Kiều Tiểu Kiều không để ý đến tên nam sinh, nàng quay đầu nhìn Hạ Thiên, nàng biết rõ Hạ Thiên sẽ xử lý phiền toái này.
Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi đã tiến về phía trước một bước, cả hai chuẩn bị đánh tên nam sinh văng ra. Nhưng khi các nàng còn chưa kịp làm gì thì Hạ Thiên đã ra tay.
Hạ Thiên khẽ vươn tay, mọi người cũng không biết hắn có động tác gì, nhưng ai cũng thấy bó hoa hồng trong tay tên nam sinh đột nhiên chuyển lên tay Hạ Thiên.
Sau đó Hạ Thiên đưa bó hoa cho Kiều Tiểu Kiều, hắn cười hì hì nói:
- Vợ, tặng em.
Kiều Tiểu Kiều cười thản nhiên, nàng nhận hoa, sau đó nhanh chóng hôn lên mặt Hạ Thiên, nàng nũng nịu nói:
- Cám ơn chồng.
Hạ Thiên thuận tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Kiều Tiểu Kiều:
- Vợ, chúng ta đi thôi.
- Ừ.
Kiều Tiểu Kiều nũng nịu lên tiếng, sa đó hai người đi lên, cũng không ai đếm xỉa đến tên nam sinh kia.
Đám nam nữ sinh đứng bên ngoài xem náo nhiệt chợt sững sờ, bạn trai của Kiều Tiểu Kiều quá hùng mạnh, trực tiếp lấy hoa của người khác làm của mình. Mà Kiều Tiểu Kiều cũng quá khủng bố, nàng rõ ràng nhận hoa mà không quan tâm, còn tặng cho bạn trai một cái hôn.
Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi cũng sững sờ, mặt trời mọc phía tây sao? Dựa theo tác phong của sắc lang này, không phải sẽ đánh người sao?
Tên nam sinh tặng hoa thì cực kỳ buồn bực, hắn bỏ vài trăm đồng mua hoa, bây giờ lại đưa cho người khác tặng mối của mình sao?
Khi thấy Kiều Tiểu Kiều và tên khốn kia ôm hôn thân mật, tên tặng hoa cuối cùng cũng không nhịn được phải hét lên:
- Này, các người dừng lại.
- Này, chú nói gì?
Hạ Thiên dừng lại nhìn tên nam sinh:
- Chú là người giao hoa, tranh thủ đi về làm việc đi.
- Anh...Anh nói gì?
Tên nam sinh cao lớn chợt ngây người, hắn không hiểu lời nói của Hạ Thiên.
- Ngốc quá, anh ấy nói anh là nhân công đưa hoa của cửa hàng hoa. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Kiều Phượng Nhi tức giận xen vào một câu.
Tên nam sinh cao lớn nghe nói như vậy thì lập tức nổi giận, hắn hét lên với Hạ Thiên:
- Anh mới là nhân công tặng hoa, tôi không phải, tôi mua hoa để tặng cho Kiều Tiểu Kiều, anh có tư cách gì lấy hoa của tôi để tặng cho Kiều Tiểu Kiều?
- À, như vậy, thằng nhóc ngu ngốc, chú muốn theo đuổi vợ anh sao?
Hạ Thiên trừng mắt nhìn tên nam sinh.
Tên nam sinh cao lớn chợt sững sờ, hắn lập tức dùng giọng phẫn nộ chất vấn:
- Sao anh mắng tôi?
- Chú vốn là ngu ngốc, anh mắng thì có sao?
Hạ Thiên có chút kỳ quái:
- Bình thường anh không mắng người, chỉ thích đánh người, bây giờ anh muốn đánh chú rồi đây.
Hạ Thiên nói đến đây thì nhìn Kiều Tiểu Kiều:
- Vợ, đưa hoa cho anh.
- Ừ!
Kiều Tiểu Kiều ra vẻ rất ngoan ngoãn, nàng đưa bó hoa trong tay cho Hạ Thiên.
Hạ Thiên nhận bó hoa, sau đó hắn quất xuống người tên nam sinh, vừa đánh vừa mắng:
- Này thằng ngu, anh xem chú là nhân công đưa hoa mới không chấp nhất, nào ngờ chú dám có ý với vợ anh, chú muốn tặng hoa cho vợ anh sao? Anh dùng hoa đập chết chú.
Tiếng kêu thảm liên tục vang lên, tên nam sinh cao lớn còn chưa kịp phản ưng thì đã bị quật vài chục lần, trên mặt đầy vết xước. Hắn tranh thủ dùng hai tay ôm đầu, muốn bảo vệ chỗ yếu hại, nhưng lúc này trên tay lại đầy máu tươi.
Hoa hồng rơi rớt, bó hoa nhanh chóng không còn một mảnh. Lúc này Hạ Thiên vẫn còn chưa thỏa mãn, hắn đạp ngã tên nam sinh xuống đất, sau đó ném bó ho trơ cọng xuống rồi bất mãn nói một câu:
- Cho chú đấy, đi mà tặng.
Đám sinh viên đều choáng váng, đây là người nào, sao quá bạo lực như vậy, chẳng phải chỉ là tặng hoa thôi sao? Cần gì phải nặng tay như vậy?
Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi lại không có gì bất ngờ, đây mới là tác phong của đại sắc lang.
- Chồng, thôi bỏ, đừng so đo với loại người này, chúng ta đi thôi, em còn muốn báo danh.
Kiều Tiểu Kiều hời hợt nói một câu.
Đám người không biết nói gì hơn, đánh người ta như vậy còn nói không so đo sao?
- Biết rồi, vợ!
Hạ Thiên cuối cùng còn chưa thỏa mãn mà đá cho tên nam sinh một cái, sau đó hắn lách mình đến bên cạnh Kiều Tiểu Kiều, lại ôm eo nhỏ của nàng, bộ dạng như chưa từng có gì phát sinh, đám người bỏ đi không nhanh không chậm.
... ....
Sinh viên cũ báo danh cũng rất đơn giản, chẳng qua chỉ là nộp tiền học phí. Nhưng hôm nay số lượng người đến báo danh tương đối nhiều, đến lượt Kiều Tiểu Kiều báo danh thì đã hơn mười một giờ. Khi thấy sắp đến giờ cơm trưa thì Kiều Tiểu Kiều điện thoại cho Thôi Yến, sau đó đám người đi đến Phong Diệp Viên.
Trong trường đại học Giang Hải không thiếu nhà ăn, quán cơm sinh viên mà Hạ Thiên hay đến ăn thường kinh doanh rất tốt, nhưng Phong Diệp Viên lại là nhà hàng khá xa hoa. Bên trong Phong Diệp Viên có vài gian phòng, đối với những người thích thanh tịnh như Kiều Tiểu Kiều thì ăn cơm ở đây rất thích hợp.
Vì bây giờ còn tương đối sớm nên Kiều Tiểu Kiều nhanh chóng đặt một gian phòng lớn nhất, mọi người đi vào ngồi xuống. Trước tiên nàng gọi vài món, sau đó cùng đợi đám người Thôi Yến.
Đám người Thôi Yến đến rất nhanh, lúc này Hạ Thiên cũng được nhìn thấy hai người bạn gái cùng phòng của Kiều Tiểu Kiều. Cô gái La Xuân Mai có hơi mập, cô gái Lữ Ngọc Đình thi gầy tong teo, hai người ngũ quan đều đoan chính nhưng nếu xét về tướng mạo thì còn thua xa Thôi Yến.
Ba cô gái này đúng là có mang theo người yêu đến, bạn trai của Thôi Yến là Hoa Hàng, người này có chút cường tráng, nghe nói là sinh viên đại học thể dục thể thao, là bạn đồng hương với Thôi Yến, cả hai đều đến từ Thiểm Tây. Bạn trai của La Xuân Mai là Điền Bân, người này rất xứng đôi với nàng, cũng to cao béo tốt. Còn bạn trai Lộ Văn Phong của Lữ Ngọc Đình, người này còn thấp hơn cả Lữ Ngọc Đình.
Điền Bân và Lộ Vân Phong đều là sinh viên đại học Giang Hải, Điền Bân đang học khoa quản lý công thương, năm nay là năm thứ tư. Lộ Vân Phong thì học Trung Quốc học, năm nay hắn mới học năm ba, thấp hơn Lữ Ngọc Đình một khóa.
Hạ Thiên không có hứng thú với những người này, hắn nghĩ mãi mà không hiểu vì sao Kiều Tiểu Kiều phải mời bọn họ dùng cơm, vì vậy hắn rất lười nói chuyện. Đối với hắn thì đến đây chỉ vì có vợ mà thôi.
Nhưng Hạ Thiên không quan tâm thì vẫn có người nhắc đến hắn.
- Hạ Thiên, anh cũng học cùng trường với chúng tôi sao?
Thôi Yến dùng giọng hiếu kỳ hỏi:
- Trước kia tôi chưa từng gặp anh, không phải anh là tân sinh viên đấy chứ?
- Không phải.
Hạ Thiên chỉ trả lời đơn giản hai chữ, sau đó hắn không nói lời nào. Hắn không có hứng thú với Thôi Yến, đúng là không có biện pháp, ai bảo nàng không xinh đẹp?
Thôi Yến cũng không ngốc, nàng nhanh chóng phát hiện Hạ Thiên không muốn nói chuyện với mình, vì vậy lập tức di dời đối tượng:
- Kiều Tiểu Kiều, bạn trai của bạn học trường nào?
- Chồng tôi không đi học.
Kiều Tiểu Kiều trả lời.
- Không đi học sao?
Thôi Yến ngây người:
- Vậy anh ta đang làm gì?
- Cũng chưa làm gì, chỉ theo giúp mình thôi.
Kiều Tiểu Kiều cười nhạt một tiếng.
- À!
Vẻ mặt Thôi Yến có chút mất tự nhiên, nàng không tiếp tục truy vấn.
Lúc này trong mắt ba tên đàn ông có chút hương vị khinh bỉ, thì ra người này là loại ăn bám, cũng không biết vì sao Kiều Tiểu Kiều lại vừa ý một tên khốn tướng mạo bình thường như vậy. Tuy nói đây là loại ăn bám nhưng hình như cũng không quá xứng danh.
- Kiều Tiểu Kiều, vài ngày nữa chúng ta sẽ tiếp đãi tân sinh viên, bạn có thời gian đến hỗ trợ không?
Thôi Yến di chuyển chủ đề.
- Chắc là có!
Kiều Tiểu Kiều suy nghĩ rồi nói:
- Đến ngày đó rồi nói sau.
- À, cũng còn một tuần nữa.
Thôi Yến gật đầu:
- Hằng năm khi khai giảng sẽ luôn bận rộn, tiếp đãi tân sinh viên, còn có đủ loại thể thao, không biết trong đám tân sinh viên lần này có ai giỏi chơi bóng không.
- Thôi Yến, em đừng hy vọng, phần lớn sinh viên Trung Quốc học đều là con mọt sách, đừng hy vọng ở phương diện thể thao.
Hoa Hàng mở miệng:
- Dù sao các em cũng đã đến năm cuối, cũng đừng quan tâm đến những vấn đề này.
- Nói là nói như vậy, nhưng năm nào ra trường cũng rất mất mặt.
Thôi Yến nhìn Hoa Hàng, ánh mắt nàng sáng lên:
- Này, Hoa Hàng, không bằng anh đến giúp bọn em?
- Điều này cũng không tốt, anh là dân khoa thể thao, nếu sang giúp bọn em, đây không phải ức hiếp người khác sao?
Hoa Hàng ra vẻ rất mạnh mẽ.
- Dù sao các khoa khác cũng tìm ngoại viện, nghe nói có một khoa còn mời về hai "Ngoại binh".
Thôi Yến có chút buồn bực:
- Hoa Hàng, đây là trận đấu cuối cùng trong vai trò chủ tịch hội sinh viên của em, anh giúp em một lần. Đúng rồi, không phải em từng nghe anh nói trong lớp anh có một vận động viên chuyên nghiệp à? Không bằng anh kéo anh ấy sang làm ngoại binh cho em cũng được.
- Thôi Yến, em nói đùa à? Người ta là cầu thủ chuyên nghiệp, lương mỗi năm vài trăm ngàn đến cả triệu, sao anh có thể đưa người ta đến đây làm ngoại binh cho em?
Hoa Hàng lắc đầu:
- Nhưng không sao, tuy anh không phải cầu thủ chuyên nghiệp nhưng đánh bại toàn bộ các khoa của trường em cũng không phải là vấn đề.
- Này, ai khoác lác vậy?
Phòng bên cạnh có người gõ mạnh vào tường, vài giây sau có vài tên nam sinh thân hình cao lớn đi sang phòng bên này, đi đầu là một tên nam sinh cao hơn mét chín, hắn quét mắt nhìn mọi người rồi dùng giọng lạnh lùng nói:
- Vừa rồi là ai nói chỉ cần một mình cũng đủ đánh bại tất cả đội bóng rổ đại học Giang Hải?
Hoa Hàng chợt ngẩn ngơ, hắn dám khoe khoang trước mặt người đẹp, bây giờ lại bị thành viên đội bóng rổ Giang Hải nghe thấy. Khi thấy đối phương đông người và bộ dạng hùng hổ, Hoa Hàng không khỏi cảm thấy sợ hãi. Nhưng hắn đang ở trước mặt bạn gái, còn ở trước mặt người đẹp tuyệt sắc là Kiều Tiểu Kiều, hắn cũng không muốn yếu thế, vì vậy đành kiên trì nói:
- Là tôi nói, thế nào.
- Tốt, có dũng khí, vậy thì anh xuất hiện đi, đấu một trận với tôi.
Tên cầm đầu đội bóng đại học Giang Hải dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Hoa Hàng, bộ dạng hận không thể trực tiếp ném hắn ra khỏi phòng.
/1475
|