- Mình đi mở cửa, bạn tránh mặt đi.
Liễu Vân Mạn nói với Isabella, vì Isabella không những xinh đẹp mà còn là người nước ngoài, vì vậy rất dễ làm người khác chú ý.
Liễu Vân Mạn ra mở cửa, nàng thấy ngoài cửa có bốn năm người đàn ông, người cầm đầu là một tên đầu bóng trên bốn mươi, vẻ mặt dữ tợn, trên cổ là một sợi dây chuyền vàng rất lớn. Phía sau tên này là những tên còn rất trẻ, đều hai mươi tuổi, cách ăn mặc rất quỷ dị, có lẽ là những tên côn đồ xã hội đen.
- Các anh tìm ai?
Liễu Vân Mạn khẽ nhíu mày.
Tên đầu bóng nhìn Liễu Vân Mạn, ánh mắt chợt rực sáng:
- Cô là Liễu Vân Mạn sao?
- Tôi là Liễu Vân Mạn, các anh là ai?
Liễu Vân Mạn mơ hồ cảm thấy có chút quái lạ.
Tên đầu bóng nhếch miệng cười:
- Liễu tiểu thư, tôi là Lưu Hoàng, biệt hiệu là Lưu Manh ca, nhưng cô đừng hiểu lầm, tuy tôi có vẻ hung ác nhưng không phải không là lưu manh, hơn nữa còn rất nhã nhặn.
Tên đầu bóng nói xong thì quét mắt nhìn đám lưu manh ở sau lưng:
- Các chú thấy anh nói đúng không?
- Đúng vậy, Lưu Manh ca của chúng tôi rất có văn hóa.
- Quá đúng, Lưu Manh ca có thể nói là đệ nhất tài tử thành phố Giang Hải.
- Lưu manh không đáng sợ, chỉ sợ lưu manh có văn hóa, những lời này dung để miêu tả Lưu Manh ca của chúng ta.
- Ngay cả đại ca cũng khen ngợi Lưu Manh ca rất có văn hóa.
Đám lưu manh ở phía sau liên tục mở miệng nịnh hót Lưu Hoàng, mà chủ nhân được nịnh hót cũng cảm thấy lâng lâng.
- Thật xin lỗi, Lưu tiên sinh, tôi không quen anh.
Liễu Vân Mạn nhíu mày, nàng lui về phía sau một bước, định đóng cửa lại.
Lưu Hoàng vươn tay giữ chặt cửa:
- Liễu tiểu thư, cô không biết cũng không sao, chỉ cần theo chúng tôi đến một nơi là được.
- Tôi không biết các anh, cũng sẽ không theo các anh đi đâu cả.
Liễu Vân Mạn có chút bất mãn:
- Nếu các anh không đi tôi sẽ báo cảnh sát.
- Liễu tiểu thư, chúng tôi còn chưa làm gì, cô có báo cảnh sát cũng không làm gì được chúng tôi.
Lưu Hoàng không chút hoang mang:
- Thật ra chúng tôi cũng không ác ý, chẳng qua đại ca của chúng tôi muốn tâm sự với cô mà thôi.
- Tôi mặc kệ đại ca của các anh là ai, tóm lại tôi không quen biết anh ta, cũng không có hứng thú nói chuyện.
Liễu Vân Mạn tức giận nói:
- Các anh có đi hay không tôi chẳng quan tâm, nhưng tôi phải đóng cửa, anh buông tay cho tôi.
Lưu Hoàng không những chẳng buông tay, ngược lại hắn còn kéo cửa, sau đó vung tay mang theo đám tiểu đệ vào phòng. Cuối cùng ngồi trên ghế sa lông như ở nhà mình.
- Các anh muốn gì?
Liễu Vân Mạn có chút căng thẳng, nàng muốn đi gọi điện thoại, nhưng khi nàng đi đến bên bàn trà thì Lưu Hoàng đã vươn tay chụp lấy điện thoại của nàng.
Lưu Hoàng nhếch miệng cười:
- Liễu tiểu thư, cô không cần căng thẳng, nhiệm vụ của chúng tôi là đưa cô đến gặp đại ca, vì vậy nếu cô phối hợp thì chúng tôi sẽ chẳng làm gì cả.
- Nếu tôi không phối hợp thì sao?
Liễu Vân Mạn căm giận nói, trong lòng có chút hối hận, sớm biết thế đã không mở cửa. Trước đó nếu có người nhấn chuông cửa thì nàng sẽ nhìn qua mắt cửa mà xác định thân phận đối phương, sau khi xác nhận là người quen mới cho vào, nhưng hôm nay trong nhà có bạn, nàng cũng không suy nghĩ nhiều, vì vậy mới gặp phải một đám lưu manh.
- Liễu tiểu thư, chúng tôi sẽ ở đây chờ, đợi đến khi cô thay đổi ý kiến, tình nguyện theo chúng tôi đến gặp đại ca mới thôi.
Lưu Hoàng nói xong thì mở tivi, bộ dạng không chút hoang mang, rõ ràng là người kiên nhẫn và có "học thức".
Liễu Vân Mạn nghe Lưu Hoàng nói như vậy thì khẽ thở ra:
- Các vị cứ ngồi chơi tự nhiên, tôi về phòng ngủ.
Liễu Vân Mạn nói xong thì đi vào phòng ngủ, tất nhiên nàng cũng không phải muốn đi ngủ, chẳng qua chỉ muốn vào mượn điện thoại của Isabella để gọi cho Hạ Thiên. Nàng thấy những chuyện thế này Hạ Thiên giải quyết rất tốt.
Lưu Hoàng nháy mắt, một tên côn đồ theo sau, vì vậy mà Liễu Vân Mạn không dám tiến vào, nàng không muốn Isabella bị đám người này phát hiện ra.
Nhưng đúng lúc này Isabella lại đi ra phòng ngủ.
Cặp mắt đám lưu manh chợt sáng ngời, vừa rồi khi nhìn thấy Liễu Vân Mạn thì tất cả đều cảm thấy hôm nay đến đây rất đáng giá, có thể được nhìn thấy siêu cấp mỹ nữ. Nhưng bây giờ bọn họ càng cảm thấy đáng giá hơn, thì ra trong phòng cũng không phải chỉ có một người đẹp, mà có hai người, điều làm cho bọn họ hưng phấn là mỹ nữ thứ hai là người nước ngoài.
Nhưng đám người lập tức mất đi hưng phấn ngay lập tức, vì người đẹp nước ngoài này vừa bước ra đã mở miệng quát mắng:
- Các người cút ra, tôi còn phải đi ngủ.
Lưu Hoàng đang thưởng thức người đẹp nước ngoài mông má xinh tươi đồng thời thầm chảy nước miếng, nhưng khi nghe thấy đối phương mở miệng thì chợt buồn bực, xem ra người nước ngoài khá "nóng".
- Vị tiểu thư nước ngoài xinh đẹp, thật ra tôi chỉ... ....
Lưu Hoàng còn muốn ra vẻ nhã nhặn, nhưng hắn còn chưa dứt lời thì cuối cùng đành câm lặng, vẻ mặt trở nên trắng bệch. Vì lúc này hắn đột nhiên cảm thấy một họng súng đen ngòm, người nắm súng chính là mỹ nữ nước ngoài.
- Cút.
Isabella chĩa súng ngay đầu Lưu Hoàng rồi lạnh lùng quát lớn.
- À, chúng tôi đi ngay, đi ngay bây giờ... ....
Lưu Hoàng có chút kinh hoàng, mỹ nữ nước ngoài này là loại gái gì, tùy tiện cũng rút súng ra chơi đùa. Tuy hắn tự nhận mình đã thấy nhiều tình cảnh khủng bố nhưng đây là lần đầu tiên bị súng chĩa vào đầu, vì vậy mà vô tình mồ hôi tuôn ra như tắm.
Lúc này Lưu Hoàng không còn quan tâm đến lời nhắn nhủ của đại ca nào cả, bảo vệ tính mạng quan trọng hơn.
- Còn đứng ngây ra đó làm gì? Theo ông ra ngoài.
Khi thấy đám tiểu đệ còn sững sờ thì Lưu Hoàng nhịn không được phải mắng lớn, lúc này hắn đã không muốn giữ lại vẻ "văn hóa".
Lưu Hoàng mang theo đám tiểu đệ hoảng sợ bỏ đi, Liễu Vân Mạn cũng vội vàng đóng cửa. Cuối cùng nàng cũng khẽ thở ra nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng, lần này Isabella có lộ mặt không?
- Isabella, bạn đi ra làm gì? Lỡ bọn họ báo cảnh sát thì sao?
Liễu Vân Mạn lo lắng nói.
Isabella không quan tâm:
- Vân Mạn, đừng sợ, những người này là hắc đạo, sẽ không báo cảnh sát.
Khi thấy Liễu Vân Mạn vẫn còn lo lắng thì Isabella tiếp tục an ủi:
- Không có gì, dù cảnh sát đến đây thì mình vẫn kịp chạy trốn. Bạn chỉ cần không nói rõ thân phận của mình, như vậy cảnh sát sẽ chẳng làm gì được.
Liễu Vân Mạn suy nghĩ lại, nàng cảm thấy Isabella nói rất đúng, vì vậy mà an tâm hơn một chút. Đám lưu manh kia đã bị Isabella dọa cho sợ hãi, Liễu Vân Mạn cũng không muốn điện thoại cho Hạ Thiên. Nàng nhớ đêm nay Hạ Thiên nói có chuyện, vì vậy không muốn quấy rầy.
Tất nhiên nếu Liễu Vân Mạn biết bây giờ việc chính của Hạ Thiên là hoạt động trên người của Mộc Hàm, sợ rằng sẽ điện thoại đến.
... ....
Sáng sớm hôm sau.
Mộc Hàm với những đường cong kinh người đang nằm sát bên người Hạ Thiên, hôm qua ác chiến cả đêm, hầu như nàng đã hao tổn tất cả thể lực. May mà có Hạ thần y, vì vậy những đau đớn của lần đầu tiên cuối cùng cũng bị loại trừ.
- Chồng, chúng ta đi tắm, sau đó ăn sáng.
Giọng nói của Mộc Hàm lúc này rất lười biếng, tuy cả đêm không ngủ nhưng việc cần làm nhất của nàng lúc này không phải ngủ vùi, nàng muốn ăn chút gì đó. Tối qua tiêu hao thể lực quá nhiều, bây giờ nàng rất đói, nếu không ăn chút gì đó thì sợ rằng sẽ rất khó ngủ.
Hạ Thiên ôm Mộc Hàm vào phòng tắm, sau đó cùng nàng hoạt động một lần trong nhà tắm, cuối cùng mới tắm xong và mặc quần áo tử tế ra khỏi cửa. Nhưng lúc này Mộc Hàm đã mất hết sức lực, cơ thể hơn phân nửa là tựa lên người Hạ Thiên, căn bản là Hạ Thiên ôm nàng xuống nhà hàng bên dưới.
Bữa sáng là tiệc đứng, Mộc Hàm liên tiếp lấy ba phần cơm, cuối cùng mới khôi phục chút thể lực, lúc này cơn buồn ngủ cũng kéo đến như thác lũ.
Khi thấy Hạ Thiên còn muốn ăn thì Mộc Hàm ngáp một cái nói:
- Chồng, tôi về phòng ngủ trước.
- À, chờ tôi với, ăn xong rồi.
Hạ Thiên nói xong thì ăn như sói như hổ, chỉ sau khoảnh khắc thì tất cả đều đã sạch sẽ. Mộc Hàm tuy ăn rất ngon nhưng dù sao cũng không thể nuốt vào cho đầy bụng.
Khi thấy Mộc Hàm ngáp liên tục thì Hạ Thiên đứng lên, hắn ôm nàng đi ra nhà hàng:
- Đi thôi, vợ, chúng ta về phòng.
Hai người đi về phía thang máy, cửa thang máy mở ra, có một cặp nam nữ bước ra. Hạ Thiên biết hai người này, người đàn ông là Tô Tử Cường, cô gái là bạn gái trước kia của Vương Kiệt, là Trương Lỵ.
Khi thấy Hạ Thiên thì vẻ mặt Tô Tử Cường và Trương Lỵ có chút cổ quái, nhưng cả hai cũng không nói gì. Hạ Thiên cũng mặc kệ hai người này, đây chỉ là những phần tử nhỏ nhoi, chỉ cần không chọc vào hắn, hắn sẽ chẳng quan tâm.
Hạ Thiên ôm Mộc Hàm đi vào thang máy, đột nhiên âm thanh của Trương Lỵ lại truyền đến:
- Tử Cường, hai người này còn ở đây sao? Hôm qua không phải anh đã điện thoại báo cảnh sát, nói rằng bọn họ đang mua dâm sao?
- Đúng vậy, cảnh sát tổ tệ nạn xã hội đã đến nhưng lại bị Hạ Thiên đánh cho một trận, sau đó lại giống như không có gì xảy ra, cũng chẳng biết sao lại như vậy.
Tô Tử Cường có chút buồn bực, hắn vẫn muốn tìm Hạ Thiên xả giận, nhưng bây giờ Tô gia không ai cho hắn ra tay. Tối hôm qua hắn và Trương Lỵ vào đây mướn phòng, vô tình thấy Hạ Thiên gõ cửa gọi vợ, vì vậy biết đối phương đang hẹn hò. Cuối cùng hắn quyết định trừng trị Hạ Thiên, nào ngờ chẳng có chuyện gì xảy ra.
Tô Tử Cường và Trương Lỵ vừa khẽ trò chuyện vừa rời khỏi nhà hàng, nhưng bọn họ không biết những lời nói của mình lại rơi vào trong tai Hạ Thiên. Lúc này Hạ Thiên đã biết, tối qua hai tên cảnh sát đến quấy rối vì Tô Tử Cường.
Tuy Hạ Thiên khinh thường đối phó với hai người này, nhưng hắn cũng không muốn những tên ruồi muỗi này tiếp tục gây phiền phức cho mình. Vì vậy hắn ôm Mộc Hàm đi ra thang máy rồi hét lên với Tô Tử Cường và Trương Lỵ:
- Này, hai đứa ngốc nghếch kia, đứng lại.
/1475
|