- Chị Hinh, chị đang ở đâu vậy?
Điện thoại vừa nối thông thì Hạ Thiên đã vội vàng hỏi, vợ đột nhiên không thấy, hắn không gấp sao được?
Giọng nói dịu dàng của Tôn Hinh Hinh truyền đến:
- Tôi vừa đến công ty, cậu đang ở đâu?
- Tôi đang ở ngoài cửa hàng hoa.
Hạ Thiên trả lời.
- À, tôi không bán hoa nữa.
Tôn Hinh Hinh duyên dáng nói:
- Mấy ngày trước cậu vội vàng đi chữa bệnh, tôi cũng không nói với cậu, thật ra tôi đã quyết định đến là ở công ty công nghệ với Khổng Mính.
Tôn Hinh Hinh thật ra đã sớm có quyết định này, nhưng nàng phải có thời gian chuyển nhượng cửa hàng hoa, vì vậy nàng cũng không nói ra quyết định cho Hạ Thiên.
Còn chuyện cửa hàng hoa, nếu nói một cách nghiêm khắc thì cũng không tính là chuyển nhượng, vì Phương Hiểu Như đã tiếp nhận, nhưng rõ ràng Phương Hiểu Như cũng không đưa phí. Bây giờ Tôn Hinh Hinh cũng không muốn giữ lại cửa hàng hoa, vì vậy nàng quyết định giao cửa hàng cho Phương Hiểu Như, sau này dù có lợi hay lỗ đều tính cho Phương Hiểu Như, trên danh nghĩa thì cửa hàng hoa này vẫn là của Tôn Hinh Hinh.
Tất nhiên Hạ Thiên cũng không có hứng thú xem cửa hàng hoa thuộc về ai, hắn chỉ cần biết Tôn Hinh Hinh đang ở nơi nào mà thôi.
- Chị Hinh, tôi đến tìm chị.
Hạ Thiên phát hiện mình nhớ Tôn Hinh Hinh, nhớ thân thể mềm mại của nàng, nhớ mùi hương trên người nàng, vì vậy hắn quyết định đi tìm nàng ngay lập tức.
- Được, tôi ở công ty chờ cậu.
Nghe nói Hạ Thiên muốn đi tìm mình, Tôn Hinh Hinh rất vui, cuối cùng nàng còn lo lắng hỏi một câu:
- Cậu biết công ty ở đâu chưa đấy?
- Biết rồi.
Hạ Thiên đã từng đến công ty Lam Thiên, hơn nữa cũng không phải mới là lần đầu đến tòa nhà Hải Giang, dù hắn mù cũng biết đi đường nào. Hơn nữa hắn không mù, chẳng qua chỉ không quá quen thuộc thành phố Giang Hải mà thôi.
- Tôi cúp điện thoại trước, chút nữa gặp mặt.
Tôn Hinh Hinh dịu dàng nói, sau đó nàng cúp điện thoại.
Hạ Thiên nhét điện thoại vào túi quần, sau đó hắn chạy vội trên đường, hắn không muốn bắt taxi, hắn chạy bộ vẫn nhanh hơn.
... ....
Lãnh Băng Băng vừa tiến vào cục cảnh sát thì Đồng Giang đã tiến lên nhiệt tình chào hỏi:
- Cục trưởng Lãnh, chúc mừng.
Lãnh Băng Băng không hiểu có chuyện gì xảy ra:
- Chúc mừng điều gì?
Đồng Giang chợt ngẩn ngơ, ngay sau đó hắn hạ giọng nói:
- Cục trưởng Lãnh, bây giờ chị còn chưa biết gì sao? Tôi đã nhận được tin, chị sắp được lên chức.
- Anh nói chuyện này làm gì, còn chưa có bổ nhiệm chính thức, đừng nói bừa.
Lãnh Băng Băng nhàn nhạt nói một câu, sau đó nàng đi về phòng làm việc của mình.
Lãnh Băng Băng thật ra cũng có nghe về tin tức đề bạt của chính mình, tổ chuyên án đã cơ bản báo cáo vấn đề ở huyện Lâm Giang, nghe nói cục công an tỉnh chuẩn bị luận công ban thưởng với tổ chuyên án. Tuy Lãnh Băng Băng căn bản không tham dự những hành động về sau nhưng công lao lớn nhất lại ghi tạc lên đầu nàng.
Cục trưởng cục công an tỉnh Hào Đồ thiếu Hạ Thiên một mạng, tất nhiên còn phải tính vấn đề này lên người Lãnh Băng Băng, cộng thêm quan hệ với Lôi gia. Tuy Lãnh Băng Băng vừa mới thăng chức một lần nhưng lời đồn lần này nàng thăng chức lại như ván đóng thuyền, hơn nữa lại là trở về cục công an thành phố, có lẽ là đảm nhiệm chức vụ phó cục trưởng, nhưng rõ ràng chức vụ phó cục trưởng cục công an thành phố không phải cùng một cấp bậc với phó cục trưởng phân cục.
Nếu là người khác biết được chuyện này thì sẽ cảm thấy vui sướng nhưng Lãnh Băng Băng lại không có cảm giác gì, khác biệt là không chút vui sướng. Vì nàng biết khi chức vụ ngày càng cao thì khó có cơ hội xuống hiện trường tận tay phá án, đối với một người thích trực tiếp phá án như nàng thì đây là chuyện không tốt đẹp gì.
Chuông điện thoại vang lên, Lãnh Băng Băng cầm điện thoại lên xem, là Hào Đồ gọi đến, trong lòng nàng không khỏi thầm nghĩ, chẳng lẽ công văn đề bạt chính thức đã đến nhanh vậy sao? Nếu đây là thật thì cũng quá nhanh, nàng còn chưa ngồi ấm chỗ ở phân cục quận Đông.
- Chào anh, cục trưởng Hào.
Lãnh Băng Băng nhanh chóng nhận điện thoại.
- Tiểu Lãnh, Tứ Hải bang xảy ra chuyện, cô có biết không?
Hào Đồ đi thẳng vào vấn đề.
Lãnh Băng Băng có hơi sững sờ:
- Cục trưởng Hào, Tứ Hải bang xảy ra chuyện lớn gì?
Lãnh Băng Băng đã từng là đại đội trưởng đội cảnh sát hình sự thành phố, tất nhiên nàng biết chuyện liên quan đến Tứ Hải bang. Thực tế thì toàn bộ cảnh sát thành phố Giang Hải, không có mấy người không biết Tứ Hải bang, nhưng bây giờ Lãnh Băng Băng ở phân cục quận Đông, Tứ Hải bang cũng không nằm trong phạm vi của nàng, vì vậy nàng cũng không biết tình huống.
- Đêm qua, Lô Tác Lâm Tứ Hải bang và con trai là Lô Tử Minh đều đã chết, bây giờ toàn bộ Tứ Hải bang đã rối loạn, đám người trong bang đang tranh giành địa vị.
Giọng điệu của Hào Đồ rất trầm thấp:
- Căn cứ vào tin tức mới nhất, trong Tứ Hải bang đã đạt thành hiệp nghị, bọn họ chính thức đưa ra truy sát lệnh, dù là ai, chỉ cần có thể giết chết một người là có thể trở thành bang chủ mới của Tứ Hải bang.
- Cục trưởng Hào, bọn họ muốn giết ai?
Lãnh Băng Băng không nhịn được phải hỏi, trong lòng nàng có chút kỳ quái, Hào Đồ nói chuyện này với mình làm gì? Chẳng lẽ muốn nàng đi ngăn cản đám người Tứ Hải bang? Nhưng đây căn bản không nằm trong phạm vi của nàng. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
- Tiểu Lãnh, đây chính là nguyên nhân tôi điện thoại cho cô, người bọn họ muốn đuổi giết chính là bạn trai của cô.
Hào Đồ trầm giọng nói.
Lãnh Băng Băng chợt ngẩn ngơ:
- Lại là cậu ấy sao?
Lãnh Băng Băng dừng lại một chút rồi hỏi:
- Cục trưởng Hào, chuyện này có liên quan gì đến Hạ Thiên sao?
- Tôi cũng không hiểu rõ tình huống cụ thể, nhưng nghe nói người Tứ Hải bang nhận định Hạ Thiên hại chết hai cha con Lô Tác Lâm, vì vậy bây giờ bọn họ chỉ biết tìm Hạ Thiên để báo thù, ai thành công sẽ là bang chủ.
Hào Đồ giải thích, sau đó lão lại dặn dò Lãnh Băng Băng một câu:
- Tiểu Lãnh, dù là thế nào thì cháu cũng cần thông báo một câu với Hạ Thiên, để cậu ta đề phòng. Đáng lý ra tôi phải điện thoại trực tiếp cho cậu ấy, nhưng cậu ấy không nhận máy, tôi cũng chỉ nói cho cô mà thôi.
- Được rồi, cảm ơn cục trưởng Hào!
Đầu óc Lãnh Băng Băng có chút hỗn loạn, nghe Hào Đồ nói như vậy thì nàng lập tức có một loại cảm giác Hạ Thiên hơn phân nửa đã giết chết hai cha con Lô Tác Lâm. Điều này làm nàng rất tức giận, lưu manh kia sao suốt ngày đi làm bậy như vậy?
- Thôi được rồi, tôi không làm mất thời gian cô điện thoại cho Hạ Thiên.
Hào Đồ nhanh chóng cúp điện thoại.
Trong một khoảng sân rộng trông có vẻ rất cổ xưa ở thành phố Giang Hải có một căn biệt thự mới xây đứng một mình, ở phòng ngủ lầu hai trong biệt thự, một thiếu nữ nằm trên giường lớn ngáy o o, mãi đến khi chuông điện thoại vang lên mới bừng tỉnh.
- Tên khốn nào dám quấy phá khi bà đang ngủ.
Thiếu nữ nhảy dựng lên, sau đó lại nằm xuông:
- Không đúng, không thể rời khỏi giường như vậy, bà là thục nữ...Cũng không đúng, không được nói là bà, mình là thục nữ, mình là thục nữ, mình là thục nữ. Mỗi sáng sớm phải niệm ba lần như vậy, bà mới thật sự là thục nữ... ....
Thiếu nữ vừa lầm bầm vừa chậm rãi ngồi dậy, sau đó nàng duỗi lưng dụi dụi mắt. Nàng ngáp một cái, cuối cùng mới tìm ra điện thoại ở dưới gối.
Khi thấy tên người gọi trên màn hình thì thiếu nữ nhấn nút nghe, sau đó nàng rống lên:
- Hoắc Tiểu Xuyên khốn kiếp, sáng sớm mà điện thoại cho bà làm gì?
Thiếu nữ mở miệng đã xưng là bà nhưng luôn mồm bảo mình là thục nữ dĩ nhiên là Sở Dao, người điện thoại đến cho nàng chính là Hoắc Tiểu Xuyên luôn bị nàng ức hiếp. Trước đó không lâu một thủ hạ của Hoắc Tiểu Xuyên trộm xe Ferrari của Tôn Hinh Hinh, Hoắc Tiểu Xuyên vì sợ Hạ Thiên và Sở Dao cùng nhau đến ức hiếp, vì vậy phải chủ động tìm Sở Dao, đông ý làm tiểu đệ của nàng. Vì vậy Hoắc Tiểu Xuyên chính thức trở thành thủ hạ của Sở Dao, hắn làm thủ hạ tất nhiên sẽ có nghĩa là Sở Dao muốn ức hiếp sao cũng được.
Vì vậy mà bây giờ Hoắc Tiểu Xuyên bị chửi mắng nhưng không dám cãi lại, hắn trả lời:
- Đại tiểu thư, tôi tìm cô có chuyện gấp... ....
- Gấp cái rắm, chuyện của chú có gì là gấp?
Sở Dao không để Hoắc Tiểu Xuyên nói xong, nàng mắng rất bất mãn:
- Bà nói cho mày biết, với bà chỉ có hai chuyện gấp, một là ông nội tìm, hai là chồng tìm, những chuyện khác không quan trọng bằng vấn đề bà đang ngủ.
- Khụ khụ, Đại tiểu thư, có người muốn chém chồng chị, chẳng lẽ không quan trọng sao?
Hoắc Tiểu Xuyên bất đắc dĩ nói.
- Cái gì?
Sở Dao nổi giận:
- Tên khốn nào muốn chém chồng bà? Mau nói cho bà biết, bà sẽ chém nó.
- Điều này, Đại tiểu thư, không phải là một người, rất nhiều người.
Hoắc Tiểu Xuyên trả lời.
- Này, Hoắc Tiểu Xuyên, sao chú nói lòng vòng vậy? Không nói rõ ràng được sao?
Sở Dao bất mãn nói.
- Có lời đồn Hạ Thiên giết chết đại ca Lô Tác Lâm của Tứ Hải bang và con trai của lão là Lô Tử Minh, bây giờ Tứ Hải bang đã phát lệnh truy sát, dù là ai giết chết Hạ Thiên cũng được làm bang chủ Tứ Hải bang. Vì vậy bây giờ không phải chỉ là một người muốn giết Hạ Thiên, có thể nói là toàn bộ Tứ Hải bang.
Hoắc Tiểu Xuyên cuối cùng cũng không lòng vòng, hắn nói rõ chân tướng sự việc.
- Tứ Hải bang sao?
Sở Dao hừ một tiếng:
- Bà diệt chúng nó.
- Hức, Đại tiểu thư, chị nói thật sao?
Hoắc Tiểu Xuyên ngẩn ngơ.
- Nói nhảm, tất nhiên là thật, bà nói dối khi nào?
Sở Dao không chút vui sướng:
- Bà đã sớm cảm thấy đám Tứ Hải bang kia không vừa mắt, bây giờ chúng lại dám phát lệnh truy sát với chồng bà, bà không diệt chúng nó, sợ rằng chúng nó cho rằng bà dễ ức hiếp.
Sở Dao dừng lại một chút rồi nói thêm:
- Chú lập tức triệu tập tất cả anh em tới ngay cho bà, chúng ta thương lượng, tối nay diệt Tứ Hải bang.
- Điều này...Đại tiểu thư, chị không thương lượng với ông nội của mình sao?
Hoắc Tiểu Xuyên dùng giọng chần chừ hỏi.
Sở Dao càng thêm mất kiên nhẫn:
- Này, Hoắc Tiểu Xuyên, chú có phải là đàn ông không? Phụ nữ cũng đâu có nhát gan như chú, cho chú đi làm việc, chú nói nhiều làm gì? Có chuyện gì bà tự làm, không cần chú quan tâm.
- Hiểu rồi, Đại tiểu thư, tôi đi làm ngay.
Hoắc Tiểu Xuyên dùng giọng bất đắc dĩ nói, xem ra đêm nay hắn phải đi chém người.
/1475
|