- Chị Vân Mạn, chị nói cho Liễu Kỳ biết, tốt nhất là ông ta nên tự sát, nếu không tôi sẽ cho ông ta chết cực kỳ thê thảm.
Hạ Thiên vẫn rất tức giận, Liễu Kỳ khốn kiếp rõ ràng đã chạy ra nước ngoài.
- Hạ Thiên, cậu đừng nóng, Tam thúc chính là như vậy, cậu không đáng phải tức giận với chú ấy.
Liễu Vân Mạn bắt đầu dùng giọng dịu dàng an ủi Hạ Thiên, tuy nàng nói hắn đừng nổi giận, nhưng dù là nàng cũng không khỏi bực bội. Tam thúc này đầu óc có vấn đề rồi sao? Dù đầu óc có vấn đề cũng không nên làm ra những chuyện khó ngờ như vậy chứ?
Liễu Vân Mạn dừng lại một chút rồi nói thêm:
- Hạ Thiên, Tam thúc sợ rằng sẽ không trở về ngay, chú ấy có lẽ ủy thác cho luật sư tiến hành tố tụng. Chú ấy cố gắng không muốn liên lạc với chúng ta, tôi nghĩ các Tam thẩm cũng không xuất ngoại, chỉ có một mình Tam thúc ra nước ngoài.
- Liễu Kỳ là một người chẳng có năng lực đàn ông, tất nhiên sẽ không đưa năm vị Tam thẩm của chị ra nước ngoài.
Hạ Thiên đón lời, hắn nghĩ vậy mà cảm thấy tâm tình có chút khá hơn, cuối cùng hắn cũng là người sáng suốt. Hắn đã sớm biết Liễu Kỳ không phải loại người tốt đẹp gì, vì thế tuy cứu tỉnh Liễu Kỳ, cũng chữa luôn căn bệnh của Liễu gia, nhưng vấn đề là năng lực đàn ông của Liễu Kỳ lại bị hắn cố ý bỏ qua, vì vậy bây giờ Liễu Kỳ cũng không phải là một người đàn ông thật sự.
Liễu Vân Mạn chợt ngẩn ngơ, nàng cũng rất xấu hổ khi đề cập đến vấn đề này, vì vậy vội vàng di chuyển chủ đề:
- Hạ Thiên, vậy cậu có mời luật sư không? Cậu có quen luật sư sao? Nếu không thì cậu nên nói Tiểu Kiều hỗ trợ, có lẽ cô ấy sẽ có luật sư.
- Luật sư sao?
Hạ Thiên có chút vui sướng, Liễu Kỳ cũng không phải chỉ biết làm chuyện xấu, hắn còn giúp Hạ Thiên có được lý do quang minh chính đại để đi tìm chị Vân Thanh.
... ....
Trong một khu phố thương mại ở quận Đông thành phố Giang Hải, nơi đây có một tòa nhà mười tầng, vị trí đối diện thang máy lầu chín có một bảng hiệu không quá rõ ràng, đây là văn phòng luật sư Vân Thanh.
Một tháng trước Vân Thanh và một vài bạn bè luật sư quyết định mở văn phòng luật sư, Trần Ích và Chu Đông trước đó muốn gây phiền phức cho nàng vẫn còn nằm trong bệnh viện, vì vậy khoảng thời gian này nàng tương đối thuận lợi, tháng này nhận được khá nhiều vụ án.
Hôm nay vừa có một vụ án giết người được xét xử, nàng là người thắng kiện, cũng nhận được một khoản tiền lớn, vì vậy bây giờ tâm tình của nàng bây giờ không tệ.
Vân Thanh thấy đã gần trưa, nàng sửa sang bàn công tác, sau đó ra ngoài dùng cơm.
Vân Thanh vừa rời khỏi tòa nhà thì có một cô gái xinh xắn chạy đến, chỉ sau khoảnh khắc đã đến vị trí cách nàng vài thước, nàng cũng không chú ý.
Cô gái xinh đẹp này cầm trong tay một cái chai, trong trai là một loại chất lỏng gì đó, khi thấy Vân Thanh thì ánh mắt nàng rất oán độc.
- Vân Thanh, cô là yêu tinh hại chết người, đi chết đi.
Cô gái xinh đẹp chợt hét lên, sau đó nàng dội chất lỏng trong chai về phía Vân Thanh.
Khi nghe thấy những lời này thì Vân Thanh vô thức quay đầu, sau đó nàng thấy một loại chất long trong suốt phóng vào mặt, khoảnh khắc này trong đầu nàng chợt có một ý niệm: "Axit".
Vân Thanh vô thức muốn tránh nhưng giống như đã muộn, trên mặt cô gái xinh xắn đã có nụ cười báo thù.
Khi Vân Thanh còn cho rằng mình sẽ bị dội axit vào mặt thì chợt cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, nàng bị ai đó bế lên. Khoảnh khắc sau nàng đã phát hiện mình ở bên ngoài vài thước, vòng eo mềm mại của nàng đang được một cánh tay có lực xiết chặt.
Vân Thanh còn chưa hết kinh hồn, nàng quay đầu lại và thấy được một gương mặt quen thuộc:
- Là cậu sao?
Vân Thanh cũng không ngờ người cứu mình vào lúc quyết định chính là người đã cứu nàng nhiều lần vào tháng trước, nhưng nàng cho rằng đối phương thích "leo lên người chị", là Hạ Thiên.
- Chị Vân Thanh, tất nhiên là tôi.
Hạ Thiên mở lớn cặp mắt, hắn cười hì hì:
- Đã lâu rồi không gặp tôi, chắc chị phải nhớ tôi chứ?
"Quỷ mới nhớ cậu!"
Vân Thanh thầm oán một câu, nhưng nàng đang định nói gì đó thì nhìn thấy người phụ nữ trước đó không giội axit trúng mục tiêu bây giờ đang tiếp tục hành động, người kia tiếp tục tung axit, lúc này cả nàng và Hạ Thiên đều là mục tiêu của đối phương.
- Mau tránh ra.
Vân Thanh không khỏi hô lên kinh hoàng.
Vân Thanh muốn chạy nhưng vì Hạ Thiên ôm eo nên căn bản không thể làm gì được. Khi nàng phát hiện đối phương không có hành động gì thì chợt căng thẳng, người này dù muốn chết cũng đừng nên kéo theo nàng chứ?
- Á... ....
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, khi nghe thấy tiếng kêu, lại nhìn thấy người phụ nữ quay cuồng kêu gào trên mặt đất, Vân Thanh không khỏi ngẩn ngơ. Sao lại như vậy? Axit không phải hắt về phía mình à? Sao lại dội lên người kia?
Vân Thanh dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Hạ Thiên, sau đó nàng vội vàng gọi số cấp cứu.
Vân Thanh nói điện thoại xong thì phát hiện Hạ Thiên vẫn còn ôm eo mình, giống như căn bản không muốn buông ra, vì vậy nàng thầm tức giận, người này không biết tự giác sao?
- Hạ tiên sinh, cậu có thể buông tay được chưa?
Vân Thanh không nhịn được phải nó.
Hạ Thiên ra vẻ vô tội:
- Chị Vân Thanh, tôi nghĩ chị thích được ôm như vậy?
Vân Thanh rất muốn bóp chết người này, sao có loại người dày mặt như vậy?
Nhưng dù sao Hạ Thiên cũng buông lỏng tay, Vân Thanh cũng không nói thêm điều gì, nhưng trong lòng lại lo lắng. Người này sao lại đến tìm mình? Chẳng phải chưa hết hy vọng với mình à?
Vân Thanh nhớ đến những tình cảnh với Hạ Thiên vào tháng trước mà còn chưa hết bất an, người này có quan hệ với cả hắc bạch, hơn nữa còn thích lái máy bay bà già, luôn có ý với nàng. Tháng qua người này chưa từng xuất hiện, điều này làm nàng tưởng rằng mình đã thoát, nào ngờ bây giờ đối phương lại xuất hiện.
Mãi đến khi xe cứu thương chạy đến thì Vân Thanh mới phục hồi lạ từ trong lo lắng, sau đó nàng nhìn Hạ Thiên, lại lo lắng. Vì người này đang nhìn nàng bằng ánh mắt sáng quắc, bộ dạng giống như muốn lột trần và ăn sạch nàng.
- Khụ, khụ... ....
Vân Thanh nhịn không được phải ho khan, muốn Hạ Thiên thu hồi ánh mắt quá phận.
Đáng tiêc là Hạ Thiên không có phản ứng, hắn vẫn dùng ánh mắt hứng thú nhìn Vân Thanh. Một tháng không gặp, Vân Thanh vẫn xinh đẹp, dáng người vẫn trưởng thành, cặp mắt xếch vẫn đẹp ngất ngây, mà dáng người lại càng làm Hạ Thiên nhìn không biết chán.
- Hạ tiên sinh, cậu đến có chuyện gì sao?
Khi không còn cách nào khác thì Vân Thanh phải hỏi.
- Đúng vậy, chị Vân Thanh, tôi đến tìm chị.
Hạ Thiên khẽ gật đầu nói, ánh mắt vẫn nhìn vào người Vân Thanh.
Vân Thanh nghe nói như vậy thì trong lòng càng lo lắng, người này đúng là đến tìm mình, phiền phức lớn rồi. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
- Cậu tìm tôi có chuyện gì?
Vân Thanh do dự rồi hỏi.
Hạ Thiên trừng mắt:
- Chị Vân Thanh, tìm chị tất nhiên là có chuyện.
- À, vậy chúng ta sang quán cơm đối diện, vừa ăn vừa nói nhé?
Vân Thanh cuối cùng cũng không chịu được ánh mắt Hạ Thiên, nàng muốn tìm địa phương che lấp.
- Được.
Hạ Thiên đồng ý, cùng ăn cơm với vợ tương lai rõ ràng là cầu còn chưa được, tất nhiên nếu ăn vợ thay cơm thì còn tốt hơn.
Trên con đường đối diện có một nhà hàng bình thường, Vân Thanh và Hạ Thiên cùng nhau qua đường, đi vào nhà hàng rồi tìm bàn lớn ngồi xuống. Vân Thanh cảm thấy rất tốt, vì có bàn che mà Hạ Thiên dù nhìn chằm chằm thì cũng không thể thấy hết toàn thân, như vậy cũng không làm nàng sinh ra cảm giác bị lột trần.
- Chị Vân Thanh, tôi muốn chị giúp một vụ kiện.
Hạ Thiên vẫn nhìn chằm chằm vào gương mặt và dáng người của Vân Thanh, đồng thời cũng nói ra mục đích.
- Mời tôi giúp một vụ kiện sao?
Vân Thanh chợt ngẩn ngơ, người này tìm mình vì việc chính thật sao?
- Đúng vậy, chị Vân Thanh, có tên tố cáo tôi.
Hạ Thiên cầm văn kiện đưa cho Vân Thanh:
- Đây có đơn tố cáo, chị xem trước đi.
Vân Thanh gật đầu, nàng nhận văn kiện, cũng lấy đơn tố cáo ra xem. Hạ Thiên quả nhiên có chuyện cần tìm nàng, vì vậy mà nàng cũng yên lòng. Dù thế nào thì đối phương cũng có ơn lớn với nàng, nếu thật sự cần nàng giúp thì không có ly do từ chối.
Nhưng sau khi xem xong đơn tố cáo thì Vân Thanh cảm thấy Hạ Thiên quá khốn kiếp, trị bệnh cho người ta mà muốn lấy một nửa gia sản, tổng cộng hơn hai chục triệu, đúng là cắt cổ, lợi nhuận còn cao hơn cả luật sư.
- Hạ tiên sinh, chữ ký trên văn bản chuyển nhượng cổ phần không phải là của Liễu Kỳ sao?
Vân Thanh hỏi.
Hạ Thiên gãi đầu:
- Chị Vân Thanh, điều này tôi không biết.
- Khi ký văn bản chuyển nhượng cổ phần, có phải Liễu Kỳ đang hôn mê hay không?
Vân Thanh lại hỏi.
- Đúng vậy, khi đó Liễu Kỳ sắp chết.
Hạ Thiên gật đầu.
- Như vậy đây là chữ ký giả.
Vân Thanh khẽ nhíu mày:
- Hạ tiên sinh, nếu như vậy mà ra tòa thì tỷ lệ thắng kiện là rất thấp.
- À, không sao, chị Vân Thanh, chị chỉ cần giúp tôi là được, thua tôi cũng không trách chị.
Hạ Thiên cũng không quan tâm, hắn chẳng qua chỉ muốn lợi dụng cơ hội để lôi kéo làm quen với Vân Thanh mà thôi. Đối với hắn thì ra tòa là chuyện nhỏ, kiếm vợ mới là chuyện lớn.
- Vậy thì được, tôi sẽ cố gắng giúp cậu.
Vân Thanh khẽ gật đầu, nàng cũng không nhắc đến phí, vì nàng muốn miễn phí cho Hạ Thiên, coi như một báo đáp nho nhỏ.
- Luật sư Vân.
Đúng lúc này một người đàn ông hơn ba mươi đi vào nhà hàng, người này dùng giọng nhiệt tình chào hỏi Vân Thanh.
Vân Thanh khẽ nhíu mày, nàng nở nụ cười miễn cưỡng:
- Hoàng tiên sinh, trùng hợp quá.
- Luật sư Vân, anh cố ý đến tìm em.
Hoàng tiên sinh mỉm cười:
- Nghe nói người phụ nữ điên Chương Phỉ vừa mới tạt axit vào em, vì vậy anh tranh thủ chạy đến xin lỗi. Không ngờ người này lại điên khùng như vậy, lại dám dùng phương pháp độc hại kia để làm bị thương luật sư Vân!
/1475
|