, bowling mà nấu chín như thịt kho tàu sao?
- Đúng là đám người ngốc nghếch.
Hạ Thiên nói, khi còn chưa dứt lời thì mọi người chợt nghe thấy tiếng vỡ, sau đó ai cũng há hốc mồm nhìn Hạ Thiên.
Một trái bowling chợt biến thành bụi phấn, sau đó có một cơn gió bùng lên, không còn hạt bụi nào còn sót lại. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Tô Bối Bối cũng ngây người, một trái bowling lớn như vậy biến đâu rồi? Đại sắc lang này không phải giở trò ma thuật gì đó chứ?
Kiều Đông Hải và Tô Tiểu Xán thì coi như hiểu rõ, muốn Hạ Thiên ăn bowling thì rõ ràng là không thể, nhưng chiêu thức của hắn cũng quá rung động, một quả bowling lớn như vậy bị bóp thành bụi sao?
Dù là Mị Nhi ở một bên cũng có chút run sợ, người này quá biến thái, nàng cảm thấy mình không thể làm được như vậy. Xem ra lần trước nàng thua đối phương ở trong rừng trúc cũng không có gì oan uổng.
- Nhìn cho rõ đi, bây giờ tôi đã ăn bowling.
Lúc này Hạ Thiên nói, hắn đưa hai ngón tay lên trước mặt Tô Bối Bối rồi quơ quơ với mọi người. Thật ra quả bowling cũng còn sót lại một chút, nhưng chỉ còn một phần nhỏ như hạt gạo, điều này làm người xem không biết nói gì.
Một vật nhỏ như vậy, chỉ cần không phải là độc dược thì tin chắc ai cũng dám nuốt.
- Này, đây mà là bowling sao?
Tô Bối Bối tức giận nói.
- Bowling sau khi được nấu như thịt kho tàu thì chỉ còn như thế này thôi.
Hạ Thiên dùng giọng hào hùng nói.
- Anh...Anh...Anh... ....
Tô Bối Bối tức giận đến mức lắp bắp:
- Anh làm bừa.
- Anh làm bừa hồi nào, cũng chưa ai nói sẽ ăn sống, anh nấu chín bowling để ăn, chẳng lẽ không được sao?
Hạ Thiên hỏi ngược lại, sau đó hắn ném phần nhỏ như hạt gạo vào bụng:
- Thế nào, bây giờ anh đã ăn hết rồi.
- Tóm lại anh chơi xấu, không tính.
Tô Bối Bối tức giận nói.
- Anh mặc kệ em.
Hạ Thiên quay đầu nhìn về phía Mị Nhi, đúng lúc này nàng chợt nhảy dựng lên rồi phóng ra cửa câu lạc bộ, Hạ Thiên lập tức chạy theo và hô lớn:
- Này, đừng chạy.
/1475
|